Chương 7: Từ nay cô là Mộ Tử (1)
Hoa Hoa Liễu
23/08/2024
Hứa Thi Hàn mặt ửng đỏ, có chút e thẹn.
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng được ở trong phòng bệnh đặc biệt sang trọng như vậy, lại có một người đàn ông xa lạ đẹp trai bất ngờ xuất hiện và tự xưng là người yêu của cô, mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mơ.
Mộ Phong Thừa dùng con dao nhỏ cắt thanh long thành từng miếng, đặt vào bộ đồ ăn tinh xảo.
“Ăn chút trái cây đi.” Anh nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Hứa Thi Hàn cúi đầu đồng ý, kéo một lọn tóc ra sau tai, ngượng ngùng cầm nĩa lên ăn hai miếng nhỏ.
Mộ Phong Thừa ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, hàng mày khẽ nhíu lại, như thể đang đánh giá điều gì đó...
Hứa Thi Hàn không hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của anh.
Thật ra, cô luôn cảm thấy Mộ Phong Thừa có gì đó kỳ lạ. Mặc dù anh ấy đến thăm cô mỗi ngày và miệng tự nhận là bạn trai, nhưng thái độ đối với cô lại luôn lạnh lùng. Dù thỉnh thoảng có thể hiện chút dịu dàng, nhưng nó chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi biến mất, mang đến cảm giác... khó đoán.
Ăn uống mà bị nhìn chằm chằm như vậy, cô thấy rất khó chịu, liền đặt nĩa xuống và khẽ nói: “Em không có khẩu vị lắm, lát nữa em sẽ ăn sau...”
Mộ Phong Thừa lặng lẽ nhìn cô một lúc, đột nhiên mỉm cười: “Không thích ăn à? Không sao, lần sau anh sẽ mua thứ khác cho em.”
Hứa Thi Hàn ngẩn người nhìn anh, không hiểu sao anh đột nhiên lại vui vẻ như vậy...
Rõ ràng trái cây là anh mua, anh cũng là người bảo cô ăn...
Hơn nữa, cô đâu có nói mình không thích ăn.
Ánh mắt của Hứa Thi Hàn dừng lại trên đĩa sứ trắng đựng thanh long tươi ngon, mọng nước.
Cô thầm nghĩ, có lẽ... lần sau cũng không cần ăn nữa.
...
Tô Tử theo Bạch Vi trở về nhà họ Mộ.
Biệt thự Mộ gia nằm ở khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố Thanh Giang, là một tòa biệt thự cổ điển kiểu Âu, với những trụ cột đối xứng tầng tầng và tường trắng mang họa tiết trang trí đường cong, vừa lãng mạn theo kiểu Romanesque vừa toát lên vẻ sang trọng quý phái.
Cánh cổng sắt đúc chạm trổ hoa văn từ từ mở ra, để lộ cảnh vật quen thuộc bên trong.
Hai người xuống xe ở cổng sân, người hầu trong nhà nhận lấy hành lý từ tay Bạch Vi, cất tiếng chào: “Bạch phu nhân, tiểu thư Mộ Tử.”
Tô Tử thoáng ngẩn ngơ.
Phải rồi... Giờ cô không còn là thiếu phu nhân nổi danh của Mộ gia nữa, mà chỉ là một cô con gái nuôi vô danh, Mộ Tử.
Trở về nơi cũ nhưng thân phận lại khác biệt, thực khiến người ta cảm thán.
Mộ Tử theo Bạch Vi bước vào trong.
Biệt thự lộng lẫy xa hoa, nhưng họ không ở đó.
Phía sau biệt thự, trong khu vườn nửa hình cung, có một tòa nhà nhỏ, đó mới là nơi ở của họ.
Tòa nhà nhỏ với tường trắng, mái ngói đỏ, bức tường bên ngoài được phủ đầy dây leo xanh mướt, hòa quyện với cảnh sắc của khu vườn, mang đến một cảm giác vừa cổ kính lại vừa tươi mát.
Một căn nhà như vậy, ở ngoài cũng là “biệt thự nhỏ” mà nhiều người dành cả đời tích cóp cũng không mua nổi, nhưng trong Mộ gia, nó thực sự không đủ đẳng cấp.
Bước vào bên trong, một bên là phòng khách, bên kia là phòng ăn, phong cách trang trí vẫn là kiểu cổ điển châu Âu, nhưng bớt đi phần hào nhoáng, thêm vào đó là nét thanh nhã kiểu thôn quê.
Phòng ngủ nằm ở tầng hai.
Phòng của Mộ Tử được bày biện một bộ nội thất gỗ thông hoàn toàn thủ công, không phải là đồ quá quý giá, nhưng lại mang vẻ mộc mạc tự nhiên, kèm theo hương thơm nhè nhẹ của gỗ thông.
Căn phòng được bài trí ấm cúng, Mộ Tử rất hài lòng.
Cô mở cửa sổ hướng ra ngoài, phát hiện từ đây có thể nhìn thấy biệt thự phía trước, tầm nhìn rất thoáng.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Bạch Vi đến tìm Mộ Tử.
“Những ngày con ở trong bệnh viện, không thể tham dự lễ tang của chị dâu con, lát nữa con đi thắp cho chị dâu một nén hương đi.”
“Vâng, con cũng nên đi thắp một nén hương.” Mộ Tử gật đầu.
Thắp một nén hương, cầu nguyện cho lần trọng sinh này không bị lãng phí, có thù báo thù, có ân báo ân, mọi việc đều phải kết thúc cho trọn vẹn.
Cô nhìn về phía biệt thự không xa, thầm nghĩ: Kẻ giết ta, đang ở trong căn nhà đó...
---
Bắt đầu từ chương này, nữ chính đổi tên thành Mộ Tử!
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng được ở trong phòng bệnh đặc biệt sang trọng như vậy, lại có một người đàn ông xa lạ đẹp trai bất ngờ xuất hiện và tự xưng là người yêu của cô, mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mơ.
Mộ Phong Thừa dùng con dao nhỏ cắt thanh long thành từng miếng, đặt vào bộ đồ ăn tinh xảo.
“Ăn chút trái cây đi.” Anh nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Hứa Thi Hàn cúi đầu đồng ý, kéo một lọn tóc ra sau tai, ngượng ngùng cầm nĩa lên ăn hai miếng nhỏ.
Mộ Phong Thừa ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, hàng mày khẽ nhíu lại, như thể đang đánh giá điều gì đó...
Hứa Thi Hàn không hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của anh.
Thật ra, cô luôn cảm thấy Mộ Phong Thừa có gì đó kỳ lạ. Mặc dù anh ấy đến thăm cô mỗi ngày và miệng tự nhận là bạn trai, nhưng thái độ đối với cô lại luôn lạnh lùng. Dù thỉnh thoảng có thể hiện chút dịu dàng, nhưng nó chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi biến mất, mang đến cảm giác... khó đoán.
Ăn uống mà bị nhìn chằm chằm như vậy, cô thấy rất khó chịu, liền đặt nĩa xuống và khẽ nói: “Em không có khẩu vị lắm, lát nữa em sẽ ăn sau...”
Mộ Phong Thừa lặng lẽ nhìn cô một lúc, đột nhiên mỉm cười: “Không thích ăn à? Không sao, lần sau anh sẽ mua thứ khác cho em.”
Hứa Thi Hàn ngẩn người nhìn anh, không hiểu sao anh đột nhiên lại vui vẻ như vậy...
Rõ ràng trái cây là anh mua, anh cũng là người bảo cô ăn...
Hơn nữa, cô đâu có nói mình không thích ăn.
Ánh mắt của Hứa Thi Hàn dừng lại trên đĩa sứ trắng đựng thanh long tươi ngon, mọng nước.
Cô thầm nghĩ, có lẽ... lần sau cũng không cần ăn nữa.
...
Tô Tử theo Bạch Vi trở về nhà họ Mộ.
Biệt thự Mộ gia nằm ở khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố Thanh Giang, là một tòa biệt thự cổ điển kiểu Âu, với những trụ cột đối xứng tầng tầng và tường trắng mang họa tiết trang trí đường cong, vừa lãng mạn theo kiểu Romanesque vừa toát lên vẻ sang trọng quý phái.
Cánh cổng sắt đúc chạm trổ hoa văn từ từ mở ra, để lộ cảnh vật quen thuộc bên trong.
Hai người xuống xe ở cổng sân, người hầu trong nhà nhận lấy hành lý từ tay Bạch Vi, cất tiếng chào: “Bạch phu nhân, tiểu thư Mộ Tử.”
Tô Tử thoáng ngẩn ngơ.
Phải rồi... Giờ cô không còn là thiếu phu nhân nổi danh của Mộ gia nữa, mà chỉ là một cô con gái nuôi vô danh, Mộ Tử.
Trở về nơi cũ nhưng thân phận lại khác biệt, thực khiến người ta cảm thán.
Mộ Tử theo Bạch Vi bước vào trong.
Biệt thự lộng lẫy xa hoa, nhưng họ không ở đó.
Phía sau biệt thự, trong khu vườn nửa hình cung, có một tòa nhà nhỏ, đó mới là nơi ở của họ.
Tòa nhà nhỏ với tường trắng, mái ngói đỏ, bức tường bên ngoài được phủ đầy dây leo xanh mướt, hòa quyện với cảnh sắc của khu vườn, mang đến một cảm giác vừa cổ kính lại vừa tươi mát.
Một căn nhà như vậy, ở ngoài cũng là “biệt thự nhỏ” mà nhiều người dành cả đời tích cóp cũng không mua nổi, nhưng trong Mộ gia, nó thực sự không đủ đẳng cấp.
Bước vào bên trong, một bên là phòng khách, bên kia là phòng ăn, phong cách trang trí vẫn là kiểu cổ điển châu Âu, nhưng bớt đi phần hào nhoáng, thêm vào đó là nét thanh nhã kiểu thôn quê.
Phòng ngủ nằm ở tầng hai.
Phòng của Mộ Tử được bày biện một bộ nội thất gỗ thông hoàn toàn thủ công, không phải là đồ quá quý giá, nhưng lại mang vẻ mộc mạc tự nhiên, kèm theo hương thơm nhè nhẹ của gỗ thông.
Căn phòng được bài trí ấm cúng, Mộ Tử rất hài lòng.
Cô mở cửa sổ hướng ra ngoài, phát hiện từ đây có thể nhìn thấy biệt thự phía trước, tầm nhìn rất thoáng.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Bạch Vi đến tìm Mộ Tử.
“Những ngày con ở trong bệnh viện, không thể tham dự lễ tang của chị dâu con, lát nữa con đi thắp cho chị dâu một nén hương đi.”
“Vâng, con cũng nên đi thắp một nén hương.” Mộ Tử gật đầu.
Thắp một nén hương, cầu nguyện cho lần trọng sinh này không bị lãng phí, có thù báo thù, có ân báo ân, mọi việc đều phải kết thúc cho trọn vẹn.
Cô nhìn về phía biệt thự không xa, thầm nghĩ: Kẻ giết ta, đang ở trong căn nhà đó...
---
Bắt đầu từ chương này, nữ chính đổi tên thành Mộ Tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.