May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
Chương 57: Anh là nhà của em
Thi.xz
30/04/2023
Tin tức nóng hổi nhất làm rung động cả giới quý tộc A quốc hiện nay là
gì? Chính là chuyện Trạch Đường Xuyên quay lại với vợ cũ của mình. Nghe
nói hai người ân ân ái ái đi dạo trên đường phố bị phóng viên chụp được. Không ngờ cậu con trai nhìn có vẻ bình thường lại có thể làm gia chủ
Trạch gia thần hồn điên đảo như vậy, tình nguyện bỏ hết ong bướm xung
quanh để làm một kẻ si tình.
Chuyện chấn động hơn nữa là Trạch Đường Xuyên lại nhượng cổ phần Trạch thị trong tay mình cho Hạ Chi Nhạ. Điều này khiến các thiên kim tiểu thư con nhà quý tộc trước ki ghét bỏ Trạch Đường Xuyên tức giận đến nổ mắt. Có mớ cổ phần đó, muốn tung hoành ở A quốc sao mà chăng được. Tên Hạ Chi Nhạ kia có gì mà may mắn đến thế cơ chứ.
Tất nhiên có người cay cú không làm được gì cũng có người bắt đầu tính toán. Hạ Minh Phùng chính là kiểu người như vậy.
Hạ gia từ khi đắc tội Trạch Đường Xuyên thì rơi vào đường cùng tán gia bại sản. Hai vợ choing Hạ gia trước kia sống sung sướng ăn xài sang chảnh sao có thể chịu được cảnh ăn dè tiết kiệm như bây giờ.
Hạ Chi Nhạ vừa bước ra khỏi cổng công ty đã nhìn thấy bố mẹ của mình đứng chờ sẵn. Đã lâu không gặp họ cũng thay đổi quá nhiều. Không còn vẻ ăn mặc sang chảnh nhà giàu mới nổi như trước kia nữa mà có vẻ bình đạm giản dị hơn. Chỉ là tính cách vẫn không chút nào thay đổi.
“Chi Nhạ, con đây rồi. Ta tìm con mãi. Con gặp chúng ta một chút được không?”
Hai vợ chồng cùng Hạ Linh Lung bám dính lấy Hạ Chi Nhạ không tha. Đây là hũ vàng của họ, cuộc sống sung sướng của họ sắp quay trở lại rồi. Hạ Chi Nhạ thở dài, trong lòng có chút phiền muộn. Chuyện này cũng nên giải quyết rồi.
Nhắn tin cho Trạch Đường Xuyên nói mình sẽ về trễ, Hạ Chi Nhạ cùng ba người Hạ gia đến quán cà phê đối diện.
Hạ Minh Phùng là trực tiếp nhất, không cần hỏi thăm quanh co, vào thẳng chủ đề.
“Nhạ Nhạ, con bây giờ với Trạch tổng tình cảm tốt đẹp. Con có thể nói với ngài ấy giúp chúng ta một chút được không? Chỉ cần chút tiền thôi, công ty sẽ sống lại ngay.”
Hai mắt Hạ Minh Phùng phát sáng. Đúng vậy, chỉ cần có đứa con này trong tay, ngày ông đông sơn tái khởi không còn xa nữa.
“Cha, chuyện công ty con không hiểu lắm. Nhưng mà, chẳng phải Hạ gia phá sản vì bán hàng kém chất lượng sao?”
Hạ gia lần đó giao nguyên vật liệu yếu kém bị bên mua kiện tụng. Cuối cùng Hạ Minh Phùng phải bán cả công ty để đền cho người ta. Chuyện này dù cho Trạch Đường Xuyên có đứng đằng sau thúc đẩy nhưng Hạ gia phạm sai là chuyện không thể chối cãi được.
Hạ Minh Phùng nghe Hạ Chi Nhạ có vẻ muốn từ chối thì vẻ mặt vặn vẹo. Ông ta cố nặn ra nụ cười lấy lòng, muốn xoa dịu người trước mặt miễn có tiền là được.
“Nhạ Nhạ, biết là vậy nhưng bây giờ bố mẹ khó khăn quá. Con có thể…”
Hạ Chi Nhạ lấy một tập tài liệu trong cặp ra đưa trước mặt hai ông bà. Từ khi làm hoà với Trạch Đường Xuyên, cậu đã nhờ luật sư tư vấn từ trước để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Cậu hiểu ba mẹ của mình.
“Đây là tài liệu con tham khảo từ luật sư. Từ nay mỗi tháng dựa theo thu nhập của con ở Hoàn Thiên, con sẽ chu cấp cho bố mẹ số tiền này. Cổ phần của Trạch thị thì bố mẹ đừng mơ tưởng đến nữa.”
Hạ Minh Phùng cùng vợ lật hợp đồng thấy số tiền được chu cấp mỗi tháng thì tức điên, xé tan nát.
“Mày bố thí cho ăn mày đấy à. Hạ Chi Nhạ, tao là ba mày. Sao mày ác độc như thế. Chút tiền này còn không đủ bữa ăn của tao. Hạ Chi Nhạ, mày giàu có rồi quên ai đã sinh ra mày sao.”
Hạ Chi Nhạ trong lòng buồn rầu. Chút tiền mà ông ấy nói đủ cho hai người yên ổn sống sung túc đến cuối đời, huống hồ Hạ Minh Phùng còn sức lao động. Lần “bán” cậu cho nhà họ Trạch, bố mẹ đã lấy của Trạch gia một khoản tiền rất lớn. Nay cậu chu cấp cho họ chẳng qua chỉ là để an ổn bổn phận làm con mà thôi. Những vết thương trong quá khứ đã để lại sẹo, cậu không cách nào đối xử với họ như ba mẹ trong những gia đình bình thường nữa.
“Bố mẹ, đây là số tiền tối đa con có thể chu cấp được. Nếu hai người không đồng ý, có thể gặp luật sư của con. Còn Hạ Linh Lung, anh sẽ không chu cấp cho em.”
Hạ Linh Lung đã hơn 20 tuổi, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, ngoại hình lại xinh đẹp có thừa, không thể nào không kiếm được công việc ổn định được. Chẳng qua cô ham ăn lười làm, muốn ngày ngày mua sắm làm đẹp chứ không muốn chui vào làm việc.
“Không được. Anh hai, anh cho em ít tiền thôi. Em không có đi làm được. Chuyện này…”
Hạ Linh Lung oà khóc nức nở, cô không muốn chịu khổ, cô muốn được sống sung sướng, cô muốn được làm bà Trạch. Ngày đó sao cô lại ngu ngốc từ bỏ mối hôn sự này cơ chứ.
Hạ Linh Lung khóc lóc kể khổ, Hạ Minh Phùng thì chỉ trích Hạ Chi Nhạ ác độc bất hiếu. Nhưng cậu không mảy may cảm xúc, cũng không thèm để ý đến bọn họ. Cậu đã nhìn rõ bộ mặt thật của họ rồi. Rõ ràng tất cả chỉ xem cậu là bịch máu để hút miễn phí, không một ai quan tâm đến cảm nhận của cậu cả.
“Bố mẹ suy nghĩ cho kĩ rồi liên lạc với con. Nếu hai người còn làm phiền con nữa, con sẽ báo cảnh sát.”
“Thằng bất hiếu.”
Mặc kệ mắng chửi, Hạ Chi Nhạ hiên ngang quay lưng rời đi. Từ ngày họ bán cậu cho Trạch gia, cậu đã không phải là con họ nữa rồi. À không, từ khi cậu sinh ra được bác sĩ chẩn đoán có chút chướng ngại về mặt trí tuệ, hai người đó đã không xem cậu là con của họ rồi.
Tuy nói là không quan tâm nhưng tâm trạng của Hạ Chi Nhạ vẫn rất sa sút. Cậu ăn cơm tối xong lại nằm trên ghế sô pha dài buồn bã, ủ rũ như một bông hoa héo khiến Trạch Đường Xuyên lo lắng xót ruột.
“Sao thế em? Còn nghĩ về chuyện hồi chiều sao?”
Trạch Đường Xuyên vuốt ve mái đầu xù bông của cậu. Trong ánh mắt cậu chất chứa đầy buồn bã làm anh càng thêm chán ghét đám người Hạ gia hơn.
“Anh ơi, anh thấy em có tuyệt tình quá không?”
Hạ Chi Nhạ biết bản thân mình có hơi mềm lòng. Cậu đối với người nhà luôn mong muốn tình yêu thương, dù không có được nhưng cũng không hận họ. Chỉ là lần này cậu cố gắng cứng rắn.
Cậu còn muốn xây dựng gia đình với Trạch Đường Xuyên. Cậu không muốn những người đó xem cậu là nơi đào mỏ.
“Không có, em không hề nhẫn tâm. Hạ Chi Nhạ hôm nay đã làm rất tốt rồi. Nhạ Nhạ, anh là gia đình của em. Mẹ anh cũng là mẹ em, ông nội cũng chính là ông nội em. Em đừng buồn nữa nhé. Em đã có gia đình của mình rồi.”
Những lời này của Trạch Đường Xuyên khiến Hạ Chi Nhạ rất cảm động. Đúng vậy, cậu đã có gia đình của mình, không cần quan tâm đến nơi chứa đầy sầu muộn của mình nữa. Cứ vui vẻ mà sống thôi.
Đúng như dự đoán, chỉ hai ngày sau, Hạ Minh Phùng đã liên hệ với Hạ Chi Nhạ đồng ý kí thoả thuận chu cấp. Ông ta sợ cậu đổi ý sẽ mất một khoản tiền lớn a. Còn về phần Hạ Linh Lung thì mặc kệ đi. Ông ta không chút quan tâm nào đến con gái mình cầu xin đưa tên mình vào danh sách chu cấp. Điên à, đưa nó vào tiền ông ít đi thì sao. Một đứa con gái có nhan sắc lại không biết đi ra ngoài kiếm tiền.
Hừ. Với ông, tiền là thứ quan trọng nhất.
Chuyện chấn động hơn nữa là Trạch Đường Xuyên lại nhượng cổ phần Trạch thị trong tay mình cho Hạ Chi Nhạ. Điều này khiến các thiên kim tiểu thư con nhà quý tộc trước ki ghét bỏ Trạch Đường Xuyên tức giận đến nổ mắt. Có mớ cổ phần đó, muốn tung hoành ở A quốc sao mà chăng được. Tên Hạ Chi Nhạ kia có gì mà may mắn đến thế cơ chứ.
Tất nhiên có người cay cú không làm được gì cũng có người bắt đầu tính toán. Hạ Minh Phùng chính là kiểu người như vậy.
Hạ gia từ khi đắc tội Trạch Đường Xuyên thì rơi vào đường cùng tán gia bại sản. Hai vợ choing Hạ gia trước kia sống sung sướng ăn xài sang chảnh sao có thể chịu được cảnh ăn dè tiết kiệm như bây giờ.
Hạ Chi Nhạ vừa bước ra khỏi cổng công ty đã nhìn thấy bố mẹ của mình đứng chờ sẵn. Đã lâu không gặp họ cũng thay đổi quá nhiều. Không còn vẻ ăn mặc sang chảnh nhà giàu mới nổi như trước kia nữa mà có vẻ bình đạm giản dị hơn. Chỉ là tính cách vẫn không chút nào thay đổi.
“Chi Nhạ, con đây rồi. Ta tìm con mãi. Con gặp chúng ta một chút được không?”
Hai vợ chồng cùng Hạ Linh Lung bám dính lấy Hạ Chi Nhạ không tha. Đây là hũ vàng của họ, cuộc sống sung sướng của họ sắp quay trở lại rồi. Hạ Chi Nhạ thở dài, trong lòng có chút phiền muộn. Chuyện này cũng nên giải quyết rồi.
Nhắn tin cho Trạch Đường Xuyên nói mình sẽ về trễ, Hạ Chi Nhạ cùng ba người Hạ gia đến quán cà phê đối diện.
Hạ Minh Phùng là trực tiếp nhất, không cần hỏi thăm quanh co, vào thẳng chủ đề.
“Nhạ Nhạ, con bây giờ với Trạch tổng tình cảm tốt đẹp. Con có thể nói với ngài ấy giúp chúng ta một chút được không? Chỉ cần chút tiền thôi, công ty sẽ sống lại ngay.”
Hai mắt Hạ Minh Phùng phát sáng. Đúng vậy, chỉ cần có đứa con này trong tay, ngày ông đông sơn tái khởi không còn xa nữa.
“Cha, chuyện công ty con không hiểu lắm. Nhưng mà, chẳng phải Hạ gia phá sản vì bán hàng kém chất lượng sao?”
Hạ gia lần đó giao nguyên vật liệu yếu kém bị bên mua kiện tụng. Cuối cùng Hạ Minh Phùng phải bán cả công ty để đền cho người ta. Chuyện này dù cho Trạch Đường Xuyên có đứng đằng sau thúc đẩy nhưng Hạ gia phạm sai là chuyện không thể chối cãi được.
Hạ Minh Phùng nghe Hạ Chi Nhạ có vẻ muốn từ chối thì vẻ mặt vặn vẹo. Ông ta cố nặn ra nụ cười lấy lòng, muốn xoa dịu người trước mặt miễn có tiền là được.
“Nhạ Nhạ, biết là vậy nhưng bây giờ bố mẹ khó khăn quá. Con có thể…”
Hạ Chi Nhạ lấy một tập tài liệu trong cặp ra đưa trước mặt hai ông bà. Từ khi làm hoà với Trạch Đường Xuyên, cậu đã nhờ luật sư tư vấn từ trước để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Cậu hiểu ba mẹ của mình.
“Đây là tài liệu con tham khảo từ luật sư. Từ nay mỗi tháng dựa theo thu nhập của con ở Hoàn Thiên, con sẽ chu cấp cho bố mẹ số tiền này. Cổ phần của Trạch thị thì bố mẹ đừng mơ tưởng đến nữa.”
Hạ Minh Phùng cùng vợ lật hợp đồng thấy số tiền được chu cấp mỗi tháng thì tức điên, xé tan nát.
“Mày bố thí cho ăn mày đấy à. Hạ Chi Nhạ, tao là ba mày. Sao mày ác độc như thế. Chút tiền này còn không đủ bữa ăn của tao. Hạ Chi Nhạ, mày giàu có rồi quên ai đã sinh ra mày sao.”
Hạ Chi Nhạ trong lòng buồn rầu. Chút tiền mà ông ấy nói đủ cho hai người yên ổn sống sung túc đến cuối đời, huống hồ Hạ Minh Phùng còn sức lao động. Lần “bán” cậu cho nhà họ Trạch, bố mẹ đã lấy của Trạch gia một khoản tiền rất lớn. Nay cậu chu cấp cho họ chẳng qua chỉ là để an ổn bổn phận làm con mà thôi. Những vết thương trong quá khứ đã để lại sẹo, cậu không cách nào đối xử với họ như ba mẹ trong những gia đình bình thường nữa.
“Bố mẹ, đây là số tiền tối đa con có thể chu cấp được. Nếu hai người không đồng ý, có thể gặp luật sư của con. Còn Hạ Linh Lung, anh sẽ không chu cấp cho em.”
Hạ Linh Lung đã hơn 20 tuổi, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, ngoại hình lại xinh đẹp có thừa, không thể nào không kiếm được công việc ổn định được. Chẳng qua cô ham ăn lười làm, muốn ngày ngày mua sắm làm đẹp chứ không muốn chui vào làm việc.
“Không được. Anh hai, anh cho em ít tiền thôi. Em không có đi làm được. Chuyện này…”
Hạ Linh Lung oà khóc nức nở, cô không muốn chịu khổ, cô muốn được sống sung sướng, cô muốn được làm bà Trạch. Ngày đó sao cô lại ngu ngốc từ bỏ mối hôn sự này cơ chứ.
Hạ Linh Lung khóc lóc kể khổ, Hạ Minh Phùng thì chỉ trích Hạ Chi Nhạ ác độc bất hiếu. Nhưng cậu không mảy may cảm xúc, cũng không thèm để ý đến bọn họ. Cậu đã nhìn rõ bộ mặt thật của họ rồi. Rõ ràng tất cả chỉ xem cậu là bịch máu để hút miễn phí, không một ai quan tâm đến cảm nhận của cậu cả.
“Bố mẹ suy nghĩ cho kĩ rồi liên lạc với con. Nếu hai người còn làm phiền con nữa, con sẽ báo cảnh sát.”
“Thằng bất hiếu.”
Mặc kệ mắng chửi, Hạ Chi Nhạ hiên ngang quay lưng rời đi. Từ ngày họ bán cậu cho Trạch gia, cậu đã không phải là con họ nữa rồi. À không, từ khi cậu sinh ra được bác sĩ chẩn đoán có chút chướng ngại về mặt trí tuệ, hai người đó đã không xem cậu là con của họ rồi.
Tuy nói là không quan tâm nhưng tâm trạng của Hạ Chi Nhạ vẫn rất sa sút. Cậu ăn cơm tối xong lại nằm trên ghế sô pha dài buồn bã, ủ rũ như một bông hoa héo khiến Trạch Đường Xuyên lo lắng xót ruột.
“Sao thế em? Còn nghĩ về chuyện hồi chiều sao?”
Trạch Đường Xuyên vuốt ve mái đầu xù bông của cậu. Trong ánh mắt cậu chất chứa đầy buồn bã làm anh càng thêm chán ghét đám người Hạ gia hơn.
“Anh ơi, anh thấy em có tuyệt tình quá không?”
Hạ Chi Nhạ biết bản thân mình có hơi mềm lòng. Cậu đối với người nhà luôn mong muốn tình yêu thương, dù không có được nhưng cũng không hận họ. Chỉ là lần này cậu cố gắng cứng rắn.
Cậu còn muốn xây dựng gia đình với Trạch Đường Xuyên. Cậu không muốn những người đó xem cậu là nơi đào mỏ.
“Không có, em không hề nhẫn tâm. Hạ Chi Nhạ hôm nay đã làm rất tốt rồi. Nhạ Nhạ, anh là gia đình của em. Mẹ anh cũng là mẹ em, ông nội cũng chính là ông nội em. Em đừng buồn nữa nhé. Em đã có gia đình của mình rồi.”
Những lời này của Trạch Đường Xuyên khiến Hạ Chi Nhạ rất cảm động. Đúng vậy, cậu đã có gia đình của mình, không cần quan tâm đến nơi chứa đầy sầu muộn của mình nữa. Cứ vui vẻ mà sống thôi.
Đúng như dự đoán, chỉ hai ngày sau, Hạ Minh Phùng đã liên hệ với Hạ Chi Nhạ đồng ý kí thoả thuận chu cấp. Ông ta sợ cậu đổi ý sẽ mất một khoản tiền lớn a. Còn về phần Hạ Linh Lung thì mặc kệ đi. Ông ta không chút quan tâm nào đến con gái mình cầu xin đưa tên mình vào danh sách chu cấp. Điên à, đưa nó vào tiền ông ít đi thì sao. Một đứa con gái có nhan sắc lại không biết đi ra ngoài kiếm tiền.
Hừ. Với ông, tiền là thứ quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.