May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
Chương 89: Ba nhỏ đi xa nhà
Thi.xz
25/05/2023
Chuyện của Chu Hạc Văn kết thúc. Nhạ Nhạ cũng có biết sơ qua một chút. Dù sao
cái này cũng thuộc bê bối của ngành hàng không, bị đào ra một đường dây
buôn chất cấm, tivi đưa tin ra rả hằng ngày.
Bất quá cậu cũng không có nhiều tinh lực quan tâm mấy chuyện dư thừa đó. Hạ Chi Nhạ còn phải tập trung trí lực cho cuộc thi quan trọng sắp tới của mình. Đây sẽ là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cậu.
A Bảo dường như cảm nhận được ba nhỏ sắp xa mình nên cực kì tủi thân. Lúc này bé con gặm ngón tay, tay kia thì cầm gấu bông, nhìn Hạ Chi Nhạ bằng ánh mắt vô cùng đáng yêu. Hai mắt ầng ậng nước, miệng mếu máo như sắp khóc tới nơi.
Hạ Chi Nhạ bất lực ngồi xuống. Haiz. Có đứa con nhạy cảm quá đôi khi cũng thật là đau đầu.
“Bé con, sao con lại khóc? Có chuyện gì nói ba nhỏ nghe nào.”
“Ba đừng ik… i… ở lại với A Bảo.”
A Bảo nói chuyện còn bập bẹ nhưng rất siêng năng nói. Hạ Chi Nhạ nghe được con nũng nịu lập tức nhũn tim mà cũng đau lòng. Chỉ mới lên kế hoạch mà nhìn thấy con như này cậu cũng đủ đau lòng chứ đừng nói sắp tới phải xa hai bố con mười ngày nửa tháng.
“Ba nhỏ đi rất nhanh sẽ trở về. Ba nhỏ mua nhiều đồ chơi cho con được không?”
A Bảo thường ngày cực kì thích đồ chơi nhưng hôm nay nghe cũng không có hứng thú nữa. Bé lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt cổ ba ba. Tỏ ý là chỉ cần ba ba chứ không cần đồ chơi.
Có đứa con tri kỉ quả thực mát hết ruột gan.
Thế là đêm hôm đó, Hạ Chi Nhạ rúc trong lòng chồng mình nói với anh.
“Hay anh với con theo em qua nước C được không anh? Thằng bé mới nãy khóc một trận. Em xót quá.”
Trạch Đường Xuyên vuốt ve mái tóc người thương. Anh cũng hiểu nỗi lo lắng của cậu. Chỉ là sự xuất hiện của anh và A Bảo sợ sẽ làm cậu phân tâm. Điều này mất nhiều hơn được. Anh muốn lần này Nhạ Nhạ tập trung hết tất cả sức lực cho sự nghiệp của mình.
“Đừng lo, anh và con sẽ ổn thôi. Anh và con sẽ cổ vũ em từ xa.”
Cuộc thi này tiếc là tổ chức kín, ngay cả các thiết kế lọt vào vòng sau cùng sẽ được đưa đi triễn lãm. Rất ít khi lộ danh tính người tham gia.
“Thế anh phải chăm con cho tốt, cũng phải chăm mình cho tốt nhé.”
Nhạ Nhạ nhẹ nhàng nói. Cậu hiểu anh muốn cậu tập trung cho cậu việc. Cậu lần này không thể phụ tâm ý của anh được. Nếu đã như vậy, Hạ Chi Nhạ sẽ đem chiến thắng về cho bản thân cũng như gia đình.
Cốc cốc…
“Ba … ba…”
Tiếng gõ cửa cùng tiếng kêu của A Bảo khiến hai chồng chồng lập tức đứng dậy. Trước cửa A Bảo mặc đồ ngủ vịt con, tay ôm theo gối, bộ dáng muốn ngủ chung với hai ba.
Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên nhìn nhau cười, sau đó bế con lên, đặt A Bảo ở chính giữa. Bé con nằm giữa hai ba ba lập tức cảm thấy cực kì an tâm vui vẻ. Mắt nhập nhìm lại, hai tay nắm nắm rồi mở mở, chốc lát sau đã ngủ say, cái bụng nhỏ hơi phập phồng.
Khuya rồi nhưng Hạ Chi Nhạ vẫn ngủ không được. Cậu chống tay nghiêng đầu nhìn hai người thân yêu của mình đang say giấc nồng. Một lớn một nhỏ quả thực đáng yêu khiến cậu khảm sâu vào tâm.
Hạ Chi Nhạ hôn nhẹ vào trán của hai người. Hai người phải thật hạnh phúc và tự chăm sóc bản thân nhé, em sẽ về sớm thôi.
Lúc A Bảo nhập nhèm tỉnh dậy đã là hơn 8 giờ sáng, Trạch Đường Xuyên vừa tập cơ tay xong, lên phòng thì thấy con trai mình đang ngồi ngơ ngác trên giường.
“Ba ba…”
Ngày thường Nhạ Nhạ là người ôm con dậy vào buổi sáng, nhưng hôm nay em ấy đi sớm thành ra bé con không quen. Không có mùi hương quen thuộc của ba ba làm bé con cảm thấy trống vắng khó chịu.
“Ba nhỏ đi kiếm tiền mua vịt vàng cho A Bảo rồi. A Bảo đếm hết hai bàn tay là ba nhỏ về thôi.”
A Bảo cái hiểu cái không cũng gật đầu, không còn khóc nữa.
Hạ Chi Nhạ đáp xuống sân bay C quốc cùng với trợ lý thì đã là giữa trưa. Cũng may có người của ban tổ chức đến đón tới tham quan địa điểm thi đấu nên cậu ít bỡ ngỡ.
“Tôi sẽ dẫn mọi người đến bảo tàng, sau đó là căn nhà cần thiết kế trước. Hạ tiên sinh, ngài ở khách sạn tự túc đúng không ạ?”
Người dẫn đường vừa nói vừa đánh giá Hạ Chi Nhạ. Nhạ Nhạ thời gian dài được nuôi dưỡng trong sự sung túc giàu sang của hai nhà Thẩm Trạch nên khí chất thật sự khiến người khác không rời mắt được. Từng cử chỉ thật sự rất tao nhã.
Hạ Chi Nhạ cũng không ngại người khác đánh giá mình. Cậu lúc này đang chìm đắm vào trong khu kiến trúc của bảo tàng lớn. Quả thực cực kì đẹp. Đi nhiều nơi làm Hạ Chi Nhạ mở mang tầm mắt. Cậu lấy giấy bút bắt đầu ghi chép lại mọi thứ.
Thái độ nghiêm túc cùng với góc nghiên tuyệt đẹp của Nhạ Nhạ đã rơi vào mắt của một nhiếp ảnh gia gần đó.
Tách….
Tiếng chụp ảnh vang lên khiến Nhạ Nhạ lập tức ngẩng đầu. Trợ lý bên cạnh cũng cảnh giác.
“Xin lỗi, tôi chụp mà chưa xin phép. Cậu là thí sinh dự thi đúng không?”
Nhiếp ảnh gia tươi cười thân thiện bước đến làm quen. Thông qua lời giới thiệu, Nhạ Nhạ biết đây là một nhiếp ảnh gia có tiếng tăm được mời tham dự cuộc thi lần này.
Thái độ của Hạ Chi Nhạ đối với người trước mặt cũng cực kì bình thường, chỉ đơn giản là giới thiệu chút họ tên sau đó cậu lại tập trung vào công việc ghi chép của mình, hoàn toàn phớt lờ lời mời chụp ảnh của anh ta.
Nhiếp ảnh gia cũng không ngại hay tỏ vẻ khó chịu, chỉ là loanh quanh tiếp tục chụp ảnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn Hạ Chi Nhạ. Sau đó anh ta quay đi tặc lưỡi tiếc rẻ.
Hạ Chi Nhạ chính là mẫu người trong mộng của hắn, nhưng chiếc nhẫn trên tay như nhắc nhở hắn đây đã là hoa có chủ. Xem ra vẫn là không có động thủ được rồi.
Bất quá nhiếp ảnh gia vẫn còn luyến tiếc, không kìm được quay đầu lại mấy lần.
Nhưng những điều này không thoát được ánh mắt của trợ lý kiêm vệ sĩ bên cạnh. Anh là người được Trạch tổng nâng đỡ và giới thiệu cho Hạ Chi Nhạ, mục đích chính là đi theo bảo vệ cậu. Quan trọng nhất là trước khi đi Trạch Đường Xuyên có lén nói nhỏ với anh là cố gắng ngăn mấy đoá hoa đào tìm cách tiếp cận Nhạ Nhạ.
Vệ sĩ cảm thấy thật là bất ngờ. Không ngờ Trạch tổng cũng có một mặt như thế này.
Trạch Đường Xuyên ở nhà chăm con mà không có bạn đời, có hơi luống cuống tay chân. Thường ngày, cả hai chồng chồng đều phối hợp với nhau rất ăn ý. Điền hình như lúc này đây, bé con và Trạch Đường Xuyên đang ngồi trong bồn tắm nhỏ.
Bé con trần như nhộng nghịch nước và bọt tắm bắn tung toé. Mỗi lần nước bắn lên người ba lớn, bé lại cười khí thế cực kì. Nụ cười khoe hàm răng chưa mọc xong.
“Nào, A Bảo, tắm xong rồi thì ra nhé con.”
A Bảo lắc đầu nguầy nguậy, bé còn chưa nghịch nước đã, bé còn muốn nghịch tiếp. Nhưng hễ Trạch Đường Xuyên nhấc bé con lên khỏi bồn tắm, bé con lại quẫy chân thật mạnh ra vẻ con không có muốn, ba ba đừng có làm như vậy.
Trạch Đường Xuyên mồ hôi đầy đầu giải quyết thằng con của mình. Anh cũng không rõ mọi khi tắm cho con Nhạ Nhạ làm sao mới ngăn được thằng bé muốn nghịch nước nữa. Chăm con đúng là một cửa ải khó khăn mà.
Đúng lúc này, đồng hồ liên kết với điện thoại nhận được tin nhắn.
Hai mắt Trạch Đường Xuyên lập tức tức giận đến mức nổ đom đóm.
A Bảo à, ba với con bị đào góc tường rồi nè.
Bất quá cậu cũng không có nhiều tinh lực quan tâm mấy chuyện dư thừa đó. Hạ Chi Nhạ còn phải tập trung trí lực cho cuộc thi quan trọng sắp tới của mình. Đây sẽ là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cậu.
A Bảo dường như cảm nhận được ba nhỏ sắp xa mình nên cực kì tủi thân. Lúc này bé con gặm ngón tay, tay kia thì cầm gấu bông, nhìn Hạ Chi Nhạ bằng ánh mắt vô cùng đáng yêu. Hai mắt ầng ậng nước, miệng mếu máo như sắp khóc tới nơi.
Hạ Chi Nhạ bất lực ngồi xuống. Haiz. Có đứa con nhạy cảm quá đôi khi cũng thật là đau đầu.
“Bé con, sao con lại khóc? Có chuyện gì nói ba nhỏ nghe nào.”
“Ba đừng ik… i… ở lại với A Bảo.”
A Bảo nói chuyện còn bập bẹ nhưng rất siêng năng nói. Hạ Chi Nhạ nghe được con nũng nịu lập tức nhũn tim mà cũng đau lòng. Chỉ mới lên kế hoạch mà nhìn thấy con như này cậu cũng đủ đau lòng chứ đừng nói sắp tới phải xa hai bố con mười ngày nửa tháng.
“Ba nhỏ đi rất nhanh sẽ trở về. Ba nhỏ mua nhiều đồ chơi cho con được không?”
A Bảo thường ngày cực kì thích đồ chơi nhưng hôm nay nghe cũng không có hứng thú nữa. Bé lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt cổ ba ba. Tỏ ý là chỉ cần ba ba chứ không cần đồ chơi.
Có đứa con tri kỉ quả thực mát hết ruột gan.
Thế là đêm hôm đó, Hạ Chi Nhạ rúc trong lòng chồng mình nói với anh.
“Hay anh với con theo em qua nước C được không anh? Thằng bé mới nãy khóc một trận. Em xót quá.”
Trạch Đường Xuyên vuốt ve mái tóc người thương. Anh cũng hiểu nỗi lo lắng của cậu. Chỉ là sự xuất hiện của anh và A Bảo sợ sẽ làm cậu phân tâm. Điều này mất nhiều hơn được. Anh muốn lần này Nhạ Nhạ tập trung hết tất cả sức lực cho sự nghiệp của mình.
“Đừng lo, anh và con sẽ ổn thôi. Anh và con sẽ cổ vũ em từ xa.”
Cuộc thi này tiếc là tổ chức kín, ngay cả các thiết kế lọt vào vòng sau cùng sẽ được đưa đi triễn lãm. Rất ít khi lộ danh tính người tham gia.
“Thế anh phải chăm con cho tốt, cũng phải chăm mình cho tốt nhé.”
Nhạ Nhạ nhẹ nhàng nói. Cậu hiểu anh muốn cậu tập trung cho cậu việc. Cậu lần này không thể phụ tâm ý của anh được. Nếu đã như vậy, Hạ Chi Nhạ sẽ đem chiến thắng về cho bản thân cũng như gia đình.
Cốc cốc…
“Ba … ba…”
Tiếng gõ cửa cùng tiếng kêu của A Bảo khiến hai chồng chồng lập tức đứng dậy. Trước cửa A Bảo mặc đồ ngủ vịt con, tay ôm theo gối, bộ dáng muốn ngủ chung với hai ba.
Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên nhìn nhau cười, sau đó bế con lên, đặt A Bảo ở chính giữa. Bé con nằm giữa hai ba ba lập tức cảm thấy cực kì an tâm vui vẻ. Mắt nhập nhìm lại, hai tay nắm nắm rồi mở mở, chốc lát sau đã ngủ say, cái bụng nhỏ hơi phập phồng.
Khuya rồi nhưng Hạ Chi Nhạ vẫn ngủ không được. Cậu chống tay nghiêng đầu nhìn hai người thân yêu của mình đang say giấc nồng. Một lớn một nhỏ quả thực đáng yêu khiến cậu khảm sâu vào tâm.
Hạ Chi Nhạ hôn nhẹ vào trán của hai người. Hai người phải thật hạnh phúc và tự chăm sóc bản thân nhé, em sẽ về sớm thôi.
Lúc A Bảo nhập nhèm tỉnh dậy đã là hơn 8 giờ sáng, Trạch Đường Xuyên vừa tập cơ tay xong, lên phòng thì thấy con trai mình đang ngồi ngơ ngác trên giường.
“Ba ba…”
Ngày thường Nhạ Nhạ là người ôm con dậy vào buổi sáng, nhưng hôm nay em ấy đi sớm thành ra bé con không quen. Không có mùi hương quen thuộc của ba ba làm bé con cảm thấy trống vắng khó chịu.
“Ba nhỏ đi kiếm tiền mua vịt vàng cho A Bảo rồi. A Bảo đếm hết hai bàn tay là ba nhỏ về thôi.”
A Bảo cái hiểu cái không cũng gật đầu, không còn khóc nữa.
Hạ Chi Nhạ đáp xuống sân bay C quốc cùng với trợ lý thì đã là giữa trưa. Cũng may có người của ban tổ chức đến đón tới tham quan địa điểm thi đấu nên cậu ít bỡ ngỡ.
“Tôi sẽ dẫn mọi người đến bảo tàng, sau đó là căn nhà cần thiết kế trước. Hạ tiên sinh, ngài ở khách sạn tự túc đúng không ạ?”
Người dẫn đường vừa nói vừa đánh giá Hạ Chi Nhạ. Nhạ Nhạ thời gian dài được nuôi dưỡng trong sự sung túc giàu sang của hai nhà Thẩm Trạch nên khí chất thật sự khiến người khác không rời mắt được. Từng cử chỉ thật sự rất tao nhã.
Hạ Chi Nhạ cũng không ngại người khác đánh giá mình. Cậu lúc này đang chìm đắm vào trong khu kiến trúc của bảo tàng lớn. Quả thực cực kì đẹp. Đi nhiều nơi làm Hạ Chi Nhạ mở mang tầm mắt. Cậu lấy giấy bút bắt đầu ghi chép lại mọi thứ.
Thái độ nghiêm túc cùng với góc nghiên tuyệt đẹp của Nhạ Nhạ đã rơi vào mắt của một nhiếp ảnh gia gần đó.
Tách….
Tiếng chụp ảnh vang lên khiến Nhạ Nhạ lập tức ngẩng đầu. Trợ lý bên cạnh cũng cảnh giác.
“Xin lỗi, tôi chụp mà chưa xin phép. Cậu là thí sinh dự thi đúng không?”
Nhiếp ảnh gia tươi cười thân thiện bước đến làm quen. Thông qua lời giới thiệu, Nhạ Nhạ biết đây là một nhiếp ảnh gia có tiếng tăm được mời tham dự cuộc thi lần này.
Thái độ của Hạ Chi Nhạ đối với người trước mặt cũng cực kì bình thường, chỉ đơn giản là giới thiệu chút họ tên sau đó cậu lại tập trung vào công việc ghi chép của mình, hoàn toàn phớt lờ lời mời chụp ảnh của anh ta.
Nhiếp ảnh gia cũng không ngại hay tỏ vẻ khó chịu, chỉ là loanh quanh tiếp tục chụp ảnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn Hạ Chi Nhạ. Sau đó anh ta quay đi tặc lưỡi tiếc rẻ.
Hạ Chi Nhạ chính là mẫu người trong mộng của hắn, nhưng chiếc nhẫn trên tay như nhắc nhở hắn đây đã là hoa có chủ. Xem ra vẫn là không có động thủ được rồi.
Bất quá nhiếp ảnh gia vẫn còn luyến tiếc, không kìm được quay đầu lại mấy lần.
Nhưng những điều này không thoát được ánh mắt của trợ lý kiêm vệ sĩ bên cạnh. Anh là người được Trạch tổng nâng đỡ và giới thiệu cho Hạ Chi Nhạ, mục đích chính là đi theo bảo vệ cậu. Quan trọng nhất là trước khi đi Trạch Đường Xuyên có lén nói nhỏ với anh là cố gắng ngăn mấy đoá hoa đào tìm cách tiếp cận Nhạ Nhạ.
Vệ sĩ cảm thấy thật là bất ngờ. Không ngờ Trạch tổng cũng có một mặt như thế này.
Trạch Đường Xuyên ở nhà chăm con mà không có bạn đời, có hơi luống cuống tay chân. Thường ngày, cả hai chồng chồng đều phối hợp với nhau rất ăn ý. Điền hình như lúc này đây, bé con và Trạch Đường Xuyên đang ngồi trong bồn tắm nhỏ.
Bé con trần như nhộng nghịch nước và bọt tắm bắn tung toé. Mỗi lần nước bắn lên người ba lớn, bé lại cười khí thế cực kì. Nụ cười khoe hàm răng chưa mọc xong.
“Nào, A Bảo, tắm xong rồi thì ra nhé con.”
A Bảo lắc đầu nguầy nguậy, bé còn chưa nghịch nước đã, bé còn muốn nghịch tiếp. Nhưng hễ Trạch Đường Xuyên nhấc bé con lên khỏi bồn tắm, bé con lại quẫy chân thật mạnh ra vẻ con không có muốn, ba ba đừng có làm như vậy.
Trạch Đường Xuyên mồ hôi đầy đầu giải quyết thằng con của mình. Anh cũng không rõ mọi khi tắm cho con Nhạ Nhạ làm sao mới ngăn được thằng bé muốn nghịch nước nữa. Chăm con đúng là một cửa ải khó khăn mà.
Đúng lúc này, đồng hồ liên kết với điện thoại nhận được tin nhắn.
Hai mắt Trạch Đường Xuyên lập tức tức giận đến mức nổ đom đóm.
A Bảo à, ba với con bị đào góc tường rồi nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.