May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
Chương 87: Du lịch (2)
Thi.xz
21/05/2023
Bữa sáng cả nhà diễn ra ở khách sạn. Tất nhiên là ăn ăn uống uống vô
cùng vui vẻ rồi. A Bảo há to miệng để ba nhỏ đút miếng trứng chưng, nhép nhép miệng khua khua tay tỏ vẻ vô cùng ngon ngọt, thích chí. Có đứa con ăn được ngủ được quả thực là hạnh phúc mà.
Thậm chí Nhạ Nhạ còn nghe được bàn bên cạnh nói với con họ.
“Con nhìn em bên kia kìa. Em ăn ngoan chưa. Nếu con không ăn thì mẹ đưa cho em ăn đó.”
Nhạ Nhạ nghe thấy thế thì vui sướng mà có chút tự hào hẵng lên. Niềm vui của ba mẹ đôi khi chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Ba người quả thực rất toả sáng giữa đám đông. Ba lớn điển trai thành thục, tuy có vết sẹo giữa mặt nhưng khí thế anh tuấn chín chắn không giảm đi chút nào. Ba nhỏ dịu dàng tỉ mẩn, từng động tác ôn nhu. Bé con thì dễ thương, cái miệng bi ba bi bô không ngừng, còn chủ động học hun gió với mấy cô gái đi qua. Tim mọi người mềm nhũn ra như nước.
Nhưng mà cũng có người không có mắt, chủ động đi phá vỡ bữa vui này.
“Chào anh Trạch Đường Xuyên, anh có nhớ em không?”
Một chàng trai trắng trẻo nhỏ bé, eo nhỏ như con kiến, đeo đôi kính râm nhìn vô cùng thời thượng. Chàng trai đến gần bàn nhà họ, chào hỏi với Trạch Đường Xuyên, lại còn nở nụ cười thật tươi vô cùng gợi đòn.
Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ nhíu mày, cố lục lại trong kí ức về người tự xưng là người quen trước mặt này. Chàng trai thấy hai người không nhớ đến mình cũng không hề tỏ ra khó chịu xấu hổ mà còn chủ động giới thiệu.
“Em là Chu Hải Văn, anh gọi em là tiểu Văn được rồi. Ngày hôm qua trên máy bay, em là người đưa chăn cho anh đấy. Tính ra chúng ta cũng có một đoạn nhân duyên đi.”
Trạch Đường Xuyên mới ngớ người ra. Lúc trên máy bay anh có xin một tiếp viên nam chiếc chăn đắp cho Nhạ Nhạ, thì ra là người trước mặt này. Nhưng cái gì mà một đoạn nhân duyên cơ chứ, là người qua đường giáp thì có.
Nhìn thấy tiểu Văn có ý định tiếp cận chồng mình, Nhạ Nhạ liền khẽ lau miệng, sau đó khoác tay anh, không nói hai lời bước ra chỗ đó.
Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay chồng nhỏ của mình, bế con rời khỏi bàn ăn. Bộ dáng ăn dấm của em ấy quả thực là quá đáng yêu đi mà.
Tiểu Văn thấy hai người rời đi, lập tức rơi vào trầm tư. Hắn đã điều tra về gia đình của Trạch Đường Xuyên rồi. Một gia đình chỉ có hai người cha kết hôn cùng cuộc hôn nhân không tình yêu, một đứa con trai nuôi không chung dòng máu. Vậy thì thứ gì gắn kết gia đình này cơ chứ?
Tiểu Văn gặp Trạch Đường Xuyên trên máy bay liền nhất kiến chung tình. Người đàn ông thành thục khí độ, có sự nghiệp vững chãi như này mới hoàn toàn phù hợp với cậu. Người con trai bên cạnh cậu biết chỉ là một thiết kế nho nhỏ, có tài đức gì mà ở bên anh cơ chứ.
Tiểu Văn nhếch môi nhìn ba người đi xa. Nếu tiếp xúc nhiều với cậu, chắc chắn cậu sẽ làm anh mê đắm mình. Tiểu Văn cả đời này có nhiều nhất là tự tin vào nhan sắc của mình đấy.
Nhạ Nhạ trên đường về phòng thì thỉnh thoảng lại bĩu môi, liếc về phía ông chồng của mình. Hừ. Đi đến đâu là đào hoa đến đó. Mấy cành đào của anh đều khó đối phó cả.
“Ở đây sao có mùi chua ấy nhỉ?”
Trạch Đường Xuyên lên tiếng trêu ghẹo khiến Nhạ Nhạ hai má đỏ bừng. Cậu biết là không liên quan đến anh nhưng vẫn không nhịn được ganh tị. Trạch Đường Xuyên là người quá mức tuyệt vời, nhưng con người tuyệt vời này lại thuộc về cậu rồi.
Nhạ Nhạ nghĩ đến đây lại bất tri bất giác nắm chặt tay anh hơn. Sự ưu tú của Trạch Đường Xuyên đôi lúc khiến cậu tự hào nhưng cũng có khi vô tình khiến cậu có áp lực. Xứng đôi vừa lứa mới là điều tốt nhất trên đời này.
Nhạ Nhạ bỗng nhiên nhớ đến điều Hoàn Vũ Cư nói với mình tuần trước. Đúng vậy, có thể lúc này sự nghiệp của cậu chưa có gì đặc sắc nhưng cậu tin chỉ cần cậu tiến lên cố gắng thì sẽ có ngày cậu thật sự xứng đôi với anh ấy.
Đêm đó, Nhạ Nhạ trở mình liên tục, cậu có nhiều điều suy nghĩ. Trạch Đường Xuyên thấy cậu không ngủ được liền ôm lấy rồi hỏi han.
“Sao thế em? Em lo lắng điều gì à?”
Nhạ Nhạ rúc vào ngực anh, kể điều mình trăn trở.
Ở B quốc đang có một cuộc thi thiết kế nội thất, tác phẩm giành giải sẽ được mang đi thực hiện ở một cung điện cực kì sang trọng. Đây chính là cuộc thi quan trọng nhất trong ngành thiết kế nội thất. Tất cả các kiến trúc sư đều mong muốn tham gia. Hoàn Vũ Cư từng nói qua cũng từng khuyên nhủ cậu tham gia.
Nhưng Hạ Chi Nhạ vẫn còn điều trăn trở. Muốn tham gia cuộc thi này ít nhất cậu sẽ phải đi 10 ngày nửa tháng. Không có cậu, Đường Xuyên và bé con phải xoay sở làm sao đây. A Bảo còn nhỏ lại quá dính người, Đường Xuyên không có cậu cũng thường xuyên không ngủ ngon giấc. Điều này khiến cậu chần chờ.
“Em muốn tham gia không?”
Trạch Đường Xuyên nghe xong tâm sự của cậu thì mới hỏi.
“Em cũng muốn… nhưng mà…”
“Miễn em muốn thì em cứ làm. Nhạ Nhạ, đừng vì bất cứ điều gì mà ngăn cản ước mơ của mình.”
Trạch Đường Xuyên không muốn mình và con trở thành vật cản trên con đường đi của cậu. Anh biết giữa tình yêu và sự nghiệp đôi khi sẽ có đánh đổi nhưng anh không muốn Nhạ Nhạ của mình phải thế. Cậu xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất.
“Anh không sao chứ? Nếu tham gia em sẽ phải tập trung vào cuộc thi 100%, em sẽ phải đi xa một thời gian. Anh nỡ sao?”
Trạch Đường Xuyên hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó mới thầm thì.
“Anh tất nhiên là không nỡ xa em. Chỉ cần không nhìn thấy em một chút thôi là anh sẽ nhớ đến chết rồi. Nhưng Nhạ Nhạ, thiết kế đem lại niềm vui cho em, là một phần trong cuộc sống của em. Đừng vì bất cứ thứ gì mà đánh mất nó. Anh và con sẽ là hậu phương cho em làm điều em thích. Em hiểu không?”
Nhạ Nhạ hai mắt sáng lấp lánh nhìn người yêu mình. Ở bên Trạch Đường Xuyên luôn khiến cậu yên tâm vui vẻ. Anh yêu cậu nhưng cũng sẵn sàng cho cậu không gian riêng tư, anh tôn trọng mọi quyết định, ước muốn của cậu. Chưa bao giờ Trạch Đường Xuyên khiến Hạ Chi Nhạ cảm thấy ngột ngạt hay khó thở cả.
Đúng như lời anh nói, có anh sau lưng, cậu không phải lo điều gì cả.
“Thế anh và con tự chăm sóc nhau nhé.”
“Anh sẽ chăm sóc tốt cho con. Em cứ yên tâm. Đi du lịch xong, hãy đi hoàn thành ước mơ của mình nhé.”
Nhạ Nhạ nghe vậy thì cực kì cảm động. Lấy được Trạch Đường Xuyên trong mắt cậu chính là phúc phận mấy đời. Anh lần này trao đôi cánh cho cậu, cậu sẽ nổ lực hết mình.
Bé con A Bảo lúc này vẫn còn đang quẩy du lịch rất nhiệt tình mà không biết mình sắp phải xa bố nhỏ một thời gian. Bé con làm gì thì làm nhưng trước khi ngủ đều phải là do Hạ Chi Nhạ dỗ dành, đây cũng chính là điều mà cậu lo lắng nhiều nhất.
Nhưng mà trước cuộc thi cứ phải hoàn thành chuyến du lịch gia đình này trước đã. Nhạ Nhạ vỗ vỗ mặt mình thả lỏng tinh thần, không sao, cứ vui vẻ lên đi, phải tin tưởng Đường Xuyên chứ.
Người một nhà đứng trước bệ đánh răng, bé con cũng bắt chước ba ba mình đánh răng dù không đánh được bao nhiêu. Sau một đêm tâm sự cả hai ba ba đều rất vui vẻ nên bé con cũng vui lây luôn, mỉm cười lộ mấy cái răng sữa.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bấm chuông cửa.
Thậm chí Nhạ Nhạ còn nghe được bàn bên cạnh nói với con họ.
“Con nhìn em bên kia kìa. Em ăn ngoan chưa. Nếu con không ăn thì mẹ đưa cho em ăn đó.”
Nhạ Nhạ nghe thấy thế thì vui sướng mà có chút tự hào hẵng lên. Niềm vui của ba mẹ đôi khi chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Ba người quả thực rất toả sáng giữa đám đông. Ba lớn điển trai thành thục, tuy có vết sẹo giữa mặt nhưng khí thế anh tuấn chín chắn không giảm đi chút nào. Ba nhỏ dịu dàng tỉ mẩn, từng động tác ôn nhu. Bé con thì dễ thương, cái miệng bi ba bi bô không ngừng, còn chủ động học hun gió với mấy cô gái đi qua. Tim mọi người mềm nhũn ra như nước.
Nhưng mà cũng có người không có mắt, chủ động đi phá vỡ bữa vui này.
“Chào anh Trạch Đường Xuyên, anh có nhớ em không?”
Một chàng trai trắng trẻo nhỏ bé, eo nhỏ như con kiến, đeo đôi kính râm nhìn vô cùng thời thượng. Chàng trai đến gần bàn nhà họ, chào hỏi với Trạch Đường Xuyên, lại còn nở nụ cười thật tươi vô cùng gợi đòn.
Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ nhíu mày, cố lục lại trong kí ức về người tự xưng là người quen trước mặt này. Chàng trai thấy hai người không nhớ đến mình cũng không hề tỏ ra khó chịu xấu hổ mà còn chủ động giới thiệu.
“Em là Chu Hải Văn, anh gọi em là tiểu Văn được rồi. Ngày hôm qua trên máy bay, em là người đưa chăn cho anh đấy. Tính ra chúng ta cũng có một đoạn nhân duyên đi.”
Trạch Đường Xuyên mới ngớ người ra. Lúc trên máy bay anh có xin một tiếp viên nam chiếc chăn đắp cho Nhạ Nhạ, thì ra là người trước mặt này. Nhưng cái gì mà một đoạn nhân duyên cơ chứ, là người qua đường giáp thì có.
Nhìn thấy tiểu Văn có ý định tiếp cận chồng mình, Nhạ Nhạ liền khẽ lau miệng, sau đó khoác tay anh, không nói hai lời bước ra chỗ đó.
Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay chồng nhỏ của mình, bế con rời khỏi bàn ăn. Bộ dáng ăn dấm của em ấy quả thực là quá đáng yêu đi mà.
Tiểu Văn thấy hai người rời đi, lập tức rơi vào trầm tư. Hắn đã điều tra về gia đình của Trạch Đường Xuyên rồi. Một gia đình chỉ có hai người cha kết hôn cùng cuộc hôn nhân không tình yêu, một đứa con trai nuôi không chung dòng máu. Vậy thì thứ gì gắn kết gia đình này cơ chứ?
Tiểu Văn gặp Trạch Đường Xuyên trên máy bay liền nhất kiến chung tình. Người đàn ông thành thục khí độ, có sự nghiệp vững chãi như này mới hoàn toàn phù hợp với cậu. Người con trai bên cạnh cậu biết chỉ là một thiết kế nho nhỏ, có tài đức gì mà ở bên anh cơ chứ.
Tiểu Văn nhếch môi nhìn ba người đi xa. Nếu tiếp xúc nhiều với cậu, chắc chắn cậu sẽ làm anh mê đắm mình. Tiểu Văn cả đời này có nhiều nhất là tự tin vào nhan sắc của mình đấy.
Nhạ Nhạ trên đường về phòng thì thỉnh thoảng lại bĩu môi, liếc về phía ông chồng của mình. Hừ. Đi đến đâu là đào hoa đến đó. Mấy cành đào của anh đều khó đối phó cả.
“Ở đây sao có mùi chua ấy nhỉ?”
Trạch Đường Xuyên lên tiếng trêu ghẹo khiến Nhạ Nhạ hai má đỏ bừng. Cậu biết là không liên quan đến anh nhưng vẫn không nhịn được ganh tị. Trạch Đường Xuyên là người quá mức tuyệt vời, nhưng con người tuyệt vời này lại thuộc về cậu rồi.
Nhạ Nhạ nghĩ đến đây lại bất tri bất giác nắm chặt tay anh hơn. Sự ưu tú của Trạch Đường Xuyên đôi lúc khiến cậu tự hào nhưng cũng có khi vô tình khiến cậu có áp lực. Xứng đôi vừa lứa mới là điều tốt nhất trên đời này.
Nhạ Nhạ bỗng nhiên nhớ đến điều Hoàn Vũ Cư nói với mình tuần trước. Đúng vậy, có thể lúc này sự nghiệp của cậu chưa có gì đặc sắc nhưng cậu tin chỉ cần cậu tiến lên cố gắng thì sẽ có ngày cậu thật sự xứng đôi với anh ấy.
Đêm đó, Nhạ Nhạ trở mình liên tục, cậu có nhiều điều suy nghĩ. Trạch Đường Xuyên thấy cậu không ngủ được liền ôm lấy rồi hỏi han.
“Sao thế em? Em lo lắng điều gì à?”
Nhạ Nhạ rúc vào ngực anh, kể điều mình trăn trở.
Ở B quốc đang có một cuộc thi thiết kế nội thất, tác phẩm giành giải sẽ được mang đi thực hiện ở một cung điện cực kì sang trọng. Đây chính là cuộc thi quan trọng nhất trong ngành thiết kế nội thất. Tất cả các kiến trúc sư đều mong muốn tham gia. Hoàn Vũ Cư từng nói qua cũng từng khuyên nhủ cậu tham gia.
Nhưng Hạ Chi Nhạ vẫn còn điều trăn trở. Muốn tham gia cuộc thi này ít nhất cậu sẽ phải đi 10 ngày nửa tháng. Không có cậu, Đường Xuyên và bé con phải xoay sở làm sao đây. A Bảo còn nhỏ lại quá dính người, Đường Xuyên không có cậu cũng thường xuyên không ngủ ngon giấc. Điều này khiến cậu chần chờ.
“Em muốn tham gia không?”
Trạch Đường Xuyên nghe xong tâm sự của cậu thì mới hỏi.
“Em cũng muốn… nhưng mà…”
“Miễn em muốn thì em cứ làm. Nhạ Nhạ, đừng vì bất cứ điều gì mà ngăn cản ước mơ của mình.”
Trạch Đường Xuyên không muốn mình và con trở thành vật cản trên con đường đi của cậu. Anh biết giữa tình yêu và sự nghiệp đôi khi sẽ có đánh đổi nhưng anh không muốn Nhạ Nhạ của mình phải thế. Cậu xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất.
“Anh không sao chứ? Nếu tham gia em sẽ phải tập trung vào cuộc thi 100%, em sẽ phải đi xa một thời gian. Anh nỡ sao?”
Trạch Đường Xuyên hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó mới thầm thì.
“Anh tất nhiên là không nỡ xa em. Chỉ cần không nhìn thấy em một chút thôi là anh sẽ nhớ đến chết rồi. Nhưng Nhạ Nhạ, thiết kế đem lại niềm vui cho em, là một phần trong cuộc sống của em. Đừng vì bất cứ thứ gì mà đánh mất nó. Anh và con sẽ là hậu phương cho em làm điều em thích. Em hiểu không?”
Nhạ Nhạ hai mắt sáng lấp lánh nhìn người yêu mình. Ở bên Trạch Đường Xuyên luôn khiến cậu yên tâm vui vẻ. Anh yêu cậu nhưng cũng sẵn sàng cho cậu không gian riêng tư, anh tôn trọng mọi quyết định, ước muốn của cậu. Chưa bao giờ Trạch Đường Xuyên khiến Hạ Chi Nhạ cảm thấy ngột ngạt hay khó thở cả.
Đúng như lời anh nói, có anh sau lưng, cậu không phải lo điều gì cả.
“Thế anh và con tự chăm sóc nhau nhé.”
“Anh sẽ chăm sóc tốt cho con. Em cứ yên tâm. Đi du lịch xong, hãy đi hoàn thành ước mơ của mình nhé.”
Nhạ Nhạ nghe vậy thì cực kì cảm động. Lấy được Trạch Đường Xuyên trong mắt cậu chính là phúc phận mấy đời. Anh lần này trao đôi cánh cho cậu, cậu sẽ nổ lực hết mình.
Bé con A Bảo lúc này vẫn còn đang quẩy du lịch rất nhiệt tình mà không biết mình sắp phải xa bố nhỏ một thời gian. Bé con làm gì thì làm nhưng trước khi ngủ đều phải là do Hạ Chi Nhạ dỗ dành, đây cũng chính là điều mà cậu lo lắng nhiều nhất.
Nhưng mà trước cuộc thi cứ phải hoàn thành chuyến du lịch gia đình này trước đã. Nhạ Nhạ vỗ vỗ mặt mình thả lỏng tinh thần, không sao, cứ vui vẻ lên đi, phải tin tưởng Đường Xuyên chứ.
Người một nhà đứng trước bệ đánh răng, bé con cũng bắt chước ba ba mình đánh răng dù không đánh được bao nhiêu. Sau một đêm tâm sự cả hai ba ba đều rất vui vẻ nên bé con cũng vui lây luôn, mỉm cười lộ mấy cái răng sữa.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bấm chuông cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.