May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em
Chương 85: Ngày bình đạm
Thi.xz
19/05/2023
Chuyện đi du lịch cứ thế mà định ra. Thậm chí Trạch Đường Xuyên và Hạ
Chi Nhạ còn chưa nghĩ ra phải đi đâu nữa cơ, nhưng mà cứ đi trước đã rồi tính.
Bé con thấy ba nhỏ xếp đồ vào va li thì cực kì vui vẻ, bé biết đây chính là đi xa a. Nhưng mà sao chỉ có hai chiếc va li của hai ba.
Nhạ Nhạ đanh xếp xếp gấp gấp thì bỗng cảm nhận được cái gì đó, quay sang nhìn thấy con trai đôi mắt ngấn nước tội nghiệp nhìn mình. Bé con gặm gặm ngón tay, mắt đỏ lên nhưng cố ngăn nước mắt lại.
“Sao thế bảo bối? Con đau ở đâu sao?”
Nhạ Nhạ vội bỏ đồ trên tay xuống, lại kiểm tra xem A Bảo có đau ở đâu không? Con cậu thật sự rất ít khi khóc a. Này là có chuyện gì?
“Ba ba… ik… ik….”
A Bảo vừa nói vừa chỉ tay vào hai chiếc va li. Hạ Chi Nhạ liền hiểu ra. Bé con chính là thấy chỉ có hai chiếc va li, nên sợ hai người đi riêng bỏ bé lại đây.
“Không có, có A Bảo mà.”
Nhạ Nhạ bế A Bảo vào trong phòng, nới đó đã có sẵn chiếc vali nhỏ màu vàng.
“Lúc nãy con đi ngủ ba đã sắp đồ giúp con rồi.”
Nhạ Nhạ mở va li đếm lại quần áo đã sắp cho A Bảo.
“A Bảo xem nhiêu này có được chưa? Áo, quần, tac, sữa,…”
A Bảo thấy có va li mình thì lập tức nín khóc. Bé nhìn đồ trong va li, sau đó chạy lon ton đem con gấu bông mình thích nhất đưa cho ba ba.
Ý là đem nó theo với.
“Được, đem theo bạn gấu này. Tối A Bảo sẽ ôm bạn gấu ngủ nhé.”
“I nha… i nha…. Ba ba…”
Nhạ Nhạ hôn cái chóc vào má A Bảo, sau đó để con đi kiếm ba lớn. A Bảo mang theo bình sữa lon ton đi vào thư phòng của Trạch Đường Xuyên, sau đó thuần thục tới gần anh rồi gối đầu lên đùi anh.
Bé con biết ba mình đang làm việc nên nhỏ giọng gọi.
“Ba … ba… ba…”
Trạch Đường Xuyên nhìn báo cáo trong tay bỗng nhiên không còn chút hấp dẫn nào. Anh cúi người xuống bế bé con đặt lên đùi mình. A Bảo cũng ngoan ngoãn không hề quấy phá giấy tờ của ba ba, chỉ ôm má mình, sau đó nhìn chằm chằm ba lớn không chớp mắt.
Trạch Đường Xuyên cảm khái. A Bảo cùng với Nhạ Nhạ quả nhiên là khắc tinh của đời anh mà, chỉ cần nhìn anh mà không nói gì, anh vẫn hiểu họ muốn gì. Quan trọng là anh lại buông tay đầu hàng không điều kiện mới hay chứ.
“Được rồi, ba ra chơi với con đây.”
Trạch Đường Xuyên tắt máy tình, bên kia Trương Chu nhìn thấy nick chủ tịch hiển thị vắng mặt thì hắc tuyến đầy đầu. Chủ tịch từ ngày có gia đình thì công việc không còn là ưu tiên hàng đầu nữa, vừa nghe tiếng bé con bi bô là lập tức bỏ hết tất cả đi chơi với con. Mỗi lần đi công tác ở đâu thì thứ ưu tiên chất đầy vali luôn là quà cho vợ và con mình.
Đời sống viên mãn khiến tập thể thư kí cực kì ghen tị.
A Bảo nắm tay Trạch Đường Xuyên dắt ra chỗ Nhạ Nhạ sắp xếp hành lí đi du lịch. Bé con hết a chỗ này lại a chỗ kia, hệt như ông cụ non chỉ đạo mọi người sắp hành lí. Đã vậy Trạch Đường Xuyên còn vỗ tay khen lấy khen để càng làm bé thích thú hơn. Đúng là con hát mẹ khen hay mà.
Người ngoài nhìn vào thì tưởng A Bảo dính cậu hơn nhưng thật ra A Bảo lại gần gũi Trạch Đường Xuyên hơn cả. Mà ông chồng cậu tuy ngoài miệng nói cậu chiều con quá đáng nhưng anh là người chiều con hơn cả. Chỉ cần A Bảo bẹp bẹp miệng là Trạch Đường Xuyên ngay lập tức xiu lòng.
Như lúc này đây Nhạ Nhạ một bếp xếp đồ vào vali thì A Bảo và Trạch Đường Xuyên lại chơi trò bốc đồ trong va li vịt vàng bỏ ra ngoài, bỏ ra ngoài chán chê lại xếp vào. A Bảo thấy trò này cực kì thú vị lập tức cười phá lên, càng hăng say bỏ ra xếp vào.
Nhạ Nhạ bên cạnh cười đến bất lực. Nếu để ông nội nhìn thấy cảnh này chắc hẳn ông sẽ không mắng cậu chiều cháu thái quá đâu nhỉ.
Trong khi khung cảnh nhà Trạch Đường Xuyên ấm áp vui tươi thì ông anh vợ của hắn Thẩm Hiểu Phong đang âm thầm mắng mỏ Trạch Đường Xuyên cả ngàn lần trong bụng. Lý do à? Chính vì người yêu hắn phải tăng ca để làm việc vì Trạch Đường Xuyên sắp tới phải đi du lịch chứ sao. Nghĩ lại thì hừ hừ…?
Thẩm Hiểu Phong lăn lộn trên giường, người đáng ra phải nằm bên cạnh hắn vẫn chưa về. Trần đời ngoài anh trai ra lần đầu tiên hắn thấy có người yêu công việc đến như vậy luôn đó. Yêu đến mức bỏ quên cả người yêu nằm chèo queo ở nhà thế này đây.
Thật ra Thẩm Hiểu Phong và Trương Chu đến với nhau hoàn toàn xuất phát từ nhu cầu tình dục. Cả hai gặp nhau ở trong quán bar, lúc đó Thẩm Hiểu Phong đã chủ động tán tỉnh trước. Cả hai cũng cam kết với nhau chỉ lăn giường chứ không nói chuyện yêu đương hay xâm phạm vào đời tư của nhau. Ai có mà dè, yêu một lần rồi nghiện luôn.
Thẩm Hiểu Phong cô đơn lẻ bóng nằm trên giường tức đến mức dãy đành đạch. Hắn nhịn “ăn” liên tục năm hôm rồi. Có vợ rồi thì ai mà xài đến tay nữa chứ. Cho nên nếu tiếp tục nhịn nữa hắn sẽ phải đến bệnh viện khám rối loạn dương cương mất. Nhưng mà Tiểu Chu không có trả lời tin nhắn a.
“A Chu, em thật tàn nhẫn. Anh cô đơn lắm nè.”
“A Chu, nhìn anh chút đi. Mấy tập hồ sơ đó có thể đẹp hơn anh sao?”
“A Chu yêu dấu ơi……”
“Bốn lăm phút nữa tôi về, anh mà nhắn nữa là tối nay nhịn nữa đấy.”
Thẩm Hiểu Phong thấy tin nhắn của người yêu mình thì mừng húm, vội vã chạy vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước đợi người yêu mình về “thị tẩm”. Trước khi đi còn không quên nhắn tin càu nhàu với em trai mình về Trạch Đường Xuyên.
“Nhạ Nhạ, em quản chồng mình đi. Hắn ta bắt vợ anh tăng ca mấy đêm rồi đó. Rất là ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của vợ chồng anh đó nha.”
Nhạ Nhạ nằm trên giường đọc tin nhắn của anh trai mình phàn nàn mà buồn cười muốn chết.
“Anh xem, anh trai em là tay ăn chơi vậy mà cũng có ngày rơi vào lưới tình. Nhìn anh ấy sắp biến thành hòn vọng thê luôn chưa kìa? Thư kí Trương mà về chậm chút nữa chắc anh ấy hoá đá luôn mất.”
Trạch Đường Xuyên bĩu môi, hắn và ông anh ba của Nhạ Nhạ không hợp nhau chút nào. Chủ yếu vì hắn cảm thấy tên đó luôn ghen tị với mối tình đẹp của mình và Nhạ Nhạ.
Mà Trạch Đường Xuyên cũng ác, luôn lấy chuyện tên này trước kia ăn chơi trăng hoa nói với thư kí Trương làm Thẩm Hiểu Phong tức đến mức xì khói. Quá khứ đen của hắn muốn giấu còn không được, thằng em rể cứ bô bô cái miệng. Tức giận thật sự.
Nhạ Nhạ nằm bên che miệng cười trộm nghe Trạch Đường Xuyên nói xấu ông anh Thẩm Hiểu Phong. Cậu cũng không ngờ bạn đời của mình lại có một mặt trẻ con như thế này. Đúng là càng yêu nhau lâu thì càng phát hiện nhiều điều thú vị về nhau mà.
“Anh trẻ con quá à. Sao anh thích so đo với anh ba quá vậy?”
“Hừ. Tại tên đó trăng hoa giỏi nịnh quá thôi. Nhạ Nhạ, em thấy anh là tốt nhất đúng không? Không có mớ bòng bong của quá khứ. Tốt biết bao. Tính ra anh giữ nam đức rất tốt đó chứ.”
Nhạ Nhạ hôn khẽ vào trán anh, thay cho lời khen của mình. Trạch Đường Xuyên như được bơm máu gà, hưng phấn lột độ cả hai. Bé con lúc nãy chơi mệt nên ngủ sớm rồi. Đêm nay là thời gian riêng tư của hai ba ba nó.
Hí hí hí.
Bé con thấy ba nhỏ xếp đồ vào va li thì cực kì vui vẻ, bé biết đây chính là đi xa a. Nhưng mà sao chỉ có hai chiếc va li của hai ba.
Nhạ Nhạ đanh xếp xếp gấp gấp thì bỗng cảm nhận được cái gì đó, quay sang nhìn thấy con trai đôi mắt ngấn nước tội nghiệp nhìn mình. Bé con gặm gặm ngón tay, mắt đỏ lên nhưng cố ngăn nước mắt lại.
“Sao thế bảo bối? Con đau ở đâu sao?”
Nhạ Nhạ vội bỏ đồ trên tay xuống, lại kiểm tra xem A Bảo có đau ở đâu không? Con cậu thật sự rất ít khi khóc a. Này là có chuyện gì?
“Ba ba… ik… ik….”
A Bảo vừa nói vừa chỉ tay vào hai chiếc va li. Hạ Chi Nhạ liền hiểu ra. Bé con chính là thấy chỉ có hai chiếc va li, nên sợ hai người đi riêng bỏ bé lại đây.
“Không có, có A Bảo mà.”
Nhạ Nhạ bế A Bảo vào trong phòng, nới đó đã có sẵn chiếc vali nhỏ màu vàng.
“Lúc nãy con đi ngủ ba đã sắp đồ giúp con rồi.”
Nhạ Nhạ mở va li đếm lại quần áo đã sắp cho A Bảo.
“A Bảo xem nhiêu này có được chưa? Áo, quần, tac, sữa,…”
A Bảo thấy có va li mình thì lập tức nín khóc. Bé nhìn đồ trong va li, sau đó chạy lon ton đem con gấu bông mình thích nhất đưa cho ba ba.
Ý là đem nó theo với.
“Được, đem theo bạn gấu này. Tối A Bảo sẽ ôm bạn gấu ngủ nhé.”
“I nha… i nha…. Ba ba…”
Nhạ Nhạ hôn cái chóc vào má A Bảo, sau đó để con đi kiếm ba lớn. A Bảo mang theo bình sữa lon ton đi vào thư phòng của Trạch Đường Xuyên, sau đó thuần thục tới gần anh rồi gối đầu lên đùi anh.
Bé con biết ba mình đang làm việc nên nhỏ giọng gọi.
“Ba … ba… ba…”
Trạch Đường Xuyên nhìn báo cáo trong tay bỗng nhiên không còn chút hấp dẫn nào. Anh cúi người xuống bế bé con đặt lên đùi mình. A Bảo cũng ngoan ngoãn không hề quấy phá giấy tờ của ba ba, chỉ ôm má mình, sau đó nhìn chằm chằm ba lớn không chớp mắt.
Trạch Đường Xuyên cảm khái. A Bảo cùng với Nhạ Nhạ quả nhiên là khắc tinh của đời anh mà, chỉ cần nhìn anh mà không nói gì, anh vẫn hiểu họ muốn gì. Quan trọng là anh lại buông tay đầu hàng không điều kiện mới hay chứ.
“Được rồi, ba ra chơi với con đây.”
Trạch Đường Xuyên tắt máy tình, bên kia Trương Chu nhìn thấy nick chủ tịch hiển thị vắng mặt thì hắc tuyến đầy đầu. Chủ tịch từ ngày có gia đình thì công việc không còn là ưu tiên hàng đầu nữa, vừa nghe tiếng bé con bi bô là lập tức bỏ hết tất cả đi chơi với con. Mỗi lần đi công tác ở đâu thì thứ ưu tiên chất đầy vali luôn là quà cho vợ và con mình.
Đời sống viên mãn khiến tập thể thư kí cực kì ghen tị.
A Bảo nắm tay Trạch Đường Xuyên dắt ra chỗ Nhạ Nhạ sắp xếp hành lí đi du lịch. Bé con hết a chỗ này lại a chỗ kia, hệt như ông cụ non chỉ đạo mọi người sắp hành lí. Đã vậy Trạch Đường Xuyên còn vỗ tay khen lấy khen để càng làm bé thích thú hơn. Đúng là con hát mẹ khen hay mà.
Người ngoài nhìn vào thì tưởng A Bảo dính cậu hơn nhưng thật ra A Bảo lại gần gũi Trạch Đường Xuyên hơn cả. Mà ông chồng cậu tuy ngoài miệng nói cậu chiều con quá đáng nhưng anh là người chiều con hơn cả. Chỉ cần A Bảo bẹp bẹp miệng là Trạch Đường Xuyên ngay lập tức xiu lòng.
Như lúc này đây Nhạ Nhạ một bếp xếp đồ vào vali thì A Bảo và Trạch Đường Xuyên lại chơi trò bốc đồ trong va li vịt vàng bỏ ra ngoài, bỏ ra ngoài chán chê lại xếp vào. A Bảo thấy trò này cực kì thú vị lập tức cười phá lên, càng hăng say bỏ ra xếp vào.
Nhạ Nhạ bên cạnh cười đến bất lực. Nếu để ông nội nhìn thấy cảnh này chắc hẳn ông sẽ không mắng cậu chiều cháu thái quá đâu nhỉ.
Trong khi khung cảnh nhà Trạch Đường Xuyên ấm áp vui tươi thì ông anh vợ của hắn Thẩm Hiểu Phong đang âm thầm mắng mỏ Trạch Đường Xuyên cả ngàn lần trong bụng. Lý do à? Chính vì người yêu hắn phải tăng ca để làm việc vì Trạch Đường Xuyên sắp tới phải đi du lịch chứ sao. Nghĩ lại thì hừ hừ…?
Thẩm Hiểu Phong lăn lộn trên giường, người đáng ra phải nằm bên cạnh hắn vẫn chưa về. Trần đời ngoài anh trai ra lần đầu tiên hắn thấy có người yêu công việc đến như vậy luôn đó. Yêu đến mức bỏ quên cả người yêu nằm chèo queo ở nhà thế này đây.
Thật ra Thẩm Hiểu Phong và Trương Chu đến với nhau hoàn toàn xuất phát từ nhu cầu tình dục. Cả hai gặp nhau ở trong quán bar, lúc đó Thẩm Hiểu Phong đã chủ động tán tỉnh trước. Cả hai cũng cam kết với nhau chỉ lăn giường chứ không nói chuyện yêu đương hay xâm phạm vào đời tư của nhau. Ai có mà dè, yêu một lần rồi nghiện luôn.
Thẩm Hiểu Phong cô đơn lẻ bóng nằm trên giường tức đến mức dãy đành đạch. Hắn nhịn “ăn” liên tục năm hôm rồi. Có vợ rồi thì ai mà xài đến tay nữa chứ. Cho nên nếu tiếp tục nhịn nữa hắn sẽ phải đến bệnh viện khám rối loạn dương cương mất. Nhưng mà Tiểu Chu không có trả lời tin nhắn a.
“A Chu, em thật tàn nhẫn. Anh cô đơn lắm nè.”
“A Chu, nhìn anh chút đi. Mấy tập hồ sơ đó có thể đẹp hơn anh sao?”
“A Chu yêu dấu ơi……”
“Bốn lăm phút nữa tôi về, anh mà nhắn nữa là tối nay nhịn nữa đấy.”
Thẩm Hiểu Phong thấy tin nhắn của người yêu mình thì mừng húm, vội vã chạy vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước đợi người yêu mình về “thị tẩm”. Trước khi đi còn không quên nhắn tin càu nhàu với em trai mình về Trạch Đường Xuyên.
“Nhạ Nhạ, em quản chồng mình đi. Hắn ta bắt vợ anh tăng ca mấy đêm rồi đó. Rất là ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của vợ chồng anh đó nha.”
Nhạ Nhạ nằm trên giường đọc tin nhắn của anh trai mình phàn nàn mà buồn cười muốn chết.
“Anh xem, anh trai em là tay ăn chơi vậy mà cũng có ngày rơi vào lưới tình. Nhìn anh ấy sắp biến thành hòn vọng thê luôn chưa kìa? Thư kí Trương mà về chậm chút nữa chắc anh ấy hoá đá luôn mất.”
Trạch Đường Xuyên bĩu môi, hắn và ông anh ba của Nhạ Nhạ không hợp nhau chút nào. Chủ yếu vì hắn cảm thấy tên đó luôn ghen tị với mối tình đẹp của mình và Nhạ Nhạ.
Mà Trạch Đường Xuyên cũng ác, luôn lấy chuyện tên này trước kia ăn chơi trăng hoa nói với thư kí Trương làm Thẩm Hiểu Phong tức đến mức xì khói. Quá khứ đen của hắn muốn giấu còn không được, thằng em rể cứ bô bô cái miệng. Tức giận thật sự.
Nhạ Nhạ nằm bên che miệng cười trộm nghe Trạch Đường Xuyên nói xấu ông anh Thẩm Hiểu Phong. Cậu cũng không ngờ bạn đời của mình lại có một mặt trẻ con như thế này. Đúng là càng yêu nhau lâu thì càng phát hiện nhiều điều thú vị về nhau mà.
“Anh trẻ con quá à. Sao anh thích so đo với anh ba quá vậy?”
“Hừ. Tại tên đó trăng hoa giỏi nịnh quá thôi. Nhạ Nhạ, em thấy anh là tốt nhất đúng không? Không có mớ bòng bong của quá khứ. Tốt biết bao. Tính ra anh giữ nam đức rất tốt đó chứ.”
Nhạ Nhạ hôn khẽ vào trán anh, thay cho lời khen của mình. Trạch Đường Xuyên như được bơm máu gà, hưng phấn lột độ cả hai. Bé con lúc nãy chơi mệt nên ngủ sớm rồi. Đêm nay là thời gian riêng tư của hai ba ba nó.
Hí hí hí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.