Chương 97: Bạn Giường
tiểu bất điểm ái cật nhục
26/08/2021
Phó Dư nghe Cố Miên nói liền biết được ký ức của cô dừng ở hai năm trước.
Thái độ của cô với hắn hai năm trước, trong lòng hắn biết rõ. Lúc ấy hắn chẳng mong ước gì cao xa, Cố Miên ngay cả liếc mắt nhìn hắn nhiều chút cũng không muốn.
“Phó thiếu gia, hiện tại tôi có chút đau đầu. Mời anh rời khỏi phòng bệnh. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Thanh âm Cố Miên lạnh lùng.
“Được. Tôi không quấy rầy em nghỉ ngơi. Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”
Phó Dư kéo chăn cho cô, đem đôi tay nhỏ nhét vào trong chăn.
Cố Miên xoay đầu không nhìn hắn, bởi vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, cô lại cảm thấy đau xé lòng. Giống như cô đã làm sai việc gì.
Hiện tại cô không có việc gì, cũng nên báo bình an với cánh phóng viên.
Cố Miên gọi cho Cố Hữu Lương, điện thoại không ngờ kết nối rất nhanh.
“Ba…”
“Ba cái gì mà ba, mày còn mặt mũi gọi điện cho tao. Cố Miên, nếu không phải mày vô dụng. Cố gia sẽ biến thành như vậy sao? Kêu mày đi lấy lòng Phó Dư giúp Cố gia lấy nhiều tài nguyên về. Mày khen ngược, lúc ấy không những không giúp dì mày nói chuyện còn làm hại Phó gia hủy hợp đồng. Mày về sau đừng gọi điện về nữa, Cố Hữu Lương tao không có đứa con như mày”
Nói xong Cố Hữu Lương liền treo điện thoại.
Cố Miên nghe Cố Hữu Lương nói mà ngốc lăng một lát mới hồi phục tinh thần. Cô nhớ rõ một ngày trước Cố Hữu Lương còn nói cô là tâm can bảo bối của ông ta. Vô cùng luyến tiếc gả cô đi Phó gia, nhưng Phó gia gia đại nghiệp đại, quyền thế ngập trời. Hắn cũng không còn cách nào.
Ngắn ngủn một ngày, Cố Hữu Lương liền biến sắc mặt. Thân tình chó má gì, chẳng qua chỏm vì lợi ích mà thôi.
Cô không nghĩ lần này tự sát lại biết được mặt thật của Cố Hữu Lương. Lúc này cô bình tĩnh lại. Lúc trước cô tự sát, Cố Bảo Châu rõ ràng nói sẽ gọi người tới cứu cô. Nhưng hiện tại nhớ lại, Cố Bảo Châu căn bản không có gọi người tới!
Nghĩ đến đây trong lòng Cố Miên càng thêm khó chịu. Cô trùm chăn tránh trong bóng tối một mình liếm miệng vết thương.
Có lẽ khóc mệt rồi, Cố Miên rất nhanh đã ngủ. Mãi đến khi âm thanh ngoài cửa truyền đến cô mới tỉnh ngủ.
“Trời ạ bác sĩ Phó, sao anh còn không đi nghỉ ngơi. Anh đã chăm Cố tiểu thư ba ngày ba đêm. Nếu cứ như vậy thân thể nào chịu được.” Thanh âm một tiểu hộ sĩ truyền vào.
“Nói nhỏ thôi.” Thanh âm Phó Dư phá lệ băng lãnh.
Tiểu hộ sĩ nghe Phó Dư nói, tự nhiên không dám nói nhiều, vội vội vàng vàng rời đi.
Lúc này Cố Miên kéo chăn trộm nhìn ra cửa, chỉ thấy Phó Dư dựa vào vách tường, trên người con mặc áo khoác dính đầy vết máu.
Vết máu đã từ màu đỏ chuyển thành đen, chứng minh nó đã dính phải một thời gian rồi.
Cố Miên bỗng nhiên nghĩ tới, trước khi cô té xỉu trong phòng tắm, trong lúc hoảng hốt hình như nghe thấy tiếng Phó Dư. Hiện tại xem ra chính là hắn đã cứu cô.
Mấy ngày nay hắn cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc mình...
Số với mấy người nhà kia, Phó Dư càng quan tâm chiếu cố cô hơn.
Bỗng nhiên, Cố Miên cảm thấy hình như mình cũng không hận Phó Dư lắm. Nhưng nhớ đến lần Phó Dư tức giận cưỡng gian cô, trong lòng cô lại khó chịu. Người đàn ông này chính là ma quỷ, một chút thiện ý cũng không thể thay đổi được bản chất của hắn.
Cố Miên hôn mê ba ngày. Trong ba ngày này đều dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì, lúc này tỉnh lại không lâu liền đói bụng.
Bụng lộc cộc lộc cộc kêu, Cố Miên nhịn không nổi đành ấn nút xin giúp đỡ.
Kết quả hộ sĩ chưa thấy đâu, Phó Dư đã vào trước.
“Cố Miên, em làm sao? Có phải miệng vết thương lại đau không?”
Hắn trực tiếp vọt tới bên người Cố Miên, ánh mắt nôn nóng nhìn cô.
Lúc nãy đầu cô còn hơi choáng váng nên không rõ mặt Phó Dư. Lúc này nhìn rồi mới phát hiện trong ánh mắt hắn đều là tơ máu.
“Không, không có. Chỉ là đói bụng.”
Lần đầu tiên Cố Miên không hung Dư đuổi Phó Dư đi mà còn mềm giọng nói nhỏ. Cô thật sự không có cách nào hô to gọi nhỏ với người đàn ông đã vất vả chăm sóc mình suốt 3 ngày 3 đêm.
“Tôi đã dự đoán có lẽ sáng nay em sẽ tỉnh lại nên buổi sáng có nấu cháo. Hiện tại thân thể em còn chưa hoàn toàn hồi phục, phải ăn thanh đạm một chút. Chờ thân thể tốt lên sẽ cho em ăn thứ khác.”
Phó Dư nói xong liền lấy trong tủ ra một hộp giữ nhiệt. Là hắn mượn phòng bếp nhỏ của hắn viện nấu.
Hắn mở hộp giữ nhiệt ra, trong không khí liền tràn ngập mùi hương ngon miệng.
Mùi hương này rất quen thuộc, ánh mắt Cố Miên sáng lên bắt lấy tay Phó Dư:“Trước kia bữa sáng của tôi ở trường mỗi ngày là do anh làm sao?”
“Ân.” Phó Dư không phủ nhận.
Khóe miệng nàng gợi lên một mạt cười lạnh. Cố Bảo Châu lừa nàng nói là Đường Trạch mỗi ngày buổi sáng cho nàng đưa lại đây. Không thầm nghĩ này cháo thế nhưng là Phó Dư làm.
Nhưng nàng thế nhưng còn bị lừa suốt một học kỳ.
“Ngươi không cần tiêu phí cái này tâm tư. Ta sẽ không đáp ứng cùng ngươi kết hôn.”
Cố Miên thanh âm đạm mạc mà nói. Nàng không muốn cùng Phó Dư có bất luận cái gì liên lụy. Vô luận Phó Dư làm cái gì, nàng bị cưỡng gian sự tình cũng sẽ không thay đổi.
“Ta không bức ngươi, nhưng là ngươi hiện tại thân thể không tốt. Trước đem đồ vật ăn lại nói. Chờ ngươi có sức lực, tùy tiện ngươi đi chỗ nào.”
Hắn cầm chén đưa tới trước mặt Cố Miên.
Cố Miên nửa tin nửa ngờ tiếp nhận. Tuy cô không thích Phó Dư nhưng không thể không thừa nhận trù nghệ của hắn thật sự quá tốt. Cô ăn bữa sáng Phó Dư nấu cả học kỳ, mỗi ngày đều được đổi món, chưa bao giờ trùng lặp. Miệng đều bị Phó Dư nuôi đến khó chịu, tất cả những thứ khác cô đều không muốn ăn.
Cơm nước xong, bác sĩ lại đến kiểm tra cho Cố Miên. Xác nhận cô không có việc gì mới làm thủ tục xuất viện.
Nghĩ đến thái độ ác liệt của Cố Hữu Lương trong điện thoại. Cố Miên tự nhiên không tính về Cố gia nên đành phải tính tìm nhà thuê tạm. Nhưng Cố Miên không lúc cô đi thuê nhà người mô giới lại rất kích động.
“Cố Miên tiểu thư, không ngờ ngài lại đến xem phòng chỗ chúng tôi. Tiền thuê nhà! Miễn! Ngài trực tiếp vào ở là được!”
Chủ tịch ông ty mô giới kích động phát run. Cả nhà bọn họ đều là fans trung thành của Cố Miên, hơn nữa có được căn phòng Cố Miên từng ở qua, hiệu quả quảng cáo sẽ tăng bất ngờ. Quả thực là một cái chiêu bài sống. Còn cần Cố Miên đưa tiền làm gì.
“A?”
Vẻ mặt Cố Miên mộng bức. Cô đã xác nhận trên mạng là công ty nhà đất này đáng tin nên mới đến đây. Nghe nói bọn họ làm ăn chân chính, chưa bao giờ thuê giết khách hàng.
Cô ở tại một căn phòng duy nhất lầu tám.
Cố Miên nằm trên giường, thân thể như bị tà hỏa thiêu đốt không sao ngủ được. Chưa đến một giờ, hoa huyệt cô đã dâng lên từng trận tê ngứa.
Giờ phút này trong đầu Cố Miên đều là hình ảnh Phó Dư cưỡng gian cô. Phó Dư cầm côn tɦịȶ tím đen nhét vào lỗ nhỏ điên cuồng trừu động. Mỗi lần đều đâm mạnh vào điểm G.
Chỉ nghĩ đến hình ảnh này mà hoa huyệt Cố Miên đã ướt đẫm.
Rõ ràng là Phó Dư cưỡng gian cô nhưng hiện tại cô lại hoài niệm thân thể hắn.
Cố Miên nhịn hồi lâu thì nhịn không nổi nữa gọi cho Phó Dư.
“Không phải anh nói nguyện ý vì tôi làm tất cả mọi chuyện sao? Chung cư Kim Sa 4 phòng 1502, anh lập tức tới đây.”
Cúp máy chưa được 2 phút Phó Dư đã gõ cửa phòng cô.
Giờ phút này Cố Miên không kịp suy nghĩ vì sao Phó Dư đến nhanh như vậy. Dù sao trong ấn tượng của cô, cơ hồ mỗi lần kêu hắn hắn đều sẽ lập tức xuất hiện. Hơn nữa vô luận hắn đang làm cái gì đều sẽ đến.
“Nằm lên giường đi.”
Cố Miên nhìn Phó Dư đi đến mà nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực áp chế thanh âm kích động trong lòng.
Thái độ của cô với hắn hai năm trước, trong lòng hắn biết rõ. Lúc ấy hắn chẳng mong ước gì cao xa, Cố Miên ngay cả liếc mắt nhìn hắn nhiều chút cũng không muốn.
“Phó thiếu gia, hiện tại tôi có chút đau đầu. Mời anh rời khỏi phòng bệnh. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Thanh âm Cố Miên lạnh lùng.
“Được. Tôi không quấy rầy em nghỉ ngơi. Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”
Phó Dư kéo chăn cho cô, đem đôi tay nhỏ nhét vào trong chăn.
Cố Miên xoay đầu không nhìn hắn, bởi vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, cô lại cảm thấy đau xé lòng. Giống như cô đã làm sai việc gì.
Hiện tại cô không có việc gì, cũng nên báo bình an với cánh phóng viên.
Cố Miên gọi cho Cố Hữu Lương, điện thoại không ngờ kết nối rất nhanh.
“Ba…”
“Ba cái gì mà ba, mày còn mặt mũi gọi điện cho tao. Cố Miên, nếu không phải mày vô dụng. Cố gia sẽ biến thành như vậy sao? Kêu mày đi lấy lòng Phó Dư giúp Cố gia lấy nhiều tài nguyên về. Mày khen ngược, lúc ấy không những không giúp dì mày nói chuyện còn làm hại Phó gia hủy hợp đồng. Mày về sau đừng gọi điện về nữa, Cố Hữu Lương tao không có đứa con như mày”
Nói xong Cố Hữu Lương liền treo điện thoại.
Cố Miên nghe Cố Hữu Lương nói mà ngốc lăng một lát mới hồi phục tinh thần. Cô nhớ rõ một ngày trước Cố Hữu Lương còn nói cô là tâm can bảo bối của ông ta. Vô cùng luyến tiếc gả cô đi Phó gia, nhưng Phó gia gia đại nghiệp đại, quyền thế ngập trời. Hắn cũng không còn cách nào.
Ngắn ngủn một ngày, Cố Hữu Lương liền biến sắc mặt. Thân tình chó má gì, chẳng qua chỏm vì lợi ích mà thôi.
Cô không nghĩ lần này tự sát lại biết được mặt thật của Cố Hữu Lương. Lúc này cô bình tĩnh lại. Lúc trước cô tự sát, Cố Bảo Châu rõ ràng nói sẽ gọi người tới cứu cô. Nhưng hiện tại nhớ lại, Cố Bảo Châu căn bản không có gọi người tới!
Nghĩ đến đây trong lòng Cố Miên càng thêm khó chịu. Cô trùm chăn tránh trong bóng tối một mình liếm miệng vết thương.
Có lẽ khóc mệt rồi, Cố Miên rất nhanh đã ngủ. Mãi đến khi âm thanh ngoài cửa truyền đến cô mới tỉnh ngủ.
“Trời ạ bác sĩ Phó, sao anh còn không đi nghỉ ngơi. Anh đã chăm Cố tiểu thư ba ngày ba đêm. Nếu cứ như vậy thân thể nào chịu được.” Thanh âm một tiểu hộ sĩ truyền vào.
“Nói nhỏ thôi.” Thanh âm Phó Dư phá lệ băng lãnh.
Tiểu hộ sĩ nghe Phó Dư nói, tự nhiên không dám nói nhiều, vội vội vàng vàng rời đi.
Lúc này Cố Miên kéo chăn trộm nhìn ra cửa, chỉ thấy Phó Dư dựa vào vách tường, trên người con mặc áo khoác dính đầy vết máu.
Vết máu đã từ màu đỏ chuyển thành đen, chứng minh nó đã dính phải một thời gian rồi.
Cố Miên bỗng nhiên nghĩ tới, trước khi cô té xỉu trong phòng tắm, trong lúc hoảng hốt hình như nghe thấy tiếng Phó Dư. Hiện tại xem ra chính là hắn đã cứu cô.
Mấy ngày nay hắn cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc mình...
Số với mấy người nhà kia, Phó Dư càng quan tâm chiếu cố cô hơn.
Bỗng nhiên, Cố Miên cảm thấy hình như mình cũng không hận Phó Dư lắm. Nhưng nhớ đến lần Phó Dư tức giận cưỡng gian cô, trong lòng cô lại khó chịu. Người đàn ông này chính là ma quỷ, một chút thiện ý cũng không thể thay đổi được bản chất của hắn.
Cố Miên hôn mê ba ngày. Trong ba ngày này đều dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì, lúc này tỉnh lại không lâu liền đói bụng.
Bụng lộc cộc lộc cộc kêu, Cố Miên nhịn không nổi đành ấn nút xin giúp đỡ.
Kết quả hộ sĩ chưa thấy đâu, Phó Dư đã vào trước.
“Cố Miên, em làm sao? Có phải miệng vết thương lại đau không?”
Hắn trực tiếp vọt tới bên người Cố Miên, ánh mắt nôn nóng nhìn cô.
Lúc nãy đầu cô còn hơi choáng váng nên không rõ mặt Phó Dư. Lúc này nhìn rồi mới phát hiện trong ánh mắt hắn đều là tơ máu.
“Không, không có. Chỉ là đói bụng.”
Lần đầu tiên Cố Miên không hung Dư đuổi Phó Dư đi mà còn mềm giọng nói nhỏ. Cô thật sự không có cách nào hô to gọi nhỏ với người đàn ông đã vất vả chăm sóc mình suốt 3 ngày 3 đêm.
“Tôi đã dự đoán có lẽ sáng nay em sẽ tỉnh lại nên buổi sáng có nấu cháo. Hiện tại thân thể em còn chưa hoàn toàn hồi phục, phải ăn thanh đạm một chút. Chờ thân thể tốt lên sẽ cho em ăn thứ khác.”
Phó Dư nói xong liền lấy trong tủ ra một hộp giữ nhiệt. Là hắn mượn phòng bếp nhỏ của hắn viện nấu.
Hắn mở hộp giữ nhiệt ra, trong không khí liền tràn ngập mùi hương ngon miệng.
Mùi hương này rất quen thuộc, ánh mắt Cố Miên sáng lên bắt lấy tay Phó Dư:“Trước kia bữa sáng của tôi ở trường mỗi ngày là do anh làm sao?”
“Ân.” Phó Dư không phủ nhận.
Khóe miệng nàng gợi lên một mạt cười lạnh. Cố Bảo Châu lừa nàng nói là Đường Trạch mỗi ngày buổi sáng cho nàng đưa lại đây. Không thầm nghĩ này cháo thế nhưng là Phó Dư làm.
Nhưng nàng thế nhưng còn bị lừa suốt một học kỳ.
“Ngươi không cần tiêu phí cái này tâm tư. Ta sẽ không đáp ứng cùng ngươi kết hôn.”
Cố Miên thanh âm đạm mạc mà nói. Nàng không muốn cùng Phó Dư có bất luận cái gì liên lụy. Vô luận Phó Dư làm cái gì, nàng bị cưỡng gian sự tình cũng sẽ không thay đổi.
“Ta không bức ngươi, nhưng là ngươi hiện tại thân thể không tốt. Trước đem đồ vật ăn lại nói. Chờ ngươi có sức lực, tùy tiện ngươi đi chỗ nào.”
Hắn cầm chén đưa tới trước mặt Cố Miên.
Cố Miên nửa tin nửa ngờ tiếp nhận. Tuy cô không thích Phó Dư nhưng không thể không thừa nhận trù nghệ của hắn thật sự quá tốt. Cô ăn bữa sáng Phó Dư nấu cả học kỳ, mỗi ngày đều được đổi món, chưa bao giờ trùng lặp. Miệng đều bị Phó Dư nuôi đến khó chịu, tất cả những thứ khác cô đều không muốn ăn.
Cơm nước xong, bác sĩ lại đến kiểm tra cho Cố Miên. Xác nhận cô không có việc gì mới làm thủ tục xuất viện.
Nghĩ đến thái độ ác liệt của Cố Hữu Lương trong điện thoại. Cố Miên tự nhiên không tính về Cố gia nên đành phải tính tìm nhà thuê tạm. Nhưng Cố Miên không lúc cô đi thuê nhà người mô giới lại rất kích động.
“Cố Miên tiểu thư, không ngờ ngài lại đến xem phòng chỗ chúng tôi. Tiền thuê nhà! Miễn! Ngài trực tiếp vào ở là được!”
Chủ tịch ông ty mô giới kích động phát run. Cả nhà bọn họ đều là fans trung thành của Cố Miên, hơn nữa có được căn phòng Cố Miên từng ở qua, hiệu quả quảng cáo sẽ tăng bất ngờ. Quả thực là một cái chiêu bài sống. Còn cần Cố Miên đưa tiền làm gì.
“A?”
Vẻ mặt Cố Miên mộng bức. Cô đã xác nhận trên mạng là công ty nhà đất này đáng tin nên mới đến đây. Nghe nói bọn họ làm ăn chân chính, chưa bao giờ thuê giết khách hàng.
Cô ở tại một căn phòng duy nhất lầu tám.
Cố Miên nằm trên giường, thân thể như bị tà hỏa thiêu đốt không sao ngủ được. Chưa đến một giờ, hoa huyệt cô đã dâng lên từng trận tê ngứa.
Giờ phút này trong đầu Cố Miên đều là hình ảnh Phó Dư cưỡng gian cô. Phó Dư cầm côn tɦịȶ tím đen nhét vào lỗ nhỏ điên cuồng trừu động. Mỗi lần đều đâm mạnh vào điểm G.
Chỉ nghĩ đến hình ảnh này mà hoa huyệt Cố Miên đã ướt đẫm.
Rõ ràng là Phó Dư cưỡng gian cô nhưng hiện tại cô lại hoài niệm thân thể hắn.
Cố Miên nhịn hồi lâu thì nhịn không nổi nữa gọi cho Phó Dư.
“Không phải anh nói nguyện ý vì tôi làm tất cả mọi chuyện sao? Chung cư Kim Sa 4 phòng 1502, anh lập tức tới đây.”
Cúp máy chưa được 2 phút Phó Dư đã gõ cửa phòng cô.
Giờ phút này Cố Miên không kịp suy nghĩ vì sao Phó Dư đến nhanh như vậy. Dù sao trong ấn tượng của cô, cơ hồ mỗi lần kêu hắn hắn đều sẽ lập tức xuất hiện. Hơn nữa vô luận hắn đang làm cái gì đều sẽ đến.
“Nằm lên giường đi.”
Cố Miên nhìn Phó Dư đi đến mà nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực áp chế thanh âm kích động trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.