Chương 16
Tang Mặc Ngữ
30/10/2023
Thiên Hy Linh đọc xong những dòng tin nhắn của Thiên Phàm thì có chút vui vẻ trong lòng, chỉ là ngoài mặt không thể hiện ra. Thiên Hy Linh liếc mắt nhìn Hoạ Thư bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn vào máy tính, cô mở ra giao diện tin nhắn mật, nhắn tin cho Hoạ Thư.
Mật
Băng Nhiên [Ngày mai chúng ta được nghỉ tiết ba và bốn đúng không?]
Thư Thư [Đúng rồi. Có gì sao?]
Băng Nhiên [Mai có phòng nấu ăn nào trống không?]
Thư Thư [Theo tớ nhớ là có.]
Thư Thư [Phòng 12a và 9b thì phải]
Băng Nhiên [Mai cậu làm bánh với tớ không?]
Thư Thư [Hửm. Cậu làm bánh ah?]
Băng Nhiên [Làm cho Thiên Phàm và Doãn Mặc]
Thư Thư [Ồ, cậu định làm bánh gì?]
Băng Nhiên [Tớ định làm bánh quy. Cậu biết làm loại nào nữa không?]
Thư Thư [Cậu muốn thử làm bánh kem socola không?]
Băng Nhiên [Cái này cậu phải giúp tớ]
Thư Thư [Không thành vấn đề]
Băng Nhiên [Cảm ơn cậu nha]
Thư Thư [Không cần khách sáo vậy]
Thiên Hy Linh đóng máy tính, ngẩng đầu nói “Ngày mai còn phải đi học, em lên phòng trước!” Cô quay sang nhìn Hoạ Thư “Cậu lên với tớ luôn không?”
Hoạ Thư khẽ gật, đưa tay cho Thiên Hy Linh kéo cô đứng lên “Hai anh nhớ ngủ sớm. Mai gặp”
Hai cô gái xoay người đi thẳng lên lầu, Thiên Phàm và Doãn Mặc không nói tiếng nào, đợi bóng lưng hai người khuất mắt mới rời mắt đi.
“Chuyện khi nãy, xin lỗi!” Thiên Phàm nói.
Doãn Mặc miệng bỗng cong lên một nụ cười “Không cần xin lỗi, tôi không bận tâm"
Thiên Phàm có chút ngạc nhiên nhìn Doãn Mặc. Không ngờ cũng có ngày tên lạnh lùng này cũng có thể nói được một câu như vậy. Bất ngờ thật! Nghĩ trong đầu là vậy, nhưng anh vẫn biểu hiện ra khuôn mặt thờ ơ, cúi đầu nhìn vào điện thoại. Mấy giây sau lại cất lời “Này, cậu thích em tôi à?”
Doãn Mặc liếc mắt nhìn Thiên Phàm, không trả lời ngay, đúng hơn là không biết nên trả lời như nào. Doãn Mặc đặt tay vào vị trí tim, đầu anh hiện lên hình ảnh của Thiên Hy Linh, một cô gái tao nhã nhưng mạnh mẽ, bướng bỉnh nhưng cũng tốt bụng. Doãn Mặc chậm đáp “Tôi vẫn chưa có đáp án"
Thiên Phàm khẽ gật, tỏ ý không quan tâm, tiếp tục vào game cùng Doãn Mặc.
…
Ngày hôm sau, Thiên Hy Linh và Họa Thư dậy sớm nấu ăn cho buổi trưa. Hai người cũng nấu luôn cho Thiên Phàm và Doãn Mặc một phần. Vì sợ không đủ giờ nên chỉ làm vài món đơn giản, nhưng khi qua bàn tay khéo léo của Họa Thư thì nhìn hộp cơm rất hấp dẫn.
Họa Thư đã thay đồng phục đi học nhưng Thiên Hy Linh thì chưa. Những việc còn lại cô nhờ Họa Thư làm giúp, còn mình chạy lên phòng thay đồng phục và lấy cặp.
Được 15 phút cũng xong, Thiên Hy Linh ra ngoài thì tình cờ gặp Doãn Mặc. Cô vui vẻ chào hỏi “Buổi sáng tốt lành. Anh trai em chưa dậy sao?”
Doãn Mặc bước tới, cố tình đi song song với Thiên Hy Linh “Anh trai em xuống dưới trước rồi"
Thiên Hy Linh ‘ồ' lên một tiếng, không nói thêm gì, đi xuống lầu. Đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy Thiên Phàm đang giúp Họa Thư cầm đồ, qua khe hở của cánh cửa bị ai đó mở ra, Thiên Hy Linh có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe đen anh đậu ở ngoài. Thiên Hy Linh đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mọi thứ đã xong, bên cạnh Doãn Mặc cũng đã xuống, cô nhún vai bước xuống bậc thang.
Nhưng chưa kịp để Thiên Hy Linh nhấc chân, cái chân bị thương trước kia bỗng nhói đau, cô vì không giữ được thăng bằng mà ngã xuống cầu thang. Tim cô bỗng đập rất nhanh, cảm giác sợ hãi xen lẫn là nỗi bất lực khiến mắt không thể tự chủ nhắm lại thật chặt vào nhau.
Không biết thời gian trôi qua ngắn hay dài, Thiên Hy Linh giật mình mở trừng hai mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt phóng đại của Doãn Mặc. Không, đây không phải điểm quan trọng, môi cô… môi cô đang chạm vào môi anh sao?
Mặt Thiên Hy Linh hiện lên sắc đỏ, bất giác không biết nên làm thế nào. Mặc Doãn Mặc hình như không biến sắc, anh nhẹ nhàng đỡ Thiên Hy Linh ngồi lên bậc thang, cẩn thận xem tình hình hai chân của cô.
“Là vết thương cũ sao?”
Thiên Hy Linh lời không nói thành tiếng, ngại ngùng gật đầu.
“Hai người làm gì mà lâu thế?” Thiên Phàm từ sau cánh cửa bước tới, vẻ mặt dần biến sắc khi thấy tình hình bên trong “Chân em lại đau sao?”
Thiên Hy Linh lúc này đã bình tĩnh hơn chút, nói “Em… chân em chỉ là hơi nhói thôi, đã hết rồi!”
Thiên Phàm quỳ nửa người, hỏi “Em muốn nghỉ hôm nay không?”
Thiên Hy Linh lắc đầu, Thiên Phàm thở dài đỡ cô dậy. Thiên Hy Linh cúi người xoa bóp cổ chân mấy cái, sau đó chạy vội ra xe. Thiên Phàm thấy cô chạy nhanh như vậy mới yên tâm rời mắt nhìn Doãn Mặc “Cậu còn đứng đây làm gì? Gần trễ học rồi đấy!” Nói xong, anh xoay người đi thẳng ra xe.
Doãn Mặc bước chậm theo sau lưng, tay không kiềm chế được chạm lên môi. Khi nãy... có phải làm em ấy sợ rồi không?
…
Thiên Phàm vừa dừng lại ở trước cổng trường, Thiên Hy Linh liền nhanh tay mở cửa, kéo Họa Thư chạy về lớp học. Thiên Phàm ngơ ngác, lời chưa kịp nói đã phải nút lại vào bụng. Doãn Mặc liếc mắt mấy cái, vươn tay mở cửa đi xuống.
Như chỉ đợi có vậy, Thiên Phàm phóng một mạch đi tới nơi đậu xe, để lại hình bóng Doãn Mặc đứng trước cổng trường. Anh nhún vai, xoay người định bước vào trong thì tình cờ gặp Trường Lạc cũng vừa mới tới. Trường Lạc hình như cũng để ý tới Doãn Mặc, miệng định nói vài lời chào hỏi thân thiện nhưng bị Doãn Mặc trừng mắt lạnh. Doãn Mặc không để ý tới thần sắc liên tục thay đổi của đối phương, thẳng đường cứ thế mà đi.
Trường Ninh từ sau đi tới hỏi “Hình như người vừa rồi tên là Doãn Mặc, người thừa kế tương lai của Doãn thị đúng không?”
“Um, em cũng biết cậu ấy à?” Trường Lạc hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là em biết chứ. Một trong tam nam thần nổi tiếng nhất trường chúng ta đấy!”
“Hả? Vậy hai người còn lại là ai?” Trường Lạc tò mò thấp giọng hỏi.
Trường Ninh xoa cằm "Hình như là Thiên Phàm, anh của chị Thiên Hy Linh và người cuối cùng là anh đấy"
Trường Lạc chỉ vào mình “Anh?”
Trường Ninh gật đầu “Do anh không biết thôi, bây giờ có rất nhiều người để ý tới anh đấy.”
“Vậy nữ thần trong trường có ai?” Trường Lạc nhấc chân đi vào trong.
Trường Ninh bước theo sau “Đương nhiên là chị Thiên Hy Linh rồi. Ngoài ra là chị Họa Thư với thần thái tao nhã, dịu dàng, cũng là phó hội trưởng hội học sinh trường chúng ta”
“Anh nghe nói là có ba người cơ mà. Hình như cô gái tên Băng gì đó đúng không?”
Trường Ninh nhíu mày suy nghĩ “Hình như là Kết Băng. Chị gái này hình như là thanh mai trúc mã của anh Doãn Mặc, nhưng em không thích cô gái này!”
Trường Lạc có chút bất ngờ “Tại sao?”
“Cái người gây sự với em ở cửa hàng tiện lời là chị ta.” Sau khi từ cửa hàng tiện lợi về, Trường Ninh có điều tra sơ qua về Kết Băng. Cô cũng biết chị gái này đặc biệt rất ghét chị Thiên Hy Linh, lí do thì không rõ.
“Họ Kết sao? Theo anh nhớ không nhầm thì Doãn thị đang hợp tác với một công ty nhỏ. Mà người nắm quyền công ty đó họ Kết thì phải"
Trường Ninh cười khinh bỉ “Em còn biết được một thông tin khác hay hơn anh này. Người nhà họ Kết nghĩ có Doãn thị che chở, mặt ai nấy cũng ở trên trời. Đúng là con hư tại cha mẹ"
Trường Lạc lấy từ trong túi áo một hộp kính cận, anh cúi đầu đeo lên. Nghiêng đầu nhìn cô em gái của mình “Được rồi, em mau về lớp trước đi!”
Trường Ninh khẽ gật đầu, vẫy tay tạm biệt “Gặp lại anh sau” Nói xong, cô quay người chạy về hướng lớp học. Trường Lạc đứng đợi Trường Ninh đi xa, sau cũng xoay người về lớp.
…
Tiếng chuông kêu vang báo hiệu tiết đầu tiên của ngày mới, học sinh từ bốn phương tám hướng ồ ạt chạy vào lớp như nước lũ. Trong số đó, Thiên Phàm và Doãn Mặc nhẹ nhàng hơn nhiều, hai người thư thái từ từ bước vào cửa lớp, về chỗ ngồi.
Hình bóng giáo viên vẫn chưa thấy đâu, Doãn Mặc lấy từ cặp ra một chiếc điện thoại và máy tính đặt lên bàn. Những người khác nhìn thấy cũng không có ý kiến gì.
Vốn máy tính là nhà trường bán, có thể dùng tự do nếu chưa có giáo viên hay hoàn thành xong bài tập. Còn điện thoại thì dùng trong lúc giáo viên vắng mặt cũng không sao, chưa nói người ta còn là học thần, dùng có mấy phút cũng không ngu hơn được.
Thiên Phàm nhướng người nhìn vào điện thoại, thấy biệt danh trong điện thoại là ‘mẹ' thì hỏi “Mẹ cậu nhắn gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là dặn dò vài thứ thôi!” Ngón tay chậm dừng, Doãn Mặc tắt điện thoại, bỏ vào túi quần.
Thiên Phàm không tiếp tục quan tâm Doãn Mặc, điều chỉnh lại tư thế ngồi, trên tay anh là cây bút chì, mắt dán vào tờ giấy dưới bàn “Khi nãy chân…” lời ra tới miệng lại không thể nói hết, Thiên Phàm thở dài lắc đầu “Không có gì!”
“Cậu thấy hết rồi đúng không?” Doãn Mặc biết anh đang muốn nói gì, khi nãy khi Thiên Hy Linh ngã vào người anh, anh đã vô tình liếc thấy Thiên Phàm ngoài cửa.
“Um…”
“Tôi không phải cố ý" Doãn Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thiên Phàm.
Thiên Phàm hít vào thật sâu “Cậu…”
“Cả lớp trật tự! Doãn Mặc, Thiên Phàm, hai em ổn định chỗ ngồi!” Giáo viên từ ngoài đi vào trong, nghiêm nghị nói lớn.
Thiên Phàm thấy không thể nói chuyện tiếp, thẳng người quay lại vị trí. Doãn Mặc không nói thêm lời nào, soạn vài quyển sách, vở ra bàn. Bắt đầu tiết học.
Còn về phía bên kia, giáo viên của Thiên Hy Linh cũng đã vào lớp và giảng bài. Nhưng đầu óc cô lúc này là hình ảnh môi chạm môi khi còn ở nhà. Vừa nghĩ tới đó, mặt Thiên Hy Linh đã đỏ bừng lên như quả cà chua.
Họa Thư đang làm bài, liếc mắt thấy mặt Thiên Hy Linh đỏ thì còn tưởng bản thân nhìn nhầm, cô quay đầu hỏi nhỏ “Sao thế?”
Thiên Hy Linh thả lỏng đôi bàn tay nhỏ, khẽ lắc “Không… không có gì đâu”
Họa Thư thấy giáo viên không chú ý, nói tiếp “Cậu có biết là mặt cậu đỏ lắm không?”
Thiên Hy Linh cúi thấp đầu, hai bàn tay cố ý che đi khuôn mặt, tâm trạng cũng rối bời hơn, không những mặt, đầu óc, mà ngay cả tim cô cũng đập rất nhanh. Tất cả hòa làm một khiến cô sinh ra một loại cảm giác không biết gọi tên thế nào.
Họa Thư ngồi bên thấy lạ, cẩn thận lấn người qua, vươn tay chạm vào trán cô “Trán sao nóng thế, cậu sốt sao?”
Thiên Hy Linh lắc đầu phủ nhân “Tí nữa tớ sẽ kể cho cậu, còn bây giờ tớ đi rửa mặt trước đã!” Nói xong, cô đứng dậy, đi tới nói với giáo viên, sau đó đi ra khỏi lớp, tìm tới nhà vệ sinh nữ.
Mở vòi nước lạnh, Thiên Hy Linh xòe tay ra lấy nước rửa lên mặt, lập đi lập lại vài lần mới khiến cô bình tĩnh hơn đôi chút. Thiên Hy Linh đánh nhẹ lên khuôn mặt, thở dài nhìn vào gương “Nụ hôn đầu tiên của mình…” Thiên Hy Linh lắc lắc đầu, rửa mặt thêm vài lần rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Bước trên hành lang dài, ánh mắt Thiên Hy Linh ủ rủ nhìn xuống dưới sân trường vắng người, không để ý va phải một học sinh khác đi ngược đường.
Cô lùi lại vài bước, ngẩng mặt nhìn học sinh vừa đụng chúng “Xin lỗi, tôi không cố ý"
Học sinh kia là một cô gái nhìn khá dễ thương, cô gái này có màu tóc kim, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê, giọng nói tinh nghịch “Xin lỗi gì chứ, là tui đụng cậu mà!” Nói xong, cô gái quay đầu, mắng “Đây là trường học, có biết cẩn thận không hả?”
Người phía sau là một nam sinh, khá điển trai, hắn chống tay vào tường “Thế em đừng có chạy"
“Có ngu đâu mà không chạy!”
Thiên Hy Linh nhìn hai người cãi nhau, khẽ cười trừ “Nói nhỏ thôi, sẽ ảnh hưởng tới lớp khác đấy!”
Cô gái dễ thương vội che miệng “Ai yo, quên mất. Tui xin phép đi trước nha!” Dứt câu, cô gái một mạch chạy đi. Nam sinh kia thì thư thái hơn, đi tới nói “Xin lỗi, làm phiền cậu rồi! Nếu cần tiền bồi thường có thể tới lớp 11b gặp tôi” Nói xong cũng chạy về hướng cô gái đó, để lại Thiên Hy Linh ngơ ngác nhìn theo.
“...” Cô gái kia tính cách có chút giống Lão Tuyết. Còn cái tên nam sinh kia thì giống Lão Hàn, mở miệng ra là tiền.
Thu tầm mắt, Thiên Hy Linh tiếp tục đi thẳng về phòng học, cơ mà hôm nay là cái ngày gì ấy, không ngờ lại gặp Kết Băng từ cầu thang đi lên. Kết Băng tất nhiên nhìn thấy cô, nhưng không nói hay sỉ nhục cô lời nào, chỉ trừng mắt lạnh rồi bỏ đi.
“...” Bộ mình chọc giận gì cô ta à? Trừng cái con mẹ gì? Hay mới sáng ai chọc gì cô ta, tức giận thế là quái gì? Mới sáng đã gặp âm hồn! Sợ hãi!
Thiên Hy Linh nhún vai chạy về lớp học thật nhanh, tại sao ah? Sợ gặp rắc rối tiếp ấy mà!
Bước vào lớp. Thiên Hy Linh cúi đầu xin giáo viên vào lớp, đợi sau khi thấy cái gật đầu, cô về chỗ ngồi, nhìn Họa Thư hỏi “Làm bài nào vậy?”
Họa Thư lật lật vài trang sách “Từ bài 10 đến 14, nhưng bài 12 chỉ cần làm câu a và b thôi.”
Thiên Hy Linh ‘ồ' lên một tiếng, cảm ơn xong thì quay đầu làm bài. Cầm cây bút lắc lư trong tay, Thiên Hy Linh nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nhanh tay viết ra giấy đáp án rồi đặt bút xuống. Họa Thư cũng nhanh chóng đặt bút xuống theo, thấy vậy, Thiên Hy Linh ngỏ ý muốn nộp bài lên giúp. Họa Thư vui vẻ gật đầu, để cô bạn lên nộp bài.
Mật
Băng Nhiên [Ngày mai chúng ta được nghỉ tiết ba và bốn đúng không?]
Thư Thư [Đúng rồi. Có gì sao?]
Băng Nhiên [Mai có phòng nấu ăn nào trống không?]
Thư Thư [Theo tớ nhớ là có.]
Thư Thư [Phòng 12a và 9b thì phải]
Băng Nhiên [Mai cậu làm bánh với tớ không?]
Thư Thư [Hửm. Cậu làm bánh ah?]
Băng Nhiên [Làm cho Thiên Phàm và Doãn Mặc]
Thư Thư [Ồ, cậu định làm bánh gì?]
Băng Nhiên [Tớ định làm bánh quy. Cậu biết làm loại nào nữa không?]
Thư Thư [Cậu muốn thử làm bánh kem socola không?]
Băng Nhiên [Cái này cậu phải giúp tớ]
Thư Thư [Không thành vấn đề]
Băng Nhiên [Cảm ơn cậu nha]
Thư Thư [Không cần khách sáo vậy]
Thiên Hy Linh đóng máy tính, ngẩng đầu nói “Ngày mai còn phải đi học, em lên phòng trước!” Cô quay sang nhìn Hoạ Thư “Cậu lên với tớ luôn không?”
Hoạ Thư khẽ gật, đưa tay cho Thiên Hy Linh kéo cô đứng lên “Hai anh nhớ ngủ sớm. Mai gặp”
Hai cô gái xoay người đi thẳng lên lầu, Thiên Phàm và Doãn Mặc không nói tiếng nào, đợi bóng lưng hai người khuất mắt mới rời mắt đi.
“Chuyện khi nãy, xin lỗi!” Thiên Phàm nói.
Doãn Mặc miệng bỗng cong lên một nụ cười “Không cần xin lỗi, tôi không bận tâm"
Thiên Phàm có chút ngạc nhiên nhìn Doãn Mặc. Không ngờ cũng có ngày tên lạnh lùng này cũng có thể nói được một câu như vậy. Bất ngờ thật! Nghĩ trong đầu là vậy, nhưng anh vẫn biểu hiện ra khuôn mặt thờ ơ, cúi đầu nhìn vào điện thoại. Mấy giây sau lại cất lời “Này, cậu thích em tôi à?”
Doãn Mặc liếc mắt nhìn Thiên Phàm, không trả lời ngay, đúng hơn là không biết nên trả lời như nào. Doãn Mặc đặt tay vào vị trí tim, đầu anh hiện lên hình ảnh của Thiên Hy Linh, một cô gái tao nhã nhưng mạnh mẽ, bướng bỉnh nhưng cũng tốt bụng. Doãn Mặc chậm đáp “Tôi vẫn chưa có đáp án"
Thiên Phàm khẽ gật, tỏ ý không quan tâm, tiếp tục vào game cùng Doãn Mặc.
…
Ngày hôm sau, Thiên Hy Linh và Họa Thư dậy sớm nấu ăn cho buổi trưa. Hai người cũng nấu luôn cho Thiên Phàm và Doãn Mặc một phần. Vì sợ không đủ giờ nên chỉ làm vài món đơn giản, nhưng khi qua bàn tay khéo léo của Họa Thư thì nhìn hộp cơm rất hấp dẫn.
Họa Thư đã thay đồng phục đi học nhưng Thiên Hy Linh thì chưa. Những việc còn lại cô nhờ Họa Thư làm giúp, còn mình chạy lên phòng thay đồng phục và lấy cặp.
Được 15 phút cũng xong, Thiên Hy Linh ra ngoài thì tình cờ gặp Doãn Mặc. Cô vui vẻ chào hỏi “Buổi sáng tốt lành. Anh trai em chưa dậy sao?”
Doãn Mặc bước tới, cố tình đi song song với Thiên Hy Linh “Anh trai em xuống dưới trước rồi"
Thiên Hy Linh ‘ồ' lên một tiếng, không nói thêm gì, đi xuống lầu. Đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy Thiên Phàm đang giúp Họa Thư cầm đồ, qua khe hở của cánh cửa bị ai đó mở ra, Thiên Hy Linh có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe đen anh đậu ở ngoài. Thiên Hy Linh đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mọi thứ đã xong, bên cạnh Doãn Mặc cũng đã xuống, cô nhún vai bước xuống bậc thang.
Nhưng chưa kịp để Thiên Hy Linh nhấc chân, cái chân bị thương trước kia bỗng nhói đau, cô vì không giữ được thăng bằng mà ngã xuống cầu thang. Tim cô bỗng đập rất nhanh, cảm giác sợ hãi xen lẫn là nỗi bất lực khiến mắt không thể tự chủ nhắm lại thật chặt vào nhau.
Không biết thời gian trôi qua ngắn hay dài, Thiên Hy Linh giật mình mở trừng hai mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt phóng đại của Doãn Mặc. Không, đây không phải điểm quan trọng, môi cô… môi cô đang chạm vào môi anh sao?
Mặt Thiên Hy Linh hiện lên sắc đỏ, bất giác không biết nên làm thế nào. Mặc Doãn Mặc hình như không biến sắc, anh nhẹ nhàng đỡ Thiên Hy Linh ngồi lên bậc thang, cẩn thận xem tình hình hai chân của cô.
“Là vết thương cũ sao?”
Thiên Hy Linh lời không nói thành tiếng, ngại ngùng gật đầu.
“Hai người làm gì mà lâu thế?” Thiên Phàm từ sau cánh cửa bước tới, vẻ mặt dần biến sắc khi thấy tình hình bên trong “Chân em lại đau sao?”
Thiên Hy Linh lúc này đã bình tĩnh hơn chút, nói “Em… chân em chỉ là hơi nhói thôi, đã hết rồi!”
Thiên Phàm quỳ nửa người, hỏi “Em muốn nghỉ hôm nay không?”
Thiên Hy Linh lắc đầu, Thiên Phàm thở dài đỡ cô dậy. Thiên Hy Linh cúi người xoa bóp cổ chân mấy cái, sau đó chạy vội ra xe. Thiên Phàm thấy cô chạy nhanh như vậy mới yên tâm rời mắt nhìn Doãn Mặc “Cậu còn đứng đây làm gì? Gần trễ học rồi đấy!” Nói xong, anh xoay người đi thẳng ra xe.
Doãn Mặc bước chậm theo sau lưng, tay không kiềm chế được chạm lên môi. Khi nãy... có phải làm em ấy sợ rồi không?
…
Thiên Phàm vừa dừng lại ở trước cổng trường, Thiên Hy Linh liền nhanh tay mở cửa, kéo Họa Thư chạy về lớp học. Thiên Phàm ngơ ngác, lời chưa kịp nói đã phải nút lại vào bụng. Doãn Mặc liếc mắt mấy cái, vươn tay mở cửa đi xuống.
Như chỉ đợi có vậy, Thiên Phàm phóng một mạch đi tới nơi đậu xe, để lại hình bóng Doãn Mặc đứng trước cổng trường. Anh nhún vai, xoay người định bước vào trong thì tình cờ gặp Trường Lạc cũng vừa mới tới. Trường Lạc hình như cũng để ý tới Doãn Mặc, miệng định nói vài lời chào hỏi thân thiện nhưng bị Doãn Mặc trừng mắt lạnh. Doãn Mặc không để ý tới thần sắc liên tục thay đổi của đối phương, thẳng đường cứ thế mà đi.
Trường Ninh từ sau đi tới hỏi “Hình như người vừa rồi tên là Doãn Mặc, người thừa kế tương lai của Doãn thị đúng không?”
“Um, em cũng biết cậu ấy à?” Trường Lạc hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là em biết chứ. Một trong tam nam thần nổi tiếng nhất trường chúng ta đấy!”
“Hả? Vậy hai người còn lại là ai?” Trường Lạc tò mò thấp giọng hỏi.
Trường Ninh xoa cằm "Hình như là Thiên Phàm, anh của chị Thiên Hy Linh và người cuối cùng là anh đấy"
Trường Lạc chỉ vào mình “Anh?”
Trường Ninh gật đầu “Do anh không biết thôi, bây giờ có rất nhiều người để ý tới anh đấy.”
“Vậy nữ thần trong trường có ai?” Trường Lạc nhấc chân đi vào trong.
Trường Ninh bước theo sau “Đương nhiên là chị Thiên Hy Linh rồi. Ngoài ra là chị Họa Thư với thần thái tao nhã, dịu dàng, cũng là phó hội trưởng hội học sinh trường chúng ta”
“Anh nghe nói là có ba người cơ mà. Hình như cô gái tên Băng gì đó đúng không?”
Trường Ninh nhíu mày suy nghĩ “Hình như là Kết Băng. Chị gái này hình như là thanh mai trúc mã của anh Doãn Mặc, nhưng em không thích cô gái này!”
Trường Lạc có chút bất ngờ “Tại sao?”
“Cái người gây sự với em ở cửa hàng tiện lời là chị ta.” Sau khi từ cửa hàng tiện lợi về, Trường Ninh có điều tra sơ qua về Kết Băng. Cô cũng biết chị gái này đặc biệt rất ghét chị Thiên Hy Linh, lí do thì không rõ.
“Họ Kết sao? Theo anh nhớ không nhầm thì Doãn thị đang hợp tác với một công ty nhỏ. Mà người nắm quyền công ty đó họ Kết thì phải"
Trường Ninh cười khinh bỉ “Em còn biết được một thông tin khác hay hơn anh này. Người nhà họ Kết nghĩ có Doãn thị che chở, mặt ai nấy cũng ở trên trời. Đúng là con hư tại cha mẹ"
Trường Lạc lấy từ trong túi áo một hộp kính cận, anh cúi đầu đeo lên. Nghiêng đầu nhìn cô em gái của mình “Được rồi, em mau về lớp trước đi!”
Trường Ninh khẽ gật đầu, vẫy tay tạm biệt “Gặp lại anh sau” Nói xong, cô quay người chạy về hướng lớp học. Trường Lạc đứng đợi Trường Ninh đi xa, sau cũng xoay người về lớp.
…
Tiếng chuông kêu vang báo hiệu tiết đầu tiên của ngày mới, học sinh từ bốn phương tám hướng ồ ạt chạy vào lớp như nước lũ. Trong số đó, Thiên Phàm và Doãn Mặc nhẹ nhàng hơn nhiều, hai người thư thái từ từ bước vào cửa lớp, về chỗ ngồi.
Hình bóng giáo viên vẫn chưa thấy đâu, Doãn Mặc lấy từ cặp ra một chiếc điện thoại và máy tính đặt lên bàn. Những người khác nhìn thấy cũng không có ý kiến gì.
Vốn máy tính là nhà trường bán, có thể dùng tự do nếu chưa có giáo viên hay hoàn thành xong bài tập. Còn điện thoại thì dùng trong lúc giáo viên vắng mặt cũng không sao, chưa nói người ta còn là học thần, dùng có mấy phút cũng không ngu hơn được.
Thiên Phàm nhướng người nhìn vào điện thoại, thấy biệt danh trong điện thoại là ‘mẹ' thì hỏi “Mẹ cậu nhắn gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là dặn dò vài thứ thôi!” Ngón tay chậm dừng, Doãn Mặc tắt điện thoại, bỏ vào túi quần.
Thiên Phàm không tiếp tục quan tâm Doãn Mặc, điều chỉnh lại tư thế ngồi, trên tay anh là cây bút chì, mắt dán vào tờ giấy dưới bàn “Khi nãy chân…” lời ra tới miệng lại không thể nói hết, Thiên Phàm thở dài lắc đầu “Không có gì!”
“Cậu thấy hết rồi đúng không?” Doãn Mặc biết anh đang muốn nói gì, khi nãy khi Thiên Hy Linh ngã vào người anh, anh đã vô tình liếc thấy Thiên Phàm ngoài cửa.
“Um…”
“Tôi không phải cố ý" Doãn Mặc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thiên Phàm.
Thiên Phàm hít vào thật sâu “Cậu…”
“Cả lớp trật tự! Doãn Mặc, Thiên Phàm, hai em ổn định chỗ ngồi!” Giáo viên từ ngoài đi vào trong, nghiêm nghị nói lớn.
Thiên Phàm thấy không thể nói chuyện tiếp, thẳng người quay lại vị trí. Doãn Mặc không nói thêm lời nào, soạn vài quyển sách, vở ra bàn. Bắt đầu tiết học.
Còn về phía bên kia, giáo viên của Thiên Hy Linh cũng đã vào lớp và giảng bài. Nhưng đầu óc cô lúc này là hình ảnh môi chạm môi khi còn ở nhà. Vừa nghĩ tới đó, mặt Thiên Hy Linh đã đỏ bừng lên như quả cà chua.
Họa Thư đang làm bài, liếc mắt thấy mặt Thiên Hy Linh đỏ thì còn tưởng bản thân nhìn nhầm, cô quay đầu hỏi nhỏ “Sao thế?”
Thiên Hy Linh thả lỏng đôi bàn tay nhỏ, khẽ lắc “Không… không có gì đâu”
Họa Thư thấy giáo viên không chú ý, nói tiếp “Cậu có biết là mặt cậu đỏ lắm không?”
Thiên Hy Linh cúi thấp đầu, hai bàn tay cố ý che đi khuôn mặt, tâm trạng cũng rối bời hơn, không những mặt, đầu óc, mà ngay cả tim cô cũng đập rất nhanh. Tất cả hòa làm một khiến cô sinh ra một loại cảm giác không biết gọi tên thế nào.
Họa Thư ngồi bên thấy lạ, cẩn thận lấn người qua, vươn tay chạm vào trán cô “Trán sao nóng thế, cậu sốt sao?”
Thiên Hy Linh lắc đầu phủ nhân “Tí nữa tớ sẽ kể cho cậu, còn bây giờ tớ đi rửa mặt trước đã!” Nói xong, cô đứng dậy, đi tới nói với giáo viên, sau đó đi ra khỏi lớp, tìm tới nhà vệ sinh nữ.
Mở vòi nước lạnh, Thiên Hy Linh xòe tay ra lấy nước rửa lên mặt, lập đi lập lại vài lần mới khiến cô bình tĩnh hơn đôi chút. Thiên Hy Linh đánh nhẹ lên khuôn mặt, thở dài nhìn vào gương “Nụ hôn đầu tiên của mình…” Thiên Hy Linh lắc lắc đầu, rửa mặt thêm vài lần rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Bước trên hành lang dài, ánh mắt Thiên Hy Linh ủ rủ nhìn xuống dưới sân trường vắng người, không để ý va phải một học sinh khác đi ngược đường.
Cô lùi lại vài bước, ngẩng mặt nhìn học sinh vừa đụng chúng “Xin lỗi, tôi không cố ý"
Học sinh kia là một cô gái nhìn khá dễ thương, cô gái này có màu tóc kim, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê, giọng nói tinh nghịch “Xin lỗi gì chứ, là tui đụng cậu mà!” Nói xong, cô gái quay đầu, mắng “Đây là trường học, có biết cẩn thận không hả?”
Người phía sau là một nam sinh, khá điển trai, hắn chống tay vào tường “Thế em đừng có chạy"
“Có ngu đâu mà không chạy!”
Thiên Hy Linh nhìn hai người cãi nhau, khẽ cười trừ “Nói nhỏ thôi, sẽ ảnh hưởng tới lớp khác đấy!”
Cô gái dễ thương vội che miệng “Ai yo, quên mất. Tui xin phép đi trước nha!” Dứt câu, cô gái một mạch chạy đi. Nam sinh kia thì thư thái hơn, đi tới nói “Xin lỗi, làm phiền cậu rồi! Nếu cần tiền bồi thường có thể tới lớp 11b gặp tôi” Nói xong cũng chạy về hướng cô gái đó, để lại Thiên Hy Linh ngơ ngác nhìn theo.
“...” Cô gái kia tính cách có chút giống Lão Tuyết. Còn cái tên nam sinh kia thì giống Lão Hàn, mở miệng ra là tiền.
Thu tầm mắt, Thiên Hy Linh tiếp tục đi thẳng về phòng học, cơ mà hôm nay là cái ngày gì ấy, không ngờ lại gặp Kết Băng từ cầu thang đi lên. Kết Băng tất nhiên nhìn thấy cô, nhưng không nói hay sỉ nhục cô lời nào, chỉ trừng mắt lạnh rồi bỏ đi.
“...” Bộ mình chọc giận gì cô ta à? Trừng cái con mẹ gì? Hay mới sáng ai chọc gì cô ta, tức giận thế là quái gì? Mới sáng đã gặp âm hồn! Sợ hãi!
Thiên Hy Linh nhún vai chạy về lớp học thật nhanh, tại sao ah? Sợ gặp rắc rối tiếp ấy mà!
Bước vào lớp. Thiên Hy Linh cúi đầu xin giáo viên vào lớp, đợi sau khi thấy cái gật đầu, cô về chỗ ngồi, nhìn Họa Thư hỏi “Làm bài nào vậy?”
Họa Thư lật lật vài trang sách “Từ bài 10 đến 14, nhưng bài 12 chỉ cần làm câu a và b thôi.”
Thiên Hy Linh ‘ồ' lên một tiếng, cảm ơn xong thì quay đầu làm bài. Cầm cây bút lắc lư trong tay, Thiên Hy Linh nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nhanh tay viết ra giấy đáp án rồi đặt bút xuống. Họa Thư cũng nhanh chóng đặt bút xuống theo, thấy vậy, Thiên Hy Linh ngỏ ý muốn nộp bài lên giúp. Họa Thư vui vẻ gật đầu, để cô bạn lên nộp bài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.