Chương 1
Nghê Đa Hỉ
30/03/2020
Khi mẹ gọi và nhờ anh đón Lương Tranh từ sân bay, Chu Húc đang chơi với bạn bè trong một phòng bóng rổ trong nhà gần nhà.
Anh nghe điện thoại, mồ hôi chảy xuống dọc theo xương quai hàm, trong mắt lộ rõ sự khó chịu.
"Ông nội bên này vẫn còn có chút chuyện, bố và mẹ chắc tối nay mới về được. Mẹ sẽ gửi cho con số điện thoại và số hiệu chuyến bay của Tranh Tranh để con liên lạc với con bé tại sân bay nhé."
Chu Húc phiền muộn cau mày, "Đã biết."
Nói xong, anh cúp máy.
"A Húc đỡ lấy." Tần Tống ném bóng rổ đến, Chu Húc tiếp được, thuận tay ném nó trở lại mặt đất. "Có việc,đi đây"
Từ sân bóng rổ đi ra đã là tám giờ tối. Chu Húc về nhà tắm rửa, thay quần áo và lái xe đến sân bay.
Lương Tranh mua vé máy bay lúc 6:30 chiều và đến sân bay Bắc Kinh lúc 9:15.
Cô sợ dì Chu đợi đã lâu,liền lập tức bật điện thoại ngay sau khi xuống máy bay.
Ai ngờ vừa mới bật máy, cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ cách đây mười phút: "Bãi đỗ xe số 3, số 11 ở khu B."
Lương Tranh ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi gọi lại số này.
Điện thoại reo vài lần rồi được kết nối.
"Xin chào?" Lương Tranh không biết ai đã gửi tin nhắn,cẩn thận hỏi: "Anh là?"
Đầu kia của điện thoại trầm mặc trong vài giây rồi một giọng nam hơi thiếu kiên nhẫn vang lên, "Chu Húc."
Lương Tranh ngẩn ra, ngay lập tức nói, "Ồ, tôi sẽ đến ngay."
Lương Tranh biết Chu Húc. Mẹ cô ở nhà không có việc gì làm luôn nói với cô rằng con trai của dì Chu xuất sắc như thế nào, từ khi còn nhỏ cho đến lớn, cô chưa bao giờ vượt qua bài kiểm tra vị trí thứ hai. Không chỉ vậy, mỗi lần anh đều đem vị trí thứ hai ném thật xa và giành được vô số giải thưởng.
Khi mẹ cô thỉnh thoảng nghi ngờ cô,sẽ nói với bố cô: " Ông xem,đều là sống cùng 1 năm,quan hệ vẫn tốt như vậy,người ta Chu Húc ưu tú như thế nào,dáng vẻ không giống như con gái nhà chúng ta,ba ngày phòng không mở thì tôi liềm cảm ơn trời đất."
Lương Tranh tính tình bướng bỉnh,cười hì hì cố ý kích thích:" Vậy mẹ liền nhận hắn là con trai đi ".
Mẹ Lương mặc áo len, ngồi trên ghế sofa cũng cười nói: "Mẹ thật ra nghĩ cũng muốn,dù sao thì trong nhà này không muốn con bé này nữa,bất cứ ai muốn lấy nó cũng được."
Bởi vì thường xuyên nghe mẹ nhắc đến Chu Húc, cho nên Lương Tranh tuy rằng chưa gặp qua người thật nhưng cũng coi như là nghe thấy tiếng tăm.
Khi tìm thấy bãi đậu xe, cô thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu ở bãi đỗ xe số 11.
Cô kéo vali và vội vã đi qua.
Cửa kính được mở ra, Lương Tranh liền nhìn thấy một chàng trai ngồi ở ghế lái.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, nhàn hạ để một tay lên vô lăng, đại khái là thật nhàm chán,tay kia cầm điện thoại di động, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình đang xem gì đó.
Tựa hồ phát hiện ra cô, anh ngước lên và nhìn cô.
Vào thời điểm bốn mắt đối diện, Lương Tranh chỉ cảm thấy trước mắt sáng chói.
Mẹ chỉ nói với cô rằng con trai của dì Chu vô cùng xuất sắc, nhưng không nói với cô rằng con trai của dì Chu cũng rất đẹp trai.
Cô mỉm cười và vẫy tay với anh, "Xin chào, tôi là Lương Tranh."
Chu Húc liếc nhìn cô một cái, biểu tình lãnh đạm, ánh mắt dừng ở hành lý trong tay cô, đưa tay ra và ấn vào xe, khoang trước được mở ra.
Thấy vậy, Lương Tranh kéo hành lý của mình lên xe.
Nghiêng người về phía trước, cố gắng nhấc cốp xe lên,cô nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại. Trong giây tiếp theo, một bàn tay vươn tới, dễ dàng mang hành lý của cô ra và cất vào trong. Sau đó đóng nắp xe lại, đi vòng qua ghế lái,rồi mở cửa và ngồi vào.
Lương Tranh cảm thấy tính cách của Chu Húc có vẻ hơi lạnh lùng.
Cô ngồi vào ghế phụ, lặng lẽ cúi đầu thắt dây an toàn.
Một đường không nói chuyện, chiếc xe đã lái ra khỏi đường sân bay, đến khu vực đô thị và bị chặn ở đường vành đai Bắc Thứ hai.
Cô không biết chuyện gì đang diễn ra trước mặt. Lương Tranh nhìn ra ngoài và không thể hiểu nguyên nhân tại sao.
Cô quay lại nhìn Chu Húc.Anh dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên vô lăng và nhìn chằm chằm về phía trước,trên mặt không có một chút biểu cảm nào.
Trong xe quá im lặng. Lương Tranh không thể chịu được sự bối rối, vì vậy cô đã cố gắng tìm một đề tài gì để nói,cô nhìn Chu Húc:"Bắc Kinh có thường xuyên bị kẹt xe không?"
Chu Húc không nhìn cô, thản nhiên ừ một tiếng.
Lương Tranh mỉm cười, nói: "Chỗ tôi ở không thường hay tắc đường đâu,nhiều nhất là vào mấy ngày Tết Nguyên đán. Nhiều người ở bên ngoài làm việc chăm chỉ thường về nhà. Nếu có nhiều xe hơi thì họ bị kẹt. Từ cổng phía bắc đến cổng phía nam, chỉ mất nửa giờ đi bộ. "
Cô lại hỏi: "Đúng rồi, anh đã bao giờ đến Giang Thành chưa? Mặc dù Giang Thành là địa phương nhỏ, nhưng nó rất đẹp và có nhiều món ăn ngon. Khi anh đến đây, tôi có thể là người hướng dẫn"
Lương Tranh nghe mẹ cô nói rằng dì Chu đến từ Giang Thành, dì Chu và mẹ cô là bạn thân của nhau. Hai người đã là bạn học từ mẫu giáo cho đến khi họ tốt nghiệp trung học cơ sở. Dì Chu chuyển đến thành phố khác vì bố mẹ dì ấy chuyển công tác. Sau đó, dì Chu ở Bắc Kinh học đại học,tốt nghiệp đại học xong thì liền kết hôn và định cư luôn ở đây.
Vì Giang Thành không có người thân, dì Chu hầu như không trở về nhà trong những năm gần đây.
Lương Tranh đoán rằng Chu Húc cũng chưa đến Giang Thành,liền nhiệt tình giới thiệu cho anh những địa điểm nên đến. Từ phong cảnh đến thức ăn,cô tán gẫu rất nhiều,thao thao bất tuyệt không ngừng.
Tuy nhiên, cô nói chuyện một lúc, thấy Chu Húc một chút phản ứng cũng không có, liền biết đối phương đại khái là không muốn nghe.Cô nói nhỏ dần, và im lặng dừng chủ đề.
Chiếc xe lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Lương Tranh từ nhỏ đến lớn, không thể chịu được bầu không khí này.Sau một lúc, lại nhịn không được,cô mở miệng: "Chu Húc,Bắc Kinh có cái gì-"
"Im lặng đi." Chu Húc rốt cục liếc nhìn cô một cái và nói câu đầu tiên vào tối nay.
Lương Tranh còn chưa nói xong,miệng chưa kịp khép lại.
Cô nhìn Chu Húc,chớp mắt, rồi mới yên lặng không nói, khẽ "ồ"một tiếng.
Lúc sau, Lương Tranh cũng không dám nói chuyện cùng với Chu Húc nữa.
Cô một mực yên lặng nhìn ra cửa sổ,cũng không nhìn Chu Húc nữa.
May mắn thay, đường không còn xa nữa. Sau một lần tắc đường, hơn mười phút sau, cuối cùng cô cũng đến nhà dì Chu.
Ngay khi xe dừng lại, Lương Tranh nhanh chóng tháo dây an toàn và xuống xe. Ở trong chiếc xe này, cô không bị ngột ngạt đến chết, cô cũng sẽ bị sự lạnh nhạt của Chu Húc mà chết.
Tuy nhiên, khi cô nhìn vào ngôi nhà lớn màu trắng trước mặt, tối như mực, không có đèn.
Còn dì Chu thì sao?
Khi cô quay lại nhìn Chu Húc,anh đã lấy vali xuống.
Cô đưa tay ra đỡ lấy, "Cảm ơn." Lại nhịn không được hỏi, "Cái kia... dì Chu không có nhà sao?"
Chu Húc đi lướt qua cô, với một giọng điệu nhẹ nhàng, "Đi đến chỗ ông của tôi,tối nay về."
Lương Tranh sửng sốt một chút, thấy Chu Húc đã đi tới cửa, sau khi cửa mở,cô mới lấy lại tinh thần và nhanh chóng kéo vali đi theo.
Đèn phòng khách bật sáng, Lương Tranh đứng ở cửa và liếc nhìn vào trong.
Liếc mắt một cái,Lương Tranh sợ hãi than:Thật là một ngôi nhà đẹp.
Một chiếc đèn pha lê ở giữa phòng khách làm ngôi nhà trở nên sáng ngời.
Ngôi nhà được trang trí sang trọng và vô cùng rộng rãi. Lương Tranh nhìn lên trần nhà và cảm thán trong lòng, nó thật cao.
Chu Húc tháo giày vào nhà, lấy ra đôi dép màu hồng mà mẹ anh đã chuẩn bị từ tuần trước từ tủ giày, ném chúng trước mặt Lương Tranh,rồi xoay người đi vào.
Lương Tranh thấy thế, lúc này mới hoàn hồn và nhanh chóng đi vào để thay dép.
Cô giữ vali bằng cả hai tay, sau đó ngồi xổm xuống để cởi đôi giày trắng và đặt chúng vào tủ giày.
Tiếp theo mới đóng cửa.
Chu Húc đi ra khỏi bếp, tay cầm hai lon Coca, đi đến trước mặt Lương Tranh và đưa một lon cho cô, "Uống không?"
Lương Tranh vội nhận lấy. "Cảm ơn anh."
Chu Húc phớt lờ cô, cúi xuống nhặt vali và quay người đi lên lầu.
Lương Tranh vội theo sau, sóng vai cùng Chu Húc, "Cảm ơn." Cô mỉm cười nói cảm ơn, ánh mắt giương lên.
Tuy nhiên, Chu Húc hoàn toàn không nhìn cô, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ. Anh mang vali lên tầng ba và đứng bên ngoài một căn phòng ở cuối hành lang, "Phòng của cô."
Nói xong, liền xoay người vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại.
Lương Tranh nhìn cánh cửa phòng bên cạnh đóng lại, trong vài giây, cô quay lại và đẩy chiếc vali của mình vào phòng.
Cô bật đèn lên,căn phòng có màu xanh nhạt rất có phong cách, màu xanh lá cây rất thanh lịch, thoải mái, tươi mát và sảng khoái, với hương vị của mùa hè nhẹ thổi trong gió.
Có một mùi thơm mờ nhạt trong không khí.
Lương Tranh rất thích căn phòng này,cô nhìn đông nhìn tây, nhìn được một lúc lâu, cô quay trở lại cửa, kéo chiếc vali xuống giường, mở nó ra, ngồi xổm trên mặt đất và lấy một cái váy từ vali rồi đi đến phòng tắm tắm rửa.
Lương Tranh tắm xong,sấy tóc rồi nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống cầu thang.
Cô chưa gặp dì và chú Chu, cô muốn trực tiếp chào hỏi họ.
Lương Tranh đợi hơn một tiếng đồng hồ trong phòng khách ở tầng dưới, Chu Húc một mực ở trong phòng không xuống. Mặc dù Lương Tranh có chút nhàm chán, nhưng cô mừng vì Chu Húc đã không xuống. Dù sao,thật khó chịu khi ở trong một không gian với Chu Húc.
Chính anh không nói lời nào,còn không cho cô nói chuyện.
Thay vì ở với Chu Húc, cô thà ở một mình.
Cô nhàm chán bước trong sân, giữa bãi cỏ được lát gạch đá, bước từng bước một và quay lại,cứ lặp lại như vậy.
Tiểu khu này yên tĩnh, không có tiếng ồn nào cả.
Hơn mười một giờ, cuối cùng cô cũng thấy một chiếc ô tô dường như đang đi về hướng này.
Cô nhìn xung quanh và thấy rằng chiếc xe đang thực sự đi vào trong sân.
Lương Tranh vui mừng đến nỗi cô lùi lại một bên để nhường đường cho chiếc xe.
Chu Ngữ Chức ở trong xe liền nhìn thấy Lương Tranh,ngay khi chiếc xe dừng lại, bà lập tức ra khỏi xe, "Tranh Tranh
Bà mỉm cười và đi đến trước mặt Lương Tranh, nắm lấy tay của cô, nhìn từ trên xuống, "Chúa ơi,mười mấy năm không gặp. Tranh Tranh đã lớn như vậy, rất đẹp a."
Lương Tranh cong môi cười, "Dì Chu."
Lại nhìn ra người phía sau vừa xuống xe,chào hỏi một tiếng, "chú Chu."
Chú Chu gật đầu với cô, "Tới bao lâu rồi?"
Lương Tranh nói: "Đã được một lúc rồi ạ."
Chu Ngữ Chức thấy con gái của bạn tốt,tâm tình rất tốt. Bà vui vẻ kéo Lương Tranh và bước vào nhà,"Vốn hôm nay dì muốn ở lại đây tiếp đón con,bất quá ông nội của A Húc bên kia lại có chút chuyện,không thể không đi.A Húc có để cho con chờ không?"
Lương Tranh vội lắc đầu: "Không có không có con gặp anh ấy ngay khi vừa xuống máy bay."
"Thế thì tốt." Chu Ngữ Chức đổi dép đi trong nhà và hỏi, "Đúng rồi,con đã ăn tối chưa?"
Lương Tranh nói: "Con đã ăn một chút ở trên máy bay rồi dì."
"Chỉ ăn một chút trên máy bay?" Chu Ngữ Chức nhất thời nhíu mày. "Tiểu tử A Húc này,như thế nào không đưa con đi ăn tối?"
Lương Tranh sửng sốt vội nói: "Không cần đâu dì Chu, con ở trên máy bay thực sự đã ăn no rồi."
"Như vậy sao được?" Chu Ngữ Chức nói, "Phần thức ăn của máy bay làm sao ăn no được. Bên cạnh đó, bây giờ đã là hơn 11 giờ,cho dù lúc đó ăn no nhưng bây giờ cũng sẽ cảm thấy đói bụng.Chờ dì, dì đi lên lầu thay quần áo,rồi sẽ nấu thứ gì đó cho con ăn. "
Nói xong liền đi lên trên lầu.
"Không cần phiền toái vậy đâu dì Chu." Lương Tranh thụ sủng nhược kinh*(được quan tâm mà hoảng sợ),nhanh đuổi theo.
"Phải nấu phải nấu,con chờ dì trong chốc lát,dì xuống ngay".
Lương Tranh không lay chuyển được dì,chờ khi dì Chu thay quần áo đi xuống,cô cũng đi theo vào phòng bếp.
"Dì sẽ nấu mì cho con, mau tới. Tranh Tranh có ăn ớt không?"Chu Ngữ Chức một bên đeo tạp dề,một bên đun nước.
"Con ăn."
Chu Ngữ Chức cười, "Khi mọi người ăn ở Giang Thành,A Húc và ba nó sẽ không ăn.Trong nhà này chỉ có mình dì ăn được ớt." Lại nói: "Tranh Tranh, giúp dì lấy rau trong tủ lạnh ra. "
"Dạ được"
Lương Tranh giúp nhặt rau và rửa rau, trò chuyện với dìChu.
"Bố mẹ con vẫn khỏe, mẹ con luôn nhớ đến dì."
"Vốn là năm trước vào lễ mừng năm mới dì muốn về nhưng ông nội A Húc đột nhiên cảm thấy không khỏe nên không thể rời đi. Dì đã gọi cho mẹ con một lúc và nghe mẹ con nói rằng con sẽ đến Bắc Kinh để du lịch làm dì hết sức cao hứng. Dì còn nhớ khi dì gặp con lần cuối là lúc con mới 2,3 tuổi"
Lương Tranh lớn lên ở Giang Thành,cho tới bây giờ chưa đi xa du lịch. Sau khi tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, gia đình rất hạnh phúc sau khi thư trúng tuyển gửi đến. Cô học ở Đại học Bắc Kinh. Cách đây một thời gian, cô đã xem Tử Cấm Thành và Vạn Lý Trường Thành trên mạng,bị mẹ vô tình nhìn thấy,mẹ cho cô tiền và nói: "Nhà chúng ta điều kiện còn hạn chế,từ nhỏ đến lớn chưa cho con ra xem thế giới bên ngoài. Nếu con muốn đi thì cứ đi,thuận tiện xem trường học luôn"
Lương Tranh ban đầu muốn tự mình đến. Ai biết rằng mẹ và người bạn tốt của bà đã nói chuyện điện thoại vào ngày hôm đó và vô tình nói về việc cô sẽ đến Bắc Kinh để đi du lịch. Khi dì Chu nghe thấy, bà nói rằng cô có thể đến Bắc Kinh và ở lại nhà của bà. Dì còn nói rằng cô là một cô bé chưa thích ứng được với cuộc sống và không thoải mái khi đi du lịch một mình.
Chu Ngữ Chức kiên trì, mẹ Lương có chút không yên tâm khi để con gái đi một mình nên liền đồng ý. Vài ngày trước khi đi, mẹ Lương đã nói với Lương Tranh cả ngày rằng đến nhà của dì Chu ở thì phải ngoan chút, không thể giống như ở nhà,đừng gây phiền toái cho gia đình người ta.
Tuy nhiên,mặc dù Lương Tranh ở nhà thỉnh thoảng bướng bỉnh,nhưng cô biết chừng mực và cách cư xử nên mẹ Lương cũng không lo lắng lắm.
Dì Chu đã nấu hai bát mì, trừ bỏ Lương Tranh,còn có của Chu Húc.
Khi Chu Húc xuống, anh thay một chiếc áo phông màu trắng và quần short đen.
Hai tay đút vào túi quần,khi anh bước vào phòng ăn, Lương Tranh ngồi ở bàn ăn, không thể không ngước lên nhìn.
Anh cao và gầy. Lương Tranh nhìn anh, trong lòng nhịn không được lại cảm thán rằng gen thực sự tốt, làm thế nào người này có thể nhìn đẹp trai như vậy.
~~~
Chương 2 is coming...
Anh nghe điện thoại, mồ hôi chảy xuống dọc theo xương quai hàm, trong mắt lộ rõ sự khó chịu.
"Ông nội bên này vẫn còn có chút chuyện, bố và mẹ chắc tối nay mới về được. Mẹ sẽ gửi cho con số điện thoại và số hiệu chuyến bay của Tranh Tranh để con liên lạc với con bé tại sân bay nhé."
Chu Húc phiền muộn cau mày, "Đã biết."
Nói xong, anh cúp máy.
"A Húc đỡ lấy." Tần Tống ném bóng rổ đến, Chu Húc tiếp được, thuận tay ném nó trở lại mặt đất. "Có việc,đi đây"
Từ sân bóng rổ đi ra đã là tám giờ tối. Chu Húc về nhà tắm rửa, thay quần áo và lái xe đến sân bay.
Lương Tranh mua vé máy bay lúc 6:30 chiều và đến sân bay Bắc Kinh lúc 9:15.
Cô sợ dì Chu đợi đã lâu,liền lập tức bật điện thoại ngay sau khi xuống máy bay.
Ai ngờ vừa mới bật máy, cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ cách đây mười phút: "Bãi đỗ xe số 3, số 11 ở khu B."
Lương Tranh ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi gọi lại số này.
Điện thoại reo vài lần rồi được kết nối.
"Xin chào?" Lương Tranh không biết ai đã gửi tin nhắn,cẩn thận hỏi: "Anh là?"
Đầu kia của điện thoại trầm mặc trong vài giây rồi một giọng nam hơi thiếu kiên nhẫn vang lên, "Chu Húc."
Lương Tranh ngẩn ra, ngay lập tức nói, "Ồ, tôi sẽ đến ngay."
Lương Tranh biết Chu Húc. Mẹ cô ở nhà không có việc gì làm luôn nói với cô rằng con trai của dì Chu xuất sắc như thế nào, từ khi còn nhỏ cho đến lớn, cô chưa bao giờ vượt qua bài kiểm tra vị trí thứ hai. Không chỉ vậy, mỗi lần anh đều đem vị trí thứ hai ném thật xa và giành được vô số giải thưởng.
Khi mẹ cô thỉnh thoảng nghi ngờ cô,sẽ nói với bố cô: " Ông xem,đều là sống cùng 1 năm,quan hệ vẫn tốt như vậy,người ta Chu Húc ưu tú như thế nào,dáng vẻ không giống như con gái nhà chúng ta,ba ngày phòng không mở thì tôi liềm cảm ơn trời đất."
Lương Tranh tính tình bướng bỉnh,cười hì hì cố ý kích thích:" Vậy mẹ liền nhận hắn là con trai đi ".
Mẹ Lương mặc áo len, ngồi trên ghế sofa cũng cười nói: "Mẹ thật ra nghĩ cũng muốn,dù sao thì trong nhà này không muốn con bé này nữa,bất cứ ai muốn lấy nó cũng được."
Bởi vì thường xuyên nghe mẹ nhắc đến Chu Húc, cho nên Lương Tranh tuy rằng chưa gặp qua người thật nhưng cũng coi như là nghe thấy tiếng tăm.
Khi tìm thấy bãi đậu xe, cô thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu ở bãi đỗ xe số 11.
Cô kéo vali và vội vã đi qua.
Cửa kính được mở ra, Lương Tranh liền nhìn thấy một chàng trai ngồi ở ghế lái.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, nhàn hạ để một tay lên vô lăng, đại khái là thật nhàm chán,tay kia cầm điện thoại di động, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình đang xem gì đó.
Tựa hồ phát hiện ra cô, anh ngước lên và nhìn cô.
Vào thời điểm bốn mắt đối diện, Lương Tranh chỉ cảm thấy trước mắt sáng chói.
Mẹ chỉ nói với cô rằng con trai của dì Chu vô cùng xuất sắc, nhưng không nói với cô rằng con trai của dì Chu cũng rất đẹp trai.
Cô mỉm cười và vẫy tay với anh, "Xin chào, tôi là Lương Tranh."
Chu Húc liếc nhìn cô một cái, biểu tình lãnh đạm, ánh mắt dừng ở hành lý trong tay cô, đưa tay ra và ấn vào xe, khoang trước được mở ra.
Thấy vậy, Lương Tranh kéo hành lý của mình lên xe.
Nghiêng người về phía trước, cố gắng nhấc cốp xe lên,cô nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại. Trong giây tiếp theo, một bàn tay vươn tới, dễ dàng mang hành lý của cô ra và cất vào trong. Sau đó đóng nắp xe lại, đi vòng qua ghế lái,rồi mở cửa và ngồi vào.
Lương Tranh cảm thấy tính cách của Chu Húc có vẻ hơi lạnh lùng.
Cô ngồi vào ghế phụ, lặng lẽ cúi đầu thắt dây an toàn.
Một đường không nói chuyện, chiếc xe đã lái ra khỏi đường sân bay, đến khu vực đô thị và bị chặn ở đường vành đai Bắc Thứ hai.
Cô không biết chuyện gì đang diễn ra trước mặt. Lương Tranh nhìn ra ngoài và không thể hiểu nguyên nhân tại sao.
Cô quay lại nhìn Chu Húc.Anh dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên vô lăng và nhìn chằm chằm về phía trước,trên mặt không có một chút biểu cảm nào.
Trong xe quá im lặng. Lương Tranh không thể chịu được sự bối rối, vì vậy cô đã cố gắng tìm một đề tài gì để nói,cô nhìn Chu Húc:"Bắc Kinh có thường xuyên bị kẹt xe không?"
Chu Húc không nhìn cô, thản nhiên ừ một tiếng.
Lương Tranh mỉm cười, nói: "Chỗ tôi ở không thường hay tắc đường đâu,nhiều nhất là vào mấy ngày Tết Nguyên đán. Nhiều người ở bên ngoài làm việc chăm chỉ thường về nhà. Nếu có nhiều xe hơi thì họ bị kẹt. Từ cổng phía bắc đến cổng phía nam, chỉ mất nửa giờ đi bộ. "
Cô lại hỏi: "Đúng rồi, anh đã bao giờ đến Giang Thành chưa? Mặc dù Giang Thành là địa phương nhỏ, nhưng nó rất đẹp và có nhiều món ăn ngon. Khi anh đến đây, tôi có thể là người hướng dẫn"
Lương Tranh nghe mẹ cô nói rằng dì Chu đến từ Giang Thành, dì Chu và mẹ cô là bạn thân của nhau. Hai người đã là bạn học từ mẫu giáo cho đến khi họ tốt nghiệp trung học cơ sở. Dì Chu chuyển đến thành phố khác vì bố mẹ dì ấy chuyển công tác. Sau đó, dì Chu ở Bắc Kinh học đại học,tốt nghiệp đại học xong thì liền kết hôn và định cư luôn ở đây.
Vì Giang Thành không có người thân, dì Chu hầu như không trở về nhà trong những năm gần đây.
Lương Tranh đoán rằng Chu Húc cũng chưa đến Giang Thành,liền nhiệt tình giới thiệu cho anh những địa điểm nên đến. Từ phong cảnh đến thức ăn,cô tán gẫu rất nhiều,thao thao bất tuyệt không ngừng.
Tuy nhiên, cô nói chuyện một lúc, thấy Chu Húc một chút phản ứng cũng không có, liền biết đối phương đại khái là không muốn nghe.Cô nói nhỏ dần, và im lặng dừng chủ đề.
Chiếc xe lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Lương Tranh từ nhỏ đến lớn, không thể chịu được bầu không khí này.Sau một lúc, lại nhịn không được,cô mở miệng: "Chu Húc,Bắc Kinh có cái gì-"
"Im lặng đi." Chu Húc rốt cục liếc nhìn cô một cái và nói câu đầu tiên vào tối nay.
Lương Tranh còn chưa nói xong,miệng chưa kịp khép lại.
Cô nhìn Chu Húc,chớp mắt, rồi mới yên lặng không nói, khẽ "ồ"một tiếng.
Lúc sau, Lương Tranh cũng không dám nói chuyện cùng với Chu Húc nữa.
Cô một mực yên lặng nhìn ra cửa sổ,cũng không nhìn Chu Húc nữa.
May mắn thay, đường không còn xa nữa. Sau một lần tắc đường, hơn mười phút sau, cuối cùng cô cũng đến nhà dì Chu.
Ngay khi xe dừng lại, Lương Tranh nhanh chóng tháo dây an toàn và xuống xe. Ở trong chiếc xe này, cô không bị ngột ngạt đến chết, cô cũng sẽ bị sự lạnh nhạt của Chu Húc mà chết.
Tuy nhiên, khi cô nhìn vào ngôi nhà lớn màu trắng trước mặt, tối như mực, không có đèn.
Còn dì Chu thì sao?
Khi cô quay lại nhìn Chu Húc,anh đã lấy vali xuống.
Cô đưa tay ra đỡ lấy, "Cảm ơn." Lại nhịn không được hỏi, "Cái kia... dì Chu không có nhà sao?"
Chu Húc đi lướt qua cô, với một giọng điệu nhẹ nhàng, "Đi đến chỗ ông của tôi,tối nay về."
Lương Tranh sửng sốt một chút, thấy Chu Húc đã đi tới cửa, sau khi cửa mở,cô mới lấy lại tinh thần và nhanh chóng kéo vali đi theo.
Đèn phòng khách bật sáng, Lương Tranh đứng ở cửa và liếc nhìn vào trong.
Liếc mắt một cái,Lương Tranh sợ hãi than:Thật là một ngôi nhà đẹp.
Một chiếc đèn pha lê ở giữa phòng khách làm ngôi nhà trở nên sáng ngời.
Ngôi nhà được trang trí sang trọng và vô cùng rộng rãi. Lương Tranh nhìn lên trần nhà và cảm thán trong lòng, nó thật cao.
Chu Húc tháo giày vào nhà, lấy ra đôi dép màu hồng mà mẹ anh đã chuẩn bị từ tuần trước từ tủ giày, ném chúng trước mặt Lương Tranh,rồi xoay người đi vào.
Lương Tranh thấy thế, lúc này mới hoàn hồn và nhanh chóng đi vào để thay dép.
Cô giữ vali bằng cả hai tay, sau đó ngồi xổm xuống để cởi đôi giày trắng và đặt chúng vào tủ giày.
Tiếp theo mới đóng cửa.
Chu Húc đi ra khỏi bếp, tay cầm hai lon Coca, đi đến trước mặt Lương Tranh và đưa một lon cho cô, "Uống không?"
Lương Tranh vội nhận lấy. "Cảm ơn anh."
Chu Húc phớt lờ cô, cúi xuống nhặt vali và quay người đi lên lầu.
Lương Tranh vội theo sau, sóng vai cùng Chu Húc, "Cảm ơn." Cô mỉm cười nói cảm ơn, ánh mắt giương lên.
Tuy nhiên, Chu Húc hoàn toàn không nhìn cô, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ. Anh mang vali lên tầng ba và đứng bên ngoài một căn phòng ở cuối hành lang, "Phòng của cô."
Nói xong, liền xoay người vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại.
Lương Tranh nhìn cánh cửa phòng bên cạnh đóng lại, trong vài giây, cô quay lại và đẩy chiếc vali của mình vào phòng.
Cô bật đèn lên,căn phòng có màu xanh nhạt rất có phong cách, màu xanh lá cây rất thanh lịch, thoải mái, tươi mát và sảng khoái, với hương vị của mùa hè nhẹ thổi trong gió.
Có một mùi thơm mờ nhạt trong không khí.
Lương Tranh rất thích căn phòng này,cô nhìn đông nhìn tây, nhìn được một lúc lâu, cô quay trở lại cửa, kéo chiếc vali xuống giường, mở nó ra, ngồi xổm trên mặt đất và lấy một cái váy từ vali rồi đi đến phòng tắm tắm rửa.
Lương Tranh tắm xong,sấy tóc rồi nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống cầu thang.
Cô chưa gặp dì và chú Chu, cô muốn trực tiếp chào hỏi họ.
Lương Tranh đợi hơn một tiếng đồng hồ trong phòng khách ở tầng dưới, Chu Húc một mực ở trong phòng không xuống. Mặc dù Lương Tranh có chút nhàm chán, nhưng cô mừng vì Chu Húc đã không xuống. Dù sao,thật khó chịu khi ở trong một không gian với Chu Húc.
Chính anh không nói lời nào,còn không cho cô nói chuyện.
Thay vì ở với Chu Húc, cô thà ở một mình.
Cô nhàm chán bước trong sân, giữa bãi cỏ được lát gạch đá, bước từng bước một và quay lại,cứ lặp lại như vậy.
Tiểu khu này yên tĩnh, không có tiếng ồn nào cả.
Hơn mười một giờ, cuối cùng cô cũng thấy một chiếc ô tô dường như đang đi về hướng này.
Cô nhìn xung quanh và thấy rằng chiếc xe đang thực sự đi vào trong sân.
Lương Tranh vui mừng đến nỗi cô lùi lại một bên để nhường đường cho chiếc xe.
Chu Ngữ Chức ở trong xe liền nhìn thấy Lương Tranh,ngay khi chiếc xe dừng lại, bà lập tức ra khỏi xe, "Tranh Tranh
Bà mỉm cười và đi đến trước mặt Lương Tranh, nắm lấy tay của cô, nhìn từ trên xuống, "Chúa ơi,mười mấy năm không gặp. Tranh Tranh đã lớn như vậy, rất đẹp a."
Lương Tranh cong môi cười, "Dì Chu."
Lại nhìn ra người phía sau vừa xuống xe,chào hỏi một tiếng, "chú Chu."
Chú Chu gật đầu với cô, "Tới bao lâu rồi?"
Lương Tranh nói: "Đã được một lúc rồi ạ."
Chu Ngữ Chức thấy con gái của bạn tốt,tâm tình rất tốt. Bà vui vẻ kéo Lương Tranh và bước vào nhà,"Vốn hôm nay dì muốn ở lại đây tiếp đón con,bất quá ông nội của A Húc bên kia lại có chút chuyện,không thể không đi.A Húc có để cho con chờ không?"
Lương Tranh vội lắc đầu: "Không có không có con gặp anh ấy ngay khi vừa xuống máy bay."
"Thế thì tốt." Chu Ngữ Chức đổi dép đi trong nhà và hỏi, "Đúng rồi,con đã ăn tối chưa?"
Lương Tranh nói: "Con đã ăn một chút ở trên máy bay rồi dì."
"Chỉ ăn một chút trên máy bay?" Chu Ngữ Chức nhất thời nhíu mày. "Tiểu tử A Húc này,như thế nào không đưa con đi ăn tối?"
Lương Tranh sửng sốt vội nói: "Không cần đâu dì Chu, con ở trên máy bay thực sự đã ăn no rồi."
"Như vậy sao được?" Chu Ngữ Chức nói, "Phần thức ăn của máy bay làm sao ăn no được. Bên cạnh đó, bây giờ đã là hơn 11 giờ,cho dù lúc đó ăn no nhưng bây giờ cũng sẽ cảm thấy đói bụng.Chờ dì, dì đi lên lầu thay quần áo,rồi sẽ nấu thứ gì đó cho con ăn. "
Nói xong liền đi lên trên lầu.
"Không cần phiền toái vậy đâu dì Chu." Lương Tranh thụ sủng nhược kinh*(được quan tâm mà hoảng sợ),nhanh đuổi theo.
"Phải nấu phải nấu,con chờ dì trong chốc lát,dì xuống ngay".
Lương Tranh không lay chuyển được dì,chờ khi dì Chu thay quần áo đi xuống,cô cũng đi theo vào phòng bếp.
"Dì sẽ nấu mì cho con, mau tới. Tranh Tranh có ăn ớt không?"Chu Ngữ Chức một bên đeo tạp dề,một bên đun nước.
"Con ăn."
Chu Ngữ Chức cười, "Khi mọi người ăn ở Giang Thành,A Húc và ba nó sẽ không ăn.Trong nhà này chỉ có mình dì ăn được ớt." Lại nói: "Tranh Tranh, giúp dì lấy rau trong tủ lạnh ra. "
"Dạ được"
Lương Tranh giúp nhặt rau và rửa rau, trò chuyện với dìChu.
"Bố mẹ con vẫn khỏe, mẹ con luôn nhớ đến dì."
"Vốn là năm trước vào lễ mừng năm mới dì muốn về nhưng ông nội A Húc đột nhiên cảm thấy không khỏe nên không thể rời đi. Dì đã gọi cho mẹ con một lúc và nghe mẹ con nói rằng con sẽ đến Bắc Kinh để du lịch làm dì hết sức cao hứng. Dì còn nhớ khi dì gặp con lần cuối là lúc con mới 2,3 tuổi"
Lương Tranh lớn lên ở Giang Thành,cho tới bây giờ chưa đi xa du lịch. Sau khi tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, gia đình rất hạnh phúc sau khi thư trúng tuyển gửi đến. Cô học ở Đại học Bắc Kinh. Cách đây một thời gian, cô đã xem Tử Cấm Thành và Vạn Lý Trường Thành trên mạng,bị mẹ vô tình nhìn thấy,mẹ cho cô tiền và nói: "Nhà chúng ta điều kiện còn hạn chế,từ nhỏ đến lớn chưa cho con ra xem thế giới bên ngoài. Nếu con muốn đi thì cứ đi,thuận tiện xem trường học luôn"
Lương Tranh ban đầu muốn tự mình đến. Ai biết rằng mẹ và người bạn tốt của bà đã nói chuyện điện thoại vào ngày hôm đó và vô tình nói về việc cô sẽ đến Bắc Kinh để đi du lịch. Khi dì Chu nghe thấy, bà nói rằng cô có thể đến Bắc Kinh và ở lại nhà của bà. Dì còn nói rằng cô là một cô bé chưa thích ứng được với cuộc sống và không thoải mái khi đi du lịch một mình.
Chu Ngữ Chức kiên trì, mẹ Lương có chút không yên tâm khi để con gái đi một mình nên liền đồng ý. Vài ngày trước khi đi, mẹ Lương đã nói với Lương Tranh cả ngày rằng đến nhà của dì Chu ở thì phải ngoan chút, không thể giống như ở nhà,đừng gây phiền toái cho gia đình người ta.
Tuy nhiên,mặc dù Lương Tranh ở nhà thỉnh thoảng bướng bỉnh,nhưng cô biết chừng mực và cách cư xử nên mẹ Lương cũng không lo lắng lắm.
Dì Chu đã nấu hai bát mì, trừ bỏ Lương Tranh,còn có của Chu Húc.
Khi Chu Húc xuống, anh thay một chiếc áo phông màu trắng và quần short đen.
Hai tay đút vào túi quần,khi anh bước vào phòng ăn, Lương Tranh ngồi ở bàn ăn, không thể không ngước lên nhìn.
Anh cao và gầy. Lương Tranh nhìn anh, trong lòng nhịn không được lại cảm thán rằng gen thực sự tốt, làm thế nào người này có thể nhìn đẹp trai như vậy.
~~~
Chương 2 is coming...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.