May Mắn Gặp Được Em

Chương 61: Không dám

Nghê Đa Hỉ

27/11/2020

Gần đây thư ký Tiểu Lưu rất hoang mang, rõ ràng là tình hình công ty đang dần khá hơn, những hạng mục bị gián đoạn lúc trước cũng đã thuận lợi ký được hợp đồng, các khoản đầu tư bước đầu có lãi, nguy cơ loạn trong giặc ngoài trước đó cũng đã qua đi. Công ty phát triển thuận lợi như vậy, nhưng sao chẳng thấy Chu tổng của bọn họ có vẻ gì là vui mừng thế nhỉ?

Đã đến giờ tan tầm, nhân viên trong công ty lần lượt ra về, cả một tầng văn phòng im lìm chẳng chút tiếng động.

Tiểu Lưu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về khuya, đường phố dần thưa thớt vằng vẻ. Rồi lại vô thức nhìn về phía văn phòng Chu Húc, Chu tổng đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ sát mặt đất, đã ngồi như thế rất lâu rồi. Ánh mắt anh vẫn một mực nhìn ra bên ngoài, chẳng hiểu tại sao, Tiểu Lưu luôn cảm thấy, bóng lưng của anh rất cô độc.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 11h rồi, nhưng anh không dám đi làm phiền Chu tổng, chỉ đành nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, lặng lẽ ra về.

Lúc Chu Húc rời công ty, trời đã rạng sáng. Giờ đó trên đường không nhiều xe cộ, người cũng chẳng còn mấy. Anh lẳng lặng lái xe về nhà, khi về tới, trời đã sáng rõ.

Đèn phòng khách vẫn mở, Chu Ngữ Chức thấy Chu Húc về, vội vàng đứng dậy ra đón, bà níu cánh tay Chu Húc, dịu dàng cười hỏi: “Sao con về muộn vậy? Có đói không? Có muốn ăn gì không?”

“Không cần đâu ạ.” Sắc mặt Chu Húc không mảy may biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt đáp: “Con lên lầu đây.”

Dứt lời, anh đi thẳng về phòng, Chu Ngữ Chức nhìn theo bóng lưng con trai mình, trong lòng càng bức bối khó chịu.

Kể từ khi chia tay với Lương Tranh, Chu Húc lại trở về bộ dạng như trước kia. Trong nhà không có gì thay đổi, tựa như trước lúc Lương Tranh đến.

Thế nhưng, dù giống là thế, nhưng bà có thể cảm nhận được, con trai bà ngày càng trầm mặc hơn, càng “câm lặng” hơn. Nụ cười khi dịu dàng nhìn Lương Tranh, đã lâu rồi bà không còn được thấy nữa.

Thời gian bốn tháng thấm thoát trôi qua, Chu Ngữ Chức biết được tin tức từ Chu Kỳ, sau khi Tranh Tranh chia tay với Chu Húc, ngay ngày hôm sau liền chuyển đi. Không lâu sau đó, cô tới thành phố S, cho tới bây giờ vẫn chưa từng trở lại Bắc Kinh.

Thỉnh thoảng Chu Ngữ Chức lại trăn trở, không biết cô bé kia bôn ba bên ngoài có vất vả không, đã quen với cuộc sống ở một thành phố mới chưa, có ai quan tâm chăm sóc cô bé hay không?

Đôi khi bà cảm thán, Chu gia thực sự rất ác độc, đang tâm dồn ép một cô gái nhỏ đến thế.

Ngày Chu Húc và Lương Tranh chia tay là 13/01, sau hôm đó, hai người không ai liên lạc với ai nữa. Wechat vẫn là bạn bè, số điện thoại vẫn lưu trong máy, nhưng lại không thể liên lạc với đối phương. Dường như cả hai đều muốn dùng thời gian để làm phai nhạt đi những dấu vết của người kia trong cuộc sống của chính mình.

Không ai dám nhắc tới cái tên Lương Tranh trước mặt Chu Húc, có lẽ vì họ cảm thấy, xa cách sẽ khiến anh dần quên đi, dần buông bỏ. Thế nhưng chỉ những người thân cận bên cạnh mới biết rằng, Lương Tranh đối với Chu Húc, có ý nghĩa thế nào.

Hôm đó ở quán rượu, Dương Thăng không nhịn nổi nữa, nói với Chu Húc: “Hôm nay tôi nhìn thấy Lương Tranh, cậu ấy về Bắc Kinh rồi.”

Động tác rót rượu của Chu Húc chững lại, nhưng anh không hỏi thêm điều gì, thậm chí còn không thèm nhìn Dương Thăng, chỉ chăm chú rót đầy ly rượu của mình.

Dương Thăng cẩn thận quan sát nét mặt cậu bạn thân, nói nhỏ: “Hình như cậu ấy về để chụp ảnh tốt nghiệp, tôi gặp cậu ấy với đám bạn.”

Chu Húc không ngẩng lên, anh vẫn duy trì sự im lặng như trước, cứ như chuyện Dương Thăng kể chẳng có lấy một xu quan hệ với anh.

Dương Thăng muốn nói lại thôi, không biết đang nghĩ gì mà môi mấp máy đôi lần, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.



Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp với bạn cùng phòng, Lương Tranh định bay về trong đêm luôn.

Lần trước rời đi đã mang theo gần hết đồ rồi, trong ký túc xá chỉ còn lại vài quyển sách. Lần này cô về, tiện thu lại cất vào trong vali để mang đi.

Sau hôm nay, chắc chờ đến khoảng tháng 6 về trường nhận bằng, có lẽ Lương Tranh sẽ không trở lại Bắc Kinh nữa.

Mấy cô bạn cùng phòng ngồi phía đối diện nhìn Lương Tranh thu dọn đồ đạc, hai mắt Tiểu Vũ đã cay xe, “Tranh Tranh, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ cùng ở lại Bắc Kinh chờ lấy bằng hay sao, cậu thực sự không định quay lại đây nữa ư?”

Lương Tranh cười cười, “Đúng thế, bây giờ công việc của tớ ở bên đó đang khá tốt, các vị tiện bối trong văn phòng chỉ dạy rất nhiệt tình.” Cô không muốn để giây phút chia ly này thành một kỷ niệm đau lòng, vừa cười vừa nói: “Với lại, tháng 6 mình còn về lấy bằng cơ mà, đâu phải gặp nhau lần cuối đâu.”

Tiểu Vũ đã bật khóc: “Nhưng lấy bằng xong là cậu lại đi luôn đúng không? Cậu nhìn cậu xem, còn chưa tốt nghiệp mà từ tủ đến giường đều đã dọn sạch sẽ. Ngày nào ba bọn mình cũng phải nhìn thấy một cái giường trống, trống trải muốn chết mất thôi. Rõ ràng là phòng 4 người, thế mà cậu lại dứt áo ra đi trước, còn không định về đây với bọn tớ nữa.”

Bỗng nhiên Lương Tranh cũng muốn khóc theo, vành mắt cô hoe đỏ, cố nén những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống, Lương Tranh đứng dậy, đi tới ngồi cạnh Tiểu Vũ, nắm tay cô bạn an ủi: “Có phải cả đời không gặp nữa đâu, sau này có thời gian các cậu có thể tới tìm mình mà.”

“Làm sao mà giống nhau được. Không cùng một thành phố, đâu thể tùy tiện lên một cái lịch rủ mọi người đi ăn cơm dạo phố được. Lâu không gặp nhau, xa mặt cách lòng thì làm sao bây giờ?”

“Sao mà thế được, ngày nào chúng ta chả tám chuyện trên Wechat.”

Tiểu Vũ lau nước mắt, túm lấy tay Lương Tranh, “Vậy khi nào mình kết hôn, nhất định câu phải đến đấy nhé!”

Lương Tranh cười, “Nhất định phải về, tính ra thì mình cũng là người chứng kiến chuyện tình yêu của hai cậu đấy, sao mà không về cho được.”

Chuyến bay của Lương Tranh là chuyến 10h tối, bạn cùng phòng bịn rịn quyến luyến tiễn ra ra đến cổng trường.

Đến giờ, xe taxi gọi cũng đã tới.

Phùng Thiến giúp cô cho hành lý lên xe, trước khi đi vẫn không quên kéo tay cô, hỏi: “Tranh Tranh, cậu định ở lại bên đó thật à?”

Lương Tranh gật đầu, cười đáp: “Bên đó thực sự rất tốt, mùa đông không lạnh như Bắc Kinh, đồ ăn vặt cũng rất ngon, với lại, mình cũng quen dần rồi.”

“Cậu sợ ở lại sẽ gặp Chu Húc phải không?”

Lương Tranh ngây người. Đã mấy tháng nay, cô luôn ép bản thân mình không được nghỉ đến Chu Húc, có vẻ bạn bè sợ cô buồn, nên chưa từng nhắc lại chuyện này với cô.

Thế nhưng, dù đã qua lâu như thế, mỗi khi nghe thấy hai chữ Chu Húc này, tim Lương Tranh vẫn nhói lên từng cơn.

Phùng Thiến nói: “Tranh Tranh, Bắc Kinh rộng lớn như thế, giả như cậu có ở lại cũng không chắc sẽ gặp cậu ấy, nhất định phải đi xa như vậy sao?”

Lương Tranh lắc đầu, mắt vừa cay vừa xót, “Hồi ức của mình về Bắc Kinh quá nhiều, nếu mình ở lại đây, sẽ càng thêm đau khổ.”



Phùng Thiến nhìn Lương Tranh mà lòng quặn lại. Cô không hỏi nữa, ôm Lương Tranh một cái thật chặt, “Thượng lộ bình an nhé, có thời gian bọn mình sẽ tới thăm cậu.”

“Được.”

Lương Tranh ngồi lên xe rời đi, mấy cô bạn vẫn còn đứng đó nhìn theo hồi lâu.

Tiểu Vũ nhìn theo hướng xe chạy vào dòng người tấp nập, nước mắt lại rơi xuống, “Tranh Tranh của chúng ta thật đáng thương, nếu mình là cậu ấy, chắc phải khóc hết nước mắt mất.”

Hai mắt Phùng Thiến cũng đỏ lên, “Làm sao cậu biết cậu ấy có khóc hết nước mắt hay không.”

Thời điểm chia tay Chu Húc, Lương Tranh hoàn toàn không rơi một giọt nước mắt, cũng không nói nguyên do với bất kỳ ai.

Về trường được mấy ngày, cô xin văn phòng luật điều chuyển mình tới thành phố S. Sau Khi đề nghị được phê duyệt, nhanh chóng thu dọn hành lý rời đi.

Thật lâu sau, có lần Phùng Thiến nói chuyện điện thoại với cô mới hỏi một câu, sao lại chia tay với Chu Húc. Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, lúc có tiếng lại, cô chỉ còn nghe được giọng Lương Tranh nức nở, “Mình không muốn anh ấy vì mình mà mất ba mẹ, mất người thân. Tất cả bọn họ đều là người nhà của anh ấy, mình không thể để anh ấy hi sinh nhiều đến vậy, không thể để anh ấy vì mình, mà mất trắng sự nghiệp bấy lâu nay.”

Hôm qua Chu Húc uống hơi quá chén, lúc tỉnh dậy đã hơn 8h. Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài. Rõ ràng là nên đến công ty, nhưng chẳng hiểu sao, tay lái vô thức dẫn anh đến cổng trường Lương Tranh.

Con đường này anh đã đi quá nhiều lần, quen thuộc đến mức đã trở thành bản năng.

Xe dừng ngoài cổng trường, còn anh thất thần ngồi trong xe, không hiểu mình tới đây làm gì.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, phía bên kia đường là hàng dài các quán ăn. Dường như từng nơi từng nơi, đều in dấu chân của anh và Lương Tranh. Ở chỗ ngã tư là quán trà sữa, thứ mà Lương Tranh thích nhất, mỗi lần anh tới đây đều dừng lại mua cho cô một cốc rồi đứng đó đợi.

Kỳ thực anh cảm thấy trà sữa chẳng ngon chút nào, quá ngọt. Nhưng Lương Tranh thích, nên anh cũng cảm thấy nó tốt. Ngồi trong xe im lặng thật lâu, tận cho đến khi có người gõ vào kính chắn gió.

Chu Húc nhìn sang, thì ra là người quen.

Anh hạ kính xuống, Tiểu Vũ cười chào hỏi: “Tôi thấy biển số xe rất quen, đúng thật là cậu à.”

Chu Húc nhìn cô không nói không rằng.

Tiểu Vũ cùng nhìn anh, hỏi lại: “Cậu đến tìm Lương Tranh à?”

Chu Húc đáp: “Đi ngang qua thôi.”

Tiểu Vũ hơi ngạc nhiên, “Ồ” một tiếng, “Thế à. Tôi còn tưởng cậu đến tìm Lương Tranh. Hôm qua cậu ấy về chụp ảnh tốt nghiệp với bọn tôi, nhưng đêm qua đã bay luôn rồi.”

Chu Húc sững người trong chốc lát, anh gật đầu với cô, không nói gì, ngay lập tức lái xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện May Mắn Gặp Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook