May Mắn Phong Tư Họa

Chương 4: Giúp đỡ

Phương Trúc

06/03/2023

Vân Nhi dõng dạc trả lời:

"Trời ạ anh làm như tôi là người có tiền giống anh vậy.Tôi vẫn còn mấy chục đứa em cần chu cấp ở nhà kìa."

"Cô đùa tôi à..mấy chục??Nhưng nơi này quá mức tệ đi.Hay tôi giúp cô tìm chỗ tốt hơn nhé."

"Là thật mà.Nhưng anh không cần phải giúp tôi đâu,tôi mang nợ các anh quá nhiều rồi.Với cả tôi sắp về thành phố Thanh Hải.Có lẽ chúng ta rất khó gặp lại nhau."

"Thế à.Vậy chào tạm biệt nhé"

Nói rồi anh bước lên xe rồi rời đi.Vân Nhi lặng yên nhìn chiếc xe lăn bánh, sau một lúc cô mới về khách sạn.Thật mệt mỏi làm sao.Tối nay cô sẽ đến quán bar Black làm ngày cuối cùng. Có lẽ cô sắp quay về Thanh Hải thật rồi.Ở đây thật nguy hiểm.

Vân Nhi ngủ đến bảy giờ tối.Đã sắp đến ca của cô ở quán bar.Thế là cô chuẩn bị một ít đồ rồi rời đi.Vân Nhi rất xinh đẹp nhưng cô chưa bao giờ trang điểm.Bởi cuộc sống vất vả đến như thế nên cô làm gì có thời gian chăm chút cho bản thân.Giống như tối nay khi ra ngoài cô chỉ mặt đơn giản chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.

Mười giờ tối khi sắp tan ca làm.Vân Nhi nói về việc muốn xin nghĩ.Ông chủ không nói gì nhưng cũng vô cùng tiết nuối.Tuy cô chỉ làm ở đây mấy tuần nhưng thành tích rất tốt. Thật ra công việc này làm theo thời vụ.Chỉ cần bán được những chai rượu đắt tiền thì sẽ nhận được lại nhiều tiền từ ông chủ.Bởi vậy nên Vân Nhi đã làm qua rất nhiều quán rượu.

Ông ta đưa cho cô một phong bì rồi nói:

"Đây là số tiền trong thời gian qua của cô.Sau này muốn quay lại tiếp tục cũng được vì cô rất xuất sắc. Nhưng người như cô nên làm một công việc tốt hơn không nên chôn chân ở những nơi tăm tối như thế này."

"Vâng thưa ông chủ.Vậy tôi xin phép rời đi trước"

"Khoan cô khoan đi đã.Cô có thể phục vụ thêm một khách nữa rồi rời đi không.Vị khách này khó chiều nên tôi sợ lũ người kia làm hỏng việc."

Vân Nhi không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý bởi một vị khách thôi có đáng là bao.

Đưa rượu quý đến phòng VIP 8.Ở đây cô thấy tên đàn ông kia có vẻ là kẻ cầm đầu,bởi hắn đặc biệt nhất hai tay ôm hôn hai cô gái.Trong thật phóng đãng làm sao.Vân Nhi khinh bỉ nhất là loại người này.Cũng may hôm nay cô không trang điểm,mặt còn có chút tiều tụy,tin tức tố cũng che giấu đi nên chẳng gây chú ý mấy.



Cô cứ yên lặng rót rượu cho lũ người này cho đến khi tên cầm đầu thốt lên câu nói:

"Thằng khốn Lâm Phong ban sáng dám cho lão tử leo cây,còn hẹn lại ngày khác.Mẹ nó nói cái gì mà gấp quá thì đừng mua nữa kiếm người khác đi"

Tên thuộc hạ buôn theo:"Đại ca bớt giận"

"Đm nếu không phải vì danh tiếng nó ở Tư Thành này, lão tử đây cóc thèm.Khó khăn lắm lão tử mới thuyết phục được thằng đệ của nó hẹn lại tối nay.Haha tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.. Chuẩn bị tới đâu rồi?" Tên cầm đầu nói với giọng gian sảo.

"Dạ thưa đại ca tụi em đã cho mai phục trên đường tới đây.Là đoạn đường vắng vẻ nhất.Tuy không thể giết hắn nhưng chắc chắn sẽ để hắn bị thương."

"Hahahaha món quà tao tặng như vậy là quá tuyệt rồi.Chúng nói chín giờ rưỡi sẽ đến, kịch hay sắp bắt đầu rồi."

Vân Nhi nghe toàn bộ câu chuyện mà tay bắt đầu run.Rốt cuộc là thành phố này có bao nhiêu đáng sợ chứ.Âm thầm rời khỏi phòng VIP cô nhanh chóng bắt xe tới đoạn đường vắng đó, hi vọng là sẽ kịp thời cảnh báo cho họ.

"Xin hai người đấy đừng bị thương. Tôi không muốn bởi vì bản thân mà liên lụy tới hai người."

Vì đoạn đường rất vắng vẻ nên Vân Nhi quyết định đi bộ vào.Đến khi nhìn thấy cảnh trước mắt cô không khỏi ngỡ ngàng.Máu tanh xác chết súng đạn tin tức tố đều hòa làm một.

Khung cảnh trông thật tệ.Nhưng có vẻ như chiến thắng nghiên về bên Lâm Phong thì phải.Nhìn sơ qua có lẽ anh mang theo rất nhiều người. Chẳng lẽ anh biết trước chuyện này? thật kinh ngạc.

Cô chẳng thể lo lắng hay nghĩ nhiều mà lao vào giúp một tay.Lâm Phong và Lục Thần khi thấy được cô thì vô cùng kinh ngạc.

"Sao cô ta lại ở đây?"Lâm Phong hỏi Lục Thần.

"Sao tôi biết được mà cậu hỏi tôi,lo đánh đi kìa.Cô ấy muốn giúp chúng ta."



Vân Nhi lao vào cuộc chiến.Tuy lúc trước luyện tập rất nhiều nhưng có điều không có kĩ thuật gì nhiều.Hơn nữa cô không thể sử dụng tin tức tố lúc này nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà đánh.

Vân Nhi xông lên khí thế.Từng cú đá giáng xuống đều vô cùng lực.Những cú bẻ khớp đá tay đều vô cùng thuần thục.Chỉ có điều ở đây không có ai là nữ mà họ đều là Alpha nam sử dụng tin tức tố chiến đấu.Bất giác có chút lạc lõng.

Nhìn về phía Lâm Phong đang dùng kiếm tin tức tố để chiến đấu trong thật ngầu làm sao.Vẻ tàn độc và lạnh lùng vốn có khiến anh như mảnh thú xông lên.Đây là lần đầu tiên Vân Nhi chú ý nhìn anh đến như vậy.Hai trường hợp lúc trước đều không dám nhìn rõ mặt anh.Hiện tại phải nói anh thật sự rất đẹp,một vẻ đẹp không thể thốt nên lời.

Bên phía Lâm Phong Lục Thần cứ luôn miệng bép xép:

"Cô áy giúp chúng ta kìa.Cậu xem những cú đá đó xem lực chân vô cùng mạnh tuy cô ấy không dùng tin tức tố nhưng chẳng thua Alpha nào cả."

"Tôi bảo cậu bớt bép xép lại mà lo chiến đấu đi kìa,bị thương bây giờ"

Đang nói thì một tên địch cầm dao tin tức tố lao đến Lâm Phong.Cô không nghĩ nhiều mà lập tức lao về phía anh.Roẹt một tiếng dao va chạm với da thịt vang lên.Cánh tay Vân Nhi bị cứa một đường chảy đầy máu.Đây là do cô nợ anh..

"Cô không sao chứ.Sao cô ngu ngốc vậy hả"Lâm Phong dùng những lời trách cứ mắng Vân Nhi.

"Không sao mà chỉ là một vết cắt nhỏ thôi"

Lâm Phong ra lệnh cho tất cả đánh nhanh thắng nhanh rồi rút quân. Bỗng một cơn gió mạnh thổi đến làm cho phong bì tiền của Vân Nhi rớt ra.Tiền bay tứ tung.

"Tiền của tôi..."

Vân Nhi nhanh chóng đi nhặt lại từng tờ một nhưng Lâm Phong không cho phép cô làm vậy.Anh vừa lôi cô đi vừa quát:

"Cô bị điên sao.Chúng sắp cho chi viện tới rồi.chúng ta phải rời đi ngay lập tức.Tiền tiền tiền tôi đưa cho cô gấp đôi là được chứ gì"

"Tôi mặt kệ anh cứ đi đi.Đối với anh số tiền này chẳng là gì.Nhưng tôi đã đánh đổi rất nhiều để có được nó.Bao nhiêu ngày thức khuya lăn lộn trong quán bar bán từng chai rượu một mới kiếm được bấy nhiêu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện May Mắn Phong Tư Họa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook