Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Chương 33
Thương Huyền Tử
01/09/2024
Trúc Ẩn Trần nhìn về phía Túc Ly, vứt vấn đề cho đầu sỏ gây tội.
Túc Ly bình thản nâng chén trà lên, thong dong bình tĩnh giải thích: "Y phục trên người Huyền Cầm là do ta tự tay cắt may, đương nhiên có linh tức của ta."
Liễu Nam Yên: "Vậy sao? Sư huynh thiếu y phục có thể nói với ta, trước đây y phục thực sự quá đơn giản, chúng ta ở Vân Dã Môn tuy rằng ít người, nhưng không đến mức không có tiền để sắm y phục, không cần phiền đến Túc tiền bồi làm việc này."
Túc Ly: "Phong thái của Huyền Cầm rất đẹp, nên được xứng với những thứ tốt hơn."
Liễu Nam Yên: "Tốt không có nghĩa là phù hợp."
Túc Ly: "Ta thấy y phục này rất đẹp nếu ở trên người Huyền Cầm."
"Đối với tu sĩ mà nói, thực dụng quan trọng hơn đẹp."
"Dĩ nhiên, vải dệt từ tơ băng tằm thiên nhiên không bị đao kiếm làm tổn thương, không bị nước lửa hủy hoại, lại còn có khả năng chống lạnh rất mạnh, Huyền Cầm mỗi lần ra tay y phục đều trở nên dễ vỡ vì lạnh, bộ này vừa khéo hợp với y."
Liễu Nam Yên: "Loại vải tốt như vậy chắc chắn đã làm Túc tiền bối tốn kém nhiều."
Túc Ly mỉm cười nhạt: "Không nhiều, chỉ ba vạn linh thạch thượng phẩm thôi."
Đồng tử của Liễu Nam Yên rung mạnh, ngón tay cầm chén trà siết chặt, một loạt câu chữ bị giá linh thạch trên trời đẩy ngược trở lại bụng.
Rầm, cằm của Lan Vọng Sinh suýt rơi xuống đất, tay run lên làm đổ chén trà, sau khi vội vàng thu dọn, vẫn không thể tin được hỏi: "Y phục của Hàn Trúc bao nhiêu linh thạch?"
"Ba vạn linh thạch thượng phẩm." Sau khi khơi mào sự việc, Thượng Quan Túy bắt đầu bóc nho xem kịch hay, mắt nhìn trái nho trong tay khác hẳn, khó trách ăn ngon như vậy, quả nho này chỉ sợ cũng có giá trị đắt đỏ.
Thượng Quan Túy cảm thấy đĩa nho tỏa sáng như vàng.
Ăn thêm chút nữa! Mình chắc không mua nổi thứ này, qua rồi là mất cơ hội.
Tư Nguyệt Nhã lặng lẽ buông cánh tay đang kéo tay Trúc Ẩn Trần xuống, vuốt phẳng vải nhăn.
Nàng hàng năm đi theo Phục Dao đạo nhân đi khắp nơi thu thập linh vật đi bán, bán được thứ đắt nhất cũng chỉ vài ngàn linh thạch thượng phẩm, y phục của sư huynh ba vạn linh thạch thượng phẩm! Bán đi nàng cũng không bù nổi.
Hu hu, so về giàu có, nàng cũng không bằng Túc Ly, làm sao giành lại được sư huynh đây.
Trúc Ẩn Trần là người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhất, linh thạch không phải của y, để Túc Ly tốn kém, y không xót, nhưng vì y phục này mà sư muội không dám thân cận, này không thể được.
Lan Vọng Sinh: "Hàn Trúc, ngươi cởi quần áo làm gì?"
Trúc Ẩn Trần cởi áo ngoài, bắt đầu cởi áo trong.
"Y phục này còn quý hơn toàn bộ gia sản của ta, mặc ra ngoài sợ bị người khác cướp."
Ngoại trừ Túc Ly, tất cả những người ở đây đều là người quen của y, giữ lại áo trong không cởi sạch không có gì không ổn.
Túc Ly: "Huyền Cầm suy nghĩ nhiều rồi, người có thể nhận ra loại vải này đều là người có hiểu biết, hơn nữa trong địa phận Thái Nhất Huyền Tông, không ai dám làm chuyện vô lễ như vậy."
Trúc Ẩn Trần ngừng tay, "Mặc Lan, tìm cho ta một bộ y phục."
Túc Ly cười nhạt trong một cái nháy mắt, rất nhanh trở lại bình thường, không ai thấy được sự thay đổi trong khoảnh khắc đó.
Hắn đứng dậy, đi vòng ra sau Trúc Ẩn Trần, kéo lại áo trong lộn xộn của y: "Vóc người của các ngươi không hợp, mặc đồ của ta đi."
Trúc Ẩn Trần dừng lại một lúc: "Được."
Túc Ly dẫn Trúc Ẩn Trần đi thay quần áo, để lại vài người bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau.
Lan Vọng Sinh kéo khóe miệng: "Vóc người của ta không hợp với Hàn Trúc? Được rồi ta xác nhận ta cao hơn hắn một chút."
Tư Nguyệt Nhã phản bác: "Sư huynh nói huynh ấy cao hơn ngươi một chút."
Lan Vọng Sinh không chút nghĩ ngợi mà nói ngay: "Hắn nói bậy."
Tư Nguyệt Nhã: "Ta tin sư huynh."
Liễu Nam Yên: "Ta cũng tin sư huynh."
Lan Vọng Sinh: "Các ngươi rõ ràng là bất công!" Anh rõ ràng cao hơn một chút mà!
Thượng Quan Túy thảnh thơi dựa vào ghế, giọng điệu như thấu hiểu mọi chuyện: "Đây rõ ràng là đang giận dỗi, ai mà quan tâm ngươi có phù hợp hay không, nghĩ mà xem nam nhân có để người trong lòng mình mặc đồ của người khác không."
Biểu cảm Lan Vọng Sinh nháy mắt trở nên khó tả: "Không được, mặc dù có lý, nhưng ta không thể đặt mình vào tình huống đó."
Trong lòng anh, anh và Hàn Trúc vẫn luôn là huynh đệ sắt thép, huynh đệ đổi đồ với nhau có gì sai?
Không thể bởi vì Túc Ly là nam mà anh coi Hàn Trúc là nữ, anh cảm thấy không thoải mái.
Nếu đặt Túc Ly là nữ, có nữ nào để ý người yêu mình mặc đồ của huynh đệ không? Hình như chưa từng nghe qua.
"Vậy ngươi cứ coi Túc Ly là người nhỏ nhen đi." Thượng Quan Túy vừa nói vừa tập trung nhét nho vào miệng, đáp qua loa.
Lan Vọng Sinh cảm thấy mô tả này rất chính xác, vỗ tay đồng tình: "Đúng vậy, là hắn nhỏ nhen."
Đột nhiên anh nhận ra có gì đó không đúng: "Y phục của Huyền Cầm đâu?" Sao phải mượn đồ của anh?
Thượng Quan Túy liếc nhìn khuôn mặt dần biến thành màu đen của Liễu Nam Yên, có lẽ cũng đã nghĩ đến điều gì, mơ hồ nói: "Ai biết được?"
*
"Y phục của ta đâu?" Trúc Ẩn Trần vừa vào cửa đã lập kết giới cách âm, hỏi.
Túc Ly: "Mặc đồ của ta."
Mặc đồ của Túc Ly và mặc đồ Túc Ly đưa có khác gì nhau, cái y cần chính là y phục ban đầu của mình trong túi trữ vật!
Trúc Ẩn Trần: "Túc Ly, ngươi thật sự muốn biến mình thành đoạn tụ sao?"
Y không thể hiểu được suy nghĩ của Túc Ly, những hành động động kinh sau lưng cũng đã đành, trước mặt mọi người làm những hành động ái muội này là sao?
Túc Ly vén những sợi tóc rối bên sườn mặt Trúc Ẩn Trần, kéo ra sau tai: "Huyền Cầm, ta không rảnh để nói chuyện tình cảm với những người ngu xuẩn đó, giá trị của bọn họ không đáng để ta bỏ ra công sức và thời gian."
"Vậy ngươi muốn lấy ta làm tấm chắn?" Trúc Ẩn Trần trong một khắc thở phào nhẹ nhõm, có mục đích còn hơn, lợi dụng y cũng được, so với việc Túc Ly thật sự có tâm tư khác với y, những điều này đều là chuyện nhỏ.
"Không hoàn toàn, Huyền Cầm thực sự rất hợp với ta, nếu ta thực sự muốn tìm một tình nhân làm bạn, Huyền Cầm cũng rất được." Túc Ly nói xong tay di chuyển từ mái tóc xuống đuôi mắt, vẫn là màu của làn da lúc đỏ lên đẹp hơn.
Trúc Ẩn Trần nhìn ánh mắt hắn nhìn mình mà vô cớ có chút e ngại, vỏ bọc vô hại khẽ hé mở, nhìn con mồi bị khóa chặt qua đôi mắt tối đen.
"Ta có khả năng từ chối?"
Túc Ly: "Không có, nhưng đứa trẻ ngoan sẽ có thưởng."
Trúc Ẩn Trần trào phúng nói: "Khen thưởng? Đây là coi ta như tình nhân hay là sủng vật."
Tầm mắt của Túc Ly càn quét khắp nơi, từ đuôi mắt quét qua toàn thân thanh niên mặc bạch y, thông qua máu thịt trong đầu hình dung khung xương ấy: "Điều đó phụ thuộc vào việc ngươi có muốn đảm nhận một số việc mà tình nhân nên làm không."
Hắn nói những lời tán tỉnh như vậy nhưng trong mắt không hề có chút dục vọng nào.
Đối với hắn, nam nữ không có gì khác biệt, tất cả dựa trên tính chất của hắn, vì để ngụy trang hắn chưa từng có quan hệ tình ái với bất cứ người nào, cũng không có ý nghĩ gì về chuyện đó, trong mắt hắn, những người trầm mê dục vọng với thân thể con người chẳng qua là ý chí không kiên định mà thôi.
Sủng vật à.
Trúc Ẩn Trần cuối cùng cũng hiểu được vị trí của mình trong lòng Túc Ly, một sủng vật có ích, vô hại, ngoại hình thuận mắt, rảnh rỗi có thể trêu đùa vài lần.
Tốt thôi! Là sủng vật đúng không, vậy hãy chờ xem, ai sẽ xuống hoàng tuyền trước.
Có Túc Ly ở đây, những người khác không ở lâu, cùng Trúc Ẩn Trần nói chuyện vài câu liền rời đi.
Tư Nguyệt Nhã và Liễu Nam Yên muốn kéo sư huynh đi cùng, nhưng bị Túc Ly đẩy trở về chỉ bằng vài câu.
Thượng Quan Túy mang theo nho chưa ăn hết, Lan Vọng Sinh thấy vậy cũng lấy vài quả, xem có thể bán được chút linh thạch không, không còn cách nào khác, anh nghèo mà, linh thạch trên người đều đã đưa hết cho Hách Liên Luật làm tiền công, trước khi nhận được phần thưởng xếp hạng tân tú, anh chỉ có thể sống bằng uống gió tây bắc.
Yến tiệc Đăng Tiên Đài.
Trong đại điện rộng lớn tráng lệ, mười đài cao nổi trên không, treo cao trên đầu mọi người, không nhìn thấy cảnh vật trên đó, thần thức thả ra chỉ mới chạm vào đã bị uy áp kinh khủng dọa lùi, không dám làm càn nữa.
Mười đài cao, tương ứng với mười đại tông môn hàng đầu của Tiên Minh.
Túc Ly vừa đến đã đi lên đài, hội họp cùng người trong sư môn, Trúc Ẩn Trần ngồi ở một chỗ phát ngốc.
Chỗ ngồi ở đây xếp theo thứ hạng, bên cạnh y là Nam Cung Phá Thiên, cũng từng chạm mặt một lần Phạn Mộng Đàm.
Nữ tu chính khí lẫm liệt thấy y, gật đầu lễ phép chào hỏi một tiếng, Trúc Ẩn Trần đáp lại rồi hai người ai làm việc nấy, không liên quan gì nhau.
Trong lúc đó nàng thỉnh thoảng nhìn sang, Trúc Ẩn Trần nghi hoặc nghe nàng lẩm bẩm: "Lạ thật, sao ta lại tính sai?"
Trúc Ẩn Trần mới hiểu ra nàng đang nhìn Nam Cung Phá Thiên, trong lòng 囧, có lẽ không phải nàng tính sai, theo thực lực thì đúng là Túc Ly đứng đầu, nhưng tiếc rằng thiên đạo muốn nhân vật chính đứng đầu.
Lan Vọng Sinh vì ở lại luyện khí với Hách Liên Luật nên bỏ lỡ hai trận, rơi xuống hạng bảy, Tư Nguyệt Nha hạng sáu, Thượng Quan Túy hạng năm.
Ba người này ngồi cạnh nhau, nói chuyện cực kỳ rôm rả.
Sau đó là tiểu sư đệ dựa vào may mắn xếp cuối cùng.
Chỗ ngồi của dược khí trận ở chỗ khác, sân quá lớn, cũng không nhìn thấy người.
[ Hệ thống, tiên tôn có ở trên kia không?]
【 Không ở, Nam Cung Phá Thiên bị đoạt đi thì hắn mới xuất hiện.】
[ Xuyên Ô Dược Quân có ở đây không? ]
【 Ở. 】
[ Vân Miên đạo nhân đâu?] Đây là người mà y tìm kiếm sư tôn ôn hoà cho tiểu sư đệ.
【 Ở. 】
Rất tốt, nhân vật quan trọng đều có mặt, Trúc Ẩn Trần yên tâm hơn rất nhiều.
Ở nơi có nhân vật chính nhất định sẽ không yên ổn, chẳng bao lâu bên cạnh liền truyền đến tiếng tranh chấp.
"Quán quân? Ngươi cũng xứng."
"Huynh đài nếu có chuyện gì bất mãn với ta thì chi bằng sau buổi tiệc hôm nay, tìm một võ đài tỉ thí một phen."
"Hừ, tiệc hôm nay kết thúc không lâu sẽ vào bí cảnh, ai lại phí linh lực vào lúc này."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Trúc Ẩn Trần không cần quay đầu cũng biết Nam Cung Phá Thiên đã có xung đột với người khác.
Nguyên tác Nam Cung Phá Thiên thực sự dựa vào chính mình để đứng đầu, mặc dù cũng có nguyên nhân là hào quang nhân vật chính, nhưng bây giờ, vì hủy bỏ khiêu chiến xếp hạng, không nói đến hai người độ kiếp lên Nguyên Anh, những Kim Đan khác tự cho mình có một trận chiến cũng đều kìm nén lửa giận, căn bản không phục quán quân này.
Ví dụ như bây giờ đang cãi nhau với Nam Cung Phá Thiên là người đứng thứ tư.
Nghĩ vậy, vị trí thứ hai của y cũng không tốt hơn là bao, được thân hữu bảo kê gì đó, đoán chừng những người khác cũng không vừa mắt y.
Chỗ ngồi của họ phân bố theo hình quạt, phía trước là ba người đứng đầu, người đứng thứ tư ngay sau người đứng đầu chính là Nam Cung Phá Thiên.
Người đứng thứ tư lạnh lùng châm chọc Nam Cung Phá Thiên: "Ngươi đã đánh bại ai bằng thực lực? Lục huynh đấu với Túc Ly bị nội thương, Phương huynh còn bị chặt đứt một cánh tay dưới tay Mai Nhận Thu, Hàn Trúc công tử phát tác độc cũ, ngươi chẳng qua là vận khí tốt mà thôi."
Trúc Ẩn Trần nghe người này dường như đem xếp y vào hàng ngũ xui xẻo.
Quả nhiên có người thu hút giá trị thù hận, người đứng thứ hai liền bị xem nhẹ.
[ Hệ thống, bây giờ tình hình này, nếu tiên tôn thu Nam Cung Phá Thiên làm đồ đệ, chỉ sợ hắn sẽ bị người khác ghi hận chết.]
【 Muốn khen thì phải chê trước, cũng là một thủ pháp viết lách.】
[ Trước bị hiểu lầm rồi không quen sau đó trải qua mỗi sự kiện mới xoay ngược lại đúng không, đều là kịch bản cả.]
【 Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chờ nhận thưởng là được.】
[ Còn có phần thưởng, nhiệm vụ trước sao không có?]
【 Hai nhiệm vụ kết thúc, hệ thống và ký chủ đã thiết lập liên lạc ổn định, nhiệm vụ tiếp theo khó khăn hơn, hệ thống sẽ cố gắng hỗ trợ ký chủ nâng cao thực lực, tăng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ.】
[ Hóa ra là tiếp viện trước trận chiến.]
"Yên lặng." Giọng nói hùng hậu áp chế toàn trường.
"Đại hội Tân Tú, linh chiến người đứng đầu tiến lên."
Túc Ly bình thản nâng chén trà lên, thong dong bình tĩnh giải thích: "Y phục trên người Huyền Cầm là do ta tự tay cắt may, đương nhiên có linh tức của ta."
Liễu Nam Yên: "Vậy sao? Sư huynh thiếu y phục có thể nói với ta, trước đây y phục thực sự quá đơn giản, chúng ta ở Vân Dã Môn tuy rằng ít người, nhưng không đến mức không có tiền để sắm y phục, không cần phiền đến Túc tiền bồi làm việc này."
Túc Ly: "Phong thái của Huyền Cầm rất đẹp, nên được xứng với những thứ tốt hơn."
Liễu Nam Yên: "Tốt không có nghĩa là phù hợp."
Túc Ly: "Ta thấy y phục này rất đẹp nếu ở trên người Huyền Cầm."
"Đối với tu sĩ mà nói, thực dụng quan trọng hơn đẹp."
"Dĩ nhiên, vải dệt từ tơ băng tằm thiên nhiên không bị đao kiếm làm tổn thương, không bị nước lửa hủy hoại, lại còn có khả năng chống lạnh rất mạnh, Huyền Cầm mỗi lần ra tay y phục đều trở nên dễ vỡ vì lạnh, bộ này vừa khéo hợp với y."
Liễu Nam Yên: "Loại vải tốt như vậy chắc chắn đã làm Túc tiền bối tốn kém nhiều."
Túc Ly mỉm cười nhạt: "Không nhiều, chỉ ba vạn linh thạch thượng phẩm thôi."
Đồng tử của Liễu Nam Yên rung mạnh, ngón tay cầm chén trà siết chặt, một loạt câu chữ bị giá linh thạch trên trời đẩy ngược trở lại bụng.
Rầm, cằm của Lan Vọng Sinh suýt rơi xuống đất, tay run lên làm đổ chén trà, sau khi vội vàng thu dọn, vẫn không thể tin được hỏi: "Y phục của Hàn Trúc bao nhiêu linh thạch?"
"Ba vạn linh thạch thượng phẩm." Sau khi khơi mào sự việc, Thượng Quan Túy bắt đầu bóc nho xem kịch hay, mắt nhìn trái nho trong tay khác hẳn, khó trách ăn ngon như vậy, quả nho này chỉ sợ cũng có giá trị đắt đỏ.
Thượng Quan Túy cảm thấy đĩa nho tỏa sáng như vàng.
Ăn thêm chút nữa! Mình chắc không mua nổi thứ này, qua rồi là mất cơ hội.
Tư Nguyệt Nhã lặng lẽ buông cánh tay đang kéo tay Trúc Ẩn Trần xuống, vuốt phẳng vải nhăn.
Nàng hàng năm đi theo Phục Dao đạo nhân đi khắp nơi thu thập linh vật đi bán, bán được thứ đắt nhất cũng chỉ vài ngàn linh thạch thượng phẩm, y phục của sư huynh ba vạn linh thạch thượng phẩm! Bán đi nàng cũng không bù nổi.
Hu hu, so về giàu có, nàng cũng không bằng Túc Ly, làm sao giành lại được sư huynh đây.
Trúc Ẩn Trần là người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhất, linh thạch không phải của y, để Túc Ly tốn kém, y không xót, nhưng vì y phục này mà sư muội không dám thân cận, này không thể được.
Lan Vọng Sinh: "Hàn Trúc, ngươi cởi quần áo làm gì?"
Trúc Ẩn Trần cởi áo ngoài, bắt đầu cởi áo trong.
"Y phục này còn quý hơn toàn bộ gia sản của ta, mặc ra ngoài sợ bị người khác cướp."
Ngoại trừ Túc Ly, tất cả những người ở đây đều là người quen của y, giữ lại áo trong không cởi sạch không có gì không ổn.
Túc Ly: "Huyền Cầm suy nghĩ nhiều rồi, người có thể nhận ra loại vải này đều là người có hiểu biết, hơn nữa trong địa phận Thái Nhất Huyền Tông, không ai dám làm chuyện vô lễ như vậy."
Trúc Ẩn Trần ngừng tay, "Mặc Lan, tìm cho ta một bộ y phục."
Túc Ly cười nhạt trong một cái nháy mắt, rất nhanh trở lại bình thường, không ai thấy được sự thay đổi trong khoảnh khắc đó.
Hắn đứng dậy, đi vòng ra sau Trúc Ẩn Trần, kéo lại áo trong lộn xộn của y: "Vóc người của các ngươi không hợp, mặc đồ của ta đi."
Trúc Ẩn Trần dừng lại một lúc: "Được."
Túc Ly dẫn Trúc Ẩn Trần đi thay quần áo, để lại vài người bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau.
Lan Vọng Sinh kéo khóe miệng: "Vóc người của ta không hợp với Hàn Trúc? Được rồi ta xác nhận ta cao hơn hắn một chút."
Tư Nguyệt Nhã phản bác: "Sư huynh nói huynh ấy cao hơn ngươi một chút."
Lan Vọng Sinh không chút nghĩ ngợi mà nói ngay: "Hắn nói bậy."
Tư Nguyệt Nhã: "Ta tin sư huynh."
Liễu Nam Yên: "Ta cũng tin sư huynh."
Lan Vọng Sinh: "Các ngươi rõ ràng là bất công!" Anh rõ ràng cao hơn một chút mà!
Thượng Quan Túy thảnh thơi dựa vào ghế, giọng điệu như thấu hiểu mọi chuyện: "Đây rõ ràng là đang giận dỗi, ai mà quan tâm ngươi có phù hợp hay không, nghĩ mà xem nam nhân có để người trong lòng mình mặc đồ của người khác không."
Biểu cảm Lan Vọng Sinh nháy mắt trở nên khó tả: "Không được, mặc dù có lý, nhưng ta không thể đặt mình vào tình huống đó."
Trong lòng anh, anh và Hàn Trúc vẫn luôn là huynh đệ sắt thép, huynh đệ đổi đồ với nhau có gì sai?
Không thể bởi vì Túc Ly là nam mà anh coi Hàn Trúc là nữ, anh cảm thấy không thoải mái.
Nếu đặt Túc Ly là nữ, có nữ nào để ý người yêu mình mặc đồ của huynh đệ không? Hình như chưa từng nghe qua.
"Vậy ngươi cứ coi Túc Ly là người nhỏ nhen đi." Thượng Quan Túy vừa nói vừa tập trung nhét nho vào miệng, đáp qua loa.
Lan Vọng Sinh cảm thấy mô tả này rất chính xác, vỗ tay đồng tình: "Đúng vậy, là hắn nhỏ nhen."
Đột nhiên anh nhận ra có gì đó không đúng: "Y phục của Huyền Cầm đâu?" Sao phải mượn đồ của anh?
Thượng Quan Túy liếc nhìn khuôn mặt dần biến thành màu đen của Liễu Nam Yên, có lẽ cũng đã nghĩ đến điều gì, mơ hồ nói: "Ai biết được?"
*
"Y phục của ta đâu?" Trúc Ẩn Trần vừa vào cửa đã lập kết giới cách âm, hỏi.
Túc Ly: "Mặc đồ của ta."
Mặc đồ của Túc Ly và mặc đồ Túc Ly đưa có khác gì nhau, cái y cần chính là y phục ban đầu của mình trong túi trữ vật!
Trúc Ẩn Trần: "Túc Ly, ngươi thật sự muốn biến mình thành đoạn tụ sao?"
Y không thể hiểu được suy nghĩ của Túc Ly, những hành động động kinh sau lưng cũng đã đành, trước mặt mọi người làm những hành động ái muội này là sao?
Túc Ly vén những sợi tóc rối bên sườn mặt Trúc Ẩn Trần, kéo ra sau tai: "Huyền Cầm, ta không rảnh để nói chuyện tình cảm với những người ngu xuẩn đó, giá trị của bọn họ không đáng để ta bỏ ra công sức và thời gian."
"Vậy ngươi muốn lấy ta làm tấm chắn?" Trúc Ẩn Trần trong một khắc thở phào nhẹ nhõm, có mục đích còn hơn, lợi dụng y cũng được, so với việc Túc Ly thật sự có tâm tư khác với y, những điều này đều là chuyện nhỏ.
"Không hoàn toàn, Huyền Cầm thực sự rất hợp với ta, nếu ta thực sự muốn tìm một tình nhân làm bạn, Huyền Cầm cũng rất được." Túc Ly nói xong tay di chuyển từ mái tóc xuống đuôi mắt, vẫn là màu của làn da lúc đỏ lên đẹp hơn.
Trúc Ẩn Trần nhìn ánh mắt hắn nhìn mình mà vô cớ có chút e ngại, vỏ bọc vô hại khẽ hé mở, nhìn con mồi bị khóa chặt qua đôi mắt tối đen.
"Ta có khả năng từ chối?"
Túc Ly: "Không có, nhưng đứa trẻ ngoan sẽ có thưởng."
Trúc Ẩn Trần trào phúng nói: "Khen thưởng? Đây là coi ta như tình nhân hay là sủng vật."
Tầm mắt của Túc Ly càn quét khắp nơi, từ đuôi mắt quét qua toàn thân thanh niên mặc bạch y, thông qua máu thịt trong đầu hình dung khung xương ấy: "Điều đó phụ thuộc vào việc ngươi có muốn đảm nhận một số việc mà tình nhân nên làm không."
Hắn nói những lời tán tỉnh như vậy nhưng trong mắt không hề có chút dục vọng nào.
Đối với hắn, nam nữ không có gì khác biệt, tất cả dựa trên tính chất của hắn, vì để ngụy trang hắn chưa từng có quan hệ tình ái với bất cứ người nào, cũng không có ý nghĩ gì về chuyện đó, trong mắt hắn, những người trầm mê dục vọng với thân thể con người chẳng qua là ý chí không kiên định mà thôi.
Sủng vật à.
Trúc Ẩn Trần cuối cùng cũng hiểu được vị trí của mình trong lòng Túc Ly, một sủng vật có ích, vô hại, ngoại hình thuận mắt, rảnh rỗi có thể trêu đùa vài lần.
Tốt thôi! Là sủng vật đúng không, vậy hãy chờ xem, ai sẽ xuống hoàng tuyền trước.
Có Túc Ly ở đây, những người khác không ở lâu, cùng Trúc Ẩn Trần nói chuyện vài câu liền rời đi.
Tư Nguyệt Nhã và Liễu Nam Yên muốn kéo sư huynh đi cùng, nhưng bị Túc Ly đẩy trở về chỉ bằng vài câu.
Thượng Quan Túy mang theo nho chưa ăn hết, Lan Vọng Sinh thấy vậy cũng lấy vài quả, xem có thể bán được chút linh thạch không, không còn cách nào khác, anh nghèo mà, linh thạch trên người đều đã đưa hết cho Hách Liên Luật làm tiền công, trước khi nhận được phần thưởng xếp hạng tân tú, anh chỉ có thể sống bằng uống gió tây bắc.
Yến tiệc Đăng Tiên Đài.
Trong đại điện rộng lớn tráng lệ, mười đài cao nổi trên không, treo cao trên đầu mọi người, không nhìn thấy cảnh vật trên đó, thần thức thả ra chỉ mới chạm vào đã bị uy áp kinh khủng dọa lùi, không dám làm càn nữa.
Mười đài cao, tương ứng với mười đại tông môn hàng đầu của Tiên Minh.
Túc Ly vừa đến đã đi lên đài, hội họp cùng người trong sư môn, Trúc Ẩn Trần ngồi ở một chỗ phát ngốc.
Chỗ ngồi ở đây xếp theo thứ hạng, bên cạnh y là Nam Cung Phá Thiên, cũng từng chạm mặt một lần Phạn Mộng Đàm.
Nữ tu chính khí lẫm liệt thấy y, gật đầu lễ phép chào hỏi một tiếng, Trúc Ẩn Trần đáp lại rồi hai người ai làm việc nấy, không liên quan gì nhau.
Trong lúc đó nàng thỉnh thoảng nhìn sang, Trúc Ẩn Trần nghi hoặc nghe nàng lẩm bẩm: "Lạ thật, sao ta lại tính sai?"
Trúc Ẩn Trần mới hiểu ra nàng đang nhìn Nam Cung Phá Thiên, trong lòng 囧, có lẽ không phải nàng tính sai, theo thực lực thì đúng là Túc Ly đứng đầu, nhưng tiếc rằng thiên đạo muốn nhân vật chính đứng đầu.
Lan Vọng Sinh vì ở lại luyện khí với Hách Liên Luật nên bỏ lỡ hai trận, rơi xuống hạng bảy, Tư Nguyệt Nha hạng sáu, Thượng Quan Túy hạng năm.
Ba người này ngồi cạnh nhau, nói chuyện cực kỳ rôm rả.
Sau đó là tiểu sư đệ dựa vào may mắn xếp cuối cùng.
Chỗ ngồi của dược khí trận ở chỗ khác, sân quá lớn, cũng không nhìn thấy người.
[ Hệ thống, tiên tôn có ở trên kia không?]
【 Không ở, Nam Cung Phá Thiên bị đoạt đi thì hắn mới xuất hiện.】
[ Xuyên Ô Dược Quân có ở đây không? ]
【 Ở. 】
[ Vân Miên đạo nhân đâu?] Đây là người mà y tìm kiếm sư tôn ôn hoà cho tiểu sư đệ.
【 Ở. 】
Rất tốt, nhân vật quan trọng đều có mặt, Trúc Ẩn Trần yên tâm hơn rất nhiều.
Ở nơi có nhân vật chính nhất định sẽ không yên ổn, chẳng bao lâu bên cạnh liền truyền đến tiếng tranh chấp.
"Quán quân? Ngươi cũng xứng."
"Huynh đài nếu có chuyện gì bất mãn với ta thì chi bằng sau buổi tiệc hôm nay, tìm một võ đài tỉ thí một phen."
"Hừ, tiệc hôm nay kết thúc không lâu sẽ vào bí cảnh, ai lại phí linh lực vào lúc này."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Trúc Ẩn Trần không cần quay đầu cũng biết Nam Cung Phá Thiên đã có xung đột với người khác.
Nguyên tác Nam Cung Phá Thiên thực sự dựa vào chính mình để đứng đầu, mặc dù cũng có nguyên nhân là hào quang nhân vật chính, nhưng bây giờ, vì hủy bỏ khiêu chiến xếp hạng, không nói đến hai người độ kiếp lên Nguyên Anh, những Kim Đan khác tự cho mình có một trận chiến cũng đều kìm nén lửa giận, căn bản không phục quán quân này.
Ví dụ như bây giờ đang cãi nhau với Nam Cung Phá Thiên là người đứng thứ tư.
Nghĩ vậy, vị trí thứ hai của y cũng không tốt hơn là bao, được thân hữu bảo kê gì đó, đoán chừng những người khác cũng không vừa mắt y.
Chỗ ngồi của họ phân bố theo hình quạt, phía trước là ba người đứng đầu, người đứng thứ tư ngay sau người đứng đầu chính là Nam Cung Phá Thiên.
Người đứng thứ tư lạnh lùng châm chọc Nam Cung Phá Thiên: "Ngươi đã đánh bại ai bằng thực lực? Lục huynh đấu với Túc Ly bị nội thương, Phương huynh còn bị chặt đứt một cánh tay dưới tay Mai Nhận Thu, Hàn Trúc công tử phát tác độc cũ, ngươi chẳng qua là vận khí tốt mà thôi."
Trúc Ẩn Trần nghe người này dường như đem xếp y vào hàng ngũ xui xẻo.
Quả nhiên có người thu hút giá trị thù hận, người đứng thứ hai liền bị xem nhẹ.
[ Hệ thống, bây giờ tình hình này, nếu tiên tôn thu Nam Cung Phá Thiên làm đồ đệ, chỉ sợ hắn sẽ bị người khác ghi hận chết.]
【 Muốn khen thì phải chê trước, cũng là một thủ pháp viết lách.】
[ Trước bị hiểu lầm rồi không quen sau đó trải qua mỗi sự kiện mới xoay ngược lại đúng không, đều là kịch bản cả.]
【 Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chờ nhận thưởng là được.】
[ Còn có phần thưởng, nhiệm vụ trước sao không có?]
【 Hai nhiệm vụ kết thúc, hệ thống và ký chủ đã thiết lập liên lạc ổn định, nhiệm vụ tiếp theo khó khăn hơn, hệ thống sẽ cố gắng hỗ trợ ký chủ nâng cao thực lực, tăng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ.】
[ Hóa ra là tiếp viện trước trận chiến.]
"Yên lặng." Giọng nói hùng hậu áp chế toàn trường.
"Đại hội Tân Tú, linh chiến người đứng đầu tiến lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.