Chương 13
Christian Grenier
11/07/2020
Logicielle nhận ra ngay lập tức chiếc hòm nhỏ của Neuronic Computer France. Hai nhân viên kỹ thuật hôm trước vừa đi xuống, trên tay là một thùng các tông rất to. Max dừng xe mô tô để Logicielle xuống.
- Xin lỗi cô thanh tra, nhưng ông Kostovitch giao cho chúng tôi đến lắp đặt cái này ở nhà cô.
- Lão ta tốt bụng quá nhỉ, Max vừa nói vừa nhấc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu. Cái gì thế? Tủ lạnh à?
- Gần đúng: điều hòa nhiệt độ.
Nửa tiếng sau, máy điều hòa đã được lắp xong và nhân viên kỹ thuật rời đi. Max kiểm tra xung quanh căn phòng, lại gần chiếc OMNIA 3 rồi kiểm tra nhiệt kế.
- Nhiệt độ hạ trong nháy mắt! Anh ta nhận xét. Mà cái lão đó chăm sóc em kinh nhỉ, lão tổng giám đốc ấy! Lão ta tạo mọi điều kiện để em làm việc thoải mái nhất!
- Anh nghĩ gì đấy! Cái điều hòa ấy, Max ạ, nó không phải cho tôi mà dành cho máy vi tính kìa. Con quái thú có mạng nơ ron này không thể chịu được nhiệt độ cao hơn 350C. Kosto muốn cái máy của ông ta hoạt động trong môi trường tốt nhất... Chúng ta vào mạng được chưa?
Rốt cuộc, phải nói là Logicielle cũng không khó chịu lắm khi đi cùng Maxime. Cái viễn cảnh chẳng chóng thì chày cũng phải liên lạc với tên sát nhân khiến cô cảm thấy phát ớn.
- Em biết anh đã lên kế hoạch gì cho cuối tuần không? Max nói. Anh tính sẽ đến Công viên công nghệ Futuroscope ở Poitiers. Dĩ nhiên là cùng với em.
Anh ta đặt cạnh bàn phím hai tấm vé mà Logicielle liếc nhìn thấy dòng chữ trên tờ quảng cáo đi kèm “Ngày Chủ nhật đẹp đôi tại Futuroscope”. “Cùng tấm vé khứ hồi tàu cao tốc TGV.”
- Xin chào Logicielle, giọng đàn ông phát ra từ OMNIA 3. Hôm nay bạn muốn làm gì?
- Chết tiệt, Max lẩm nhẩm, nó nói với em đấy à?
- Ừ. Bọn tôi là bạn tốt đấy. Mà tôi e mình sẽ tiêu cả Chủ nhật này với nó đấy Max ạ. Do đã tìm ra đường link, anh đã chỉ cho tôi biết cuối tuần này mình nên bận rộn với cái gì!... Xin chào, cô nói với cái màn hình máy tính, tôi muốn kết nối Internet.
Vài giây sau, cô đã ở trên mạng.
- Lần này thì bọn ta tìm ra mày rồi, cô vừa thì thầm vừa cẩn thận gõ đường link http://www.peri97.24.fr.
Câu trả lời hiện lên gần như ngay lập tức Địa chỉ này không tương ứng với bất kỳ trang nào trên mạng.
Cô lầm bầm chửi thề, rồi kiên nhẫn gõ lại với hy vọng là do mình vừa gõ sai địa chỉ. Vẫn là câu trả lời đó.
- Thế nghĩa là sao? Max hỏi.
- Có nghĩa là kẻ bán phầm mềm TTCT chỉ thuê địa chỉ đó trong thời gian đăng rao vặt. Chắc là chỉ tầm một tuần hoặc một tháng, nó sẽ tự động biến mất không để lại địa chỉ.
Lần tìm dấu vết là hoàn toàn không thể, Logicielle biết rõ điều đó.
Cách đây không lâu, khi bọn tội phạm thường dùng cách gửi bưu điện truyền thống, ta còn có thể khai thác thông tin từ nhân viên bưu điện xem họ có nhớ về vị khách đó không, khuôn mặt hay dáng hình... Nhưng phương thức giao tiếp mới này cho phép ẩn danh tuyệt đối. Và đã tìm ra một thứ vũ khí tin học đáng gờm, sau khi tội ác được thực hiện, mọi dấu vết sẽ bị xóa sạch.
Thất vọng, Logicielle tắt luôn OMNIA 3. Max mặc lại chiếc áo khoác da rồi hỏi:
- Mình quay lại sở cảnh sát nhé? Đi nào, đừng có mang bộ mặt như đưa đám thế chứ. Kể ra thất bại cũng có lợi...
- Lợi gì?
- Thì có nghĩa là chúng ta sẽ đi thăm Futuroscope: lần này, em đừng hòng lý do lý trấu nhé!
Logicielle dành cả buổi chiều thứ Sáu ở sở cảnh sát ngồi xếp lại tài liệu cũ và nghiền ngẫm thất bại. Trước khi về, cô gọi cho Germain thuật lại với ông những tin tức mới nhất.
- Tối nay cháu không lên mạng đâu nhé, cô nói với ông. Cháu chẳng còn bụng dạ nào nữa.
Về nhà, cô hâm nóng một món bằng lò vi sóng, tắm rửa rồi ngủ sớm. Chuông điện thoại reo, cô chả buồn nhấc để kệ cho máy trả lời tự động ghi lại tin nhắn.
Ngày hôm sau, cô tỉnh giấc từ sớm vì mặt trời rọi sáng cả căn phòng. Cái nóng đã ngột ngạt kinh khủng. Cô khép tát cả cửa sổ, kéo cả tấm ri đô hai lớp rồi bật điều hòa.
Trong khi chuẩn bị bữa sáng, cô chợt nhớ ra cuộc gọi đêm qua nên đi nghe tin nhắn từ máy trả lời tự động:
- Max đây. Bây giờ mới chín giờ tối. Anh chỉ muốn nói với em là... Anh rất vui vì em đã đồng ý đi chơi với anh Chủ nhật này. Anh sẽ đón em lúc sáu giờ sáng. Chúc ngủ ngon Logicielle.
- Có thế thôi hả? cô lẩm bẩm rồi uống hết cốc cà phê.
Anh ta đã không nói ôm hôn cô; điều đó làm cô có chút phật ý.
Đột nhiên, cô nhìn chiếc OMNIA 3. Cô nhớ ra cái chai đã thả xuống biển khi gửi một tin nhắn trên mạng tối thứ Năm sau khi gặp Kosto: Ai có thể cung cấp cho tôi phần mềm TTCT nhỉ? Xin vui lòng gửi lại cho tôi tin nhắn vào hòm thư!
Giờ đã là sáng thứ Đảy. Biết đâu đấy? Nhỡ có ai đó trả lời thì sao.
Cô bật máy OMNIA 3 không chút tin tưởng, nối mạng và kiểm tra hòm thư. Cô thấy có tin nhắn:
ANTAEUS gửi LOGICIELLE: Xin chào! Tôi có TTCT. Liên hệ với tôi nhé.
Cô tròn mắt nhìn. Không, rõ ràng cô không mơ! Cái kẻ có nick Antaeus đã để lại địa chỉ Internet.
Kinh ngạc, hoài nghi, cô thì thầm:
- Rốt cuộc cũng có ai đó sở hữu TTCT... Nghĩ cho kỹ thì cũng không có gì khó tin lắm: kẻ viết ra phần mềm này cách đây hai hoặc ba tháng trước đã đăng rao vặt trên nhiều tạp chí. Mà không chỉ trên các tuần báo vùng Périgord mà trong cả những tờ nguyệt san quốc gia lớn. Có thể hắn đã bán TTCT cho hàng chục hay hàng trăm người! Và giờ thì cái phần mềm này sẽ trôi nổi trên mạng. Rồi những người có phần mềm này có thể tìm cách bán lại... Và đó là lý do tại sao kẻ sát nhân đã lặn mất tăm!
Logicielle rùng mình: lúc này có bao nhiêu người đang dùng phần mềm đó trên máy OMNIA 3 mà không biết nguy hiểm đang cận kề? Liệu có cần thiết phải thông báo trên báo chí hoặc truyền hình không? Nhưng sau khi các nạn nhân của máy tính sát thủ được báo chí tiết lộ, một thông tin như thế sẽ rất dễ làm cho những người thường sử dụng máy vi tính hoảng loạn! Cô cảm thấy kiệt sức khi đối mặt với tính cấp bách của tình hình. Cô vừa nhập mã của đối tác bí hiểm vừa nghĩ điều sẽ viết cho hắn vào hòm thư. Lúc cô viết xong tin nhắn:
LOGICIELLE gửi ANTAEUS: Tôi thấy hứng thú với phần mèm TTCT, tôi rất muốn tải nó về. Anh bán nó bao nhiêu?
Một tin nhắn hiện lên phía trên màn hình.
ANTAEUS gửi LOGICIELLE: Tôi đang ở phòng chat Đa thế giới. Cô vào gặp tôi nhé?
Cô xúc động đến nỗi điều khiển máy loạn cả lên. Logicielle không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Thực tế, cô rất ít khi lướt web; cô chỉ lên mạng để trò chuyện với hai hay ba người hoặc để tra cứu dữ liệu phục vụ điều tra.
LOGICIELLE: Thật may là anh cũng thức dậy sớm!
ANTAEUS: Ngược lại thì có, may là tôi cũng online muộn đấy. Tôi chuẩn bị đi ngủ bây giờ.
Logicielle cười thầm: đồng hồ trên máy vi tính của cô chỉ bảy giờ sáng.
ANTAEUS: Cô sẽ phải vô cùng thất vọng đấy. TTCT không chạy đâu. Nó có một khiếm khuyết.
Khiếm khuyết hả? Antaeus không biết là hắn nói đúng thế nào đâu! Logicielle lại gõ:
Dù vậy tôi vẫn muốn tải nó. Tôi có thể tải nó ngay bây giờ.
ANTAEUS: Lưu ý này, về nguyên tắc, phần mềm này chỉ chạy trên máy OMNIA 3 thôi nhé. Cô có không?
Logicielle tận dụng câu hỏi để khai thác thêm thông tin.
Có. Anh cũng có một cái hả?
ANTAEUS: Không hẳn. Cái máy đó dùng cho công việc. Tôi sống ở tầng hai của cửa hàng, còn dùng cái máy đó như dùng ô tô công vụ ấy: tôi thường dùng nó cho việc khác hơn là cho công việc chính.
Antaeus là ai nhỉ? Chắc chắn không phải kẻ sát nhân rồi. Nếu không thì sao hắn có thể tâm sự với cô chân thành thế. Logicielle tự hỏi: liệu cô có nên báo cho anh ta biết mối nguy hiểm của TTCT? Hừ, chắc vẫn còn khối thời gian để cô liên lạc lại sau khi đã chạy thử chương trình.
LOGICIELLE: Anh bán nó bao nhiêu?
Câu trả lời hiện lên ngay lập tức:
ANTAEUS: Cô buồn cười nhỉ? Tôi tặng cô đấy! Đứa bạn tôi tuồn cho tôi cũng không phải trả tiền mà.
Thật giống những gì Logicielle đã hình dung. Cô thử hỏi:
Anh có hứng thú với đồ cổ à?
Bên kia im lặng, cô không đoán ra được là tại sao.
ANTAEUS: Chờ chút. Tại sao cô lại hỏi tôi điều đó?
LOGICIELLE: TTCT là phần mềm cho phép mua các hiện vật cổ.
ANTAEUS: À há? Tin mới đây! Tôi tải tất cả chương trình, để chơi thôi. Đặc biệt là khi nó miễn phí. Nào, cô sẵn sàng chưa? Nếu cô tìm ra cách chạy chương trình thì làm ơn gửi hướng dẫn sử dụng vào hòm thư cho tôi nhé! BB!
Anh bạn kia rời khỏi mạng. Logicielle cũng thoát mạng luôn rồi ngay lập tức, bằng phần mềm hỗ trợ, tải chương trình về. Cô đưa một chiếc đĩa HDX còn mới vào ổ đọc của OMNIA 3. Một vài phút sau, một thông báo nhấp nháy rồi đứng im, chứng tỏ chương trình đã được lưu thành công. Ngay lập tức trên màn hình hiện lên một icon mới. Chương trình được gọi là TTCT. Nhờ vào hệ thống vệ tinh, chỉ trong nháy mắt cũng đủ để một chương trình nặng đến tám mươi ba Gb có thể truyền từ máy này sang máy khác ở cách nhau từ hàng chục đến hàng trăm ki lô mét!
Logicielle nhấp chuột kiểm tra lại dung
lượng của phần mềm. Thông tin hiện lên đồng thời với tiếng thông báo của OMNIA 3:
- 83 Gb dữ liệu. Bạn có muốn chạy thử chương trình ngay bây giờ không, Logicielle, hay bạn muốn chuyển sang một ứng dụng khác?
Logicielle thở hắt ra. Dù điều hòa đang chạy, cô vẫn vã mồ hôi như tắm. Căn phòng được che chắn bằng ri đô nên chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Ngoài phố, vào giờ này vẫn vắng tanh vắng ngắt nên không có tiếng ồn lọt vào. Chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy ro ro đều đặn.
Tim đập thình thịch, Logicielle thầm thì trước màn hình:
- Tôi muốn chạy thử chương trình mới này.
- Xin lỗi cô thanh tra, nhưng ông Kostovitch giao cho chúng tôi đến lắp đặt cái này ở nhà cô.
- Lão ta tốt bụng quá nhỉ, Max vừa nói vừa nhấc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu. Cái gì thế? Tủ lạnh à?
- Gần đúng: điều hòa nhiệt độ.
Nửa tiếng sau, máy điều hòa đã được lắp xong và nhân viên kỹ thuật rời đi. Max kiểm tra xung quanh căn phòng, lại gần chiếc OMNIA 3 rồi kiểm tra nhiệt kế.
- Nhiệt độ hạ trong nháy mắt! Anh ta nhận xét. Mà cái lão đó chăm sóc em kinh nhỉ, lão tổng giám đốc ấy! Lão ta tạo mọi điều kiện để em làm việc thoải mái nhất!
- Anh nghĩ gì đấy! Cái điều hòa ấy, Max ạ, nó không phải cho tôi mà dành cho máy vi tính kìa. Con quái thú có mạng nơ ron này không thể chịu được nhiệt độ cao hơn 350C. Kosto muốn cái máy của ông ta hoạt động trong môi trường tốt nhất... Chúng ta vào mạng được chưa?
Rốt cuộc, phải nói là Logicielle cũng không khó chịu lắm khi đi cùng Maxime. Cái viễn cảnh chẳng chóng thì chày cũng phải liên lạc với tên sát nhân khiến cô cảm thấy phát ớn.
- Em biết anh đã lên kế hoạch gì cho cuối tuần không? Max nói. Anh tính sẽ đến Công viên công nghệ Futuroscope ở Poitiers. Dĩ nhiên là cùng với em.
Anh ta đặt cạnh bàn phím hai tấm vé mà Logicielle liếc nhìn thấy dòng chữ trên tờ quảng cáo đi kèm “Ngày Chủ nhật đẹp đôi tại Futuroscope”. “Cùng tấm vé khứ hồi tàu cao tốc TGV.”
- Xin chào Logicielle, giọng đàn ông phát ra từ OMNIA 3. Hôm nay bạn muốn làm gì?
- Chết tiệt, Max lẩm nhẩm, nó nói với em đấy à?
- Ừ. Bọn tôi là bạn tốt đấy. Mà tôi e mình sẽ tiêu cả Chủ nhật này với nó đấy Max ạ. Do đã tìm ra đường link, anh đã chỉ cho tôi biết cuối tuần này mình nên bận rộn với cái gì!... Xin chào, cô nói với cái màn hình máy tính, tôi muốn kết nối Internet.
Vài giây sau, cô đã ở trên mạng.
- Lần này thì bọn ta tìm ra mày rồi, cô vừa thì thầm vừa cẩn thận gõ đường link http://www.peri97.24.fr.
Câu trả lời hiện lên gần như ngay lập tức Địa chỉ này không tương ứng với bất kỳ trang nào trên mạng.
Cô lầm bầm chửi thề, rồi kiên nhẫn gõ lại với hy vọng là do mình vừa gõ sai địa chỉ. Vẫn là câu trả lời đó.
- Thế nghĩa là sao? Max hỏi.
- Có nghĩa là kẻ bán phầm mềm TTCT chỉ thuê địa chỉ đó trong thời gian đăng rao vặt. Chắc là chỉ tầm một tuần hoặc một tháng, nó sẽ tự động biến mất không để lại địa chỉ.
Lần tìm dấu vết là hoàn toàn không thể, Logicielle biết rõ điều đó.
Cách đây không lâu, khi bọn tội phạm thường dùng cách gửi bưu điện truyền thống, ta còn có thể khai thác thông tin từ nhân viên bưu điện xem họ có nhớ về vị khách đó không, khuôn mặt hay dáng hình... Nhưng phương thức giao tiếp mới này cho phép ẩn danh tuyệt đối. Và đã tìm ra một thứ vũ khí tin học đáng gờm, sau khi tội ác được thực hiện, mọi dấu vết sẽ bị xóa sạch.
Thất vọng, Logicielle tắt luôn OMNIA 3. Max mặc lại chiếc áo khoác da rồi hỏi:
- Mình quay lại sở cảnh sát nhé? Đi nào, đừng có mang bộ mặt như đưa đám thế chứ. Kể ra thất bại cũng có lợi...
- Lợi gì?
- Thì có nghĩa là chúng ta sẽ đi thăm Futuroscope: lần này, em đừng hòng lý do lý trấu nhé!
Logicielle dành cả buổi chiều thứ Sáu ở sở cảnh sát ngồi xếp lại tài liệu cũ và nghiền ngẫm thất bại. Trước khi về, cô gọi cho Germain thuật lại với ông những tin tức mới nhất.
- Tối nay cháu không lên mạng đâu nhé, cô nói với ông. Cháu chẳng còn bụng dạ nào nữa.
Về nhà, cô hâm nóng một món bằng lò vi sóng, tắm rửa rồi ngủ sớm. Chuông điện thoại reo, cô chả buồn nhấc để kệ cho máy trả lời tự động ghi lại tin nhắn.
Ngày hôm sau, cô tỉnh giấc từ sớm vì mặt trời rọi sáng cả căn phòng. Cái nóng đã ngột ngạt kinh khủng. Cô khép tát cả cửa sổ, kéo cả tấm ri đô hai lớp rồi bật điều hòa.
Trong khi chuẩn bị bữa sáng, cô chợt nhớ ra cuộc gọi đêm qua nên đi nghe tin nhắn từ máy trả lời tự động:
- Max đây. Bây giờ mới chín giờ tối. Anh chỉ muốn nói với em là... Anh rất vui vì em đã đồng ý đi chơi với anh Chủ nhật này. Anh sẽ đón em lúc sáu giờ sáng. Chúc ngủ ngon Logicielle.
- Có thế thôi hả? cô lẩm bẩm rồi uống hết cốc cà phê.
Anh ta đã không nói ôm hôn cô; điều đó làm cô có chút phật ý.
Đột nhiên, cô nhìn chiếc OMNIA 3. Cô nhớ ra cái chai đã thả xuống biển khi gửi một tin nhắn trên mạng tối thứ Năm sau khi gặp Kosto: Ai có thể cung cấp cho tôi phần mềm TTCT nhỉ? Xin vui lòng gửi lại cho tôi tin nhắn vào hòm thư!
Giờ đã là sáng thứ Đảy. Biết đâu đấy? Nhỡ có ai đó trả lời thì sao.
Cô bật máy OMNIA 3 không chút tin tưởng, nối mạng và kiểm tra hòm thư. Cô thấy có tin nhắn:
ANTAEUS gửi LOGICIELLE: Xin chào! Tôi có TTCT. Liên hệ với tôi nhé.
Cô tròn mắt nhìn. Không, rõ ràng cô không mơ! Cái kẻ có nick Antaeus đã để lại địa chỉ Internet.
Kinh ngạc, hoài nghi, cô thì thầm:
- Rốt cuộc cũng có ai đó sở hữu TTCT... Nghĩ cho kỹ thì cũng không có gì khó tin lắm: kẻ viết ra phần mềm này cách đây hai hoặc ba tháng trước đã đăng rao vặt trên nhiều tạp chí. Mà không chỉ trên các tuần báo vùng Périgord mà trong cả những tờ nguyệt san quốc gia lớn. Có thể hắn đã bán TTCT cho hàng chục hay hàng trăm người! Và giờ thì cái phần mềm này sẽ trôi nổi trên mạng. Rồi những người có phần mềm này có thể tìm cách bán lại... Và đó là lý do tại sao kẻ sát nhân đã lặn mất tăm!
Logicielle rùng mình: lúc này có bao nhiêu người đang dùng phần mềm đó trên máy OMNIA 3 mà không biết nguy hiểm đang cận kề? Liệu có cần thiết phải thông báo trên báo chí hoặc truyền hình không? Nhưng sau khi các nạn nhân của máy tính sát thủ được báo chí tiết lộ, một thông tin như thế sẽ rất dễ làm cho những người thường sử dụng máy vi tính hoảng loạn! Cô cảm thấy kiệt sức khi đối mặt với tính cấp bách của tình hình. Cô vừa nhập mã của đối tác bí hiểm vừa nghĩ điều sẽ viết cho hắn vào hòm thư. Lúc cô viết xong tin nhắn:
LOGICIELLE gửi ANTAEUS: Tôi thấy hứng thú với phần mèm TTCT, tôi rất muốn tải nó về. Anh bán nó bao nhiêu?
Một tin nhắn hiện lên phía trên màn hình.
ANTAEUS gửi LOGICIELLE: Tôi đang ở phòng chat Đa thế giới. Cô vào gặp tôi nhé?
Cô xúc động đến nỗi điều khiển máy loạn cả lên. Logicielle không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Thực tế, cô rất ít khi lướt web; cô chỉ lên mạng để trò chuyện với hai hay ba người hoặc để tra cứu dữ liệu phục vụ điều tra.
LOGICIELLE: Thật may là anh cũng thức dậy sớm!
ANTAEUS: Ngược lại thì có, may là tôi cũng online muộn đấy. Tôi chuẩn bị đi ngủ bây giờ.
Logicielle cười thầm: đồng hồ trên máy vi tính của cô chỉ bảy giờ sáng.
ANTAEUS: Cô sẽ phải vô cùng thất vọng đấy. TTCT không chạy đâu. Nó có một khiếm khuyết.
Khiếm khuyết hả? Antaeus không biết là hắn nói đúng thế nào đâu! Logicielle lại gõ:
Dù vậy tôi vẫn muốn tải nó. Tôi có thể tải nó ngay bây giờ.
ANTAEUS: Lưu ý này, về nguyên tắc, phần mềm này chỉ chạy trên máy OMNIA 3 thôi nhé. Cô có không?
Logicielle tận dụng câu hỏi để khai thác thêm thông tin.
Có. Anh cũng có một cái hả?
ANTAEUS: Không hẳn. Cái máy đó dùng cho công việc. Tôi sống ở tầng hai của cửa hàng, còn dùng cái máy đó như dùng ô tô công vụ ấy: tôi thường dùng nó cho việc khác hơn là cho công việc chính.
Antaeus là ai nhỉ? Chắc chắn không phải kẻ sát nhân rồi. Nếu không thì sao hắn có thể tâm sự với cô chân thành thế. Logicielle tự hỏi: liệu cô có nên báo cho anh ta biết mối nguy hiểm của TTCT? Hừ, chắc vẫn còn khối thời gian để cô liên lạc lại sau khi đã chạy thử chương trình.
LOGICIELLE: Anh bán nó bao nhiêu?
Câu trả lời hiện lên ngay lập tức:
ANTAEUS: Cô buồn cười nhỉ? Tôi tặng cô đấy! Đứa bạn tôi tuồn cho tôi cũng không phải trả tiền mà.
Thật giống những gì Logicielle đã hình dung. Cô thử hỏi:
Anh có hứng thú với đồ cổ à?
Bên kia im lặng, cô không đoán ra được là tại sao.
ANTAEUS: Chờ chút. Tại sao cô lại hỏi tôi điều đó?
LOGICIELLE: TTCT là phần mềm cho phép mua các hiện vật cổ.
ANTAEUS: À há? Tin mới đây! Tôi tải tất cả chương trình, để chơi thôi. Đặc biệt là khi nó miễn phí. Nào, cô sẵn sàng chưa? Nếu cô tìm ra cách chạy chương trình thì làm ơn gửi hướng dẫn sử dụng vào hòm thư cho tôi nhé! BB!
Anh bạn kia rời khỏi mạng. Logicielle cũng thoát mạng luôn rồi ngay lập tức, bằng phần mềm hỗ trợ, tải chương trình về. Cô đưa một chiếc đĩa HDX còn mới vào ổ đọc của OMNIA 3. Một vài phút sau, một thông báo nhấp nháy rồi đứng im, chứng tỏ chương trình đã được lưu thành công. Ngay lập tức trên màn hình hiện lên một icon mới. Chương trình được gọi là TTCT. Nhờ vào hệ thống vệ tinh, chỉ trong nháy mắt cũng đủ để một chương trình nặng đến tám mươi ba Gb có thể truyền từ máy này sang máy khác ở cách nhau từ hàng chục đến hàng trăm ki lô mét!
Logicielle nhấp chuột kiểm tra lại dung
lượng của phần mềm. Thông tin hiện lên đồng thời với tiếng thông báo của OMNIA 3:
- 83 Gb dữ liệu. Bạn có muốn chạy thử chương trình ngay bây giờ không, Logicielle, hay bạn muốn chuyển sang một ứng dụng khác?
Logicielle thở hắt ra. Dù điều hòa đang chạy, cô vẫn vã mồ hôi như tắm. Căn phòng được che chắn bằng ri đô nên chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Ngoài phố, vào giờ này vẫn vắng tanh vắng ngắt nên không có tiếng ồn lọt vào. Chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy ro ro đều đặn.
Tim đập thình thịch, Logicielle thầm thì trước màn hình:
- Tôi muốn chạy thử chương trình mới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.