Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 243: Ai là người phụ nữ của Đường Bạch Dạ 1
Trình Ninh Tĩnh
29/05/2016
Lâm Lâm cười nói,
"Đường ca ca chăm sóc tôi nhiều năm, cô cũng không biết sự tồn tại của
tôi sao, chính là vì anh ấy không muốn cô làm hại tôi, hàng năm anh ấy
đều đến Mỹ cùng tôi đón năm mới, mỗi ngày lễ đều ở bên tôi, thời gian
chúng tôi cùng trải qua, so với cô còn lâu hơn."
"So với cô chúng tôi thân thiết hơn nhiều, ở trong lòng anh ấy, tôi là người phụ nữ quan trọng nhất, không phải cô, chỉ bằng một câu nói của tôi, anh ấy có thể sẽ không kết hôn với cô, cô cho rằng cô là ai, có tư cách gì tranh giành với tôi?"
Giọng nói Lâm Lâm rất nhỏ, trên mặt mang nụ cười, ánh mắt đầy ác độc, sắc bén, như thể một con thú đang bảo vệ lãnh thổ của mình, làm người khác không dám đến gần.
Tưởng Tuệ nghĩ đến điều gì, nhìn cô cười lạnh, "Đường Bạch Dạ đối tốt với cô, chẳng qua là bởi vì chị gái của cô, bởi vì cô là em gái của Lâm Tình, lớn lên cô rất giống Lâm Tình, cô đã quá quan trọng bản thân mình."
Những lời này, chạm vào nỗi đau của Lâm Lâm, cô không giận ngược lại cười tươi, "Vậy thì như thế nào? Cho dù như thế, tôi vẫn là người phụ nữ thân thiết nhất của anh ấy, ánh mắt anh ấy nhìn tôi, vĩnh viễn ôn nhu như vậy."
"Anh ấy yêu tôi, cưng chìu tôi, những thứ này cô đều không có được."
Lần này Tưởng Tuệ mới thật sự hiểu, so với cô, tâm tư Lâm Lâm còn thâm sâu hơn.
Lâm Lâm lui lại một bước, nở nụ cười, "Thật ra thì, loại phụ nữ như cô, tôi không để vào mắt, tranh giành với cô, tôi còn cảm thấy mất mặt, ở trong mắt tôi, cô vẫn chưa phải là người gây uy hiếp."
Sắc mặt Tưởng Tuệ trắng bệch, giọng nói Lâm Lâm kiêu ngạo như vậy, khinh thường, như thể cô thật sự không phải người phụ nữ quan trọng của Đường Bạch Dạ, Lâm Lâm không để vào trong mắt, thậm chí cô ta còn từ trên cao nhìn xuống cô.
"Tưởng tiểu thư, sẽ không có hôn lễ, cô không muốn mất mặt thì nên sớm hủy hôn, tránh để đến lúc đó thành một trò cười."
Lâm Lâm dứt lời, mỉm cười rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Tưởng Tuệ đối mặt, cũng là lần đầu tiên cô đến gần vị hôn thê trên danh nghĩa của Đường Bạch Dạ như thế, cô cũng cho Tưởng Tuệ một đòn chí mạng, với một dáng vẻ kiêu ngạo, cho Tưởng Tuệ một đòn chí mạng nhất.
Hai người cách gần đó, bên cạnh không có người nào, không ai nghe được hai cô nói gì.
Chẳng qua Tiết Giai Vân cùng Hạ Thần Hi kề tai nói nhỏ, "Tôi thấy có cảm giác hai người này, lại giống như loại tình địch gặp mặt, cảm thấy hết sức tức giận, cậu xem dáng vẻ của Lâm Lâm, giống như người đang bố thí, mặc dù Tưởng công chúa điêu ngoa ngang ngạnh, nhưng, dáng vẻ này của cô ta càng làm người khác không thích."
Hạ Thần Hi từ bản vẽ ngẩng đầu lên, bộ dạng rã rời liếc mắt nhìn, "Giai Vân, cậu không làm ký giả thật đáng tiếc."
Khứu giác rất rõ ràng, gần như Hạ Thần Hi có thể xác định, đúng là mối quan hệ giữa Lâm Lâm và Đường Bạch Dạ không phải đơn giản.
Tưởng Tuệ phẩy tay áo bỏ đi, Lâm Lâm bình tĩnh cùng người bên đội công trình cùng nhau thảo luận công trình, Tiết Giai Vân nói, "Người phụ nữ này là một nhân vật lợi hại, có thể làm Tưởng công chúa tức giận, không đơn giản, không biết cô ta cùng Tưởng công chúa nói gì, mà Tưởng công chúa bỏ đi như vậy."
Hạ Thần Hi nói, "Tiết kỹ sư, phiền cậu thể hiện tinh thần làm việc chuyên nghiệp được không?"
"Tinh thần làm việc chuyên nghiệp của mình tạm thời rời nhà trốn đi rồi, tinh thần nghề phụ đang diễu võ dương oai." Tiết Giai Vân nắm tay, vừa giải thích một câu, "Nghề phụ của mình chính là nhiều chuyện."
Hạ Thần Hi, ". . . . . ."
Thái Gia ở một bên cũng cười.
Gần tối, Đường Bạch Dạ cũng tới công trường cảnh biển, mọi người tụ họp chung một chỗ, cung nghênh thái tử gia đại giá.
Thái gia đưa bản vẽ cho Hạ Thần Hi rồi đi hầu hạ thái tử gia, một bản vẽ lớn sắp rơi xuống, Tiết Giai Vân cuống quít giúp đỡ được, Hạ Thần Hi không nhịn được châm chọc, "Nếu như tổng giám không phải là người chồng tốt, người cha tốt ở nhà, mình thật sự nghĩ rằng ông ấy là bạn trai tốt của Đường Bạch Dạ."
"So với cô chúng tôi thân thiết hơn nhiều, ở trong lòng anh ấy, tôi là người phụ nữ quan trọng nhất, không phải cô, chỉ bằng một câu nói của tôi, anh ấy có thể sẽ không kết hôn với cô, cô cho rằng cô là ai, có tư cách gì tranh giành với tôi?"
Giọng nói Lâm Lâm rất nhỏ, trên mặt mang nụ cười, ánh mắt đầy ác độc, sắc bén, như thể một con thú đang bảo vệ lãnh thổ của mình, làm người khác không dám đến gần.
Tưởng Tuệ nghĩ đến điều gì, nhìn cô cười lạnh, "Đường Bạch Dạ đối tốt với cô, chẳng qua là bởi vì chị gái của cô, bởi vì cô là em gái của Lâm Tình, lớn lên cô rất giống Lâm Tình, cô đã quá quan trọng bản thân mình."
Những lời này, chạm vào nỗi đau của Lâm Lâm, cô không giận ngược lại cười tươi, "Vậy thì như thế nào? Cho dù như thế, tôi vẫn là người phụ nữ thân thiết nhất của anh ấy, ánh mắt anh ấy nhìn tôi, vĩnh viễn ôn nhu như vậy."
"Anh ấy yêu tôi, cưng chìu tôi, những thứ này cô đều không có được."
Lần này Tưởng Tuệ mới thật sự hiểu, so với cô, tâm tư Lâm Lâm còn thâm sâu hơn.
Lâm Lâm lui lại một bước, nở nụ cười, "Thật ra thì, loại phụ nữ như cô, tôi không để vào mắt, tranh giành với cô, tôi còn cảm thấy mất mặt, ở trong mắt tôi, cô vẫn chưa phải là người gây uy hiếp."
Sắc mặt Tưởng Tuệ trắng bệch, giọng nói Lâm Lâm kiêu ngạo như vậy, khinh thường, như thể cô thật sự không phải người phụ nữ quan trọng của Đường Bạch Dạ, Lâm Lâm không để vào trong mắt, thậm chí cô ta còn từ trên cao nhìn xuống cô.
"Tưởng tiểu thư, sẽ không có hôn lễ, cô không muốn mất mặt thì nên sớm hủy hôn, tránh để đến lúc đó thành một trò cười."
Lâm Lâm dứt lời, mỉm cười rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Tưởng Tuệ đối mặt, cũng là lần đầu tiên cô đến gần vị hôn thê trên danh nghĩa của Đường Bạch Dạ như thế, cô cũng cho Tưởng Tuệ một đòn chí mạng, với một dáng vẻ kiêu ngạo, cho Tưởng Tuệ một đòn chí mạng nhất.
Hai người cách gần đó, bên cạnh không có người nào, không ai nghe được hai cô nói gì.
Chẳng qua Tiết Giai Vân cùng Hạ Thần Hi kề tai nói nhỏ, "Tôi thấy có cảm giác hai người này, lại giống như loại tình địch gặp mặt, cảm thấy hết sức tức giận, cậu xem dáng vẻ của Lâm Lâm, giống như người đang bố thí, mặc dù Tưởng công chúa điêu ngoa ngang ngạnh, nhưng, dáng vẻ này của cô ta càng làm người khác không thích."
Hạ Thần Hi từ bản vẽ ngẩng đầu lên, bộ dạng rã rời liếc mắt nhìn, "Giai Vân, cậu không làm ký giả thật đáng tiếc."
Khứu giác rất rõ ràng, gần như Hạ Thần Hi có thể xác định, đúng là mối quan hệ giữa Lâm Lâm và Đường Bạch Dạ không phải đơn giản.
Tưởng Tuệ phẩy tay áo bỏ đi, Lâm Lâm bình tĩnh cùng người bên đội công trình cùng nhau thảo luận công trình, Tiết Giai Vân nói, "Người phụ nữ này là một nhân vật lợi hại, có thể làm Tưởng công chúa tức giận, không đơn giản, không biết cô ta cùng Tưởng công chúa nói gì, mà Tưởng công chúa bỏ đi như vậy."
Hạ Thần Hi nói, "Tiết kỹ sư, phiền cậu thể hiện tinh thần làm việc chuyên nghiệp được không?"
"Tinh thần làm việc chuyên nghiệp của mình tạm thời rời nhà trốn đi rồi, tinh thần nghề phụ đang diễu võ dương oai." Tiết Giai Vân nắm tay, vừa giải thích một câu, "Nghề phụ của mình chính là nhiều chuyện."
Hạ Thần Hi, ". . . . . ."
Thái Gia ở một bên cũng cười.
Gần tối, Đường Bạch Dạ cũng tới công trường cảnh biển, mọi người tụ họp chung một chỗ, cung nghênh thái tử gia đại giá.
Thái gia đưa bản vẽ cho Hạ Thần Hi rồi đi hầu hạ thái tử gia, một bản vẽ lớn sắp rơi xuống, Tiết Giai Vân cuống quít giúp đỡ được, Hạ Thần Hi không nhịn được châm chọc, "Nếu như tổng giám không phải là người chồng tốt, người cha tốt ở nhà, mình thật sự nghĩ rằng ông ấy là bạn trai tốt của Đường Bạch Dạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.