Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 580: Bữa tối ánh nến cùng một bát cháo 8
Trình Ninh Tĩnh
10/09/2016
Đường Bạch Dạ hỏi
tiếp viên hàng không muốn hai miếng bánh ngọt, một ly cà phê nóng, Hạ
Thần Hi muốn kêu rên, Đường tổng, anh so với bảo bối còn dong dài, dong
dài, Đường tổng không thấy sắc mặt Hạ Thần Hi khó coi, thúc cô ăn bánh
ngọt .
Bánh ngọt vị trà , trên máy bay món ăn đều rất nhỏ, Hạ Thần Hi cũng không tâm tình ăn, hai miếng giải quyết cái bánh ngọt không hề áp lực, uống cà phê.
Cô nghiêng đầu, cười híp mắt hỏi Đường Bạch Dạ, "Đường tổng, em có thể ngủ sao?"
"Ngủ đi." Đường tổng khai ân, cuối cùng cũng cho cô ngủ, Hạ Thần Hi chỉ nghĩ cảm tạ trời đất, anh cuối cùng cũng buông tha cô . Cô đắp chăn, nhắm mắt lại đi ngủ, cái gì cũng không nghĩ.
Đường Bạch Dạ quả nhiên không ầm ĩ Hạ Thần Hi, cho cô thoải mái ngủ đến thành phố B. Hạ Thần Hi khó có được một giấc ngủ ngon, tâm tình cũng trở nên thoải mái một ít, vừa xuống máy bay, không khí nóng đập vào mặt. Đây là thành phố biển không khí nóng bức.
Nhiệt độ có hơn ba mươi độ, may mắn là chạng vạng, gió biển từ từ, cũng thoải mái. Đường Bạch Dạ trực tiếp gọi một chiếc xe, hai người cùng đi khách sạn, khách sạn ở Shangri-La cách sân bay một giờ lái xe. Tinh thần Hạ Thần Hi tốt hơn, quay cửa kính xe xuống nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Thành phố B làm cho người ta có cảm giác trời cao biển rộng, khắp nơi là cây cao to, đường rộng lớn, cao ốc san sát, bầu trời xanh thẳm, là một thành phố phi thường xinh đẹp, ven đường có các loại hoa nhiệt đới nở rộ.
"Thành phố B là thành phố nghỉ phép tốt." Đường Bạch Dạ nói, "Gặp đối tác cũng là một hai ngày, thời gian còn lại, anh cùng em ở thành phố B đi xung quanh giải sầu."
Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Đường tổng, em không cần người bồi, chính em giải sầu."
"Em lạc đường."
"Tin em, tuyệt đối sẽ không." Hạ Thần Hi nói, rất kiên trì, Đường Bạch Dạ cũng không miễn cưỡng, đáp ứng cho cô một người đi dạo khắp nơi.
Hai người tới khách sạn Shangri-La, trời đã tối.
Đường Bạch Dạ đặt một phòng tổng thống, Hạ Thần Hi có chút bài xích cùng anh ở cùng một chỗ, lúc checkin kéo hành lý không muốn đi lên, lại bị Đường Bạch Dạ cưỡng chế kéo đến thang máy.
Hạ Thần Hi bất đắc dĩ, cũng lười cùng anh tính toán vấn đề này, hai người đơn giản rửa mặt chải đầu, đến sảnh khách sạn ăn cơm Tây, Hạ Thần Hi nhíu mày, "Lại ăn?"
"Em suốt ngày cũng không ăn gì, cơm chiều nhất định phải ăn."
Hạ Thần Hi tính nhẩm hành trình hôm nay của cô, "Ăn điểm tâm, đi máy bay, đi ngủ, ăn cơm trưa, xuống máy bay, lại ăn cơm chiều." Đi máy bay cùng xuống máy bay loại bỏ, cô hôm nay toàn bộ còn lại ăn .
Đường Bạch Dạ khóe môi rút lại, “Lời như thế em cũng có thể nói ra, em ghét ăn cơm?”
May mắn, Đường Bạch Dạ có tâm tư, gọi tất cả đều là thức ăn thanh đạm, Hạ Thần Hi cũng có một ít khẩu vị, miễn cưỡng ăn một chút, hôm nay phòng ăn ít người, bầu không khí vô cùng tốt, Đường Bạch Dạ nhìn Hạ Thần Hi.
Mặt mộc hơi ngẩng lên, mỹ lệ động lòng người. Dưới đèn nhìn mỹ nhân, quả nhiên là càng xem càng mỹ lệ.
"Anh nhìn em như vậy làm cái gì?" Hạ Thần Hi nhíu mày.
Đường Bạch Dạ nói, "Người xưa nói, sắc đẹp thay cơm, anh cuối cùng cũng lĩnh hội chỗ ảo diệu những lời này."
Hạ Thần Hi cười, cúi đầu ăn đồ ngọt, như có điều suy nghĩ, nguyên nhân khả năng có chuyện trong lòng, cô cùng Đường Bạch Dạ một chỗ, không thích nói chuyện, thích một người chìm đắm ở thế giới của mình.
Thấp thỏm bất an, do dự uể oải. Loại này mặt trái cảm xúc, cô cực nhỏ có, cảm giác rất không thích.
Bánh ngọt vị trà , trên máy bay món ăn đều rất nhỏ, Hạ Thần Hi cũng không tâm tình ăn, hai miếng giải quyết cái bánh ngọt không hề áp lực, uống cà phê.
Cô nghiêng đầu, cười híp mắt hỏi Đường Bạch Dạ, "Đường tổng, em có thể ngủ sao?"
"Ngủ đi." Đường tổng khai ân, cuối cùng cũng cho cô ngủ, Hạ Thần Hi chỉ nghĩ cảm tạ trời đất, anh cuối cùng cũng buông tha cô . Cô đắp chăn, nhắm mắt lại đi ngủ, cái gì cũng không nghĩ.
Đường Bạch Dạ quả nhiên không ầm ĩ Hạ Thần Hi, cho cô thoải mái ngủ đến thành phố B. Hạ Thần Hi khó có được một giấc ngủ ngon, tâm tình cũng trở nên thoải mái một ít, vừa xuống máy bay, không khí nóng đập vào mặt. Đây là thành phố biển không khí nóng bức.
Nhiệt độ có hơn ba mươi độ, may mắn là chạng vạng, gió biển từ từ, cũng thoải mái. Đường Bạch Dạ trực tiếp gọi một chiếc xe, hai người cùng đi khách sạn, khách sạn ở Shangri-La cách sân bay một giờ lái xe. Tinh thần Hạ Thần Hi tốt hơn, quay cửa kính xe xuống nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Thành phố B làm cho người ta có cảm giác trời cao biển rộng, khắp nơi là cây cao to, đường rộng lớn, cao ốc san sát, bầu trời xanh thẳm, là một thành phố phi thường xinh đẹp, ven đường có các loại hoa nhiệt đới nở rộ.
"Thành phố B là thành phố nghỉ phép tốt." Đường Bạch Dạ nói, "Gặp đối tác cũng là một hai ngày, thời gian còn lại, anh cùng em ở thành phố B đi xung quanh giải sầu."
Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Đường tổng, em không cần người bồi, chính em giải sầu."
"Em lạc đường."
"Tin em, tuyệt đối sẽ không." Hạ Thần Hi nói, rất kiên trì, Đường Bạch Dạ cũng không miễn cưỡng, đáp ứng cho cô một người đi dạo khắp nơi.
Hai người tới khách sạn Shangri-La, trời đã tối.
Đường Bạch Dạ đặt một phòng tổng thống, Hạ Thần Hi có chút bài xích cùng anh ở cùng một chỗ, lúc checkin kéo hành lý không muốn đi lên, lại bị Đường Bạch Dạ cưỡng chế kéo đến thang máy.
Hạ Thần Hi bất đắc dĩ, cũng lười cùng anh tính toán vấn đề này, hai người đơn giản rửa mặt chải đầu, đến sảnh khách sạn ăn cơm Tây, Hạ Thần Hi nhíu mày, "Lại ăn?"
"Em suốt ngày cũng không ăn gì, cơm chiều nhất định phải ăn."
Hạ Thần Hi tính nhẩm hành trình hôm nay của cô, "Ăn điểm tâm, đi máy bay, đi ngủ, ăn cơm trưa, xuống máy bay, lại ăn cơm chiều." Đi máy bay cùng xuống máy bay loại bỏ, cô hôm nay toàn bộ còn lại ăn .
Đường Bạch Dạ khóe môi rút lại, “Lời như thế em cũng có thể nói ra, em ghét ăn cơm?”
May mắn, Đường Bạch Dạ có tâm tư, gọi tất cả đều là thức ăn thanh đạm, Hạ Thần Hi cũng có một ít khẩu vị, miễn cưỡng ăn một chút, hôm nay phòng ăn ít người, bầu không khí vô cùng tốt, Đường Bạch Dạ nhìn Hạ Thần Hi.
Mặt mộc hơi ngẩng lên, mỹ lệ động lòng người. Dưới đèn nhìn mỹ nhân, quả nhiên là càng xem càng mỹ lệ.
"Anh nhìn em như vậy làm cái gì?" Hạ Thần Hi nhíu mày.
Đường Bạch Dạ nói, "Người xưa nói, sắc đẹp thay cơm, anh cuối cùng cũng lĩnh hội chỗ ảo diệu những lời này."
Hạ Thần Hi cười, cúi đầu ăn đồ ngọt, như có điều suy nghĩ, nguyên nhân khả năng có chuyện trong lòng, cô cùng Đường Bạch Dạ một chỗ, không thích nói chuyện, thích một người chìm đắm ở thế giới của mình.
Thấp thỏm bất an, do dự uể oải. Loại này mặt trái cảm xúc, cô cực nhỏ có, cảm giác rất không thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.