Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2132: Hi vọng lại 14

Trình Ninh Tĩnh

05/06/2017

Kỳ quái nhất chính là, trên bàn có hai cái chén đũa, hai ly rượu vang trắng, một chén cơm ăn phân nửa, trong một cái chén khác không động, thức ăn vẫn tỏa ra hơi nóng, toàn bộ căn phòng có hương vị ấm áp.

Thượng tướng Shawn tháo cái nón, mỉm cười hỏi, "Con có khách sao?"

Nolan qua loa đáp một tiếng, lại hỏi "Dượng tìm con có chuyện gì không?"

Trong giọng nói lệnh đuổi khách vô cùng rõ ràng, mang theo một thái độ có việc liền nói không có việc gì liền đi, thượng tướng Shawn có chút ngoài ý muốn, điều này hiển nhiên là hai người đang dùng cơm, nhưng mà, trong đó một chén cơm cũng không động tới.

Nolan tâm tình đột nhiên thay đổi tốt hơn, người cũng rất tinh thần, một chút cũng không giống nam nhân mất vợ, trái lại sống rất thoải mái, mấy ngày này vẫn đóng cửa không ra, trừ mua đồ dùng tất yếu hằng ngày, anh đều ở nhà, cửa sổ cũng kéo rất chặt.

Thượng tướng Shawn không khỏi nghĩ đến một khả năng.

Trong lòng ông lạnh lẽo, "Nolan, con có phải xuất hiện ảo giác hay không?"

"Dượng nói cái gì? Con không hiểu." Nolan nói, mi tâm hơi nheo.

Thượng tướng Shawn nheo con mắt lại, "Con đang cùng ai ăn cơm? Lục Trăn? Mới vừa là cái hình ảnh gì, là các con vừa nói vừa cười đang dùng cơm? Con xem một chút chén cơm này, con nhìn kỹ một chút, nó không có bị động qua?"

"Không có chuyện này." Nolan trầm giọng nói, "Con biết con đang làm cái gì, dượng nếu không có việc gì, xin dượng rời đi."

"Nolan, con bị bệnh!" Thượng tướng Shawn trên cơ bản có thể khẳng định, Nolan xuất hiện ảo giác, bằng không, anh ta không có khả năng khôi phục được nhanh như vậy, anh ta tự giam mình ở trong căn phòng này, hình ảnh Lục Trăn ở khắp nơi.



Ở trong ý thức của anh ta, Lục Trăn ở cùng anh, vĩnh viễn không rời đi.

Nói không chừng, lúc bọn họ nói chuyện, Nolan đều cảm thấy Lục Trăn liền ngồi ở bên cạnh, ông vừa mới nghĩ như vậy liền nhìn thấy ánh mắt của Nolan yên lặng nhìn một điểm, chính là chỗ chén đũa không động kia.

Thần sắc đều dịu dàng rất nhiều.

Trong lòng ông giận dữ, cuống quít chắn qua đi, Nolan lấy lại tinh thần, thần sắc rất khó nhìn, thượng tướng Shawn tức giận nói, "Con bị bệnh, con còn dám phủ nhận? Con dám nói, mới vừa không phải con đang nhìn Lục Trăn?"

Nolan không tính toán phủ nhận, cũng không thừa nhận, thượng tướng Shawn đặc biệt đau lòng, "Con xem một chút cuộc sống của con bây giờ, giống như hình dáng gì nữa?"

"Hiện tại con sống rất tốt, các người không cần lo lắng cho con, cho tới bây giờ con không cảm thấy con vui vẻ qua như vậy." Nolan trầm giọng nói, nơi này chính là thiên đường của anh, anh rời đi một bước cũng không muốn.

"Tiếp tục như vậy nữa, con sẽ điên con biết không? Tình huống này kéo dài đã bao lâu?" Thượng tướng Shawn hỏi, điều này hiển nhiên là một loại bệnh tâm thần, cần trị liệu, tình huống kéo dài càng lâu, càng hỏng bét, đến cuối cùng, cả người anh ta cũng sẽ trở nên hoảng hốt, bất an, tiều tụy, thậm chí tử vong.

Lục Trăn chết với anh ta đả kích, thực sự quá lớn, hoàn toàn thay đổi quy luật cuộc sống của anh ta.

Nếu trước đây, chắc chắn Nolan sẽ không sống như vậy.

Suốt ngày đóng cửa ở nhà, đây lại là Nolan sao, khó trách anh ta muốn từ chức, anh ta thà ở nhà, cùng người ảo ảnh trong lòng của anh ta...

"Nolan, con thanh tỉnh một chút, Lục Trăn đã chết. "Thượng tướng Shawn quát chói tai, "Dượng biết con nhớ cậu ta, cũng biết con yêu cậu ta, nhưng cậu ta đã chết, con lại thế nào ảo tưởng cũng không có dùng, ở đây rõ ràng không có Lục Trăn, chỉ có con ảo tưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook