Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 82: Khí thế hừng hực (3)
Trình Ninh Tĩnh
06/04/2016
"Chú là người xấu trên ti vi sao? Là muốn tới bắt cháu đi bán sao?”
"Chú, cháu rất sợ, cháu không thể rời xa cha mẹ, ông bà, chú đi đi, chú đừng bắt cháu có được không?”
Hạ bảo bối diễn, giống như Đường Thành Nam là người buôn.
Bảo bối nghĩ thầm, này so sánh phù hợp với lời kịch trẻ con bị bán đi, ừ, rất tốt, bé rất có thiên phú trời cho, phải thêm một chút nước mắt lưng tròng nữa mới tốt.
Trên mặt phấn nộn nước mắt lưng tròng, cầm lấy vạt áo giống như bị cường bạo.
Đường Thành Nam thấy đứa nhỏ đáng thương như thế, lập tức xua tay, "Chú không phải là người xấu, không muốn bắt cháu.”
Hạ bảo bối ủy khuất lắc đầu, “Không, chú nhất định là người xấu, nhất định là tới bắt cháu.”
Vừa lúc có một thiếu niên người Đức đi tới, chính là người bảo bối quen.
Hạ bảo bối oa oa cầu cứu, thiếu niên người Đức dùng tiếng Anh nói, "Bảo bối, thả chó cắn hắn."
Hạ bảo bối chờ những lời này, bởi vì đứa nhỏ bảy tuổi không thể tà ác như vậy, thả chó cắn người, chờ có người xúi giục thôi.
Hạ bảo bối một mặt nước mắt lưng tròng, "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, lên cho ta, cắn chết hắn, cắn chết hắn."
Hạ bảo bối nói là tiếng Anh, bởi vì lúc huấn luyện tất cả đều là dùng tiếng Anh.
Đường Thành Nam không đem hai con cho để vào mắt, dù sao cũng là chó sủng vật, anh làm sao sợ.
Khóe môi Hạ bảo bối gọi lên một nụ cười hung tàn.
Vĩnh viễn không nên xem thường bất luận cái gì, có lẽ trong lúc lơ đãng, bọn họ sẽ lấy mạng người.
Hai con chó nghe thấy Hạ bảo bối chỉ lệnh, đột nhiên ngao một tiếng, đánh về phía Đường Thành Nam, nhanh như chớp, căn bản cũng không phải là tốc độ của chó sủng vật.
Đường Thành Nam bị hoảng sợ, Tiểu Bảo mạnh nhất, liền đem Đường Thành Nam hạ gục.
Tiểu Bối cũng nhào tới, một cước hung hăng giẫm lên mặt Đường Thành Nam.
"A, cứu mạng a..."
"Bingo, khốc!" Hạ bảo bối nơi đó có dấu vết khóc, phấn phấn nộn chỉ huy, "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, công tử hắn, công tử hắn, 3P,3P, nhanh lên một chút..."
"Mặc dù ta biết các ngươi có một phẩm vị, công hắn ủy khuất các ngươi."
"Giẫm, dùng sức giẫm..."
Hạ bảo bối cũng không hưng phấn, chỉ là rất tao nhã chỉ huy.
Thiếu niên người Đức, "... Bảo bối, thật khốc!"
"Không phải quá khen, anh chính là truyền thuyết." Hạ bảo bối cười mỉm nói, thực sự phi thường thân sĩ, chẳng sợ mình làm chuyện ác như thế, người cũng cảm thấy, đứa trẻ này thực sự là manh tử .
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối ở trên đùi Đường Thành Nam cắn một miếng, đau đến Đường Thành Nam khóc gào, như heo bị giết.
"Cứu mạng a, cứu mạng a..." Một bên kêu cứu mạng, một bên lăn.
Hạ bảo bối nói, "Tiểu Bảo, cắn lão nhị hắn."
Thiếu niên người Đức, "... Bảo bối, thật khốc!"
Đương nhiên, thường Tiểu bảo không được huấn luyện có lệnh này, Hạ bảo bối nói đùa, làm sao ác độc như vậy, chẳng qua là muốn giáo huấn người nhục mạ cha bé một chút mà thôi.
Đáng thương Đường nhị thiếu gia, bị hai con chó Tây Tạng giẫm mặt, cắn đùi, một đen một trắng một người, còn thật sự có điểm giống 3P.
"Bảo bối, cháu thế nào thả chó cắn người.” Có người nghe tiếng qua đây, lo lắng hỏi, sợ gặp chuyện không may.
Hạ bảo bối biết đúng mực, không cần mạng người, cho nên lại nước mắt lưng tròng, "Chú, ô ô ô, chú kia muốn lùa bảo bối đi bán, bảo bối rất sợ rất sợ..."
Hạ bảo bối là ai a, ưu nhã phấn nộn, lễ phép thân sĩ, mà lại là hài lòng, là đứa bé có hiếu.
"Chú, cháu rất sợ, cháu không thể rời xa cha mẹ, ông bà, chú đi đi, chú đừng bắt cháu có được không?”
Hạ bảo bối diễn, giống như Đường Thành Nam là người buôn.
Bảo bối nghĩ thầm, này so sánh phù hợp với lời kịch trẻ con bị bán đi, ừ, rất tốt, bé rất có thiên phú trời cho, phải thêm một chút nước mắt lưng tròng nữa mới tốt.
Trên mặt phấn nộn nước mắt lưng tròng, cầm lấy vạt áo giống như bị cường bạo.
Đường Thành Nam thấy đứa nhỏ đáng thương như thế, lập tức xua tay, "Chú không phải là người xấu, không muốn bắt cháu.”
Hạ bảo bối ủy khuất lắc đầu, “Không, chú nhất định là người xấu, nhất định là tới bắt cháu.”
Vừa lúc có một thiếu niên người Đức đi tới, chính là người bảo bối quen.
Hạ bảo bối oa oa cầu cứu, thiếu niên người Đức dùng tiếng Anh nói, "Bảo bối, thả chó cắn hắn."
Hạ bảo bối chờ những lời này, bởi vì đứa nhỏ bảy tuổi không thể tà ác như vậy, thả chó cắn người, chờ có người xúi giục thôi.
Hạ bảo bối một mặt nước mắt lưng tròng, "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, lên cho ta, cắn chết hắn, cắn chết hắn."
Hạ bảo bối nói là tiếng Anh, bởi vì lúc huấn luyện tất cả đều là dùng tiếng Anh.
Đường Thành Nam không đem hai con cho để vào mắt, dù sao cũng là chó sủng vật, anh làm sao sợ.
Khóe môi Hạ bảo bối gọi lên một nụ cười hung tàn.
Vĩnh viễn không nên xem thường bất luận cái gì, có lẽ trong lúc lơ đãng, bọn họ sẽ lấy mạng người.
Hai con chó nghe thấy Hạ bảo bối chỉ lệnh, đột nhiên ngao một tiếng, đánh về phía Đường Thành Nam, nhanh như chớp, căn bản cũng không phải là tốc độ của chó sủng vật.
Đường Thành Nam bị hoảng sợ, Tiểu Bảo mạnh nhất, liền đem Đường Thành Nam hạ gục.
Tiểu Bối cũng nhào tới, một cước hung hăng giẫm lên mặt Đường Thành Nam.
"A, cứu mạng a..."
"Bingo, khốc!" Hạ bảo bối nơi đó có dấu vết khóc, phấn phấn nộn chỉ huy, "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, công tử hắn, công tử hắn, 3P,3P, nhanh lên một chút..."
"Mặc dù ta biết các ngươi có một phẩm vị, công hắn ủy khuất các ngươi."
"Giẫm, dùng sức giẫm..."
Hạ bảo bối cũng không hưng phấn, chỉ là rất tao nhã chỉ huy.
Thiếu niên người Đức, "... Bảo bối, thật khốc!"
"Không phải quá khen, anh chính là truyền thuyết." Hạ bảo bối cười mỉm nói, thực sự phi thường thân sĩ, chẳng sợ mình làm chuyện ác như thế, người cũng cảm thấy, đứa trẻ này thực sự là manh tử .
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối ở trên đùi Đường Thành Nam cắn một miếng, đau đến Đường Thành Nam khóc gào, như heo bị giết.
"Cứu mạng a, cứu mạng a..." Một bên kêu cứu mạng, một bên lăn.
Hạ bảo bối nói, "Tiểu Bảo, cắn lão nhị hắn."
Thiếu niên người Đức, "... Bảo bối, thật khốc!"
Đương nhiên, thường Tiểu bảo không được huấn luyện có lệnh này, Hạ bảo bối nói đùa, làm sao ác độc như vậy, chẳng qua là muốn giáo huấn người nhục mạ cha bé một chút mà thôi.
Đáng thương Đường nhị thiếu gia, bị hai con chó Tây Tạng giẫm mặt, cắn đùi, một đen một trắng một người, còn thật sự có điểm giống 3P.
"Bảo bối, cháu thế nào thả chó cắn người.” Có người nghe tiếng qua đây, lo lắng hỏi, sợ gặp chuyện không may.
Hạ bảo bối biết đúng mực, không cần mạng người, cho nên lại nước mắt lưng tròng, "Chú, ô ô ô, chú kia muốn lùa bảo bối đi bán, bảo bối rất sợ rất sợ..."
Hạ bảo bối là ai a, ưu nhã phấn nộn, lễ phép thân sĩ, mà lại là hài lòng, là đứa bé có hiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.