Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 853: Nợ em, dùng mạng của anh trả lại 5
Trình Ninh Tĩnh
03/11/2016
Sophie quá sợ hãi, Hạ Thần Hi cũng lạnh lùng nhìn cô ta, mang cô ta ra, đã hết lòng rồi.
Sophie hung hăng cắn răng, cũng không nhiều lời, vọt đến trong rừng rậm đi.
"Thần Hi, chúng ta phải chuẩn bị tuyến đường đào tẩu thứ hai, nếu như không có Hạ Thanh tiếp ứng, chúng ta sẽ phải hướng phía tây đi, sẽ có người của vương bài đến tiếp ứng." Lý Hoan Tình nói, các cô an bài hai tuyến đi.
Tuyến của Hạ Thanh không thông, còn có tuyến của vương bài.
Hạ Thần Hi gật gật đầu, nhìn nhìn, "Đợi năm phút đồng hồ nữa."
Bầu không khí thoáng cái khẩn trương.
Phía sau, âm thanh của đạn cùng tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến, như tiếng trống dày đặc, không ngừng chấn động.
Bóng đêm, thâm trầm.
Trong gió mang theo mùi máu.
Đột nhiên, bên kia đường cái có đèn xe cường liệt chiếu qua, Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình trốn phía sau tản đá, không biết là địch hay bạn, tự nhiên các cô sẽ không lộ diện. Hai cỗ xe việt dã lần lượt dừng lại.
Tay Lý Hoan Tình và Hạ Thần Hi, chăm chú nắm cùng một chỗ, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, phía trước, một chiếc xe việt dã xuất hiện một nam nhân thân hình thon dài, , phía sau, một chiếc xe việt dã tuấn dật vô cùngbước xuống một nam nhân mặc áo gió màu đen, yêu nghiệt tinh xảo.
Mục Vân Sinh và Đường Bạch Dạ.
Hai người đồng thời nhìn trên cổ tay, tựa hồ tính thời gian...
"A Sinh..." Lý Hoan Tình giãy tay Hạ Thần Hi, run rẩy hô lên tên người trong lòng, cô ở sau tản đá đứng lên, lung lay lắc lắc đi hướng Mục Vân Sinh, Mục Vân Sinh trên mặt xẹt qua một mạt kinh hỉ, lập tức bước lên, thể lực Lý Hoan Tình bị tiêu hao, ngã vào trong ngực.
"Hoan hoan..." Mục Vân Sinh ôm cô, kêu tên của cô, ôn nhu lại tự trách.
Hạ Thần Hi không ngờ, lại ở chỗ này nhìn thấy Đường Bạch Dạ, sau khi cô không từ mà biệt, hai người là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cô có chút hoảng hốt, cô biết, chính mình không nên khóc, nhưng nước mắt nhịn không được rơi xuống, rơi vào trong lời nói, mang đến vị đạo mặn chát.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Đường Bạch Dạ cũng như ánh trăng như nhau, trong suốt, ngơ ngẩn nhìn Hạ Thần Hi.
Lúc này Hạ Thần Hi, ở trong mắt của anh là nhếch nhác, cũng là chọc người trìu mến .
Khoác mái tóc dài, mặc tù phục, trên người loang lổ vết máu, trên mặt lệ ngân đang chéo nhau, tim của anh cảm thấy đau đớn, như có cái gì xé rách trái tim của anh.
Thần Hi, em còn hận anh sao?
Đường Bạch Dạ không khống chế được tiến lên, đem Hạ Thần Hi đang ngơ ngẩn đứng lại, ôm vào trong lòng, vị đạo trên người cô cũng khó ngửi, có mùi mồ hôi, cũng có mùi máu, đang chéo nhau cùng một chỗ, mang theo khí tức dã man cùng giết chóc.
Anh lại tham lam ôm cô, cảm thụ được nhiệt độ chân thật nhất.
Thần Hi, Thần Hi...
Thần Hi của anh.
Xin lỗi, để em chịu khổ.
Âm thanh của Hạ Thần Hi, toàn bộ cắm ở trong yết hầu, không thể lên tiếng, đau đớn như vậy, mang theo một loại cảm giác lợi hại, đem cô xỏ xuyên qua, nước mắt cô làm ướt áo gió anh, xuyên qua áo sơ mi hơi mỏng, nóng rực lồng ngực của anh.
Không kịp cảm thụ cửu biệt gặp lại chấn động, cũng không kịp giải thích cái gì, Đường Bạch Dạ đột nhiên ôm ngang lên Hạ Thần Hi, đi hướng xe việt dã, Hạ Thần Hi đem vùi đầu ở lồng ngực của anh, đột nhiên buông tất cả đề phòng.
Cô quá mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể an tâm, ngủ một giấc ngon.
Hai cỗ xe việt dã nhanh chóng ở đường cái chạy đi, Mục Vân Sinh phát một tín hiệu cho Hạ bảo bối, ở bên kia ngục giam, quân vương bài dây dưa không rõ cũng nhận được mệnh lệnh, lui lại, mỹ nhân thiếu tá biết, bọn họ đã cứu được Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình .
Hạ Thanh cũng yên lòng, may mà mình làm hai tay chuẩn bị, đi cho người thông báo với Mục Vân Sinh và Đường Bạch Dạ, nếu không, lần này các cô ấy thực sự không dễ dàng đi.
Sophie hung hăng cắn răng, cũng không nhiều lời, vọt đến trong rừng rậm đi.
"Thần Hi, chúng ta phải chuẩn bị tuyến đường đào tẩu thứ hai, nếu như không có Hạ Thanh tiếp ứng, chúng ta sẽ phải hướng phía tây đi, sẽ có người của vương bài đến tiếp ứng." Lý Hoan Tình nói, các cô an bài hai tuyến đi.
Tuyến của Hạ Thanh không thông, còn có tuyến của vương bài.
Hạ Thần Hi gật gật đầu, nhìn nhìn, "Đợi năm phút đồng hồ nữa."
Bầu không khí thoáng cái khẩn trương.
Phía sau, âm thanh của đạn cùng tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến, như tiếng trống dày đặc, không ngừng chấn động.
Bóng đêm, thâm trầm.
Trong gió mang theo mùi máu.
Đột nhiên, bên kia đường cái có đèn xe cường liệt chiếu qua, Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình trốn phía sau tản đá, không biết là địch hay bạn, tự nhiên các cô sẽ không lộ diện. Hai cỗ xe việt dã lần lượt dừng lại.
Tay Lý Hoan Tình và Hạ Thần Hi, chăm chú nắm cùng một chỗ, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, phía trước, một chiếc xe việt dã xuất hiện một nam nhân thân hình thon dài, , phía sau, một chiếc xe việt dã tuấn dật vô cùngbước xuống một nam nhân mặc áo gió màu đen, yêu nghiệt tinh xảo.
Mục Vân Sinh và Đường Bạch Dạ.
Hai người đồng thời nhìn trên cổ tay, tựa hồ tính thời gian...
"A Sinh..." Lý Hoan Tình giãy tay Hạ Thần Hi, run rẩy hô lên tên người trong lòng, cô ở sau tản đá đứng lên, lung lay lắc lắc đi hướng Mục Vân Sinh, Mục Vân Sinh trên mặt xẹt qua một mạt kinh hỉ, lập tức bước lên, thể lực Lý Hoan Tình bị tiêu hao, ngã vào trong ngực.
"Hoan hoan..." Mục Vân Sinh ôm cô, kêu tên của cô, ôn nhu lại tự trách.
Hạ Thần Hi không ngờ, lại ở chỗ này nhìn thấy Đường Bạch Dạ, sau khi cô không từ mà biệt, hai người là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cô có chút hoảng hốt, cô biết, chính mình không nên khóc, nhưng nước mắt nhịn không được rơi xuống, rơi vào trong lời nói, mang đến vị đạo mặn chát.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Đường Bạch Dạ cũng như ánh trăng như nhau, trong suốt, ngơ ngẩn nhìn Hạ Thần Hi.
Lúc này Hạ Thần Hi, ở trong mắt của anh là nhếch nhác, cũng là chọc người trìu mến .
Khoác mái tóc dài, mặc tù phục, trên người loang lổ vết máu, trên mặt lệ ngân đang chéo nhau, tim của anh cảm thấy đau đớn, như có cái gì xé rách trái tim của anh.
Thần Hi, em còn hận anh sao?
Đường Bạch Dạ không khống chế được tiến lên, đem Hạ Thần Hi đang ngơ ngẩn đứng lại, ôm vào trong lòng, vị đạo trên người cô cũng khó ngửi, có mùi mồ hôi, cũng có mùi máu, đang chéo nhau cùng một chỗ, mang theo khí tức dã man cùng giết chóc.
Anh lại tham lam ôm cô, cảm thụ được nhiệt độ chân thật nhất.
Thần Hi, Thần Hi...
Thần Hi của anh.
Xin lỗi, để em chịu khổ.
Âm thanh của Hạ Thần Hi, toàn bộ cắm ở trong yết hầu, không thể lên tiếng, đau đớn như vậy, mang theo một loại cảm giác lợi hại, đem cô xỏ xuyên qua, nước mắt cô làm ướt áo gió anh, xuyên qua áo sơ mi hơi mỏng, nóng rực lồng ngực của anh.
Không kịp cảm thụ cửu biệt gặp lại chấn động, cũng không kịp giải thích cái gì, Đường Bạch Dạ đột nhiên ôm ngang lên Hạ Thần Hi, đi hướng xe việt dã, Hạ Thần Hi đem vùi đầu ở lồng ngực của anh, đột nhiên buông tất cả đề phòng.
Cô quá mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể an tâm, ngủ một giấc ngon.
Hai cỗ xe việt dã nhanh chóng ở đường cái chạy đi, Mục Vân Sinh phát một tín hiệu cho Hạ bảo bối, ở bên kia ngục giam, quân vương bài dây dưa không rõ cũng nhận được mệnh lệnh, lui lại, mỹ nhân thiếu tá biết, bọn họ đã cứu được Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình .
Hạ Thanh cũng yên lòng, may mà mình làm hai tay chuẩn bị, đi cho người thông báo với Mục Vân Sinh và Đường Bạch Dạ, nếu không, lần này các cô ấy thực sự không dễ dàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.