Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1590: Tình thân mỏng như tờ giấy 4
Trình Ninh Tĩnh
01/02/2017
"Nếu như cha mang con đi, bọn họ vĩnh viễn không tìm được con." Hạ Phong
nói, mặt mày xẹt qua một mặt hưng phấn, "Con có đồng ý không? Chúng ta
cùng đi sáng tạo tương lai tốt hơn, cơ cấu tổng bộ của cha so với tổ
chức của con khá hơn nhiều."
Trong lòng Hạ Thanh rùng mình, trong lòng Hạ Thần Hi cũng lộp bộp một tiếng, nhóm người bọn họ thiết kế kế hoạch dụ bắt Hạ Phong, cũng không nghĩ đến, Hạ Phong ở lần này gặp mặt này sẽ mang Tiểu Tuyết đi.
An Tiêu Dao nghe nói như thế, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành.
Lục Trăn quyết định thật nhanh, "Thay đổi kế hoạch, đừng để cho ông ta mang Tiểu Tuyết đi. Người này đang phát rồ, vì nghiên cứu cái gì cũng làm được ra, Tiểu Tuyết ở bên cạnh ông ta không có gì hay trái cây ăn."
Mặc dù báo thù là quan trọng, nhưng mà, thân nhân của anh quan trọng hơn.
Đây là Tiểu Tuyết dạy anh.
Anh hận không thể ngay lập tức giết Hạ Phong, nhưng anh không thể để cho Hạ Phong làm thương tổn Tiểu Tuyết.
Nếu là vì kế hoạch của anh mà gây tổn thương đến người thân bên cạnh, anh thà rằng thủ tiêu kế hoạch.
Long Tứ an ủi anh "Cậu đừng có gấp, quán cà phê có chị em Hạ Thần Hi cùng Hạ Thanh, cũng có Thất Thất ở đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Morgan cùng người của cậu ta trong vòng ba phút cũng có thể chạy tới nên sẽ để không xảy ra chuyện gì cả."
"Vả lại, Hạ Phong không mang người tới, tất cả đều là giám thị, trong đại lâu đối diện xuống bao nhiêu người, chúng ta có thể chặn lại bao nhiêu người, không có bất cứ vấn đề gì, cậu không nên quá mức lo lắng như vậy."
An Tiêu Dao cùng Long Tứ cơ bản nhất trí ý nghĩ .
Lưng Lục Trăn rét run, nhớ tới thanh âm của Hạ Phong nghe như ôn hòa, nhưng trong lòng hàn ý quá nặng. Có những người biểu hiện ra bên ngoài là vẻ ôn hòa hiền lành, chính là nhà từ thiện, nhưng trong thâm tâm thật sự đen tối. Sau mười năm không gặp, ông ta đối với con gái ruột của mình cũng không quan tâm, nên cũng không thể mong đợi ông ta có thể đối xử tử tế với các cô.
Vì danh dự của mình, vì nghiên cứu của mình, ông ta đã phát rồ.
Tiểu Tuyết không ngờ cha mình sẽ nói như vậy, cô liền trấn định, "Cha, người không thể làm như vậy, con cũng sẽ không đồng ý ."
"Con đồng ý đi giúp những người lạ ấy, cũng không muốn giúp đỡ cha mình?" Hạ Phong thất vọng nhìn cô, như kiểu chính cô đã gây ra chuyện vô cùng đáng sợ gì đó, như kiểu cô đã mang đến cho ông một thương tổn trí mạng vậy.
Tiểu Tuyết nhẹ giọng nói, "Cha, con cũng không có ý nghĩ như vậy, con chỉ nghĩ, hiện nay điều quan trọng nhất với con là cha không nên ép bức con làm chuyện mà con không muốn làm."
"Chúng ta mười năm không gặp, nhất định phải nói những lời nghiêm túc như vậy sao?"
Sự hung ác cùng nham hiểm của Hạ Phong cũng bị đè ép, ông nhìn Tiểu Tuyết một lúc lâu, tựa là thất vọng, lại tựa là bi thương "Tiểu Tuyết, con đã thay đổi rồi, trước đây con rất nghe lời cha, bây giờ con một chút cũng không nghe lời."
Hạ Thanh chịu không nổi có người không ốm mà rên nhất, cô liền không khách khí châm chọc ông "Mười năm trước, chị hai mới mấy tuổi, ông đương nhiên có thể chà xát viên niết biển(ý nói gì nghe lấy), hiện tại chị hai có ý nghĩ của mình, ông nếu là cảm thấy không tiếp thụ được, sao năm đó ông không đem chị hai theo bên mình? Nếu là như thế , chị hai vẫn luôn là con gái ngoan ngoãn vâng lời của ông, ông cũng không lạc mất chị mười năm, chị vẫn nghe lời ông nói, ông thế nào không đi ăn no ngủ mơ một giấc đi hả?"
Miệng Hạ Thanh lưu loát, lời nói sắc như dao nhọn.
Trong lòng Hạ Phong nín một hơi, kỳ thực muốn tát Hạ Thanh một cái. Hạ Thần Hi nói, "Cha, kỳ thực không có chuyện gì quan trọng so với việc chúng ta vẫn còn sống tới giờ. Chúng ta là người một nhà, mười năm trước thất lạc, mười năm sau có thể ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, đã là hạnh phúc rồi."
Đương nhiên, loại hạnh phúc này, có lẽ ông không cho là đúng.
Cô cũng không có biện pháp thay đổi được quan niệm của ông.
Trong lòng Hạ Thanh rùng mình, trong lòng Hạ Thần Hi cũng lộp bộp một tiếng, nhóm người bọn họ thiết kế kế hoạch dụ bắt Hạ Phong, cũng không nghĩ đến, Hạ Phong ở lần này gặp mặt này sẽ mang Tiểu Tuyết đi.
An Tiêu Dao nghe nói như thế, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành.
Lục Trăn quyết định thật nhanh, "Thay đổi kế hoạch, đừng để cho ông ta mang Tiểu Tuyết đi. Người này đang phát rồ, vì nghiên cứu cái gì cũng làm được ra, Tiểu Tuyết ở bên cạnh ông ta không có gì hay trái cây ăn."
Mặc dù báo thù là quan trọng, nhưng mà, thân nhân của anh quan trọng hơn.
Đây là Tiểu Tuyết dạy anh.
Anh hận không thể ngay lập tức giết Hạ Phong, nhưng anh không thể để cho Hạ Phong làm thương tổn Tiểu Tuyết.
Nếu là vì kế hoạch của anh mà gây tổn thương đến người thân bên cạnh, anh thà rằng thủ tiêu kế hoạch.
Long Tứ an ủi anh "Cậu đừng có gấp, quán cà phê có chị em Hạ Thần Hi cùng Hạ Thanh, cũng có Thất Thất ở đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Morgan cùng người của cậu ta trong vòng ba phút cũng có thể chạy tới nên sẽ để không xảy ra chuyện gì cả."
"Vả lại, Hạ Phong không mang người tới, tất cả đều là giám thị, trong đại lâu đối diện xuống bao nhiêu người, chúng ta có thể chặn lại bao nhiêu người, không có bất cứ vấn đề gì, cậu không nên quá mức lo lắng như vậy."
An Tiêu Dao cùng Long Tứ cơ bản nhất trí ý nghĩ .
Lưng Lục Trăn rét run, nhớ tới thanh âm của Hạ Phong nghe như ôn hòa, nhưng trong lòng hàn ý quá nặng. Có những người biểu hiện ra bên ngoài là vẻ ôn hòa hiền lành, chính là nhà từ thiện, nhưng trong thâm tâm thật sự đen tối. Sau mười năm không gặp, ông ta đối với con gái ruột của mình cũng không quan tâm, nên cũng không thể mong đợi ông ta có thể đối xử tử tế với các cô.
Vì danh dự của mình, vì nghiên cứu của mình, ông ta đã phát rồ.
Tiểu Tuyết không ngờ cha mình sẽ nói như vậy, cô liền trấn định, "Cha, người không thể làm như vậy, con cũng sẽ không đồng ý ."
"Con đồng ý đi giúp những người lạ ấy, cũng không muốn giúp đỡ cha mình?" Hạ Phong thất vọng nhìn cô, như kiểu chính cô đã gây ra chuyện vô cùng đáng sợ gì đó, như kiểu cô đã mang đến cho ông một thương tổn trí mạng vậy.
Tiểu Tuyết nhẹ giọng nói, "Cha, con cũng không có ý nghĩ như vậy, con chỉ nghĩ, hiện nay điều quan trọng nhất với con là cha không nên ép bức con làm chuyện mà con không muốn làm."
"Chúng ta mười năm không gặp, nhất định phải nói những lời nghiêm túc như vậy sao?"
Sự hung ác cùng nham hiểm của Hạ Phong cũng bị đè ép, ông nhìn Tiểu Tuyết một lúc lâu, tựa là thất vọng, lại tựa là bi thương "Tiểu Tuyết, con đã thay đổi rồi, trước đây con rất nghe lời cha, bây giờ con một chút cũng không nghe lời."
Hạ Thanh chịu không nổi có người không ốm mà rên nhất, cô liền không khách khí châm chọc ông "Mười năm trước, chị hai mới mấy tuổi, ông đương nhiên có thể chà xát viên niết biển(ý nói gì nghe lấy), hiện tại chị hai có ý nghĩ của mình, ông nếu là cảm thấy không tiếp thụ được, sao năm đó ông không đem chị hai theo bên mình? Nếu là như thế , chị hai vẫn luôn là con gái ngoan ngoãn vâng lời của ông, ông cũng không lạc mất chị mười năm, chị vẫn nghe lời ông nói, ông thế nào không đi ăn no ngủ mơ một giấc đi hả?"
Miệng Hạ Thanh lưu loát, lời nói sắc như dao nhọn.
Trong lòng Hạ Phong nín một hơi, kỳ thực muốn tát Hạ Thanh một cái. Hạ Thần Hi nói, "Cha, kỳ thực không có chuyện gì quan trọng so với việc chúng ta vẫn còn sống tới giờ. Chúng ta là người một nhà, mười năm trước thất lạc, mười năm sau có thể ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, đã là hạnh phúc rồi."
Đương nhiên, loại hạnh phúc này, có lẽ ông không cho là đúng.
Cô cũng không có biện pháp thay đổi được quan niệm của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.