Chương 6
Trương Huệ
11/08/2020
Chỉ mất vài phút là lão ta đã lăn lóc ở góc phòng của Mai, Mai đi qua đi lại tính xem sẽ làm gì lão ta để xứng đáng với bản tính cầm thú dơ bẩn kia.
Vân: mày tính làm gì?
Ngọc ( cô gái Hạnh kẻ mắt cho): nói rõ lão đã làm gì đi, nghe xong sẽ tính.
Mai: cưỡng hiếp con này lúc có bầu mới mấy tháng, lấy hết tiền bạc rồi vất nó ra đường. Vừa gặp lại đã lại muốn tiếp tục giở trò.
Ngọc: đm, hãm tới vậy luôn à?
Chị Vân: thiến mẹ nó đi, nói nhiều làm gì.
Mấy người kia cũng nhao nhao hết cả lên, xem chừng con chim kia đã tới ngày tận thế rồi.
Sau một hồi âm thầm bàn bạc thì Mai nói với Hạnh.
- con này, mày ra dẹp hàng quán rồi đi ngủ đi, bầu bì không nên nhìn mấy cái cảnh máu me này.
Hạnh sợ lắm, sợ mọi người sẽ vì cô mà bị bắt thì chết.
- chị ơi, các chị ơi làm thế đi tù đấy...
Mấy người kia phá lên cười, Ngọc còn nói.
- được ăn cơm nhà nước đã sướng, cơm ăn ba bữa, quần áo phiên bản giới hạn không mua được ở đâu ngoài trong trại, không lo chết đói nữa...
- hahhhhhasa
Lão ta xanh mặt, sợ hãi run rẩy, miệng bị buộc chặt chỉ có thể ú ớ chứ không thể nào nói được...
Mai thấy Hạnh chưa đi thì quát.
- mày có đi không? Hay mày thích tao bắt mày tự tay cắt...
Mấy người kia cũng trừng mắt nhìn, Hạnh đành lủi thủi đi ra ngoài xu dọn đồ đạc ở quán.
Cánh cửa phòng đóng lại, Ngọc ngay lập tức cởi đồ, lão già kia tay chân đều bị trói chặt.
Trên người Ngọc lúc này còn mỗi bộ đồ lót, trong cái tình thế bị bắt căng như giây đàn ấy nhưng mắt của lão ta vẫn sáng rực khi nhìn thấy cơ thể Ngọc..
Mai cởi khóa quần của lão, tiện tay mat xa vài đường cơ bản để nó lên đúng tiêu chuẩn.
Mai: hàng họ tốt phết chúng mày ạ.
Vân: bảo sao đầu óc bị nó lấp đến lú lẫn.
Ngọc đi tới gần chỗ lão ta, ưỡn ẹo vài đường cơ bản, nhìn bộ phận thân dưới của lão chào cờ thẳng tắp mà cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Ngay lập tức Mai lấy hai cọng chun thắt vào con chim đốn mạt ấy, lần này thì có muốn xuống cũng không được, cứ để cho lão ta chêng vênh trên đỉnh núi đã, đến thời điểm đẩy nhẹ phát cũng đủ để dập mặt.
Lão ta bắt đầu vùng vẫy, con chim kia dường như đã giúp lão cảm thấy đau rồi, sau ấy một lúc Mai còn ve vẩy cái đũa trên tay, mắt nhìn lão ta vô cùng âu yếm, tay lại không chút do dự mà vụt mạnh vào con chim kia một phát...
Lão ta đau đớn, hai mắt trợn ngược mà không hét lên được.
Mai: lên đỉnh chưa con. Đm đời tao ghét nhất là cái loại già đầu mà suy nghĩ không bằng con vật...
Mấy người kia dù không phải chuyện của mình nhưng cũng cảm thấy hả hê. Tuy làm gái thật nhưng cũng chưa từng chặn đường sống của ai. Lão già kia vừa hiếp dâm lại còn cướp tài sản, lần này thì sẽ cho lão nếm đủ.
Ngọc: lấy cọng dây chun thắt luôn hai quả vải kia vào, con chó nhà em em làm thế mà chỉ có 3 ngày là nó rụng.
Vân: việc gì phải mất thời gian thế, lấy kéo cắt phát một là xong...
Áo xanh: đúng rồi đấy
Áo vàng: cắt nhanh còn đi làm các bà ơi.
Mai: vậy để em đi lấy kéo.
Trong lúc chờ đợi Mai đi lấy kéo thì mỗi người cũng tranh thủ vụt thêm vài phát nữa, đau thấu trời thấu đất mà kêu không ai nghe, gào không ai thèm để ý.
Có cái kéo trong tay Mai giơ ra trước mặt lão rồi hỏi.
- có phải mày đã hiếp dâm phụ nữ mang thai không? Nếu mày không nói thật thì đừng có trách tao ác...
- ( ú ớ[email protected]@@@)
Vân: con dở này, bịt mồm nó như thế thì làm sao nó nói được...
- quên mất....
Mai giật mạnh miếng giẻ trên miệng của lão, lúc này thừa cơ hội lão gào toáng lên
- cứu....có ai không? Cư....
Còn chưa kịp nói xong từ " cứu " thì đã lập tức ăn liên hoàn tát...
Vân: đm mày nghĩ bọn tao là thám tử à, cho mày lên công an nó táng vài phát không khai cũng phải khai. Thứ già đầu còn đổ đốn khốn nạn.
Mai: các chị đưa đi nha, em ngại bọn công an lắm..
Ngọc: gớm, giờ có thằng công an nó gọi nó đáp vào mặt vài triệu xem có ngại không?
Mai: bớt đi, giờ tính như thế nào đây?
Vân: nó tới tận đây giở trò đồi bại, cứ báo công an như những gì đã xảy ra thôi. Nãy giờ hành hạ thế đã đủ chưa chúng mày?
Ngọc: phí công em cởi đồ, bình thường làm thế là được đôi trăm, giờ cũng làm thế mà chỉ được đánh vài cái, không bõ.
Mai: thế thôi tránh thủ đánh đi còn cởi cái dây chun kia ra, thấy nó thâm xì rồi đấy, nó mà chết ở đây cũng phiền.
Ngọc dù nghe cảnh báo như thế nhưng cũng vẫn phang một cú chót vào con chim của lão, loại bệnh hoạn thì cũng phải gặp kẻ mạnh dạn còn lắm chiêu trò chứ..
Cọng dây chun được cởi bỏ, con chim mấy phút sau đó cũng từ từ xìu xuống, những vết lằn to nhỏ kích thước ngắn dài khác nhau. Thời gian sau này có muốn lên lại xem chừng cũng không phải dễ.
Lại một lần nữa lão ta được lôi ra ngoài, công an tới làm việc và Hạnh bắt buộc phải ra tường trình. Chẳng ai muốn dính tới pháp luật, nhưng nếu không làm thế thì sẽ chẳng có gì đảm bảo lão không quay lại trả thù.
Lão đi tù mấy năm đến khi ra thì lúc đấy cũng chẳng còn biết đứa nào ở đâu nữa rồi.
Đến tối Hạnh trở về, mặt thất thần. Mai hỏi.
- sao?
- họ hỏi bố đứa trẻ đâu?
- mày xem sự tích xọ dừa chưa? Sao không bảo với họ là con mày từ quả dừa ra.
- em đau lòng lắm.
- im mồm, loại bỏ ngay thằng khốn ấy ra khỏi đầu cho tao.
- vâng.
- đúng là vô dụng. Thế lão ta sao rồi, mấy con kia về chưa? Bọn công an có làm khó làm dễ gì không?
- chị Vân bảo cho mấy người ấy ít tiền, chuyện mà chúng ta làm với lão quy vào tự vệ.
- đúng là cuộc đời, có tiền muốn sao cũng được.
- em sẽ trả lại tiền chị ấy.
- tùy mày...
Hạnh cũng chẳng biết lão sẽ phải đi tù bao lâu, chỉ biết bản thân tạm thời sẽ an toàn. Sau cái lần ấy mọi người cũng mở lòng với Hạnh hơn, không còn ai gây khó dễ gì Hạnh nữa. Hôm ấy xóm trọ liên hoan, có một chị bỏ nghề đi lấy chồng.
Không ai vui cũng chẳng ai buồn, có người chúc mừng, có người lại bảo chị ấy ngu, tự dưng chui đầu vào rọ.
Từ khi bị người đàn ông kia bỏ rơi, Hạnh đã không còn mơ ước tới hai từ " gia đình "
Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì chị Vân hỏi Hạnh.
- có địa chỉ nhà thằng bố đứa bé mày đang mang không? Mà mày không đi siêu âm à, tháng nữa là đẻ rồi.
- em chưa đi, con em khỏe mà, em có thể cảm nhận được.
Ngọc: bố con dở, siêu âm xem nó có bệnh hay tật gì không chứ.
Mai: tật thì bỏ à, vớ vẩn.
Hạnh cũng nghĩ y như Mai vậy, dù có thế nào cũng là con mình.
Vân: hỏi không trả lời à, thằng bố nó ở đâu, cho địa chỉ để phái con ngọc tới ve vãn phát, biết đâu con họa mi của nó lại bị liệt, trả được mối thù.
Ngọc: bà làm như tôi chuyên dụ trai free ấy...
Mấy người kia phá liên cười.
- ngon thế kia cơ mà, để không phí.
- nếu mà dụ dỗ được, nhớ cho nó vài cái đũa hay cọng dây chun nha.
- hahhhhaaa....
Chị Vân lấy tay đập xuống mặt chiếu cái rầm.
- chị em im lặng, để cho con Hạnh nó phát biểu.
Hạnh ấp úng.
- phát biểu gì ạ.
Vân:: ngu vãi nhái.
Ngọc: ở đây lâu thế mà không khôn ra được tí nào.
Mai: mày nói đi, mày muốn xử thằng đấy thế nào.
Nhắc đến thằng Nam Hạnh cảm thấy rất buồn.
- em không muốn nhắc tới anh ta nữa, cũng không muốn liên quan gì nữa. Em không cần trả thù, ông trời có mắt, nhất định anh ta sẽ phải chịu quả báo.
Mai: đợi quả báo có mà mòn cả răng con ạ.
Ngọc: thôi chị em đánh chén đi, nói chuyện với con này đau đầu.
Vân: cứ đưa địa chỉ nhà nó cho tao, tao thấy quý nó rồi đấy..
Hạnh cũng đưa địa chỉ nhà thằng Nam cho Vân, mọi người có lòng tốt muốn giúp, không thể phụ lòng được..
Vân, Ngọc, Mai là ba người quan tâm Hạnh nhất, sau một hồi âm thầm điều tra thì cũng phát hiện ra thằng Nam đã có bồ mới, cao sang chanh xả cũng đang học cùng trường với nó..
Vân: ê Ngọc, mày có thể làm đảo lộn tình cảm của chúng nó không? Thấy bảo bố con đấy là thầy chủ nhiệm lớp thằng ranh con kia đấy.
Ngọc: con kiến thôi chứ có gì đâu mà to tát.
Mai: mày nói thật à?
- các bà cứ tránh ra một bên cho tôi thể hiện. Phát một không cần phát hai.
Nhìn Ngọc mặt xinh, dáng ngon, nhìn phát đã muốn xa vào hố rồi chứ chưa cần phải tán. Thêm con xe tay ga với đôi ba lần tình cờ, kiểu đéo gì chẳng coi là duyên số.
Những thành phần sở khanh như thằng Nam thì phải gặp Ngọc.
Tt buồn quá cả nhà ạ. Đọc xong cho em xin 1 like 1 cmt với ạ.
Vân: mày tính làm gì?
Ngọc ( cô gái Hạnh kẻ mắt cho): nói rõ lão đã làm gì đi, nghe xong sẽ tính.
Mai: cưỡng hiếp con này lúc có bầu mới mấy tháng, lấy hết tiền bạc rồi vất nó ra đường. Vừa gặp lại đã lại muốn tiếp tục giở trò.
Ngọc: đm, hãm tới vậy luôn à?
Chị Vân: thiến mẹ nó đi, nói nhiều làm gì.
Mấy người kia cũng nhao nhao hết cả lên, xem chừng con chim kia đã tới ngày tận thế rồi.
Sau một hồi âm thầm bàn bạc thì Mai nói với Hạnh.
- con này, mày ra dẹp hàng quán rồi đi ngủ đi, bầu bì không nên nhìn mấy cái cảnh máu me này.
Hạnh sợ lắm, sợ mọi người sẽ vì cô mà bị bắt thì chết.
- chị ơi, các chị ơi làm thế đi tù đấy...
Mấy người kia phá lên cười, Ngọc còn nói.
- được ăn cơm nhà nước đã sướng, cơm ăn ba bữa, quần áo phiên bản giới hạn không mua được ở đâu ngoài trong trại, không lo chết đói nữa...
- hahhhhhasa
Lão ta xanh mặt, sợ hãi run rẩy, miệng bị buộc chặt chỉ có thể ú ớ chứ không thể nào nói được...
Mai thấy Hạnh chưa đi thì quát.
- mày có đi không? Hay mày thích tao bắt mày tự tay cắt...
Mấy người kia cũng trừng mắt nhìn, Hạnh đành lủi thủi đi ra ngoài xu dọn đồ đạc ở quán.
Cánh cửa phòng đóng lại, Ngọc ngay lập tức cởi đồ, lão già kia tay chân đều bị trói chặt.
Trên người Ngọc lúc này còn mỗi bộ đồ lót, trong cái tình thế bị bắt căng như giây đàn ấy nhưng mắt của lão ta vẫn sáng rực khi nhìn thấy cơ thể Ngọc..
Mai cởi khóa quần của lão, tiện tay mat xa vài đường cơ bản để nó lên đúng tiêu chuẩn.
Mai: hàng họ tốt phết chúng mày ạ.
Vân: bảo sao đầu óc bị nó lấp đến lú lẫn.
Ngọc đi tới gần chỗ lão ta, ưỡn ẹo vài đường cơ bản, nhìn bộ phận thân dưới của lão chào cờ thẳng tắp mà cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Ngay lập tức Mai lấy hai cọng chun thắt vào con chim đốn mạt ấy, lần này thì có muốn xuống cũng không được, cứ để cho lão ta chêng vênh trên đỉnh núi đã, đến thời điểm đẩy nhẹ phát cũng đủ để dập mặt.
Lão ta bắt đầu vùng vẫy, con chim kia dường như đã giúp lão cảm thấy đau rồi, sau ấy một lúc Mai còn ve vẩy cái đũa trên tay, mắt nhìn lão ta vô cùng âu yếm, tay lại không chút do dự mà vụt mạnh vào con chim kia một phát...
Lão ta đau đớn, hai mắt trợn ngược mà không hét lên được.
Mai: lên đỉnh chưa con. Đm đời tao ghét nhất là cái loại già đầu mà suy nghĩ không bằng con vật...
Mấy người kia dù không phải chuyện của mình nhưng cũng cảm thấy hả hê. Tuy làm gái thật nhưng cũng chưa từng chặn đường sống của ai. Lão già kia vừa hiếp dâm lại còn cướp tài sản, lần này thì sẽ cho lão nếm đủ.
Ngọc: lấy cọng dây chun thắt luôn hai quả vải kia vào, con chó nhà em em làm thế mà chỉ có 3 ngày là nó rụng.
Vân: việc gì phải mất thời gian thế, lấy kéo cắt phát một là xong...
Áo xanh: đúng rồi đấy
Áo vàng: cắt nhanh còn đi làm các bà ơi.
Mai: vậy để em đi lấy kéo.
Trong lúc chờ đợi Mai đi lấy kéo thì mỗi người cũng tranh thủ vụt thêm vài phát nữa, đau thấu trời thấu đất mà kêu không ai nghe, gào không ai thèm để ý.
Có cái kéo trong tay Mai giơ ra trước mặt lão rồi hỏi.
- có phải mày đã hiếp dâm phụ nữ mang thai không? Nếu mày không nói thật thì đừng có trách tao ác...
- ( ú ớ[email protected]@@@)
Vân: con dở này, bịt mồm nó như thế thì làm sao nó nói được...
- quên mất....
Mai giật mạnh miếng giẻ trên miệng của lão, lúc này thừa cơ hội lão gào toáng lên
- cứu....có ai không? Cư....
Còn chưa kịp nói xong từ " cứu " thì đã lập tức ăn liên hoàn tát...
Vân: đm mày nghĩ bọn tao là thám tử à, cho mày lên công an nó táng vài phát không khai cũng phải khai. Thứ già đầu còn đổ đốn khốn nạn.
Mai: các chị đưa đi nha, em ngại bọn công an lắm..
Ngọc: gớm, giờ có thằng công an nó gọi nó đáp vào mặt vài triệu xem có ngại không?
Mai: bớt đi, giờ tính như thế nào đây?
Vân: nó tới tận đây giở trò đồi bại, cứ báo công an như những gì đã xảy ra thôi. Nãy giờ hành hạ thế đã đủ chưa chúng mày?
Ngọc: phí công em cởi đồ, bình thường làm thế là được đôi trăm, giờ cũng làm thế mà chỉ được đánh vài cái, không bõ.
Mai: thế thôi tránh thủ đánh đi còn cởi cái dây chun kia ra, thấy nó thâm xì rồi đấy, nó mà chết ở đây cũng phiền.
Ngọc dù nghe cảnh báo như thế nhưng cũng vẫn phang một cú chót vào con chim của lão, loại bệnh hoạn thì cũng phải gặp kẻ mạnh dạn còn lắm chiêu trò chứ..
Cọng dây chun được cởi bỏ, con chim mấy phút sau đó cũng từ từ xìu xuống, những vết lằn to nhỏ kích thước ngắn dài khác nhau. Thời gian sau này có muốn lên lại xem chừng cũng không phải dễ.
Lại một lần nữa lão ta được lôi ra ngoài, công an tới làm việc và Hạnh bắt buộc phải ra tường trình. Chẳng ai muốn dính tới pháp luật, nhưng nếu không làm thế thì sẽ chẳng có gì đảm bảo lão không quay lại trả thù.
Lão đi tù mấy năm đến khi ra thì lúc đấy cũng chẳng còn biết đứa nào ở đâu nữa rồi.
Đến tối Hạnh trở về, mặt thất thần. Mai hỏi.
- sao?
- họ hỏi bố đứa trẻ đâu?
- mày xem sự tích xọ dừa chưa? Sao không bảo với họ là con mày từ quả dừa ra.
- em đau lòng lắm.
- im mồm, loại bỏ ngay thằng khốn ấy ra khỏi đầu cho tao.
- vâng.
- đúng là vô dụng. Thế lão ta sao rồi, mấy con kia về chưa? Bọn công an có làm khó làm dễ gì không?
- chị Vân bảo cho mấy người ấy ít tiền, chuyện mà chúng ta làm với lão quy vào tự vệ.
- đúng là cuộc đời, có tiền muốn sao cũng được.
- em sẽ trả lại tiền chị ấy.
- tùy mày...
Hạnh cũng chẳng biết lão sẽ phải đi tù bao lâu, chỉ biết bản thân tạm thời sẽ an toàn. Sau cái lần ấy mọi người cũng mở lòng với Hạnh hơn, không còn ai gây khó dễ gì Hạnh nữa. Hôm ấy xóm trọ liên hoan, có một chị bỏ nghề đi lấy chồng.
Không ai vui cũng chẳng ai buồn, có người chúc mừng, có người lại bảo chị ấy ngu, tự dưng chui đầu vào rọ.
Từ khi bị người đàn ông kia bỏ rơi, Hạnh đã không còn mơ ước tới hai từ " gia đình "
Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì chị Vân hỏi Hạnh.
- có địa chỉ nhà thằng bố đứa bé mày đang mang không? Mà mày không đi siêu âm à, tháng nữa là đẻ rồi.
- em chưa đi, con em khỏe mà, em có thể cảm nhận được.
Ngọc: bố con dở, siêu âm xem nó có bệnh hay tật gì không chứ.
Mai: tật thì bỏ à, vớ vẩn.
Hạnh cũng nghĩ y như Mai vậy, dù có thế nào cũng là con mình.
Vân: hỏi không trả lời à, thằng bố nó ở đâu, cho địa chỉ để phái con ngọc tới ve vãn phát, biết đâu con họa mi của nó lại bị liệt, trả được mối thù.
Ngọc: bà làm như tôi chuyên dụ trai free ấy...
Mấy người kia phá liên cười.
- ngon thế kia cơ mà, để không phí.
- nếu mà dụ dỗ được, nhớ cho nó vài cái đũa hay cọng dây chun nha.
- hahhhhaaa....
Chị Vân lấy tay đập xuống mặt chiếu cái rầm.
- chị em im lặng, để cho con Hạnh nó phát biểu.
Hạnh ấp úng.
- phát biểu gì ạ.
Vân:: ngu vãi nhái.
Ngọc: ở đây lâu thế mà không khôn ra được tí nào.
Mai: mày nói đi, mày muốn xử thằng đấy thế nào.
Nhắc đến thằng Nam Hạnh cảm thấy rất buồn.
- em không muốn nhắc tới anh ta nữa, cũng không muốn liên quan gì nữa. Em không cần trả thù, ông trời có mắt, nhất định anh ta sẽ phải chịu quả báo.
Mai: đợi quả báo có mà mòn cả răng con ạ.
Ngọc: thôi chị em đánh chén đi, nói chuyện với con này đau đầu.
Vân: cứ đưa địa chỉ nhà nó cho tao, tao thấy quý nó rồi đấy..
Hạnh cũng đưa địa chỉ nhà thằng Nam cho Vân, mọi người có lòng tốt muốn giúp, không thể phụ lòng được..
Vân, Ngọc, Mai là ba người quan tâm Hạnh nhất, sau một hồi âm thầm điều tra thì cũng phát hiện ra thằng Nam đã có bồ mới, cao sang chanh xả cũng đang học cùng trường với nó..
Vân: ê Ngọc, mày có thể làm đảo lộn tình cảm của chúng nó không? Thấy bảo bố con đấy là thầy chủ nhiệm lớp thằng ranh con kia đấy.
Ngọc: con kiến thôi chứ có gì đâu mà to tát.
Mai: mày nói thật à?
- các bà cứ tránh ra một bên cho tôi thể hiện. Phát một không cần phát hai.
Nhìn Ngọc mặt xinh, dáng ngon, nhìn phát đã muốn xa vào hố rồi chứ chưa cần phải tán. Thêm con xe tay ga với đôi ba lần tình cờ, kiểu đéo gì chẳng coi là duyên số.
Những thành phần sở khanh như thằng Nam thì phải gặp Ngọc.
Tt buồn quá cả nhà ạ. Đọc xong cho em xin 1 like 1 cmt với ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.