Mê Án Đường Triều

Chương 131: Cầu vồng

Tử Dạ

07/12/2023

Khi cây roi quất mạnh xuống cơ thể Tiểu Lan cũng là lúc tiếng hét thất thanh vang lên.

"Có tiếp hay không?"

"Không.. tiếp.." Tiểu Lan ngẩng cao đầu, cô bé ngước đôi mắt đỏ sọc nhìn tên miệng méo, trong mắt cô bé tràn ngập sự thương tâm cùng lòng kiên định.

"Ngươi muốn làm phản sao." Gã miệng mắng một câu lại vung một roi xuống người Tiểu Lan.

Năm sáu cô bé đứng bên cạnh đều sợ đến ngây người, có người thì hoảng sợ tròn xoe mắt nhìn, có người thì đã sụt sịt khóc.

Tú bà quay đầu nhìn mấy cô bé, ra vẻ hung dữ nói: "Đã nhìn thấy chưa, các ngươi cũng phải nghe lời, nếu mà không nghe lời thì kết cục sẽ không khác gì nó."

Không đành lòng nhìn cảnh ấy, Trần Cẩn Phong không kiềm được lửa giận trong lòng, chàng vội xông lên trước đoạt lấy chiếc roi trong tay gã miệng méo.

Đột nhiên bị cướp roi, gã miệng méo quay ra nhìn, hóa ra là tên tiểu tử thối để dạ hương. Gã mở miệng quát: "Ngươi là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của ông đây, chán sống rồi à?"

"Ông không nhìn thấy muội ấy sắp bị đánh chết tới nơi rồi sao?" Trần Cẩn Phong phẫn nộ đáp: "Muội ấy cũng là người, ông đối xử với người ta như thế nhất định sẽ gặp báo ứng."

"Báo ứng?" Gã ta bật cười lớn: "Ta đã ở cái chốn này mười mấy năm rồi, nếu có gặp báo ứng thì cũng gặp lâu rồi, còn chờ đến lượt ngươi dạy bảo ta sao?"

"Muội ấy còn nhỏ tuổi như vậy mà ông ép muội ấy tiếp khách, ông có còn là người không?" Trần Cẩn Phong quát: "Người ta đã không chấp thuận thì sao còn không buông tha?"

"Buông tha cho nó? Mẹ nó chết, chính Thúy Phân lâu này cho tiền an táng, lúc cha nó bán nó vào đây, bọn ta đã phải bỏ ra năm mươi lượn bạc. Muốn tha cho nó sao? Ngươi bỏ ra số bạc đó nhé?" Gã miệng méo cười nhạo: "Ngươi bỏ ra cũng được, mua về làm vợ, tiểu cô nương này non đến mức bóp cũng ra nước được ấy chứ."

"Tôi bỏ thì bỏ, ông cho tôi thời gian, tôi góp đủ bạc rồi sẽ chuộc muội ấy ra." Trần Cẩn Phong nói.

"Được, ta cho ngươi ba ngày. Ngươi gom đủ một trăm lượng, còn không thì đừng nói gì hết." Gã miệng méo cười, trong mắt gã tràn đầy vẻ châm chọc. Gã ta hoàn toàn không tin người đến kiếm việc tại Thúy Phân lâu lại có thể kiếm được một trăm lượng bạc trong vòng ba ngày.

"Được, ba ngày thì ba ngày." Trần Cẩn Phong bước tới bên cạnh tú bà, nhẹ nhàng đỡ lấy Tiểu Lan lúc này đã đầy rẫy vết thương trên cơ thể.

Tất cả những cảnh này đã lọt vào mắt Lệ Quyên đang dựa người vào cửa. Một người vẫn luôn tự do phóng đãng như cô ta lúc này cũng phải rơi nước mắt.

* * *



Trong phòng Tiểu Lan.

Trần Cẩn Phong nhẹ nhàng dìu Tiểu Lan đến bên giường. Chàng nhìn cô bé có dung mạo xinh xắn trước mặt mà cảm thấy xót xa.

"Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đợi vết thương lành lại rồi thì theo ta về nhà." Trần Cẩn Phong ân cần nói.

"Về nhà?" Tiểu Lan túm lấy chăn, nhìn Trần Cẩn Phong bằng ánh mắt kinh hoàng: "Không phải huynh định bắt ta làm vợ huynh đấy chứ?"

Trần Cẩn Phong mỉm cười, xoa đầu Tiểu Lan: "Nha đầu ngốc, sao lại thế được, ta có vợ rồi."

"Nhưng mà huynh còn không nuôi được bản thân, sao lại gom được một trăm lượng bạc chứ?"

"Đây không phải việc muội cần lo, muội chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, đợi ta đến đón muội là được."

"Một trăm lượng này là ta nợ huynh, ta sẽ trả huynh." Tiểu Lan vừa nắm chặt chăn vừa nói.

Đắp chăn cho Tiểu Lan xong, Trần Cẩn Phong mỉm cười rồi đi ra ngoài.

"Chờ đã." Giọng nói dịu dàng của Tiểu Lan truyền tới từ sau lưng.

Trần Cẩn Phong chầm chậm quay người lại, giọng chàng hết sức ấm áp: "Sao thế?"

"Cảm ơn huynh." Tiểu Lan giấu mặt trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt tinh nhanh. Khóe mắt cong lên vì cười, trông vô cùng xinh đẹp.

* * *

Trời vào thu, lá rụng ngợp trời, chỉ sau một đêm nổi gió, dưới đất đã rợp một lớp lá dày. Cơn mưa sớm vừa qua đi, vầng thái dương đã lộ ra. Trần Cẩn Phong cầm chổi quét dọn. Cuộc sống như này đã trôi qua rất lâu, mỗi lần đổ dạ hương là chàng lại lén nghe ngóng từ chỗ các cô nương. Nhưng dường như chỉ cần nghe đến chữ "Tiên" là sắc mặt ai nấy đều thay đổi, còn tú bà và gã miệng méo thì càng không phải nói. Bọn họ miệng kín như bưng, đã thế còn sinh lòng cảnh giác với chàng. Tại sao ngươi ở đây lại có thái độ như vậy với Nguyệt Tiên Hồng..

"Ca ca." Một giọng nói trong sáng vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Cẩn Phong. Chàng quay đầu lại thì thấy Tiểu Lan đang dựa người vào cửa cười với chàng.

"Tiểu Lan, muội không nghỉ ngơi đi lại chạy tới đây làm gì?"

"Muội đến thăm ca ca." Tiểu Lan khẽ bước đến bên cạnh Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong cũng buông chổi, ngồi xuống thềm cửa.

"Ca ca, huynh tên là gì thế?" Tiểu Lan cất giọng ngọt ngào.



"Ta sao, cứ gọi ta là Phong ca ca." Trần Cẩn Phong đáp: "Tại sao cha lại bán muội vào đây?"

Nói đến đây, sắc mặt Tiểu Lan sa sầm lại: "Mẹ muội mất, trong nhà đến cả gạo cũng không còn chứ đừng nói đến việc chôn cất mẹ. Cha muội hết cách nên đưa muội đến đây, nói mấy năm nữa khi cha có tiền rồi sẽ chuộc muội về."

"Vậy muội ở đây được bao lâu rồi?"

"Được nửa năm rồi."

"Ồ, nửa năm, bọn họ vẫn luôn bắt ép muội sao?"

"Đúng thế." Tiểu Lan đáp: "Đây đã là lần thứ ba rồi. Bắt đầu từ tháng trước bọn họ đã bắt muội tiếp khách, muội không nghe lời thì bị đánh bằng roi. Hai lần trước muội đều ngất đi, sau này hình như sợ muội mất mạng nên đã mời đại phu đến xem bệnh. Lần này vết thương còn chưa lành thì bọn họ lại bắt đầu." Nói đoạn Tiểu Lan giơ cánh tay lên, để lộ ra những vết roi lằn và vết thương đang đóng vảy.

"Muội làm rất tốt." Trần Cẩn Phong cố nén nỗi đau trong lòng: "Làm người phải có tự tôn, phải có liêm sỉ, nếu bản thân đã không muốn thì phải kiên định đến cùng. Thực ra sự mất mát trên cơ thể không đáng sợ, đáng sợ nhất là tâm hồn muội bị mục ruỗng tại chốn này. Nếu như có một ngày muội có thể điềm nhiên đối diện với tất cả mọi thứ, thậm chí cho rằng có thể xem nhẹ mọi thứ ở đây, có thể buông bỏ, thậm chí hòa nhập vào nơi đây, thì muội đã trở thành một người không có linh hồn." Trần Cẩn Phong xoay người đối diện với Tiểu Lan: "Kiên cường đối diện với trái tim muội, đối diện với lựa chọn của bạn, cho dù cả đời này có sống thật bình thường thì muội cũng có thể mỉm cười nói với bản thân rằng mình đã thực sự sống."

Tiểu Lan yên lặng lắng nghe, mắt cô bé sáng lên, những lời huynh ấy nói thật hay biết bao.

Trần Cẩn Phong và Tiểu Lan bị cảm động lẫn nhau, cùng nhau phóng ánh mắt về hướng xa xăm, ở nơi đó có một dải cầu vồng đang bắc ngang trời.

"Ca ca, huynh xem kìa, là cầu vồng." Tiểu Lan hào hứng chỉ về phía cầu vồng: "Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím."

"Đúng thế, đẹp thật đó." Trần Cẩn Phong cười, đột nhiên trong đầu chàng sượt qua câu thơ "Vũ qua hồng thất giá thiên kiều".

"Ca ca, có phải sau khi mưa xong rồi mới có cầu vồng không?"

"Muội nhìn xem đây là hướng nào?"

Tiểu Lan ngại ngùng lắc đầu: "Muội không giỏi xem hướng đâu."

"Nơi mặt trời mọc là phía đông, cũng chính là vị trí sau lưng nơi chúng ta đang đứng, cầu vồng xuất hiện phía đối diện tức là phía tây. Cầu vồng phía tây thường xuất hiện vào sáng sớm, một khi cầu vồng này xuất hiện thì khả năng khu vực này có mưa khá lớn; còn cầu vồng hoàng hôn sẽ xuất hiện ở phía đông, khả năng có mưa khá thấp."

"Ra là vậy." Tiểu Lan cười nói: "Xem ra sau này muội phải học hỏi Phong ca ca nhiều."

Nói rồi hai người cùng bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Án Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook