Chương 1: Kẻ mặc đồ đen bí ấn
Tử Dạ
25/12/2021
"Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà sở khứ
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.."
Không khí xuân bao trùm cả đất trời, hoa đào đua nhau khoe sắc thắm, chỉ cần một cơn gió khẽ ngang qua, từng cánh đào mỏng manh lại cuốn theo chiều gió khẽ rơi mình trên mặt đất.. Những cánh hoa hồng thắm tung bay, nhảy múa trong gió giống như những con sóng làm từ hoa đào đang lăn tăn vỗ vào bờ..
Giữa không gian màu hồng đào đẹp mê hồn ấy, một thiếu nữ khoác chiếc áo bông màu xanh đang vui vẻ chơi đùa, nàng vừa chạy vừa nhảy, chốc chốc lại quay đầu nhìn, một nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
"Phong ca ca, nhanh lên, huynh mau tới bắt muội đi." Giọng nói của nàng mới đáng yêu, thánh thót làm sao.. dưới chân nàng hoa đào không ngừng cuộn xoáy, hệt như những đám mây màu hồng đang trôi..
Nghe giọng nàng, cậu thiếu niên Trần Cẩn Phong cảm thấy thật hạnh phúc, cậu tăng tốc đuổi kịp nàng: "Nhã Lâm muội muội, muội chạy chậm thôi coi chừng ngã đó.."
Nhã Lâm bước chậm lại, nàng khẽ đưa tay bắt lấy một bông hoa đào đang bay trong gió. "Phong ca ca, tặng huynh này.."
Trần Cẩn Phong cũng chậm lại, khi chỉ cách Nhã Lâm vài bước chân, cậu mỉm cười đưa hai tay ra, nhẹ nhàng ôm hoa, và ôm cả nàng Nhã Lâm đáng yêu vào lòng.
Khoảnh khắc đẹp tuyệt ấy chẳng kéo dài được bao lâu, trong gang tấc Nhã Lâm đột nhiên biến mất, thay vào đó một kẻ mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Trần Cẩn Phong. Hắn ta giữ chặt phần eo của Nhã Lâm yếu ớt, khuôn mặt nàng kinh hãi tột độ. Trần Cẩn Phong còn chưa kịp hoàn hồn, tên thích khách mặc đồ đen đó nhanh như chớp mang theo Nhã Lâm bay về hướng khác của khu vườn.
"Nhã Lâm.. Nhã Lâm.." vẫn chưa hiểu nổi tại sao lại xuất hiện biến cố này, Nhã Lâm đã bị bắt đi mất. Đúng lúc Trần Cẩn Phong không biết nên làm thế nào, tên thích khách đột nhiên dừng lại, hắn chầm chậm quay đầu về phía Cẩn Phong.
Trái tim Cẩn Phong như thắt lại, toàn thân cậu mềm nhũn, tê dại đi rồi cậu ngã thụp xuống đất. Người đó, cái người đó.. mặt hắn không có ngũ quan, là một khuôn mặt trắng bệch không ngũ quan!
Cẩn Phong không còn chút sức lực nào, cậu thấy kẻ mặt trắng đó nhẹ nhàng đặt Nhã Lâm xuống, hắn đặt tay lên cổ nàng, sau đó là một tràng cười quái dị.
Đúng vậy.. hắn đang cười.. cái điệu cười đó khiến lông tóc người ta dựng đứng, khiến toàn thân run rẩy.. cái điệu cười đáng sợ như chốn địa ngục ấy, chính là điệu cười khi chứng kiến cái chết.
"Đừng.. Nhã Lâm.. đừng mà.." tiếng gọi của cậu chẳng có tác dụng gì. Bàn tay hắn ta chậm rãi bóp chặt cổ Nhã Lâm, khuôn mặt Nhã Lâm trở nên tái nhợt đi, xanh xao, đôi mắt mở to vì khiếp sợ của nàng từ từ khép chặt lại.
Muốn đứng dậy nhưng không thể, cả cơ thể như bị vỡ vụn.. ngoài gào thét ra Cẩn Phong chẳng thể làm gì khác. Tên thích khách vô diện cười dữ tợn, một luồng khí lạnh bao quanh người Trần Cẩn Phong, không biết tại sao nhưng cậu có cảm giác đó chính là do ánh mắt của tên mặt trắng, nhưng mắt hắn ta ở đâu lại không thể tìm được. Cái cảm giác này, dùng từ "khủng khiếp" cũng không thể miêu tả hết được.
Tên mặt trắng lại ra tay, hắn bẽ gãy đầu của Nhã Lâm, đặt vào lòng bàn tay mình rồi ném về phía Cẩn Phong đang tê liệt trên nền đất. Trông thấy một vật có hình thù giống quả bóng đang bay về phía mình, Cẩn Phong theo bản năng giơ tay lên đỡ. Cúi xuống nhìn, trước mặt cậu là đầu của Nhã Lâm, vết thương to bằng cái bát ở cổ nàng không ngừng chảy máu tươi.. mắt nàng trợn trừng, ánh mắt thù hận nhìn Cẩn Phong, môi nàng nở một nụ cười quái dị.
Nụ cười kinh dị này khiến Cẩn Phong bị kích động, cậu ném cái đầu xuống đất, kinh hãi nhìn vào một phần thi thể của Nhã Lâm.. Quay đầu lại tìm tên thích khách áo đen nhưng hắn đã đi mất, chỉ để lại một cái xác không đầu mặc áo bông xanh lạnh lẽo rơi trên đất.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chỉ trong nháy mắt mà mọi thứ đều thay đổi.. vừa nãy Nhã Lâm vẫn còn tinh nghịch chạy nhảy, giờ nàng đã đầu một nơi thân một nẻo.. vậy mà bản thân lại như một thằng ngốc chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng không làm gì được. Làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây.. nói với người nhà Nhã Lâm là muội ấy bị một tên thích khách vô diện sát hại? Ai mà tin được chứ, nếu như không phải bản thân được tận mắt trông thấy, có lẽ Cẩn Phong cũng không tin chuyện hoang đường này. Tiếp theo, tiếp theo phải làm gì đây..
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà sở khứ
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.."
Không khí xuân bao trùm cả đất trời, hoa đào đua nhau khoe sắc thắm, chỉ cần một cơn gió khẽ ngang qua, từng cánh đào mỏng manh lại cuốn theo chiều gió khẽ rơi mình trên mặt đất.. Những cánh hoa hồng thắm tung bay, nhảy múa trong gió giống như những con sóng làm từ hoa đào đang lăn tăn vỗ vào bờ..
Giữa không gian màu hồng đào đẹp mê hồn ấy, một thiếu nữ khoác chiếc áo bông màu xanh đang vui vẻ chơi đùa, nàng vừa chạy vừa nhảy, chốc chốc lại quay đầu nhìn, một nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
"Phong ca ca, nhanh lên, huynh mau tới bắt muội đi." Giọng nói của nàng mới đáng yêu, thánh thót làm sao.. dưới chân nàng hoa đào không ngừng cuộn xoáy, hệt như những đám mây màu hồng đang trôi..
Nghe giọng nàng, cậu thiếu niên Trần Cẩn Phong cảm thấy thật hạnh phúc, cậu tăng tốc đuổi kịp nàng: "Nhã Lâm muội muội, muội chạy chậm thôi coi chừng ngã đó.."
Nhã Lâm bước chậm lại, nàng khẽ đưa tay bắt lấy một bông hoa đào đang bay trong gió. "Phong ca ca, tặng huynh này.."
Trần Cẩn Phong cũng chậm lại, khi chỉ cách Nhã Lâm vài bước chân, cậu mỉm cười đưa hai tay ra, nhẹ nhàng ôm hoa, và ôm cả nàng Nhã Lâm đáng yêu vào lòng.
Khoảnh khắc đẹp tuyệt ấy chẳng kéo dài được bao lâu, trong gang tấc Nhã Lâm đột nhiên biến mất, thay vào đó một kẻ mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Trần Cẩn Phong. Hắn ta giữ chặt phần eo của Nhã Lâm yếu ớt, khuôn mặt nàng kinh hãi tột độ. Trần Cẩn Phong còn chưa kịp hoàn hồn, tên thích khách mặc đồ đen đó nhanh như chớp mang theo Nhã Lâm bay về hướng khác của khu vườn.
"Nhã Lâm.. Nhã Lâm.." vẫn chưa hiểu nổi tại sao lại xuất hiện biến cố này, Nhã Lâm đã bị bắt đi mất. Đúng lúc Trần Cẩn Phong không biết nên làm thế nào, tên thích khách đột nhiên dừng lại, hắn chầm chậm quay đầu về phía Cẩn Phong.
Trái tim Cẩn Phong như thắt lại, toàn thân cậu mềm nhũn, tê dại đi rồi cậu ngã thụp xuống đất. Người đó, cái người đó.. mặt hắn không có ngũ quan, là một khuôn mặt trắng bệch không ngũ quan!
Cẩn Phong không còn chút sức lực nào, cậu thấy kẻ mặt trắng đó nhẹ nhàng đặt Nhã Lâm xuống, hắn đặt tay lên cổ nàng, sau đó là một tràng cười quái dị.
Đúng vậy.. hắn đang cười.. cái điệu cười đó khiến lông tóc người ta dựng đứng, khiến toàn thân run rẩy.. cái điệu cười đáng sợ như chốn địa ngục ấy, chính là điệu cười khi chứng kiến cái chết.
"Đừng.. Nhã Lâm.. đừng mà.." tiếng gọi của cậu chẳng có tác dụng gì. Bàn tay hắn ta chậm rãi bóp chặt cổ Nhã Lâm, khuôn mặt Nhã Lâm trở nên tái nhợt đi, xanh xao, đôi mắt mở to vì khiếp sợ của nàng từ từ khép chặt lại.
Muốn đứng dậy nhưng không thể, cả cơ thể như bị vỡ vụn.. ngoài gào thét ra Cẩn Phong chẳng thể làm gì khác. Tên thích khách vô diện cười dữ tợn, một luồng khí lạnh bao quanh người Trần Cẩn Phong, không biết tại sao nhưng cậu có cảm giác đó chính là do ánh mắt của tên mặt trắng, nhưng mắt hắn ta ở đâu lại không thể tìm được. Cái cảm giác này, dùng từ "khủng khiếp" cũng không thể miêu tả hết được.
Tên mặt trắng lại ra tay, hắn bẽ gãy đầu của Nhã Lâm, đặt vào lòng bàn tay mình rồi ném về phía Cẩn Phong đang tê liệt trên nền đất. Trông thấy một vật có hình thù giống quả bóng đang bay về phía mình, Cẩn Phong theo bản năng giơ tay lên đỡ. Cúi xuống nhìn, trước mặt cậu là đầu của Nhã Lâm, vết thương to bằng cái bát ở cổ nàng không ngừng chảy máu tươi.. mắt nàng trợn trừng, ánh mắt thù hận nhìn Cẩn Phong, môi nàng nở một nụ cười quái dị.
Nụ cười kinh dị này khiến Cẩn Phong bị kích động, cậu ném cái đầu xuống đất, kinh hãi nhìn vào một phần thi thể của Nhã Lâm.. Quay đầu lại tìm tên thích khách áo đen nhưng hắn đã đi mất, chỉ để lại một cái xác không đầu mặc áo bông xanh lạnh lẽo rơi trên đất.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chỉ trong nháy mắt mà mọi thứ đều thay đổi.. vừa nãy Nhã Lâm vẫn còn tinh nghịch chạy nhảy, giờ nàng đã đầu một nơi thân một nẻo.. vậy mà bản thân lại như một thằng ngốc chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng không làm gì được. Làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây.. nói với người nhà Nhã Lâm là muội ấy bị một tên thích khách vô diện sát hại? Ai mà tin được chứ, nếu như không phải bản thân được tận mắt trông thấy, có lẽ Cẩn Phong cũng không tin chuyện hoang đường này. Tiếp theo, tiếp theo phải làm gì đây..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.