Chương 23: Mật thất
Tử Dạ
25/12/2021
Rẽ phải rồi lại rẽ trái, cuối cùng nam tử
dừng lại trước một nhà dân, gõ 3 tiếng lên cửa, bên trong vọng ra tiếng
một lão nhân: "Muốn bán thứ gì?" Nam tử trả lời: "Không bán đồ, muốn xem xem có món đồ chơi nào mới lạ." Từ bên trong lại nói vọng ra: "Đồ mới
lạ thì không có, chỉ có một đống sắt vụn thôi." "Búp bê tổ truyền chẳng
phải luôn có một con đó sao." "Không có, cậu nhớ nhầm rồi." "Nhà bên
cạnh không có ai cả." Cánh cửa kẽo kẹt mở ra một khoảng hở, nam tử bảo
Trần Cẩn Phong chui vào.
Đập vào mắt chàng là một lạc viện vô cùng cũ kĩ, nam tử nháy mắt ra hiệu với Cẩn Phong đi vào trong phòng. Trong phòng không thấy bóng dáng lão nhân ban nãy, Trần Cẩn Phong nghi ngờ nhìn nam tử, lẽ nào ở đây có mật thất? Còn đang mài suy nghĩ, nam tử nhanh chóng xuất ba chưởng, một tiếng "ầm" vang lên, bức tường bên trái tách ra một con đường nhỏ, hai người họ lách người vào trong, bức tường trong nháy mắt lại đóng chặt lại. Vì không có đèn, trước mắt chỉ là một mảng tối đen như mực.
Hai người men theo địa đạo đi được một đoạn, thấy có ánh sáng lờ mờ trước mặt, càng đi vào sâu ánh sáng càng rõ hơn. Đi hết con đường phát hiện đây là một mật thất, bên trong có một lão nhân đang tỉ mỉ kiểm tra đèn dầu.
"Lý Bộc, ra ngoài trước đi." Lão nhân tên Lý Bộc cung kính cúi chào nam tử sau đó lui ra ngoài.
"Huynh rốt cuộc là ai, đây là đâu, sao lại đưa ta tới đây?"
Nam tử nghe vậy lông mày hơi nhướn lên, cười tươi: "Ta tên Võ Dương, đây là một mật thất của ta, đã là mật thất tất nhiên không được cho người ngoài biết, huynh sở dĩ được tới đây là vì ta muốn kết giao với huynh."
"Kết giao với ta?" Trần Cẩn Phong nhìn đối phương bằng ánh mắt ngờ vực, bắt đầu hối hận vì hành động liều lĩnh đi theo người lạ của mình.
"Ta có thể bảo đảm cho huynh rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay." Mắt Võ Dương sáng lên: "Ta sẽ phái người đưa cha mẹ huynh đến nơi an toàn, đến thời điểm thích hợp cả nhà huynh có thể đoàn tụ với nhau."
"Nghe thì hay lắm, nhưng ta không rõ giá trị lợi dụng của bản thân nằm ở đâu, huống hồ ta không biết chút gì về thân phận của huynh, bảo ta sao có thể tin huynh. Thêm nữa đào tẩu khỏi thâm cung đại viện không phải chuyện dễ dàng." Trần Cẩn Phong hơi tỏ vẻ khinh khỉnh.
"Ta biết huynh nghi ngờ khả năng của ta, nhưng xin huynh hãy tin ta, ta nói được làm được, nếu huynh có gan cược." Võ Dương không hề nao núng do dự.
Cược thật sao, cược mạng sống của bản thân, của cha mẹ? Ván cược này lớn quá rồi, hơn nữa bản thân còn chẳng biết gì về nam nhân này, sao có thể tuỳ tiện tin lời hắn đây.
"Xin lỗi, ta ghi nhận lòng tốt của huynh, nhưng ta không thể làm vậy." Trần Cẩn Phong nói, chàng vẫn đang âm thầm quan sát đánh giá nam tử trước mặt.
"Ta biết huynh đang lo lắng điều gì." Võ Dương nói đoạn lấy ra một lá thư đặt trên chiếc bàn trước trước mặt Cẩn Phong: "Xem cái này đi, có lẽ huynh sẽ đổi ý."
Trần Cẩn Phong do dự một lát, đưa tay mở lá thư, mấy dòng chữ rồng bay phượng múa xuất hiện trên mảnh giấy: "Cẩn Phong con, ta và mẹ con đã lên một kế hoạch chạy trốn, kế hoạch đang được thực hiện, sau khi nhận thư nhanh chóng bàn luận với người đưa thư về kế hoạch, việc lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại."
Trần Cẩn Phong cầm bức thư lên quan sát tỉ mỉ dưới ánh đèn dầu, sau khi chắc chắn đây là chữ viết tay của cha mình, chàng đốt mảnh giấy thành tro.
"Lấy gia phụ ra huynh nghĩ ta sẽ đồng ý sao? Ta còn chưa rõ có phải huynh uy hiếp bắt họ viết vậy không." Trong lòng Cẩn Phong rất hỗn độn, chàng không muốn mạo hiểm tính mạng của bản thân và cha mẹ, nhưng cũng không muốn phải thành thân với một nữ tử mình không yêu.
"Huynh nghĩ Trần huyện lệnh là người có thể dễ dàng uy hiếp được sao?" Võ Dương nhướn mày, tiếp lời Cẩn Phong.
Trần Cẩn Phong nhìn Võ Dương, sao gia phụ lại tin tưởng người này, lẽ nào hắn thực sự có thể giúp ta, có thể hắn là bạn cũ của gia phụ? Không đúng, nhìn tuổi của hắn thì điều này không có khả năng.
"Dù thế nào ta cũng sẽ không làm vậy, ta đã quyết định lấy công chúa thì sẽ không đổi ý." Trần Cẩn Phong quay lưng lại với nam tử.
"Huynh cam tâm nhìn cha mẹ mình đau khổ sao?" Nam tử lạnh lùng nói.
Trần Cẩn Phong không nói gì nhưng câu nói này quả thực khiến chàng sững người, chàng không hiểu nam tử này rốt cuộc có ý gì.
"Cha mẹ huynh đang ở cung Dịch Đình. Ta nghĩ huynh nên biết một chút tình hình ở đó. Nơi đó nhốt giữ con cái của các vương công đại thần có tội, bọn họ bên ngoài hưởng xa hoa phú quý quen rồi, nay tự nhiên bị nhốt lại sẽ phát sinh tâm lí thù hận với triều đình, tâm tính thay đổi.." Võ Dương dừng lại giữa chừng.
Nghe thấy những chuyện trong cung Dịch Đình, lòng Cẩn Phong xót xa, cha mẹ ở nơi đó phải chịu đựng những chuyện không tốt gì? Không, sẽ không đâu, ta sẽ trở thành phò mã, Hoàng thượng Hoàng hậu sẽ không làm những chuyện như vậy với cha mẹ của phò mã. Những những lời người này nói không thể không tin hoàn toàn, ít nhất trong tay hắn cũng có giấy viết tay của gia phụ, cho thấy gia phụ khá tin tưởng hắn. Hơn nữa hắn lừa ta thì có ích gì, chẳng lẽ giống lời hắn nói, hắn muốn kết giao với ta?
Trần Cẩn Phong ngập ngừng: "Cha mẹ ở nơi có điều kiện không tốt, e rằng không đợi nổi 7 ngày. Ngày mai ta sẽ tấu trình lên Hoàng thượng xin người hạ lệnh sắp xếp lại nơi ăn chốn ở. À đúng rồi, nếu huynh thân thuộc với những chuyện trong cung như vậy, phiền huynh nói với gia phụ ta, Cẩn Phong đã quyết định kết duyên với công chúa, xin cha mẹ yên tâm, 7 ngày nữa sẽ được đoàn tụ."
Võ Dương vẫn lạnh lùng: "Nếu huynh đã quyết như vậy thì coi như ta chưa nói gì, ta sẽ giúp huynh chuyển lời."
Quay về thực tại, lòng Cẩn Phong nhói đau, không biết cha mẹ giờ sao rồi. Bây giờ không thể vào cung, làm vậy chỉ càng khiến Hoàng thượng nghi ngờ, chỉ có thể chờ tới sáng mai.
Một đêm mất ngủ..
Tử Thần điện.
Trần Cẩn Phong quỳ giữa đại điện, Hoàng thượng tọa trên long ỷ, một giọng nói từ tốn cất lên: "Trần ái khanh tới diện kiến trẫm sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Trần Cẩn Phong cúi rạp người: "Đêm qua thần có một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy có một vài điều không lí giải được, thần trộm nghĩ Hoàng thượng có thể giúp thần lí giải nên vội vã chạy tới đây."
Hoàng thượng có vẻ hứng thú với lời chàng nói, ông hơi nhổm người dậy: "Nói ta nghe xem."
Đập vào mắt chàng là một lạc viện vô cùng cũ kĩ, nam tử nháy mắt ra hiệu với Cẩn Phong đi vào trong phòng. Trong phòng không thấy bóng dáng lão nhân ban nãy, Trần Cẩn Phong nghi ngờ nhìn nam tử, lẽ nào ở đây có mật thất? Còn đang mài suy nghĩ, nam tử nhanh chóng xuất ba chưởng, một tiếng "ầm" vang lên, bức tường bên trái tách ra một con đường nhỏ, hai người họ lách người vào trong, bức tường trong nháy mắt lại đóng chặt lại. Vì không có đèn, trước mắt chỉ là một mảng tối đen như mực.
Hai người men theo địa đạo đi được một đoạn, thấy có ánh sáng lờ mờ trước mặt, càng đi vào sâu ánh sáng càng rõ hơn. Đi hết con đường phát hiện đây là một mật thất, bên trong có một lão nhân đang tỉ mỉ kiểm tra đèn dầu.
"Lý Bộc, ra ngoài trước đi." Lão nhân tên Lý Bộc cung kính cúi chào nam tử sau đó lui ra ngoài.
"Huynh rốt cuộc là ai, đây là đâu, sao lại đưa ta tới đây?"
Nam tử nghe vậy lông mày hơi nhướn lên, cười tươi: "Ta tên Võ Dương, đây là một mật thất của ta, đã là mật thất tất nhiên không được cho người ngoài biết, huynh sở dĩ được tới đây là vì ta muốn kết giao với huynh."
"Kết giao với ta?" Trần Cẩn Phong nhìn đối phương bằng ánh mắt ngờ vực, bắt đầu hối hận vì hành động liều lĩnh đi theo người lạ của mình.
"Ta có thể bảo đảm cho huynh rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay." Mắt Võ Dương sáng lên: "Ta sẽ phái người đưa cha mẹ huynh đến nơi an toàn, đến thời điểm thích hợp cả nhà huynh có thể đoàn tụ với nhau."
"Nghe thì hay lắm, nhưng ta không rõ giá trị lợi dụng của bản thân nằm ở đâu, huống hồ ta không biết chút gì về thân phận của huynh, bảo ta sao có thể tin huynh. Thêm nữa đào tẩu khỏi thâm cung đại viện không phải chuyện dễ dàng." Trần Cẩn Phong hơi tỏ vẻ khinh khỉnh.
"Ta biết huynh nghi ngờ khả năng của ta, nhưng xin huynh hãy tin ta, ta nói được làm được, nếu huynh có gan cược." Võ Dương không hề nao núng do dự.
Cược thật sao, cược mạng sống của bản thân, của cha mẹ? Ván cược này lớn quá rồi, hơn nữa bản thân còn chẳng biết gì về nam nhân này, sao có thể tuỳ tiện tin lời hắn đây.
"Xin lỗi, ta ghi nhận lòng tốt của huynh, nhưng ta không thể làm vậy." Trần Cẩn Phong nói, chàng vẫn đang âm thầm quan sát đánh giá nam tử trước mặt.
"Ta biết huynh đang lo lắng điều gì." Võ Dương nói đoạn lấy ra một lá thư đặt trên chiếc bàn trước trước mặt Cẩn Phong: "Xem cái này đi, có lẽ huynh sẽ đổi ý."
Trần Cẩn Phong do dự một lát, đưa tay mở lá thư, mấy dòng chữ rồng bay phượng múa xuất hiện trên mảnh giấy: "Cẩn Phong con, ta và mẹ con đã lên một kế hoạch chạy trốn, kế hoạch đang được thực hiện, sau khi nhận thư nhanh chóng bàn luận với người đưa thư về kế hoạch, việc lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại."
Trần Cẩn Phong cầm bức thư lên quan sát tỉ mỉ dưới ánh đèn dầu, sau khi chắc chắn đây là chữ viết tay của cha mình, chàng đốt mảnh giấy thành tro.
"Lấy gia phụ ra huynh nghĩ ta sẽ đồng ý sao? Ta còn chưa rõ có phải huynh uy hiếp bắt họ viết vậy không." Trong lòng Cẩn Phong rất hỗn độn, chàng không muốn mạo hiểm tính mạng của bản thân và cha mẹ, nhưng cũng không muốn phải thành thân với một nữ tử mình không yêu.
"Huynh nghĩ Trần huyện lệnh là người có thể dễ dàng uy hiếp được sao?" Võ Dương nhướn mày, tiếp lời Cẩn Phong.
Trần Cẩn Phong nhìn Võ Dương, sao gia phụ lại tin tưởng người này, lẽ nào hắn thực sự có thể giúp ta, có thể hắn là bạn cũ của gia phụ? Không đúng, nhìn tuổi của hắn thì điều này không có khả năng.
"Dù thế nào ta cũng sẽ không làm vậy, ta đã quyết định lấy công chúa thì sẽ không đổi ý." Trần Cẩn Phong quay lưng lại với nam tử.
"Huynh cam tâm nhìn cha mẹ mình đau khổ sao?" Nam tử lạnh lùng nói.
Trần Cẩn Phong không nói gì nhưng câu nói này quả thực khiến chàng sững người, chàng không hiểu nam tử này rốt cuộc có ý gì.
"Cha mẹ huynh đang ở cung Dịch Đình. Ta nghĩ huynh nên biết một chút tình hình ở đó. Nơi đó nhốt giữ con cái của các vương công đại thần có tội, bọn họ bên ngoài hưởng xa hoa phú quý quen rồi, nay tự nhiên bị nhốt lại sẽ phát sinh tâm lí thù hận với triều đình, tâm tính thay đổi.." Võ Dương dừng lại giữa chừng.
Nghe thấy những chuyện trong cung Dịch Đình, lòng Cẩn Phong xót xa, cha mẹ ở nơi đó phải chịu đựng những chuyện không tốt gì? Không, sẽ không đâu, ta sẽ trở thành phò mã, Hoàng thượng Hoàng hậu sẽ không làm những chuyện như vậy với cha mẹ của phò mã. Những những lời người này nói không thể không tin hoàn toàn, ít nhất trong tay hắn cũng có giấy viết tay của gia phụ, cho thấy gia phụ khá tin tưởng hắn. Hơn nữa hắn lừa ta thì có ích gì, chẳng lẽ giống lời hắn nói, hắn muốn kết giao với ta?
Trần Cẩn Phong ngập ngừng: "Cha mẹ ở nơi có điều kiện không tốt, e rằng không đợi nổi 7 ngày. Ngày mai ta sẽ tấu trình lên Hoàng thượng xin người hạ lệnh sắp xếp lại nơi ăn chốn ở. À đúng rồi, nếu huynh thân thuộc với những chuyện trong cung như vậy, phiền huynh nói với gia phụ ta, Cẩn Phong đã quyết định kết duyên với công chúa, xin cha mẹ yên tâm, 7 ngày nữa sẽ được đoàn tụ."
Võ Dương vẫn lạnh lùng: "Nếu huynh đã quyết như vậy thì coi như ta chưa nói gì, ta sẽ giúp huynh chuyển lời."
Quay về thực tại, lòng Cẩn Phong nhói đau, không biết cha mẹ giờ sao rồi. Bây giờ không thể vào cung, làm vậy chỉ càng khiến Hoàng thượng nghi ngờ, chỉ có thể chờ tới sáng mai.
Một đêm mất ngủ..
Tử Thần điện.
Trần Cẩn Phong quỳ giữa đại điện, Hoàng thượng tọa trên long ỷ, một giọng nói từ tốn cất lên: "Trần ái khanh tới diện kiến trẫm sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Trần Cẩn Phong cúi rạp người: "Đêm qua thần có một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy có một vài điều không lí giải được, thần trộm nghĩ Hoàng thượng có thể giúp thần lí giải nên vội vã chạy tới đây."
Hoàng thượng có vẻ hứng thú với lời chàng nói, ông hơi nhổm người dậy: "Nói ta nghe xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.