Chương 5: Nụ cười đó có ý nghĩa gì?
Tử Dạ
25/12/2021
Vụ án lại rơi vào bế tắc, Bùi Đàm vô thức
vuốt chòm râu hoa râm của mình, rốt cuộc là kẻ nào làm chứ? Ông đảo mắt
một vòng quan sát những học sĩ đứng trong sảnh, ánh mắt ông dừng lại ở
một người: "Đêm xảy ra án mạng ngươi đang làm gì?"
Mọi người nghe Bùi Đàm hỏi vậy đều dồn sự chú ý lên người được hỏi, người đó không ai khác chính là Ân Huy.
Không ngờ Bùi Đàm lại đặt câu hỏi cho mình, Ân Huy không kịp định thần. Thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình, anh ta như bừng tỉnh: "Tiểu nhân.. tiểu nhân ngủ trong phòng."
"Ngươi đã nói là ngủ trong phòng, vậy có ai làm chứng không?" Ánh mắt Bùi Đàm uy nghiêm, sắc lạnh khiến Ân Huy phải rùng mình.
"Cái này.. cái này.. không có ai làm chứng.." Giọng Ân Huy bé dần đi, anh ta dường như đã hiểu được ý đồ của Bùi Đàm.
"Tên tội đồ to gan, dám bịa đặt vu khống." Bùi Đàm đột nhiên đứng dậy đập bàn quát: "Một kẻ độc ác ngông cuồng, bản quan từ đầu đã nghi ngờ ngươi rồi."
Nghe thấy Bùi Đàm luận tội mình, Ân Huy có vẻ không phục, anh ta không ngừng hỏi vặn lại: "Nếu đại nhân đã cho rằng là do tiểu nhân làm, vậy xin hãy đưa ra bằng chứng. Việc tiểu nhân làm tiểu nhân sẽ nhận, còn việc không làm cũng sẽ tuyệt đối không thay kẻ khác nhận tội."
"Hừ, sự việc đến nước này rồi ngươi vẫn còn dám nguỵ biện. Nghe rõ lời bản quan nói đây." Bùi Đàm khẽ vuốt râu, bước lên phía trước vài bước. "Ngày hôm đó ở trường thi võ, nhà ngươi đã thu Dương Tu và Chu Suất, tự biết giải Trạng nguyên đã vuột mất khỏi tầm tay, lẽ ra ngươi nên biết chấp nhận sự thực. Nhưng ngươi không cam lòng, vậy nên mới nghĩ ra mưu kế một mũi tên trúng hai đích. Đêm xảy ra án mạng, Dương Tu vừa dùng bữa tối xong, ngươi mượn cớ qua tìm cậu ta, Dương Tu thấy là bạn đồng môn nên không tiện từ chối nên đã cho ngươi vào trong. Thế nhưng cậu ta không bao giờ có thể ngờ rằng, kẻ bước vào căn phòng kia mang tâm địa của quỷ dữ, hắn ta nhân lúc cậu không để ý đã đâm cậu ta một dao chí mạng. Phòng ngươi ở ngay cạnh phòng Dương Tu, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho ngươi gây án. Sau khi giết người, ngươi khóa cửa phòng từ bên trong, sau đó thoát ra bằng đường cửa sổ chui vào phòng ngươi. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy ngươi không da khỏi phòng, nhưng trên thực tế ngươi đã lặng lẽ giết chết Võ Trạng nguyên trong chính căn phòng của cậu ta. Hôm nay ngươi lại đứng đây diễn kịch trước mặt bản quan, lợi dụng mối bất hòa giữa Chu Suất và Dương Tu, dựng lên câu chuyện Bảng nhãn giết Trạng nguyên, bản quan sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, xét lại toàn bộ câu chuyện, người được lợi nhất chính là ngươi, Ân Huy."
Nghe thấy những lời này, Ân Huy to gan cãi lại: "Bùi đại nhân đúng là biết dựng kịch, chỉ dựa vào mấy thứ vô căn cứ như vậy mà có thể tuyên án, tại hạ không phục, chỉ riêng chuyện này tại hạ đã không thích rồi."
"Việc đến nước này rồi còn không mau thành thực nhận tội, người đâu, lôi Ân Huy xuống phạt 30 trượng."
Lời vừa dứt, hai người thị vệ liền lao về phía trước, mỗi người giữ một chân Ân Huy, kéo ngã anh ta xuống đất, lại thêm hai thị vệ nữa tiến lên mỗi người giữ một tay anh ta. Mỗi người giữ một chi Ân Huy như đang khiêng lợn, lôi anh ta về một góc. Một người trong đám cười khúc khích, giơ cao cây roi trong tay nhắm vào mông Ân Huy mà đánh.
"Dừng tay.." một giọng nói tức giận khiến cây roi kia cũng phải dừng lại giữa không trung, không dám đánh tiếp. Nhìn rõ mặt kẻ vừa hét lên, Bùi Đàm ngờ vực: "Cái gì, đây là có ý gì, ngươi muốn giúp hắn sao?"
"Giúp hắn?" Nói đoạn người này bước nhanh về phía trước, nhanh như chớp cướp cây roi khỏi tay người thị vệ, đánh cật lực vào mông Ân Huy.
Những người thị vệ không ngờ đến việc này, bọn họ đứng đờ người nhìn Ân Huy đang bị đánh đến kêu gào thảm thiết. Người đánh anh ta chính là Chu Suất. Chu Suất dồn hết sự phẫn nộ vào cây roi, độ mạnh của nó không cần nói cũng biết, chỉ mới đánh có mấy roi mà Ân Huy đã ngất lịm đi..
"Dừng tay.." Bùi Đàm định thần lại quát lớn, mấy người thị vệ nghe vậy vội tiến lên phía trước đoạt cây roi khỏi tay Chu Suất. Mấy người họ phải mất một lúc mới có thể khống chế được Chu Suất, ấn người hắn ta xuống đất.
"ahihi, dám ăn hiếp lão tử, tên tiểu tử nhà ngươi đáng bị đánh lắm, để lão tử cho ngươi nếm mùi lợi hại." Mặc dù bị ấn ngã, cái miệng của Chu Suất vẫn không chịu buông tha cho Ân Huy.
Thấy Chu Suất nổi nóng, Bùi Đàm nạt lớn: "To gan, dám làm loạn trước mặt bản quan. Niệm tình ngươi đỗ tiến sĩ, hôm nay bản quan không tính toán với ngươi. Người đâu, mang Ân Huy về chờ xử lí."
Một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt Ân Huy, anh ta bị dòng nước lạnh ngắt làm cho tỉnh lại, vết thương đau nhức trên cơ thể khiến Ân Huy cứ rên rỉ không ngừng, sợ hãi nhìn khuôn mặt đang nổi giận phừng phừng của Chu Suất. Thấy Ân Huy đang nhìn mình, Chu Suất giơ nắm đấm lên dọa nạt, khiến Ân Huy vội vàng cúi đầu nhắm mắt, sợ lại bị ăn đánh thêm lần nữa. Hai người thị vệ kéo Ân Huy đang nằm tê liệt trên đất dậy, chuẩn bị đưa anh ta đi.
"Khoan đã.." một nam tử khoác áo dài màu trắng ngà rẽ đám đông bước ra, khuôn mặt chàng tuấn tú, đôi mắt đen láy ẩn chứa cái nhìn xa xăm, ánh mắt vô cùng tinh tường, sắc bén. "Tại hạ cảm thấy vụ án này còn nhiều điểm nghi vấn, nếu như vội vàng kết án e là sẽ không được người dân tin phục, xin đại nhân minh xét."
"Đúng đúng đúng, Trần lão gia nói thật chính xác." Chủ quán cũng phụ họa theo, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Đàm đang nghiêm khắc nhìn mình, có chút chột dạ nên nhanh chóng lui xuống.
"Ngươi là kẻ nào, to gan dám lên đây đòi dạy dỗ bản quan. Bản quan kết án hoàn toàn là dựa trên sự thực, ở đâu ra có chuyện phán xử sai."
"Lời đại nhân kết luận có phải hơi sớm rồi không?" Trần Cẩn Phong thấy Bùi Đàm luận điệu hoang đường, không nhịn được nữa mà nói lại.
Trần Kính Dư đang đứng bên cạnh bước lên trước ra hiệu với Cẩn Phong sau đó kéo chàng sang một bên.
"Kính Dư, chúng ta đi thi không phải là vì bách tính sao. Những kẻ ngông cuồng phải dạy cho chúng một bài học thì không nói, nhưng bây giờ chỉ vì một lần sơ ý mà để một sinh mạng vô tội phải chết ngay trước mắt, cậu mau bỏ tay ra đi."
Lý Kính Dư nhất quyết không chịu thả tay, Trần Cẩn Phong dùng hết sức vùng ra khỏi tay người bạn, lại tiến lên trước nói: "Tại hạ cảm thấy vẫn còn rất nhiều điểm chưa thỏa đáng, xin đại nhân minh xét."
Bùi Đàm không ngờ một kẻ hậu bối lại dám đứng lên chỉ trích ông, còn mặt mũi nào nữa chứ, ông sa sầm mặt: "Vậy theo ngươi, mọi chuyện là như nào?" Ông vô cùng xem thường chàng thư sinh tuấn tú đang đứng trước mặt, chưa nói về tư cách, bản thân ông ở chốn quan trường nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà ông chưa từng gặp, làm gì đến lượt cậu thanh niên mới lớn này bảo ông phải làm thế nào.
"Theo tại hạ thấy, đại nhân tốt nhất nên đi kiểm tra thật kĩ hiện trường vụ án trước đã rồi mới có thể định đoạt." Trần Cẩn Phong chắp tay trước ngực cúi lạy Bùi Đàm.
"Hiện trường bản quan đã xem qua từ đầu rồi, không cần nhà ngươi phải dạy. Ngươi đã nói là có chỗ không thỏa đáng, ta muốn xem xem ngươi nghĩ thế nào." Bùi Đàm muốn làm Trần Cẩn Phong bẽ mặt, ông không cho rằng tiểu tử trước mặt mình có thể có ý gì khác.
Ý đồ của Bùi Đàm, Cẩn Phong sao lại không rõ, chàng đứng thẳng người dậy, con ngươi đen láy của chàng nhìn thẳng vào Bùi Đàm: "Cho phép tại hạ được nói thẳng, tại hạ cảm thấy cái chết của Dương Tu rất kì lạ. Dương Tu là người học võ lâu năm, sao có thể dễ dàng bị người ta sát hại được."
"Chuyện trong thiên hạ, chẳng có cái gì là không có khả năng, đến lão hổ còn có lúc ngủ gật." Bùi Đàm phản đối.
"Vậy nụ cười quái dị trên mặt Dương Tu phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ anh ta thích bị giết?" Bùi Đàm sững lại, mỉm cười? Lẽ nào lúc chết Dương Tu lại cười? Điểm này lúc đó ông không quá chú ý, nhưng nếu cậu ta thật sự có cười, thì nụ cười đó có ý nghĩa gì?
Mọi người nghe Bùi Đàm hỏi vậy đều dồn sự chú ý lên người được hỏi, người đó không ai khác chính là Ân Huy.
Không ngờ Bùi Đàm lại đặt câu hỏi cho mình, Ân Huy không kịp định thần. Thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình, anh ta như bừng tỉnh: "Tiểu nhân.. tiểu nhân ngủ trong phòng."
"Ngươi đã nói là ngủ trong phòng, vậy có ai làm chứng không?" Ánh mắt Bùi Đàm uy nghiêm, sắc lạnh khiến Ân Huy phải rùng mình.
"Cái này.. cái này.. không có ai làm chứng.." Giọng Ân Huy bé dần đi, anh ta dường như đã hiểu được ý đồ của Bùi Đàm.
"Tên tội đồ to gan, dám bịa đặt vu khống." Bùi Đàm đột nhiên đứng dậy đập bàn quát: "Một kẻ độc ác ngông cuồng, bản quan từ đầu đã nghi ngờ ngươi rồi."
Nghe thấy Bùi Đàm luận tội mình, Ân Huy có vẻ không phục, anh ta không ngừng hỏi vặn lại: "Nếu đại nhân đã cho rằng là do tiểu nhân làm, vậy xin hãy đưa ra bằng chứng. Việc tiểu nhân làm tiểu nhân sẽ nhận, còn việc không làm cũng sẽ tuyệt đối không thay kẻ khác nhận tội."
"Hừ, sự việc đến nước này rồi ngươi vẫn còn dám nguỵ biện. Nghe rõ lời bản quan nói đây." Bùi Đàm khẽ vuốt râu, bước lên phía trước vài bước. "Ngày hôm đó ở trường thi võ, nhà ngươi đã thu Dương Tu và Chu Suất, tự biết giải Trạng nguyên đã vuột mất khỏi tầm tay, lẽ ra ngươi nên biết chấp nhận sự thực. Nhưng ngươi không cam lòng, vậy nên mới nghĩ ra mưu kế một mũi tên trúng hai đích. Đêm xảy ra án mạng, Dương Tu vừa dùng bữa tối xong, ngươi mượn cớ qua tìm cậu ta, Dương Tu thấy là bạn đồng môn nên không tiện từ chối nên đã cho ngươi vào trong. Thế nhưng cậu ta không bao giờ có thể ngờ rằng, kẻ bước vào căn phòng kia mang tâm địa của quỷ dữ, hắn ta nhân lúc cậu không để ý đã đâm cậu ta một dao chí mạng. Phòng ngươi ở ngay cạnh phòng Dương Tu, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho ngươi gây án. Sau khi giết người, ngươi khóa cửa phòng từ bên trong, sau đó thoát ra bằng đường cửa sổ chui vào phòng ngươi. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy ngươi không da khỏi phòng, nhưng trên thực tế ngươi đã lặng lẽ giết chết Võ Trạng nguyên trong chính căn phòng của cậu ta. Hôm nay ngươi lại đứng đây diễn kịch trước mặt bản quan, lợi dụng mối bất hòa giữa Chu Suất và Dương Tu, dựng lên câu chuyện Bảng nhãn giết Trạng nguyên, bản quan sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, xét lại toàn bộ câu chuyện, người được lợi nhất chính là ngươi, Ân Huy."
Nghe thấy những lời này, Ân Huy to gan cãi lại: "Bùi đại nhân đúng là biết dựng kịch, chỉ dựa vào mấy thứ vô căn cứ như vậy mà có thể tuyên án, tại hạ không phục, chỉ riêng chuyện này tại hạ đã không thích rồi."
"Việc đến nước này rồi còn không mau thành thực nhận tội, người đâu, lôi Ân Huy xuống phạt 30 trượng."
Lời vừa dứt, hai người thị vệ liền lao về phía trước, mỗi người giữ một chân Ân Huy, kéo ngã anh ta xuống đất, lại thêm hai thị vệ nữa tiến lên mỗi người giữ một tay anh ta. Mỗi người giữ một chi Ân Huy như đang khiêng lợn, lôi anh ta về một góc. Một người trong đám cười khúc khích, giơ cao cây roi trong tay nhắm vào mông Ân Huy mà đánh.
"Dừng tay.." một giọng nói tức giận khiến cây roi kia cũng phải dừng lại giữa không trung, không dám đánh tiếp. Nhìn rõ mặt kẻ vừa hét lên, Bùi Đàm ngờ vực: "Cái gì, đây là có ý gì, ngươi muốn giúp hắn sao?"
"Giúp hắn?" Nói đoạn người này bước nhanh về phía trước, nhanh như chớp cướp cây roi khỏi tay người thị vệ, đánh cật lực vào mông Ân Huy.
Những người thị vệ không ngờ đến việc này, bọn họ đứng đờ người nhìn Ân Huy đang bị đánh đến kêu gào thảm thiết. Người đánh anh ta chính là Chu Suất. Chu Suất dồn hết sự phẫn nộ vào cây roi, độ mạnh của nó không cần nói cũng biết, chỉ mới đánh có mấy roi mà Ân Huy đã ngất lịm đi..
"Dừng tay.." Bùi Đàm định thần lại quát lớn, mấy người thị vệ nghe vậy vội tiến lên phía trước đoạt cây roi khỏi tay Chu Suất. Mấy người họ phải mất một lúc mới có thể khống chế được Chu Suất, ấn người hắn ta xuống đất.
"ahihi, dám ăn hiếp lão tử, tên tiểu tử nhà ngươi đáng bị đánh lắm, để lão tử cho ngươi nếm mùi lợi hại." Mặc dù bị ấn ngã, cái miệng của Chu Suất vẫn không chịu buông tha cho Ân Huy.
Thấy Chu Suất nổi nóng, Bùi Đàm nạt lớn: "To gan, dám làm loạn trước mặt bản quan. Niệm tình ngươi đỗ tiến sĩ, hôm nay bản quan không tính toán với ngươi. Người đâu, mang Ân Huy về chờ xử lí."
Một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt Ân Huy, anh ta bị dòng nước lạnh ngắt làm cho tỉnh lại, vết thương đau nhức trên cơ thể khiến Ân Huy cứ rên rỉ không ngừng, sợ hãi nhìn khuôn mặt đang nổi giận phừng phừng của Chu Suất. Thấy Ân Huy đang nhìn mình, Chu Suất giơ nắm đấm lên dọa nạt, khiến Ân Huy vội vàng cúi đầu nhắm mắt, sợ lại bị ăn đánh thêm lần nữa. Hai người thị vệ kéo Ân Huy đang nằm tê liệt trên đất dậy, chuẩn bị đưa anh ta đi.
"Khoan đã.." một nam tử khoác áo dài màu trắng ngà rẽ đám đông bước ra, khuôn mặt chàng tuấn tú, đôi mắt đen láy ẩn chứa cái nhìn xa xăm, ánh mắt vô cùng tinh tường, sắc bén. "Tại hạ cảm thấy vụ án này còn nhiều điểm nghi vấn, nếu như vội vàng kết án e là sẽ không được người dân tin phục, xin đại nhân minh xét."
"Đúng đúng đúng, Trần lão gia nói thật chính xác." Chủ quán cũng phụ họa theo, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Đàm đang nghiêm khắc nhìn mình, có chút chột dạ nên nhanh chóng lui xuống.
"Ngươi là kẻ nào, to gan dám lên đây đòi dạy dỗ bản quan. Bản quan kết án hoàn toàn là dựa trên sự thực, ở đâu ra có chuyện phán xử sai."
"Lời đại nhân kết luận có phải hơi sớm rồi không?" Trần Cẩn Phong thấy Bùi Đàm luận điệu hoang đường, không nhịn được nữa mà nói lại.
Trần Kính Dư đang đứng bên cạnh bước lên trước ra hiệu với Cẩn Phong sau đó kéo chàng sang một bên.
"Kính Dư, chúng ta đi thi không phải là vì bách tính sao. Những kẻ ngông cuồng phải dạy cho chúng một bài học thì không nói, nhưng bây giờ chỉ vì một lần sơ ý mà để một sinh mạng vô tội phải chết ngay trước mắt, cậu mau bỏ tay ra đi."
Lý Kính Dư nhất quyết không chịu thả tay, Trần Cẩn Phong dùng hết sức vùng ra khỏi tay người bạn, lại tiến lên trước nói: "Tại hạ cảm thấy vẫn còn rất nhiều điểm chưa thỏa đáng, xin đại nhân minh xét."
Bùi Đàm không ngờ một kẻ hậu bối lại dám đứng lên chỉ trích ông, còn mặt mũi nào nữa chứ, ông sa sầm mặt: "Vậy theo ngươi, mọi chuyện là như nào?" Ông vô cùng xem thường chàng thư sinh tuấn tú đang đứng trước mặt, chưa nói về tư cách, bản thân ông ở chốn quan trường nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà ông chưa từng gặp, làm gì đến lượt cậu thanh niên mới lớn này bảo ông phải làm thế nào.
"Theo tại hạ thấy, đại nhân tốt nhất nên đi kiểm tra thật kĩ hiện trường vụ án trước đã rồi mới có thể định đoạt." Trần Cẩn Phong chắp tay trước ngực cúi lạy Bùi Đàm.
"Hiện trường bản quan đã xem qua từ đầu rồi, không cần nhà ngươi phải dạy. Ngươi đã nói là có chỗ không thỏa đáng, ta muốn xem xem ngươi nghĩ thế nào." Bùi Đàm muốn làm Trần Cẩn Phong bẽ mặt, ông không cho rằng tiểu tử trước mặt mình có thể có ý gì khác.
Ý đồ của Bùi Đàm, Cẩn Phong sao lại không rõ, chàng đứng thẳng người dậy, con ngươi đen láy của chàng nhìn thẳng vào Bùi Đàm: "Cho phép tại hạ được nói thẳng, tại hạ cảm thấy cái chết của Dương Tu rất kì lạ. Dương Tu là người học võ lâu năm, sao có thể dễ dàng bị người ta sát hại được."
"Chuyện trong thiên hạ, chẳng có cái gì là không có khả năng, đến lão hổ còn có lúc ngủ gật." Bùi Đàm phản đối.
"Vậy nụ cười quái dị trên mặt Dương Tu phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ anh ta thích bị giết?" Bùi Đàm sững lại, mỉm cười? Lẽ nào lúc chết Dương Tu lại cười? Điểm này lúc đó ông không quá chú ý, nhưng nếu cậu ta thật sự có cười, thì nụ cười đó có ý nghĩa gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.