Mẹ Bé Là Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 18:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
14/11/2024
“Đầu sẽ chóng mặt đấy, Ngư Ngư.”
Ngu Thính Hàn biết mình khác người, đầu óc không được bình thường. Cô không để tâm đến bản thân, nhưng bé thì không thể, cô nghiêm túc nói:
“Không được đùa giỡn với đầu.”
“Ồn quá." Ngư Ngư đứng im một lát mới đỡ hơn, dù có chút chóng mặt nhưng vẫn cười toe toét, đưa tay nhỏ ra, hùng hồn nói: “Chóng mặt rồi, không ồn nữa.”
Hệ thống vừa tự an ủi mình: …
Thôi kệ, cứ để nó tiếp tục ngừng hoạt động vậy.
Ngu Thính Hàn không hiểu tình huống này là sao, nhưng vẫn không ngăn cô bày tỏ sự nghiêm khắc của một người mẹ. Cô đặt hai tay lên vai bé con, cực kỳ nghiêm túc, hơi giận dỗi:
“Không được lắc đầu, Ngư Ngư phải ngoan.”
“Được rồi, mẹ đừng giận mà." Ngư Ngư ôm lấy mẹ, bắt đầu làm nũng.
“Ngư Ngư ngoan mà.”
Hai mẹ con, một lớn một nhỏ, ngày thường thân thiết như thể là một người.
Ngu Thính Hàn giận dỗi chưa được hai giây đã xìu xuống, cô bóp má bé con, đặt một nụ hôn lên đó, mắt trong trẻo nhưng cố tỏ ra nghiêm nghị:
“Ngư Ngư phải ngoan nhé, bị bệnh sẽ khó chịu đấy.”
“Không bệnh!” Ngư Ngư ôm lấy Ngu Thính Hàn, nói chậm rãi nhưng cố gắng rõ ràng.
Bé đang trong giai đoạn học nói, rất thích lặp lại lời người lớn.
“Bị bệnh, b - bị bờ ênh bệnh nặng bệnh." Ngu Thính Hàn theo bản năng sửa lại cho Ngư Ngư, nói xong lại có chút mơ hồ.
Ơ, bờ ênh bệnh nặng bệnh cái gì, là gì vậy nhỉ?
Ngư Ngư cũng không biết cái đó là gì, nhưng vẫn bắt chước phát âm.
“Bị bệnh.”
“Bị bệnh." Ngu Thính Hàn không nghĩ nhiều, tiếp tục dạy con.
“Bị bệnh." Ngư Ngư do dự một hồi, từng chữ từng chữ, cuối cùng nói đúng.
“Ngư Ngư giỏi quá." Ngu Thính Hàn lập tức hôn bé con, đầy tự hào, “Ngư Ngư giỏi nhất!”
“Hi hi." Ngư Ngư cũng tự hào ngẩng cao đầu, giọng non nớt lặp lại, “Bị bệnh, Ngư Ngư không bị bệnh.”
“Đúng rồi, Ngư Ngư không được bị bệnh." Ngu Thính Hàn nở nụ cười, không ngại ngần khen ngợi bé con.
Bé con nhà cô là đứa bé mà cô yêu quý nhất, cũng là người cô yêu quý nhất. À không, là người cô yêu quý thứ hai.
“Hai mẹ con đang làm gì thế?”
Đúng lúc hai mẹ con vui vẻ, ngoài cửa vang lên tiếng nói, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo ngắn tay hoa nhỏ màu trắng, khuôn mặt trái xoan, trông phúc hậu, xách theo một giỏ bước vào. Trong giỏ là…
Nửa cái bắp cải.
Ờ…
Hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt lảng tránh, rồi cùng nhau chạy vọt lên chỗ cao hơn.
“Mẹ!”
“Bà!”
Ngu Thính Hàn biết mình khác người, đầu óc không được bình thường. Cô không để tâm đến bản thân, nhưng bé thì không thể, cô nghiêm túc nói:
“Không được đùa giỡn với đầu.”
“Ồn quá." Ngư Ngư đứng im một lát mới đỡ hơn, dù có chút chóng mặt nhưng vẫn cười toe toét, đưa tay nhỏ ra, hùng hồn nói: “Chóng mặt rồi, không ồn nữa.”
Hệ thống vừa tự an ủi mình: …
Thôi kệ, cứ để nó tiếp tục ngừng hoạt động vậy.
Ngu Thính Hàn không hiểu tình huống này là sao, nhưng vẫn không ngăn cô bày tỏ sự nghiêm khắc của một người mẹ. Cô đặt hai tay lên vai bé con, cực kỳ nghiêm túc, hơi giận dỗi:
“Không được lắc đầu, Ngư Ngư phải ngoan.”
“Được rồi, mẹ đừng giận mà." Ngư Ngư ôm lấy mẹ, bắt đầu làm nũng.
“Ngư Ngư ngoan mà.”
Hai mẹ con, một lớn một nhỏ, ngày thường thân thiết như thể là một người.
Ngu Thính Hàn giận dỗi chưa được hai giây đã xìu xuống, cô bóp má bé con, đặt một nụ hôn lên đó, mắt trong trẻo nhưng cố tỏ ra nghiêm nghị:
“Ngư Ngư phải ngoan nhé, bị bệnh sẽ khó chịu đấy.”
“Không bệnh!” Ngư Ngư ôm lấy Ngu Thính Hàn, nói chậm rãi nhưng cố gắng rõ ràng.
Bé đang trong giai đoạn học nói, rất thích lặp lại lời người lớn.
“Bị bệnh, b - bị bờ ênh bệnh nặng bệnh." Ngu Thính Hàn theo bản năng sửa lại cho Ngư Ngư, nói xong lại có chút mơ hồ.
Ơ, bờ ênh bệnh nặng bệnh cái gì, là gì vậy nhỉ?
Ngư Ngư cũng không biết cái đó là gì, nhưng vẫn bắt chước phát âm.
“Bị bệnh.”
“Bị bệnh." Ngu Thính Hàn không nghĩ nhiều, tiếp tục dạy con.
“Bị bệnh." Ngư Ngư do dự một hồi, từng chữ từng chữ, cuối cùng nói đúng.
“Ngư Ngư giỏi quá." Ngu Thính Hàn lập tức hôn bé con, đầy tự hào, “Ngư Ngư giỏi nhất!”
“Hi hi." Ngư Ngư cũng tự hào ngẩng cao đầu, giọng non nớt lặp lại, “Bị bệnh, Ngư Ngư không bị bệnh.”
“Đúng rồi, Ngư Ngư không được bị bệnh." Ngu Thính Hàn nở nụ cười, không ngại ngần khen ngợi bé con.
Bé con nhà cô là đứa bé mà cô yêu quý nhất, cũng là người cô yêu quý nhất. À không, là người cô yêu quý thứ hai.
“Hai mẹ con đang làm gì thế?”
Đúng lúc hai mẹ con vui vẻ, ngoài cửa vang lên tiếng nói, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo ngắn tay hoa nhỏ màu trắng, khuôn mặt trái xoan, trông phúc hậu, xách theo một giỏ bước vào. Trong giỏ là…
Nửa cái bắp cải.
Ờ…
Hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt lảng tránh, rồi cùng nhau chạy vọt lên chỗ cao hơn.
“Mẹ!”
“Bà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.