Mẹ Bé Là Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 1:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
11/07/2024
Nằm ở phía bắc tỉnh Hoa Quốc, cách xa vùng duyên hải Giang Thị sầm uất phồn hoa, thuộc huyện Nam Hoài, dưới chân núi Bình Cốc là xã Bình Cốc nghèo nàn, mà ở đó có một đại đội mang tên Nam Sơn, đúng như tên gọi, nơi nơi đều là núi non trùng điệp.
Những ngọn núi lớn nhỏ nối tiếp nhau, tạo thành một vùng rừng núi bạt ngàn.
Tục ngữ có câu: “Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển”. Nhờ có núi rừng, cho dù là những năm tháng khó khăn nhất, đại đội Nam Sơn cũng không đến nỗi chết đói như những nơi khác.
Tuy nhiên, núi nhiều thì đất ít, sản lượng lương thực không cao, đường xá đi lại khó khăn, trong núi thì làm ăn chẳng nên hồn, cuộc sống của người dân trong đại đội cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Đại đội Nam Sơn cứ như vậy, bình lặng mà tồn tại, mỗi lần xã tổ chức hội nghị tổng kết, họ chẳng bao giờ bị phê bình cũng chẳng được tuyên dương, thậm chí có khi còn chẳng được thông báo tham gia.
Bởi vì không cần thiết, không tốt cũng không xấu, có cũng được không có cũng chẳng sao, kêu gọi phát triển thì cổ vũ xã phát triển tốt, giúp đỡ hộ nghèo thì quan tâm đến những xã nghèo khó, còn họ thì chẳng liên quan gì.
Đại đội Nam Sơn cứ thế trôi qua mấy chục năm, mọi người cũng đã quen với cuộc sống bình lặng này, ngày ngày ra đồng làm ruộng, lúc rảnh rỗi thì vào núi tìm quả dại rau rừng, cuộc sống cũng không đến nỗi nào, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ không bao giờ phải lo chết đói.
Khu dân cư được xây dựng trên vùng đất bằng phẳng, đi bộ nửa tiếng là đến sườn núi nhỏ rậm rạp, tiếp tục đi sâu vào một hai tiếng nữa là đến khu rừng rậm âm u ít người dám bén mảng. Muốn đi qua khu rừng đó thì phải mất đến mấy ngày trời.
Ngay tại nơi này, có một ngọn núi bị sạt lở, đất đá đổ xuống chắn ngang dòng sông lớn, nước sông chảy xiết, đυ.c ngầu, mang theo phù sa màu mỡ, nhưng cũng tiềm ẩn đầy nguy hiểm.
Núi rừng bao la, cây cối um tùm, chim chóc, hoa cỏ cũng phong phú vô cùng. Vào thời điểm cuối hè, tiếng chim hót, ve kêu râm ran, tạo nên một bản nhạc đồng quê vui tai.
Mà thật ra là…
“Chít chít… chít chít… Suốt ngày chỉ biết kêu, hôm nào bà già này bắt hết các ngươi cho vào nồi nấu canh.”
Những ngọn núi lớn nhỏ nối tiếp nhau, tạo thành một vùng rừng núi bạt ngàn.
Tục ngữ có câu: “Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển”. Nhờ có núi rừng, cho dù là những năm tháng khó khăn nhất, đại đội Nam Sơn cũng không đến nỗi chết đói như những nơi khác.
Tuy nhiên, núi nhiều thì đất ít, sản lượng lương thực không cao, đường xá đi lại khó khăn, trong núi thì làm ăn chẳng nên hồn, cuộc sống của người dân trong đại đội cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Đại đội Nam Sơn cứ như vậy, bình lặng mà tồn tại, mỗi lần xã tổ chức hội nghị tổng kết, họ chẳng bao giờ bị phê bình cũng chẳng được tuyên dương, thậm chí có khi còn chẳng được thông báo tham gia.
Bởi vì không cần thiết, không tốt cũng không xấu, có cũng được không có cũng chẳng sao, kêu gọi phát triển thì cổ vũ xã phát triển tốt, giúp đỡ hộ nghèo thì quan tâm đến những xã nghèo khó, còn họ thì chẳng liên quan gì.
Đại đội Nam Sơn cứ thế trôi qua mấy chục năm, mọi người cũng đã quen với cuộc sống bình lặng này, ngày ngày ra đồng làm ruộng, lúc rảnh rỗi thì vào núi tìm quả dại rau rừng, cuộc sống cũng không đến nỗi nào, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ không bao giờ phải lo chết đói.
Khu dân cư được xây dựng trên vùng đất bằng phẳng, đi bộ nửa tiếng là đến sườn núi nhỏ rậm rạp, tiếp tục đi sâu vào một hai tiếng nữa là đến khu rừng rậm âm u ít người dám bén mảng. Muốn đi qua khu rừng đó thì phải mất đến mấy ngày trời.
Ngay tại nơi này, có một ngọn núi bị sạt lở, đất đá đổ xuống chắn ngang dòng sông lớn, nước sông chảy xiết, đυ.c ngầu, mang theo phù sa màu mỡ, nhưng cũng tiềm ẩn đầy nguy hiểm.
Núi rừng bao la, cây cối um tùm, chim chóc, hoa cỏ cũng phong phú vô cùng. Vào thời điểm cuối hè, tiếng chim hót, ve kêu râm ran, tạo nên một bản nhạc đồng quê vui tai.
Mà thật ra là…
“Chít chít… chít chít… Suốt ngày chỉ biết kêu, hôm nào bà già này bắt hết các ngươi cho vào nồi nấu canh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.