Mẹ Bé Là Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 5:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
11/07/2024
Những căn nhà khác nhau, những bông hoa khác nhau, những tán cây khác nhau, bầu trời xanh khác nhau.
A không đúng, cái này là giống nhau!
Nhưng mà những đám mây kia nhìn không giống, rõ ràng khi ở trong nhà nhìn thấy chúng hình tròn, giờ ra ngoài lại biến thành hình bầu dục, sau đó càng ngày càng nhỏ, bay từ bên này sang bên kia.
“Oa”, tiểu Ngư Ngư thả lỏng, giơ một ngón tay lên trời, vẻ mặt vô cùng chắc chắn, giọng nói non nớt nhưng rất dõng dạc:
“Kẹo bông, Ngư Ngư ăn.”
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi. Tao cho mày một đạp bay lên trời mới có thể ăn được! Kia là mây, mây trắng, hiểu chưa, không phải kẹo bông gòn!”, Ngu Thải Hoa lúc nào cũng hùng hổ như vậy, chẳng nể nang ai bao giờ.
Tiểu Ngư Ngư ngẩn người, nhìn những đám “kẹo bông gòn” trắng muốt đang trôi bồng bềnh trên bầu trời. Cô bé trầm ngâm một lát, cau mày, sau đó bỗng nhiên như bừng tỉnh, lại chỉ tay lên trời, nghiêm túc nói:
“Ăn, mây, Ngư Ngư ăn mây, trời cao, Ngư Ngư trời cao.”
“... Tao thật phục mày đấy, không lẽ mày bị di truyền cái tính ngốc nghếch này? Mẹ mày ngốc, ba mày đần, giờ đến lượt mày cũng ngốc nốt. Tao sống thế này thì thật là không thể nào qua nổi mà!”, Ngu Thải Hoa lại lải nhải.
Hai bà cháu, một người hùng hổ, một người lẩm bẩm, cứ thế vừa đi vừa nói chuyện.
Họ đi qua gốc cây du đã nhặt được con chim lúc trước, vòng qua khu nhà ở nhìn na ná nhau, bước vào một vùng đất bằng phẳng rộng lớn. Ở đó, mọi người đang tấp nập thu hoạch mùa màng.
Mọi người hăng say làm việc, tiếng hát vang vọng khắp cánh đồng.
Nhìn xa xa, cả một vùng bạt ngàn là những cánh đồng lúa bắp, được chia thành từng khu riêng biệt.
Đậu tương, cao lương, ngô, lúa mì...
Trong đó, nhiều nhất là những cánh đồng ngô cho năng suất 500-600 cân một sào, trải dài tít tắp như một mê cung. Đây cũng là nguồn lương thực chủ yếu của người dân trong vùng trong suốt cả năm.
Hiện tại đã là đầu tháng 9, người dân bắt đầu thu hoạch mùa màng. Dù rất bận rộn nhưng họ vẫn không quên liếc nhìn hai bà cháu Ngu Thải Hoa vài lần.
“Bà Ngu à!”
“Ai đấy?”, nghe thấy có người gọi mình, Ngư Ngư liền quay lại, đôi mắt tam bạch nhìn lại dữ dằn giống hệt Ngu Thải Hoa.
Người phụ nữ kia nhịn không được phì cười. May mà chỉ giống thần thái thôi, chứ tiểu Ngư Ngư nhìn rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, khuôn mặt phúng phính, càng lớn lại càng giống mẹ ruột, chứ nếu giống ba… không dám tưởng tượng nữa.
“Ứng cái gì mà ứng! Tao là bà Ngu, còn mày là tiểu Ngu. Suốt ngày muốn tạo phản!”, nói xong, Ngu Thải Hoa lại vỗ vào đầu cháu gái, vẻ mặt dữ tợn.
”Xuân Lệ nhà bà dạo này thế nào?”, người phụ nữ kia hỏi tiếp.
“Khá tốt, vừa mới sinh thêm thằng cu nữa. Suốt ngày toàn sinh là sinh, tôi xem về sau nó nuôi kiểu gì?”, Ngu Thải Hoa nói với vẻ mặt ghét bỏ.
“Bà đã có thể vụиɠ ŧяộʍ vui mừng đi, con trai càng nhiều địa vị càng ổn. Xuân Lệ nó sinh được 4 thằng con trai rồi, giỏi thật. Ở cái nhà ấy sau này chắc chắn sẽ rất vững vàng.”, người phụ nữ nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Còn nhà tôi chỉ đẻ được mỗi cái tiểu tử, lo chết đi được!”
Ngu Thải Hoa liếc xéo bà ta, đầy mặt đều là ghét bỏ.
Giỏi cái nỗi gì? Nhà nó đẻ nhiều con trai như vậy, cũng chẳng thấy sướиɠ gì, suốt ngày toàn gây chuyện, khiến bố mẹ phải lo lắng suốt. Con trai hay con gái gì cũng vậy thôi, đều là bồi tiền hóa.
“Mà thôi, Ngư Ngư nhà bà cũng lớn rồi đấy, bao giờ thì Lão Ngũ mới sinh thêm đứa nữa? Vợ chồng chúng nó còn trẻ, phải sinh thêm vài thằng con trai cho đông vui, sau này còn có người nương tựa, chứ không sau này bị người ta bắt nạt thì biết làm sao?”, bà Phương nói.
A không đúng, cái này là giống nhau!
Nhưng mà những đám mây kia nhìn không giống, rõ ràng khi ở trong nhà nhìn thấy chúng hình tròn, giờ ra ngoài lại biến thành hình bầu dục, sau đó càng ngày càng nhỏ, bay từ bên này sang bên kia.
“Oa”, tiểu Ngư Ngư thả lỏng, giơ một ngón tay lên trời, vẻ mặt vô cùng chắc chắn, giọng nói non nớt nhưng rất dõng dạc:
“Kẹo bông, Ngư Ngư ăn.”
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi. Tao cho mày một đạp bay lên trời mới có thể ăn được! Kia là mây, mây trắng, hiểu chưa, không phải kẹo bông gòn!”, Ngu Thải Hoa lúc nào cũng hùng hổ như vậy, chẳng nể nang ai bao giờ.
Tiểu Ngư Ngư ngẩn người, nhìn những đám “kẹo bông gòn” trắng muốt đang trôi bồng bềnh trên bầu trời. Cô bé trầm ngâm một lát, cau mày, sau đó bỗng nhiên như bừng tỉnh, lại chỉ tay lên trời, nghiêm túc nói:
“Ăn, mây, Ngư Ngư ăn mây, trời cao, Ngư Ngư trời cao.”
“... Tao thật phục mày đấy, không lẽ mày bị di truyền cái tính ngốc nghếch này? Mẹ mày ngốc, ba mày đần, giờ đến lượt mày cũng ngốc nốt. Tao sống thế này thì thật là không thể nào qua nổi mà!”, Ngu Thải Hoa lại lải nhải.
Hai bà cháu, một người hùng hổ, một người lẩm bẩm, cứ thế vừa đi vừa nói chuyện.
Họ đi qua gốc cây du đã nhặt được con chim lúc trước, vòng qua khu nhà ở nhìn na ná nhau, bước vào một vùng đất bằng phẳng rộng lớn. Ở đó, mọi người đang tấp nập thu hoạch mùa màng.
Mọi người hăng say làm việc, tiếng hát vang vọng khắp cánh đồng.
Nhìn xa xa, cả một vùng bạt ngàn là những cánh đồng lúa bắp, được chia thành từng khu riêng biệt.
Đậu tương, cao lương, ngô, lúa mì...
Trong đó, nhiều nhất là những cánh đồng ngô cho năng suất 500-600 cân một sào, trải dài tít tắp như một mê cung. Đây cũng là nguồn lương thực chủ yếu của người dân trong vùng trong suốt cả năm.
Hiện tại đã là đầu tháng 9, người dân bắt đầu thu hoạch mùa màng. Dù rất bận rộn nhưng họ vẫn không quên liếc nhìn hai bà cháu Ngu Thải Hoa vài lần.
“Bà Ngu à!”
“Ai đấy?”, nghe thấy có người gọi mình, Ngư Ngư liền quay lại, đôi mắt tam bạch nhìn lại dữ dằn giống hệt Ngu Thải Hoa.
Người phụ nữ kia nhịn không được phì cười. May mà chỉ giống thần thái thôi, chứ tiểu Ngư Ngư nhìn rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, khuôn mặt phúng phính, càng lớn lại càng giống mẹ ruột, chứ nếu giống ba… không dám tưởng tượng nữa.
“Ứng cái gì mà ứng! Tao là bà Ngu, còn mày là tiểu Ngu. Suốt ngày muốn tạo phản!”, nói xong, Ngu Thải Hoa lại vỗ vào đầu cháu gái, vẻ mặt dữ tợn.
”Xuân Lệ nhà bà dạo này thế nào?”, người phụ nữ kia hỏi tiếp.
“Khá tốt, vừa mới sinh thêm thằng cu nữa. Suốt ngày toàn sinh là sinh, tôi xem về sau nó nuôi kiểu gì?”, Ngu Thải Hoa nói với vẻ mặt ghét bỏ.
“Bà đã có thể vụиɠ ŧяộʍ vui mừng đi, con trai càng nhiều địa vị càng ổn. Xuân Lệ nó sinh được 4 thằng con trai rồi, giỏi thật. Ở cái nhà ấy sau này chắc chắn sẽ rất vững vàng.”, người phụ nữ nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Còn nhà tôi chỉ đẻ được mỗi cái tiểu tử, lo chết đi được!”
Ngu Thải Hoa liếc xéo bà ta, đầy mặt đều là ghét bỏ.
Giỏi cái nỗi gì? Nhà nó đẻ nhiều con trai như vậy, cũng chẳng thấy sướиɠ gì, suốt ngày toàn gây chuyện, khiến bố mẹ phải lo lắng suốt. Con trai hay con gái gì cũng vậy thôi, đều là bồi tiền hóa.
“Mà thôi, Ngư Ngư nhà bà cũng lớn rồi đấy, bao giờ thì Lão Ngũ mới sinh thêm đứa nữa? Vợ chồng chúng nó còn trẻ, phải sinh thêm vài thằng con trai cho đông vui, sau này còn có người nương tựa, chứ không sau này bị người ta bắt nạt thì biết làm sao?”, bà Phương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.