Chương 125
Tử Phi Ninh
18/02/2019
Đương nhiên, đối với chuyện tình cảm của Lâm Dật ông trước nay đều sẽ
không quản quá nhiều. Ông hy vọng Lâm Dật có thể hưởng thụ được hôn nhân gia đình ấm áp và hạnh phúc, dù sao từ nhỏ cha mẹ nó đã mất, tuy rằng
chính mình nỗ lực muốn mang hết thảy tốt nhất cho nó, nhưng có vài thứ
không phải nỗ lực là có thể đạt thành.
“Các người đều đi xuống chơi đi, Kỳ Kỳ, cháu chờ một chút. Dật Nhi, cháu ôm Bảo Bảo cùng đi đi, xem thằng bé thích ăn cái gì.” Tuy rằng nhân từ, nhưnguy nghiêm giữa lời nói của Lâm lão gia tử lại là không giảm chút nào, phần tôn ngạo không cho phép kháng cự này khiến người không thể không vâng theo mệnh lệnh của ông.
Điền Kỳ Kỳ lập tức trở nên khẩn trương lên, cô sợ hãi liếc mắt nhìn Lâm Dật một cái, hy vọng có thể từ trong ánh mắt của anh tìm được một ít dũng khí, nhưng mà dư quang đảo qua chỉ là bóng dáng lãnh ngạo đĩnh bạt của anh, rời đi từng chút khỏi tầm mắt của mình.
“Cháu rất khẩn trương? Ta đã nói rồi, cháu không cần khẩn trương, xem nơi này trở thành nhà mình là được.” Lâm lão gia tử vẫn giống như trưởng bối để lộ ra ý chiếu cố, nhưng Điền Kỳ Kỳ rõ ràng cảm giác giữa lời nói thiếu một phần độ ấm.
“Ông Lâm, ông bảo cháu lưu lại là có chuyện gì sao?” Tay Điền Kỳ Kỳ nắm chặt lấy mép váy của mình, lòng bàn tay đã chảy ra một mảnh mồ hôi ướt lạnh. Gần như cũng không dám hít thở thật sâu, càng không dám nhìn dung nhan khôn khéo cơ trí kia của ông, sợ một khi cô nhìn thẳng ông, tâm sự của mình liền sẽ bị ông nhìn thấu.
“Cháu đứa nhỏ này, ta làm cháu sợ hãi như vậy sao? Hay là trong lòng cháu ẩn dấu quá nhiều chuyện?” Ông Lâm ngược lại có vẻ vô cùng lãnh đạm, từ từ mà nhấp một ngụm trà còn bốc khí nòng, giọng nói không có một chút phập phồng.
“Không, không có.” Điền Kỳ Kỳ cũng cầm cái ly ở bên cạnh ra, ra vẻ bình tĩnh mà uống một ngụm nước.
“Không có liền không có, khẩn trương như vậy làm cái gì. Nếu gặp được khó khăn gì, có thể nói với lão già như ta. Về phần Dật Nhi, từ trước đến nay thằng bé làm việc tương đối nghiêm túc, cũng tương đối liều mạng. Nếu nó nghiêm khắc với cháu chút, còn hy vọng cháu có thể thông cảm nhiều hơn. Ở trên một số việc, ta hy vọng cháu có thể giúp đỡ nó một chút.” Ánh mắt thâm triệt mà nhạy bén của Lâm lão gia tử vẫn luôn dừng lại ở trên người cô, ánh mắt tinh thâm khi thì phát tán khi thì tụ lại, giống như muốn đều nhìn thấu Điền Kỳ Kỳ từ trong ra ngoài.
“Các người đều đi xuống chơi đi, Kỳ Kỳ, cháu chờ một chút. Dật Nhi, cháu ôm Bảo Bảo cùng đi đi, xem thằng bé thích ăn cái gì.” Tuy rằng nhân từ, nhưnguy nghiêm giữa lời nói của Lâm lão gia tử lại là không giảm chút nào, phần tôn ngạo không cho phép kháng cự này khiến người không thể không vâng theo mệnh lệnh của ông.
Điền Kỳ Kỳ lập tức trở nên khẩn trương lên, cô sợ hãi liếc mắt nhìn Lâm Dật một cái, hy vọng có thể từ trong ánh mắt của anh tìm được một ít dũng khí, nhưng mà dư quang đảo qua chỉ là bóng dáng lãnh ngạo đĩnh bạt của anh, rời đi từng chút khỏi tầm mắt của mình.
“Cháu rất khẩn trương? Ta đã nói rồi, cháu không cần khẩn trương, xem nơi này trở thành nhà mình là được.” Lâm lão gia tử vẫn giống như trưởng bối để lộ ra ý chiếu cố, nhưng Điền Kỳ Kỳ rõ ràng cảm giác giữa lời nói thiếu một phần độ ấm.
“Ông Lâm, ông bảo cháu lưu lại là có chuyện gì sao?” Tay Điền Kỳ Kỳ nắm chặt lấy mép váy của mình, lòng bàn tay đã chảy ra một mảnh mồ hôi ướt lạnh. Gần như cũng không dám hít thở thật sâu, càng không dám nhìn dung nhan khôn khéo cơ trí kia của ông, sợ một khi cô nhìn thẳng ông, tâm sự của mình liền sẽ bị ông nhìn thấu.
“Cháu đứa nhỏ này, ta làm cháu sợ hãi như vậy sao? Hay là trong lòng cháu ẩn dấu quá nhiều chuyện?” Ông Lâm ngược lại có vẻ vô cùng lãnh đạm, từ từ mà nhấp một ngụm trà còn bốc khí nòng, giọng nói không có một chút phập phồng.
“Không, không có.” Điền Kỳ Kỳ cũng cầm cái ly ở bên cạnh ra, ra vẻ bình tĩnh mà uống một ngụm nước.
“Không có liền không có, khẩn trương như vậy làm cái gì. Nếu gặp được khó khăn gì, có thể nói với lão già như ta. Về phần Dật Nhi, từ trước đến nay thằng bé làm việc tương đối nghiêm túc, cũng tương đối liều mạng. Nếu nó nghiêm khắc với cháu chút, còn hy vọng cháu có thể thông cảm nhiều hơn. Ở trên một số việc, ta hy vọng cháu có thể giúp đỡ nó một chút.” Ánh mắt thâm triệt mà nhạy bén của Lâm lão gia tử vẫn luôn dừng lại ở trên người cô, ánh mắt tinh thâm khi thì phát tán khi thì tụ lại, giống như muốn đều nhìn thấu Điền Kỳ Kỳ từ trong ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.