Chương 152
Tử Phi Ninh
01/10/2019
“Chú Lâm, hôm nay chú rất soái.” Mắt to quả nhỏ của Điền Bảo Bảo có vẻ
đặc biệt lóe sáng, không hể keo kiệt từ khen ngợi anh. một thân tây
trang vừa người làm theo yêu cầu của Lâm Dật, thiết kế hơi bó sát người
và cảm giác thượng hàng, vừa đúng thể hiện ra dáng người còn muốn cân
xứng hơn nam người mẫu vài phần, quả thực tà mị soái khí đến làm người
không rời mắt được. Hơn nữa dưới tóc ngắn màu đen, lộ ra con ngươi mê
hoặc tà khí, hình môi tuyệt mỹ như đao khắc, khuôn mặt còn tuấn mỹ hơn
Satan ba phần, cử chỉ lại ưu nhã thong dong hơn vương tử, quả thực là
muốn cho tất cả mọi người thét chói tai vì anh. Điền Bảo Bảo không cần
nghĩ cũng có thể biết anh vào tràng là lúc gây ra oanh động như thế nào.
“Tới, chú ôm, có đói bụnghay không? Chú mang con đi ăn ngon.” Giống như không coi ai ra gì, Lâm Dật liền cúi người bế Điền Bảo Bảo đi đến khu đồ ăn tự phục vụ ở một bên. Trong lòng Lâm Dật lại vẫn ăn dấm chua, mắt thấy vừa rồi ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn Dịch Thần và Điền Kỳ Kỳ, nói vậy tất cả mọi người đều đã suy nghĩ bậy bạ quan hệ của hai người bọn họ. Cho nên anh mới cố ý đi ra, phân tán lực chú ý của mọi người. Còn vì sao mình lại làm như vậy, anh lại không phát giác chút nào.
Ánh mắt Điền Kỳ Kỳ đuổi theo bọn họ, giọng nói một lớn một nhỏ ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh xinh đẹp đến làm người sinh ra rung độngthật sâu. Mị lực của người đàn ông này quả nhiên không giống người thường, anh giống như là một vật thể chói sáng, chỉ cần anh xuất hiện tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm. Anh là cha của con cô, giờ khắc này trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy mừng thầm một chút, bởi vì tìm được liên hệ chặt chẽ với anh như vậy. Có lẽ là xem đến quá mức nhập tâm, cô cũng không có phát hiện, ở bên trong đám người bên cạnh, có một đạo ánh mắt âm ngoan đang gắt gao khóa lại cô.
“Chú Lâm, chuyện chú đáp ứng con sẽ không quên đi?” Điền Bảo Bảo nằm ở đầu vai anh, như kẻ trộm hỏi. Bé đã nhắc nhở anh vô số lần, e sợ anh sẽ quên.
“Yên tâm đi, tiểu quỷ. Nếu chú đã đáp ứng con, liền sẽ không nuốt lời.” Lâm Dật nói xong liền cầm rất nhiều đồ ăn vặt bé thích ăn. Hai người lại dính nhau trong chốc lát, Điền Kỳ Kỳ mới chạy tới mang Điền Bảo Bảo đi. Ôm Điền Bảo Bảo, Lâm Dật không thể giao tiếp bình thường với người khác. Điền Kỳ Kỳ rõ ràng nhìn thấy mấy người phụ nữ dáng người quyến rũ ánh mắt ái muội tức giận nhìn về phía Lâm Dật, biểu đạt xích lỏa như vậy, làm Điền Kỳ Kỳ thật sự có chút không nhìn được. Cô lại không muốn phá hủy diễm ngộ chồng chất của Lâm Dật, ở trên điểm này, cô luôn luôn tự nhận là thực thức thời.
Lâm Dật đang muốn đi ra ngoài hít thở một hơi, lại không ngờ bị một đạo thân ảnh phiêu dật ngăn cản, trong lúc ngẩng đầu trông thấy một dung nhan rất lâu không gặp, Lâm Dật bất động thanh sắc nhìn cô ta.
Phạm Thiên Du thật vất vả mới tìm được khe hở giữ anh lại, mà anh để lại cho cô ta lại chỉ là một phần hờ hững lạnh lẽo, điều này làm cho cô ta thực không cam lòng. “Dật, anh cứ làm lơ em như vậy sao?” Giữa lời nói toàn là bất đắc dĩ, dù cho cô ta làm lại nhiều hơn nữa, anh cũng chỉ dùng ung dung thản nhiên đáp lại.
“Tới, chú ôm, có đói bụnghay không? Chú mang con đi ăn ngon.” Giống như không coi ai ra gì, Lâm Dật liền cúi người bế Điền Bảo Bảo đi đến khu đồ ăn tự phục vụ ở một bên. Trong lòng Lâm Dật lại vẫn ăn dấm chua, mắt thấy vừa rồi ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn Dịch Thần và Điền Kỳ Kỳ, nói vậy tất cả mọi người đều đã suy nghĩ bậy bạ quan hệ của hai người bọn họ. Cho nên anh mới cố ý đi ra, phân tán lực chú ý của mọi người. Còn vì sao mình lại làm như vậy, anh lại không phát giác chút nào.
Ánh mắt Điền Kỳ Kỳ đuổi theo bọn họ, giọng nói một lớn một nhỏ ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh xinh đẹp đến làm người sinh ra rung độngthật sâu. Mị lực của người đàn ông này quả nhiên không giống người thường, anh giống như là một vật thể chói sáng, chỉ cần anh xuất hiện tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm. Anh là cha của con cô, giờ khắc này trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy mừng thầm một chút, bởi vì tìm được liên hệ chặt chẽ với anh như vậy. Có lẽ là xem đến quá mức nhập tâm, cô cũng không có phát hiện, ở bên trong đám người bên cạnh, có một đạo ánh mắt âm ngoan đang gắt gao khóa lại cô.
“Chú Lâm, chuyện chú đáp ứng con sẽ không quên đi?” Điền Bảo Bảo nằm ở đầu vai anh, như kẻ trộm hỏi. Bé đã nhắc nhở anh vô số lần, e sợ anh sẽ quên.
“Yên tâm đi, tiểu quỷ. Nếu chú đã đáp ứng con, liền sẽ không nuốt lời.” Lâm Dật nói xong liền cầm rất nhiều đồ ăn vặt bé thích ăn. Hai người lại dính nhau trong chốc lát, Điền Kỳ Kỳ mới chạy tới mang Điền Bảo Bảo đi. Ôm Điền Bảo Bảo, Lâm Dật không thể giao tiếp bình thường với người khác. Điền Kỳ Kỳ rõ ràng nhìn thấy mấy người phụ nữ dáng người quyến rũ ánh mắt ái muội tức giận nhìn về phía Lâm Dật, biểu đạt xích lỏa như vậy, làm Điền Kỳ Kỳ thật sự có chút không nhìn được. Cô lại không muốn phá hủy diễm ngộ chồng chất của Lâm Dật, ở trên điểm này, cô luôn luôn tự nhận là thực thức thời.
Lâm Dật đang muốn đi ra ngoài hít thở một hơi, lại không ngờ bị một đạo thân ảnh phiêu dật ngăn cản, trong lúc ngẩng đầu trông thấy một dung nhan rất lâu không gặp, Lâm Dật bất động thanh sắc nhìn cô ta.
Phạm Thiên Du thật vất vả mới tìm được khe hở giữ anh lại, mà anh để lại cho cô ta lại chỉ là một phần hờ hững lạnh lẽo, điều này làm cho cô ta thực không cam lòng. “Dật, anh cứ làm lơ em như vậy sao?” Giữa lời nói toàn là bất đắc dĩ, dù cho cô ta làm lại nhiều hơn nữa, anh cũng chỉ dùng ung dung thản nhiên đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.