Chương 33
Tử Phi Ninh
15/12/2017
Editor: Heo cute
Điền Bảo Bảo thức trắng đêm trằn trọc suy nghĩ, có nên nói mọi chuyện với Lâm Dật không.
Chú Lâm có thích mình không? Có thích mẹ Kỳ Kỳ của mình không? Chú ấy sẽ đồng ý trở thành một gia đình với hai mẹ con mình không?
Từng câu hỏi, từng vấn đề thi nhau kéo đến trong đầu. Nhìn bộ dạng khác thường của mẹ là biết mami có cảm tình với chú Lâm.
Mặc dù mẹ vẫn oán trách hành vi năm xưa của chú ấy nhưng dù sao cũng đã trải qua nhiều năm rồi. Với lại mẹ Kỳ Kỳ là kiểu người mà chỉ cần người khác đối tối với mình một chút thôi thì đã nguyện làm trâu làm ngựa cho người ta rồi. Xem ra là đứa con đẹp trai này phải đứng ra thu phục hai con người kia rồi.
Điền Bảo Bảo chỉ tò mò thái độ của Lâm Dật khi biết mọi chuyện là thế nào thôi. Hai con ngươi đen lúng liếng di chuyển qua lại, sự kích động khi biết thân phận thực sự của mình đến bây giờ vẫn chưa hết.
Từ đó trở đi, Điền Bảo Bảo luôn siêng năng chăm chỉ đến tập đoàn Điền Lâm hơn. Mục đích duy nhất chính là để bồi dưỡng tình phụ tử mà hai người đã bỏ lỡ bao nhiêu năm qua.
“Chú Lâm à, chú cũng không thích ăn cà rốt giống con nè. Hai chúng ta có nhiều điểm giống nhau nhỉ?”
Có đôi lúc Điền Bảo Bảo còn “tốt bụng” đến mức nhắc khéo “người cha chưa nhận ra con trai” của mình.
Cậu tưởng tượng đến một ngày Lâm Dật biết được mình có một đứa con đáng yêu, đẹp trai, thông minh, lanh lợi như thế thì nhất định sẽ ngất vì mừng mất.
“Chú Lâm à, nếu chú là cha của con thì tốt quá rồi.”
Điền Bảo Bảo thường tự nhiên một cách cố tình làm nũng với “người cha chưa nhận ra con trai đáng yêu, đẹp trai, thông minh, lanh lợi” của mình.
“Mẹ nhóc cũng không biết cha nhóc là ai sao?” Lâm Dật bỗng nhớ đến người phụ nữ vụng về, mơ mơ màng màng kia. Chẳng lẽ lại mơ hồ tới mức không biết cha của con mình? Hay là do cô ấy bị lừa?
“Không phải đâu! Mẹ con tất nhiên là biết rồi nhưng mẹ cố tình trốn tránh cha con đấy!” Điền Bảo Bảo nhớ tới cuộc đối thoại của Điền Kỳ Kỳ và Lôi Vũ hôm trước thì không khỏi có chút đau lòng.
“Thế thì tại sao? Chẳng lẽ cha của nhóc là giang hồ, là người xấu à?” Nghe Điền Bảo Bảo nói như vậy, Lâm Dật càng thắc mắc thêm. Rõ ràng là Điền Kỳ Kỳ biết Điền Bảo Bảo thiếu thốn tình thương của cha, mà cô cũng biết người đàn ông kia, tại sao lại phải giấu diếm.
“Thật ra thì…… Chú à, nếu con nói ra thì chú đã biết toàn bộ bí mật của con rồi, không công bằng tí nào. Chú cũng nói ra một bí mật để trao đổi với con đi.” Điền Bảo Bảo khôn khéo nói, nhất định không thể chịu thiệt.
“Thằng nhóc này. Thế nhóc muốn biết cái gì? Nếu muốn biết chú đây có bao nhiêu tài sản thì chỉ sợ không thể nói chính xác cho nhóc được.” Lâm Dật biết đầu óc mình không thắng nổi đầu óc thằng nhóc trước mặt, mở miệng ra nói đùa.
“Úi xời, con biết cái đó để làm gì? Chỉ cần con muốn biết thì cũng đoán ra được thôi.” Điền Bảo Bảo vỗ bộ ngực, dõng dạc nói.
“Ghê nha, khẩu khí không nhỏ.” Lâm Dật bị câu nói của Điền Bảo Bảo chọc cười, cong miệng cười nhẹ một chút.
“Vậy nhóc muốn biết bí mật gì của chú nào?” Lâm Dật kéo kéo vành tai của Điền Bảo Bảo, nhẹ nhàng nói.
“Con muốn biết…… Chú Lâm à, bông tai của chú có phải có ý nghĩa rất đặc biệt với chú không?”
Điền Bảo Bảo đã sớm nhận ra bông tai của Lâm Dật, nó không phải là trang sức mà mấy kẻ nhà giàu đeo lên để khoe khoang giàu có.
Nhưng Lâm Dật thì khác, cả người anh chỉ có duy nhất cái bông tai này, từ khi Điền Bảo Bảo biết Lâm Dật đến giờ đều chưa hề được thay sang cái khác.
Lâm Dật hơi ngạc nhiên vì khả năng quan sát của thằng nhóc này. Mặc dù sự hiếu kì của Điền Bảo Bảo đã chạm đến vết thương trong lòng anh, nhưng dù sao cũng đã hứa rồi, anh cũng không giấu diếm làm gì nữa.
Bàn tay theo thói quen sờ sờ bông tai. “Cái này là chú dùng tro cốt của người chú yêu để làm.” Giọng nói trầm khàn, nghẹn ngào, rồi anh thở dài một cái.
Xem ra Lâm Dật vẫn còn nhớ đến mối tình trước kia rất nhiều. Điền Bảo Bảo vừa cảm động vì tình cảm sâu đậm của Lâm Dật, lại vừa cảm thấy bất an.
Nếu chú Lâm yêu bạn gái cũ như vậy, còn mẹ mình thì sao đây? Nguy rồi! Mẹ à, nếu mà mẹ chịu thua một người đã chết thì đứa con trai này sẽ khinh bỉ mẹ cả đời.
Điền Bảo Bảo bực bội trong lòng, nhất định phải giúp mẹ “thả thính thành công” daddy mới được.
Điền Bảo Bảo thức trắng đêm trằn trọc suy nghĩ, có nên nói mọi chuyện với Lâm Dật không.
Chú Lâm có thích mình không? Có thích mẹ Kỳ Kỳ của mình không? Chú ấy sẽ đồng ý trở thành một gia đình với hai mẹ con mình không?
Từng câu hỏi, từng vấn đề thi nhau kéo đến trong đầu. Nhìn bộ dạng khác thường của mẹ là biết mami có cảm tình với chú Lâm.
Mặc dù mẹ vẫn oán trách hành vi năm xưa của chú ấy nhưng dù sao cũng đã trải qua nhiều năm rồi. Với lại mẹ Kỳ Kỳ là kiểu người mà chỉ cần người khác đối tối với mình một chút thôi thì đã nguyện làm trâu làm ngựa cho người ta rồi. Xem ra là đứa con đẹp trai này phải đứng ra thu phục hai con người kia rồi.
Điền Bảo Bảo chỉ tò mò thái độ của Lâm Dật khi biết mọi chuyện là thế nào thôi. Hai con ngươi đen lúng liếng di chuyển qua lại, sự kích động khi biết thân phận thực sự của mình đến bây giờ vẫn chưa hết.
Từ đó trở đi, Điền Bảo Bảo luôn siêng năng chăm chỉ đến tập đoàn Điền Lâm hơn. Mục đích duy nhất chính là để bồi dưỡng tình phụ tử mà hai người đã bỏ lỡ bao nhiêu năm qua.
“Chú Lâm à, chú cũng không thích ăn cà rốt giống con nè. Hai chúng ta có nhiều điểm giống nhau nhỉ?”
Có đôi lúc Điền Bảo Bảo còn “tốt bụng” đến mức nhắc khéo “người cha chưa nhận ra con trai” của mình.
Cậu tưởng tượng đến một ngày Lâm Dật biết được mình có một đứa con đáng yêu, đẹp trai, thông minh, lanh lợi như thế thì nhất định sẽ ngất vì mừng mất.
“Chú Lâm à, nếu chú là cha của con thì tốt quá rồi.”
Điền Bảo Bảo thường tự nhiên một cách cố tình làm nũng với “người cha chưa nhận ra con trai đáng yêu, đẹp trai, thông minh, lanh lợi” của mình.
“Mẹ nhóc cũng không biết cha nhóc là ai sao?” Lâm Dật bỗng nhớ đến người phụ nữ vụng về, mơ mơ màng màng kia. Chẳng lẽ lại mơ hồ tới mức không biết cha của con mình? Hay là do cô ấy bị lừa?
“Không phải đâu! Mẹ con tất nhiên là biết rồi nhưng mẹ cố tình trốn tránh cha con đấy!” Điền Bảo Bảo nhớ tới cuộc đối thoại của Điền Kỳ Kỳ và Lôi Vũ hôm trước thì không khỏi có chút đau lòng.
“Thế thì tại sao? Chẳng lẽ cha của nhóc là giang hồ, là người xấu à?” Nghe Điền Bảo Bảo nói như vậy, Lâm Dật càng thắc mắc thêm. Rõ ràng là Điền Kỳ Kỳ biết Điền Bảo Bảo thiếu thốn tình thương của cha, mà cô cũng biết người đàn ông kia, tại sao lại phải giấu diếm.
“Thật ra thì…… Chú à, nếu con nói ra thì chú đã biết toàn bộ bí mật của con rồi, không công bằng tí nào. Chú cũng nói ra một bí mật để trao đổi với con đi.” Điền Bảo Bảo khôn khéo nói, nhất định không thể chịu thiệt.
“Thằng nhóc này. Thế nhóc muốn biết cái gì? Nếu muốn biết chú đây có bao nhiêu tài sản thì chỉ sợ không thể nói chính xác cho nhóc được.” Lâm Dật biết đầu óc mình không thắng nổi đầu óc thằng nhóc trước mặt, mở miệng ra nói đùa.
“Úi xời, con biết cái đó để làm gì? Chỉ cần con muốn biết thì cũng đoán ra được thôi.” Điền Bảo Bảo vỗ bộ ngực, dõng dạc nói.
“Ghê nha, khẩu khí không nhỏ.” Lâm Dật bị câu nói của Điền Bảo Bảo chọc cười, cong miệng cười nhẹ một chút.
“Vậy nhóc muốn biết bí mật gì của chú nào?” Lâm Dật kéo kéo vành tai của Điền Bảo Bảo, nhẹ nhàng nói.
“Con muốn biết…… Chú Lâm à, bông tai của chú có phải có ý nghĩa rất đặc biệt với chú không?”
Điền Bảo Bảo đã sớm nhận ra bông tai của Lâm Dật, nó không phải là trang sức mà mấy kẻ nhà giàu đeo lên để khoe khoang giàu có.
Nhưng Lâm Dật thì khác, cả người anh chỉ có duy nhất cái bông tai này, từ khi Điền Bảo Bảo biết Lâm Dật đến giờ đều chưa hề được thay sang cái khác.
Lâm Dật hơi ngạc nhiên vì khả năng quan sát của thằng nhóc này. Mặc dù sự hiếu kì của Điền Bảo Bảo đã chạm đến vết thương trong lòng anh, nhưng dù sao cũng đã hứa rồi, anh cũng không giấu diếm làm gì nữa.
Bàn tay theo thói quen sờ sờ bông tai. “Cái này là chú dùng tro cốt của người chú yêu để làm.” Giọng nói trầm khàn, nghẹn ngào, rồi anh thở dài một cái.
Xem ra Lâm Dật vẫn còn nhớ đến mối tình trước kia rất nhiều. Điền Bảo Bảo vừa cảm động vì tình cảm sâu đậm của Lâm Dật, lại vừa cảm thấy bất an.
Nếu chú Lâm yêu bạn gái cũ như vậy, còn mẹ mình thì sao đây? Nguy rồi! Mẹ à, nếu mà mẹ chịu thua một người đã chết thì đứa con trai này sẽ khinh bỉ mẹ cả đời.
Điền Bảo Bảo bực bội trong lòng, nhất định phải giúp mẹ “thả thính thành công” daddy mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.