Chương 67: Chương 65
Tử Phi Ninh
23/05/2018
Edit by Miuomin
Beta by Dưa
…………………………….
Sau mấy ngày bận rộn, an bài công việc thỏa đáng, dưới sự dẫn dắt của Lâm Dật, đoàn người ngồi máy bay đi Milan. Điền Kỳ Kỳ không có mang theo Điền Bảo Bảo đi, một phần là vì không muốn Điền Bảo Bảo và Lâm Dật có quá nhiều tiếp xúc, phần còn lại là vì không xác định được tới Milan rồi có sự cố nào không, chỉ sợ lúc đó cô không có thời gian lo cho con. Cho nên cuối cùng vẫn là nhờ Lôi Vũ chiếu cố. Vả lại Điền Bảo Bảo cũng rất hiểu chuyện, không mè nheo đòi đi theo.
Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ không biết rằng, trước đêm bay, Điền Bảo Bảo đã gọi cho Lâm Dật, nhờ Lâm Dật để mắt đến mẹ mình, ngàn vạn đừng để mẹ đi lạc, hoặc là xảy ra chuyện gì. Lâm Dật cảm giác trọng trách lần này khá lớn.
Điền Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh Lâm Dật, vì tránh có nhiều tiếp xúc với anh, vừa lên máy bay cô liền bắt đầu ngủ. Kết quả là khi người khác mơ màng buồn ngủ thì Điền Kỳ Kỳ lại rất tỉnh táo. Thông báo trên máy bay vang lên, mọi người chuẩn bị cất cánh.
Điền Kỳ Kỳ nhớ lại khi lần đầu tiên ngồi máy bay đi Mỹ, lúc ấy chính là thời khắc đen tối nhất của đời cô. Cô cảm giác như những thứ tốt đẹp mà cô có đều bị thượng đế thu hồi, cô chỉ còn lại một mình. Thậm chí, cô còn nghĩ nếu như máy bay rơi thì hay biết mấy.
Nhưng mà hiện tại không được, cô có Điền Bảo Bảo, vì con cô phải sống. Theo biên độ rung của phi cơ, cả người đều cảm giác như ở trên không, lúc lên lúc xuống. Điền Kỳ Kỳ cứng đờ người, không dám nhúc nhích, tất cả lo lắng đều hiện hết lên mặt.
“Điền Kỳ Kỳ, cô không sao chứ?” Lâm Dật vừa quay qua liền nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Điền Kỳ Kỳ, lo lắng hỏi.
Vừa dứt lời, lại là một trận rung lắc mãnh liệt, làm Điền Kỳ Kỳ cơ hồ mất khống chế mà hét lên, tay gắt gao nắm chặt thành ghế, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
“Không phải sợ, chỉ là đụng phải mây thôi.” Lâm Dật ở một bên an ủi nói, giọng nói chưa bao giờ mềm mại như thế, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
“Tôi…… Tôi biết, nhưng tôi vẫn thấy sợ.” Điền Kỳ Kỳ nghẹn ngào nói, đôi mắt nhắm tịt lại. Sớm biết như thế này, cô liền uống hai viên thuốc ngủ, như vậy sẽ bình yên trôi qua.
Thấy cô ngay cả hô hấp cũng phải dùng nhiều sức, Lâm Dật thật sợ cô sẽ hít thở không thông. Nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói: “Tin tưởng tôi, sẽ không có việc gì.”
Phi cơ lại chấn động lần nữa, Điền Kỳ Kỳ mặc kệ tất cả, giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm chặt tay Lâm Dật.
Hai ba phút sau, máy bay rốt cuộc trở lại như bình thường, Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường. Ý thức được mình vẫn đang nắm chặt lấy tay của Lâm Dật, cô giật mình, ngại ngùng thả tay ra.
Lâm Dật nhẹ cười một tiếng, không chút nào kinh ngạc phản ứng của cô. Thấy cô không còn sợ hãi, cũng không lên tiếng nữa.
Gương mặt anh tuấn kia ngoại trừ đạm bạc thì còn có lạnh lùng, chưa hề biểu lộ một phần ấm áp ra ngoài. Giống như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.
Lòng Điền Kỳ Kỳ hiện giờ đang rất rối loạn, càng không muốn có nhiều tiếp xúc với anh thì trời xui đất khiến thế nào hai người luôn vướng vào nhau. Người đàn ông này quá mức nguy hiểm và cẩn trọng khiến cho cô không thể đoán được anh tính làm gì. Vì vậy anh càng tới gần, cô lại càng sợ hãi.
Nhưng mà không hiểu sao khi nhìn anh từ xa, cô lại cảm thấy rất vui sướng. Điền Kỳ Kỳ rối rắm với tâm tình của mình, một hồi sau lại ngủ quên mất.
Không biết qua bao lâu, máy bay rốt cuộc cũng an toàn hạ cánh ở Milan. Từ trên máy bay nhìn xuống những tòa nhà hoa lệ, lấp lánh ánh đèn, làm cho Điền Kỳ Kỳ có ảo giác, tựa hồ như trong không khí cũng tràn ngập hương vị thời thượng.
Ngay sau đó đoàn người đi xe về khách sạn. Khách sạn được xây theo phòng cách cổ xưa, là nơi tràn ngập hơi thở nghệ thuật. Trên tường treo những bức họa nổi tiếng, là văn hoá phục hưng ảnh hưởng hạ ý thức đặc sắc.
Điền Kỳ Kỳ cùng Rebecca ở một phòng, nhưng Rebecca lại xin lỗi và nói với cô rằng chỉ sợ cô phải một mình phòng không gối chiếc vì cô ấy sẽ ở lại nhà của sư phụ mình.
Rebecca là học sinh giỏi nhất của đại sư nổi tiếng. Lần này đến Milan cũng là vì thăm sư phụ cho nên đối với yêu cầu của sư phụ, Rebecca cũng không có cánh nào từ chối.
Beta by Dưa
…………………………….
Sau mấy ngày bận rộn, an bài công việc thỏa đáng, dưới sự dẫn dắt của Lâm Dật, đoàn người ngồi máy bay đi Milan. Điền Kỳ Kỳ không có mang theo Điền Bảo Bảo đi, một phần là vì không muốn Điền Bảo Bảo và Lâm Dật có quá nhiều tiếp xúc, phần còn lại là vì không xác định được tới Milan rồi có sự cố nào không, chỉ sợ lúc đó cô không có thời gian lo cho con. Cho nên cuối cùng vẫn là nhờ Lôi Vũ chiếu cố. Vả lại Điền Bảo Bảo cũng rất hiểu chuyện, không mè nheo đòi đi theo.
Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ không biết rằng, trước đêm bay, Điền Bảo Bảo đã gọi cho Lâm Dật, nhờ Lâm Dật để mắt đến mẹ mình, ngàn vạn đừng để mẹ đi lạc, hoặc là xảy ra chuyện gì. Lâm Dật cảm giác trọng trách lần này khá lớn.
Điền Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh Lâm Dật, vì tránh có nhiều tiếp xúc với anh, vừa lên máy bay cô liền bắt đầu ngủ. Kết quả là khi người khác mơ màng buồn ngủ thì Điền Kỳ Kỳ lại rất tỉnh táo. Thông báo trên máy bay vang lên, mọi người chuẩn bị cất cánh.
Điền Kỳ Kỳ nhớ lại khi lần đầu tiên ngồi máy bay đi Mỹ, lúc ấy chính là thời khắc đen tối nhất của đời cô. Cô cảm giác như những thứ tốt đẹp mà cô có đều bị thượng đế thu hồi, cô chỉ còn lại một mình. Thậm chí, cô còn nghĩ nếu như máy bay rơi thì hay biết mấy.
Nhưng mà hiện tại không được, cô có Điền Bảo Bảo, vì con cô phải sống. Theo biên độ rung của phi cơ, cả người đều cảm giác như ở trên không, lúc lên lúc xuống. Điền Kỳ Kỳ cứng đờ người, không dám nhúc nhích, tất cả lo lắng đều hiện hết lên mặt.
“Điền Kỳ Kỳ, cô không sao chứ?” Lâm Dật vừa quay qua liền nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Điền Kỳ Kỳ, lo lắng hỏi.
Vừa dứt lời, lại là một trận rung lắc mãnh liệt, làm Điền Kỳ Kỳ cơ hồ mất khống chế mà hét lên, tay gắt gao nắm chặt thành ghế, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
“Không phải sợ, chỉ là đụng phải mây thôi.” Lâm Dật ở một bên an ủi nói, giọng nói chưa bao giờ mềm mại như thế, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
“Tôi…… Tôi biết, nhưng tôi vẫn thấy sợ.” Điền Kỳ Kỳ nghẹn ngào nói, đôi mắt nhắm tịt lại. Sớm biết như thế này, cô liền uống hai viên thuốc ngủ, như vậy sẽ bình yên trôi qua.
Thấy cô ngay cả hô hấp cũng phải dùng nhiều sức, Lâm Dật thật sợ cô sẽ hít thở không thông. Nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói: “Tin tưởng tôi, sẽ không có việc gì.”
Phi cơ lại chấn động lần nữa, Điền Kỳ Kỳ mặc kệ tất cả, giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm chặt tay Lâm Dật.
Hai ba phút sau, máy bay rốt cuộc trở lại như bình thường, Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường. Ý thức được mình vẫn đang nắm chặt lấy tay của Lâm Dật, cô giật mình, ngại ngùng thả tay ra.
Lâm Dật nhẹ cười một tiếng, không chút nào kinh ngạc phản ứng của cô. Thấy cô không còn sợ hãi, cũng không lên tiếng nữa.
Gương mặt anh tuấn kia ngoại trừ đạm bạc thì còn có lạnh lùng, chưa hề biểu lộ một phần ấm áp ra ngoài. Giống như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.
Lòng Điền Kỳ Kỳ hiện giờ đang rất rối loạn, càng không muốn có nhiều tiếp xúc với anh thì trời xui đất khiến thế nào hai người luôn vướng vào nhau. Người đàn ông này quá mức nguy hiểm và cẩn trọng khiến cho cô không thể đoán được anh tính làm gì. Vì vậy anh càng tới gần, cô lại càng sợ hãi.
Nhưng mà không hiểu sao khi nhìn anh từ xa, cô lại cảm thấy rất vui sướng. Điền Kỳ Kỳ rối rắm với tâm tình của mình, một hồi sau lại ngủ quên mất.
Không biết qua bao lâu, máy bay rốt cuộc cũng an toàn hạ cánh ở Milan. Từ trên máy bay nhìn xuống những tòa nhà hoa lệ, lấp lánh ánh đèn, làm cho Điền Kỳ Kỳ có ảo giác, tựa hồ như trong không khí cũng tràn ngập hương vị thời thượng.
Ngay sau đó đoàn người đi xe về khách sạn. Khách sạn được xây theo phòng cách cổ xưa, là nơi tràn ngập hơi thở nghệ thuật. Trên tường treo những bức họa nổi tiếng, là văn hoá phục hưng ảnh hưởng hạ ý thức đặc sắc.
Điền Kỳ Kỳ cùng Rebecca ở một phòng, nhưng Rebecca lại xin lỗi và nói với cô rằng chỉ sợ cô phải một mình phòng không gối chiếc vì cô ấy sẽ ở lại nhà của sư phụ mình.
Rebecca là học sinh giỏi nhất của đại sư nổi tiếng. Lần này đến Milan cũng là vì thăm sư phụ cho nên đối với yêu cầu của sư phụ, Rebecca cũng không có cánh nào từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.