Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 103

Tô Cẩn Nhi

27/10/2015

Ngày hôm sau, trời có chút âm u, thật vất vả mới xuất hiện vầng thái dương, ai ngờ một hồi, một đám mây đen rất lớn xuất hiện, chạy a chạy, đem thái dương toàn bộ che khuất.

Phí Gia Nam mặt không đổi sắc ngồi ở trong biệt thự, một thân lễ phục chú rể mặc ở trên người cao quý tao nhã, trên lầu, Đồng Nhan sắc mặt trở nên trắng, thân thể không khoẻ, ngay cả đi vài bước đều cảm thấy khó khăn, đành phải tuỳ ý mấy người trang điểm mặt cô đông tây.

Trên mặt bình tĩnh cái gì đều không nhìn ra, chỉ có đôi mắt ảm đạm không ánh sáng ngẫu nhiện chuyển động mới có thể nhìn ra trong lòng cô đang sốt ruột.

Thật sự phải gả?

Nằm mơ!

Nhưng là hiện tại trốn như thế nào?

Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chờ tới địa điểm phòng hoá trang cho hôn lễ để trốn, Phí Gia Nam đã nói, địa điểm tổ chức hôn lễ ở bờ biển của một trang viên, trang viên này vốn rất ít người, chính là ngẫu nhiên có lễ hội trọng đại mới có thể sử dụng.

Nói cách khác, địa hình nơi đó, mọi người cũng rất không quen thuộc, hơn nữa, nghĩ chi tiết hơn, trang viên lớn như vậy, lại ở ngay bờ biển, một người trốn đi cũng dễ dàng.

Phí Gia Nam đã nghĩ tặng cho Đồng Nhan một buổi hôn lễ xa hoa, nhưng lại không nghĩ tới, Đồng Nhan, thân-thể-đi-hai-bước-đã-thở-gấp này, lại đang lên kế hoạch như thế nào để thuận lợi chạy trốn.

Cho dù là thất bại, Đồng Nhan cũng tự mình an ủi mình, cô dâu Ann, cũng không phải là cô, cho dù hôm nay thật sự kết hôn, ở giấy kết hôn kí cũng không phải là tên Đồng Nhan, chỉ cần chạy đi, không ai biết Ann là ai!

Thời gian không sai biệt lắm, người phụ dâu xa lạ cẩn thận giúp đỡ Đồng Nhan đi ra phòng phủ, từng bước một xuống lầu.

Phí Gia Nam kiên nhẫn ngồi chờ trên ghế sô pha ở phòng khách, bên cạnh là đám người phụ rể mặt không đổi sắc. khi trên lầu truyền đến tiếng vang, Phí Gia Nam ngẩng đầu, vừa vặn thấy vị hôn thê xinh đẹp mềm mại đi từng bước một xuống lầu, dung nhan tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp, không thể không nói, cho dù ở trong đầu vẽ ra vô số lần bóng dáng Đồng Nhan vì hắn mặc vào áo cưới, hắn vẫn là xem nhẹ vẻ đẹp của cô.

Giờ phút này Đồng Nha, xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần, không nhiễm chút khói lửa thế gian, đáng tiếc mặt cô dâu lại không chút thay đổi âm trầm, nếu như cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn mang theo tươi cười, phỏng chừng đem tất cả tâm hồn nam nhân đánh mất.

Đồng Nhan thân thể suy yếu, đi không được vài bước, theo từ phòng ngủ xuống dưới, toàn thân đã đầy mồ hôi, nếu như không có hai người phù dâu trái phải đỡ cô, nói không chừng cô đã trực tiếp lăn từ cầu thang xuống.

Nhìn ánh mắt kinh diễm của Phí Gia Nam, liếc trắng mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý tới.

Phí Gia Nam cũng không để tâm, mặc kệ hiện tại trong lòng Đồng Nhan nghĩ như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật, nàng không phải là đang nhớ con trai sao?

“Em yên tâm, hôm sau tôi sẽ cố gắng, để tôi và em có một đứa con trai, đến lúc đó, tôi sẽ rất tò mò nhìn em lựa chọn như thế nào, lựa chọn con trai đã mất mẹ một năm và trưởng thành không ít, Đồng Đồng, hay là lựa chọn đứa trẻ mới sinh vẫn còn khóc lóc đòi sữa? Đồng Nhan, tôi thực sự rất mong chờ ngày đó!”

Đồng Nhan thân thể có chút cứng đờ, lườm hắn một cái: “Đồ điên!”

Đúng vậy, người đàn ông này đúng là đồ điên, nghĩ tới biện pháp hắn đối phó với mình, trong lòng cô ẩn ẩn bi thương, nếu thật sự không cẩn thận mang thai…

Không được, tuyệt đối không thể, nhất định hôm nay phải trốn đi, bằng không những ngày về sau của cô sẽ rất bi thảm, cô thậm chí không thể tưởng tượng được, nếu cô thực sự sinh cho Phí Gia Nam một đứa nhỏ, đến lúc đó đối mặt với đứa trẻ, cô nên làm thế nào?

Cho nên, tuyệt đối không thể!

Ánh mắt mang theo oán hận ngoan tuyệt, hung tợn nhìn thoáng qua mặt Phí Gia Nam, mỉm cười: “Tôi cũng thực sự muốn nhìn một chút khả năng của Phí tiên sinh!”

Phí Gia Nam con ngươi co rụt lại, không thể phủ nhận, trong lòng có chút đau đớn khi thấy bộ dáng hoàn toàn không sao cả của Đồng Nhan.

Cúi người ở bên tai Đồng Nhan, giọng điệu ôn nhu như nước nói: “Ann, hơn một giờ nữa em sẽ là cô dâu của tôi, em thật sự không có suy nghĩ gì sao?”

Đồng Nhan cười lạnh một tiếng, phù dâu ở phía sau buông tay, cơ thể cô nhoáng một cái liền bị Phí Gia Nam đón vào trong ngực, Đồng Nhan hơi thở yếu ớt, biết chính mình hiện tại đứng không nổi mà phải dựa vào hắn, cánh tay mảnh khảnh chạm vào lồng ngực ấm nóng của nam nhân, ngay vị trí trái tim, nó mang nhịp đập mạnh mẽ

“Cảm nhận được không, nó là vì ngươi mà nhảy lên.” Trầm thấp mị hoặc âm thanh vang lên.

Tay Đồng Nhan lập tức nóng lên, nhanh chóng chuyển rời, tuy rằng con trai đã năm tuổi, nhưng đối với mị hoặc rõ ràng của nam nhan như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ ửng.

Có chút cười nhạo: “Phí tiên sinh ** (convert như vậy, ta cũng không biết thêm sao…) thủ pháp thật cao a, đáng tiếc, anh không phải vẫn là xử nam đi? Hoặc là trước đó có rất nhiều nữ nhân đi? Hồi trước tôi nghe người ta nói, anh một khoảng thời gian không có nữ nhân sẽ nóng tính, cũng khó trách, đây là nhu cầu sinh lý, rồi sau đó không phải là tôi xuất hiện sao?

Con ngươi Phí Gia Nam lạnh lùng nhìn lưới qua mấy người hầu đứng ở trong góc, có thể nghĩ, trong mấy ngày nay, chính là mấy người này nói cho Đồng Nhan nghe, mà cô thân là phóng viên, lời nói lại “vô cùng khách sáo”

Hắn cúi đầu, con ngươi tựa tiếu phi tiếu (cười nhưng không cười) nhìn Đồng Nhan, “Cho nên?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Nhan cong lên, giả bộ ngây thơ nói “Đáng tiếc, người ta có bệnh sạch sẽ, nếu trước đó anh đã chạm vào thân thể nữ nhân khác, tôi sẽ nhịn không được mà ói.”

Ách!

Đồng Nhan thanh âm không cao không thấp, vừa vặn có thể đi vào lỗ tai mỗi người trong phòng khách , đàn em Phí Gia Nam, hiện giờ là phù rể, không dám tin, nữ nhân này ghét bỏ lão đại?

Phí Gia Nam cũng sửng sốt, bỗng nhiên nở nụ cười, “Không nghĩ tới tiểu Ann còn có khẩu vị nặng như vậy, tôi thích.”

Đối với khuôn mặt tươi cười của hắn, Đồng Nhan cảm thấy không có ý nghĩa, nam nhân này không phải Tiếu Thâm, thời điểm Tiếu Thâm cùng nàng đấu võ mồm sẽ không trưng ra bộ dáng nghiêm túc như vậy đối với cô, trong lòng vừa động, bỗng nhiên nghĩ đến biện pháp tốt nhất chọc giận hắn, mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh tại ngực của Phí Gia Nam điểm điểm, chu cái miệng nhỏ, giọng nói không tức chết người không đền mạng: “Ai nha, không vui, cùng nói chuyện với ngươi thực không có ý nghĩa, Tiếu Thâm sẽ không như vậy, anh ấy sẽ nói ra một câu chọc tôi vui vẻ.”

Ngụ ý, anh, Phí Gia Nam, chính là không bằng Tiếu Thâm!

Phí Gia Nam cùng Tiếu Thâm tranh đấu gay gắt với nhau mười năm, tuyệt đối không chấp nhận được người khác nói, hắn, Phí Gia Nam, lại không bằng Tiếu Thâm, đặc biệt là từ miệng cô gái này nói ra.

Dục hoả vừa mới sôi trào lập tức bị dập tắt, Phí Gia Nam cười tao nhã, vẻ mặt mưa gió mịt mù: “Phải không?”

Đồng Nhan vô tội nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy nha!”

Đàn em mấy người đứng phía sau thấy không ổn, ngày hôm qua, cô gái này liền khiến lão đại tức đến nỗi suýt chút nữa bóp chết cô, sau lại ở thời điểm “làm chính sự” (đầu óc đen tối chút nhá!!!) trực tiếp ngất xỉu, đến bây giờ không biết tốt xấu, thiệt thòi lúc trước gặp phải đã hoàn toàn quên.

Cô gái này đã quên thì thôi đi, nếu lỡ như chọc lão đại nổi nóng, cô ta sẽ không chịu nổi, lập tức ngất đi. Hôn lễ sẽ không thể tiếp tục.

Hôn lễ mà không thể tiếp tục, đối tượng để lão đại phát hoả sẽ chính là bọn họ a~, đáng thương.

Một trong đám người chạy nhanh tiến lên hai bước khuyên nhủ: “Lão đại, đã đến giờ, khách nhân đều đến không sai biệt lắm.”

Phí Gia Nam chuyển ánh mắt sang phía đàn em của mình, nhìn sắc mặt trắng xanh của hắn, bỗng nhiên hiểu được, chính mình lại trúng gian kế của cô gái này, cô muốn đem hắn tức đến mất đi lý trí, sau đó lại giống như ngày hôm qua ra tay thô lỗ đối với cô, cô nhất định sẽ ngất đi!

Quay đầu đối mặt với cô gái trong lòng mình, sắc mặt khôi phục bình thường, mỉm cười: “Nữ nhân, hôm nay cho dù em có té xỉu, hôn lễ này cũng không có huỷ bỏ!”

Quả nhiên, Đồng Nhan nguyên bản là đang ghé vào lồng ngực hắn nói nói cười cười, lập tức tái nhợt, vốn khuôn mặt đã là không tốt, dựa vào trang điểm mới nhìn không ra, là người trang điểm một tầng lại một tầng phấn hướng trên mặt cô đắp lên.

Mỉm cười, tràn đầy thất vọng: “Đúng vậy, hôm nay anh thật đúng là tiến bộ.”

Một góc của bờ biển ở trang viên, Tiếu Thâm hai tay bỏ trong túi quần nắm chặt đánh giá khung cảnh của trang viên, bộ dáng tuỳ ý thản nhiên, anh chắc chắn, ở trong này có rất ít người có thể nhận ra hắn, trừ Phí Gia Nam, đáng tiếc, hiện tại tâm tư Phí Gia Nam đang đặt tại trên cô gái kia.

Nghĩ đến Đồng Nhan, nguyên bản con ngươi thảnh thơi, đột nhiên tối sầm, ẩn ẩn còn có lửa giận thiêu đốt.

Đi theo một bên, cậu bé có bộ dáng giống như tiểu vương tử, Đồng Đồng, thấy vậy, âm thầm líu lưỡi kêu to: “Cha, bình tĩnh, bình tĩnh, đợi một chút rồi mới đi đoạt mẹ lại nha!”

Tiếu Thâm vẻ mặt hắc tuyến (-.-lll) bất đắc dĩ, biết rồi con trai, thật là con mình có điểm trò giỏi hơn thầy.

Lỗ tai mang theo tai nghe điện thoại cỡ nhỏ bỗng nhiên vang lên, Tiếu Thâm một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, một bên giả bộ không thèm để ý trả lời điện thoại.

“Lão đại, đã điều tra xong, hôn lễ sắp bắt đầu, trước khi hôn lễ tiến hành, cô dâu sẽ ở phòng cách vách nghỉ ngơi.”

Tiếu Tham vốn là đang cười tủm tỉm, ánh mắt lập tức tối sầm lại: “Cái gì cô dâu?”

Thanh âm ép tới vô cùng thấp, nguy hiểm trùng trùng làm cho người ta sợ hãi.

Bên kia, đàn em hít một ngụm khí lạnh, vội vã sửa lời: “Phu nhân.”

Tiếu Thâm lúc này mới vừa lòng, con ngươi u ám lập tức chuyển biến, giọng nói cao vút: “Ừ, không có lần sau.”



Đàn em bên kia sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra, vụng trộm lau lau: “Vâng.”

Chưa từng nghĩ tới, lão đại sau sáu năm không gặp lại thay đổi nhiều đến như vậy, tất cả chỉ vì một cô gái…

Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mĩ nhân a~!

Sắc mặt Tiếu Thâm từ từ biến thành màu đen, chỉ vì thủ hạ nói câu kia: “Cô dâu mới”

Lại nói tiếp, chính mình lần đó hôn lễ cùng với Đồng Nhan, anh thật đúng không có chút ấn tượng sâu sắc, khi đó hoàn toàn coi như lễ hội bình thường vẫn hay tham dự, giờ thì hay lắm, nhìn người đàn ông khác đem vợ của mình tổ chức hôn lễ long trọng như thế.

Tiếu Thâm trong lòng một chút tư vị cũng không có, làm cái gì a~, người ta bắt cóc vợ mình, tổ chức hôn lễ còn long trọng như vậy, Phí Gia Nam đợi ta đem mặt mũi ngươi đánh rớt!

Bên kia, Phí Gia Nam kéo Đồng Nhan hướng về phía tổ chức hôn lễ, đi một hồi, sắc mặt Đồng Nhan đã tái nhợt, đi đứng có chút suy yếu.

Phí Gia Nam đau lòng, đột nhiên dừng bước chân, xoay người ôm lấy Đồng Nhan đi nhanh về hướng phòng trang điểm Lưu Tinh

Đồng Nhan giật mình, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đi được một đoạn rất dài rồi: “Bỏ tôi xuống!”

Sắc mặt tái nhợt, thanh âm có chút hờn giận.

“Tôi đã có chồng, còn có con, Phí Gia Nam, anh không biết anh làm như vậy là rất buồn cười sao!”

Phí Gia Nam sắc mặt có chút biến thành màu đen, nhưng cũng không để ý đến Đồng Nhan, trực tiếp ôm cô đi đến phòng hoá trang, sau khi sắp xếp ổn thoả cho Đồng Nhan, một câu cũng không nói, đứng dậy đi ra bên ngoài đối với đàn em nói: “Coi chừng, ai cũng không cho vào.”

Đồng NHan trong lòng giật mình, hô to: “Anh đây là giam lỏng tôi?”

Phí Gia Nam đưa lưng về phía Đồng Nhan, cũng không xoay người lại, lạnh lùng cười: “Tôi không phải vẫn đều giam lỏng em sao? Tôi ôn tồn cùng em nói chuyện, em không để ý tới, vậy thì dùng sức mạnh đi.” Nói xong cũng không quay đầu trực tiếp chạy lấy người.

Nhìn qua cửa phòng bị canh giữ gắt gao, Đồng Nhan đứng dậy liền tuỳ ý đập phá, cái gì tới tay thì đập cái đó, đập một hồi liền bỏ cuộc.

Cả người suy yếu tựa vào ghế sô pha mềm mại thở dốc, khó khăn lắm mới điều hoà lại hơi thở, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá cảnh vật chung quanh.

Nhíu mày, nơi này bốn phía đều bị vây kín, duy nhất chỉ có cửa sổ nhỏ nhưng bên ngoài còn có người canh gác, dùng sức gõ bể, thuỷ tinh này vẫn là thuỷ tinh công nghiệp đi, còn là loại tốt nhất, đoán chừng đến viên đạn còn không bắn bể được.

Đồng Nhan bắt đầu đau đầu, hiện tại làm sao bây giờ, trải qua đêm đó bỏ trốn, Phí Gia Nam tại thời điểm cuối cùng, ngoài cửa còn có người canh gác, như thế nào bỏ trốn!

Trong lòng không khỏi mắng to, Tiếu Thâm anh nha, thật sự không cần vợ anh sao?

Bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Phí Gia Nam, nếu như Tiếu Thâm thật sự không phát hiện, vậy không phải người đã chết kia là nàng sao?

Thật là nghĩ nàng đã chết sao?

Đồng Đồng chắc là thương tâm lắm, Tiếu Thâm… cũng sẽ thương tâm sao?

Nhớ tới chính mình ở biệt thự Phí Gia Nam tại thành phố A lưu lại tờ giấy nhỏ ở trên giường, cũng không biết Tiếu Thâm có nhìn thấy không.

Dắt Đồng Đồng đi loạn khắp nơi; Tiếu Thâm đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, có điểm ngứa a.

Đồng Đồng che lại cái miệng nhỏ nhắn, âm thầm cười trộm, cười đến vô cùng gian trá, “Nhất định là mẹ đang mắng cha, chê cha bây giờ còn không có đi đem mẹ cướp về, chờ mẹ trở về cha liền xong đời, hí hí.”

Tiếu Thâm sửng sốt, cúi đầu nhìn con mình cười trộm có điểm giống như chuột sa hũ gạo, trước giờ con đều ở với Đồng Nhan, này mẹ con hai người không phải là sẽ có cái gọi là tâm linh tương thông đi?

Nếu có, nói cách khác, hiện tại Đồng Nhan thật sự là đang mắng anh, ngại anh hành động chậm chạp, không chịu đi cứu cô?

Nghĩ đến đây, tâm tình phiền muộn lúc trước do đàn em nói sai liển chuyển biến tốt, ngồi xổm xuống liền nắm lấy hai gò má mềm mại của con trai, mặc sức xoa nắn, “Lập tức cho con xem!”

Đồng Nhan nhìn bốn phía, tròng mắt liên tục xoay chuyển, lê thân thể ốm yếu gian nan đi tìm kiếm cơ hội chuồn đi, đáng tiếc, Phí Gia Nam thật giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, bên ngoài một đám người canh gác, ngay cả cửa sổ chắc chắn thế kia cũng có thủ hạ canh gác.

Thật sự là không cho Đồng Nhan một chút hi vọng chạy trốn nào.

Bên ngoài, Phí Gia Nam đang tiếp đón khách nhân, khoé miệng vẫn luôn tươi cười, đối đáp thoả đáng với những khách nhân hôm nay đến chúc mừng hắn.

Một gã thủ hạ chạy đến, ghé vào bên tai lặng lẽ nói câu gì.

Phí Gia Nam mỉm cười: “Phải không? Vậy nên an bài lại địa điểm thả mổi câu a.”

Thủ hạ cung kính gật đầu: “Dạ.”

Đối diện Bạch Phát Lão Giả (ông già tóc bạc?? kì quá, nên mình để nguyên văn cho giang hồ nhá!) nghe không hiểu bọn họ nói gì, liền hỏi: “Phí tiên sinh đây là muốn câu cá?”

Phí Gia Nam mỉm cười: “Đúng vậy, hôm nay tôi tự mình câu cho phu nhân tôi một con cá lớn.”

Lão giả mỉm cười, hoàn toàn không chú ý Phí Gia Nam đáy mắt kia loé tên tinh quang như lão hồ ly, chính là cười lấy lòng, khen: “ Phí tiên sinh đối với phu nhân thật chăm sóc nha.”

Phí Gia Nam tuỳ ý cười cười: “Tôi qua bên kia tiếp đón mấy người bằng hữu.”

Lão giả lập tức ha ha cười: “Ha ha, tốt tốt tốt.”

Phí Gia Nam cầm ly rượu ở hội trường đi dạo một vòng, mắt xem sáu phương, tai nghe tám hướng.

Đi đến một chỗ sáng sủa của lễ cưới, bỗng nhiên cười, khoé mắt hẹp dài có chút vô tình nhìn chằm chằm một chỗ, cười tà tà, trốn ở góc phòng lòng người hoàn toàn kích động, trong tay khẩn trương nắm súng lục, một khi Phí Gia Nam phát hiện hắn, hắn hội không chút do dự trước tiên cho hắn một phát đạn.

Thân mình Phí Gia Nam bỗng nhiên chuyển, cước bộ thay đổi phương hướng khác, đi rồi.

Người ở góc sáng sủa thở dài một hơi, ngay tại vừa rồi, hắn có loại cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm, giống như, hắn đã trở thành đồ ăn cho cái thứ người tà ác kia, không bao giờ có thể chạy trốn.

Chuyển tai nghe, “Lão đại, giống như bị phát hiện.”

Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng tuỳ ý ngắm hoa, vẻ mặt nhàn nhã không chút nào để ý: “Nga~, không có việc gì, hắn nếu như không phát hiện, vậy không phải là Phí Gia Nam, không có việc gì, ngươi tiếp tục ngốc ở đó đi.”

Lời nói tuỳ ý đem tu hạ mình doạ đến đổ mồ hôi lạnh, nói như vậy, Phí Gia Nam kia đã sớm biết bên trong trang viên đã có người của bọn hắn ẩn nấp?

Nói như vậy, lão đại cũng đã biết trước, Phí Gia Nam đã phát hiện ra bọn họ ẩn núp ở chỗ này?

Vậy sao lão đại còn muốn bọn họ núp ở chỗ này a, không phải đưa dê vào miệng cọp sao?

Đầu óc còn chưa kịp chuyển một vòng, bên kia Tiếu Thâm bỗng nhiên nói: “Hắn cho dù đã biết các ngươi trốn ở nơi nào cũng không dám tuỳ ý ra tay, các ngươi vô cùng an toàn, yên tâm, cho dù Phí Gia Nam hắn ở Singapore thế lực to lớn, hôm nay tân khách ở hôn lễ của hắn nếu xảy ra chuyện gì, không phải là Phí Gia Nam hắn đi tìm đường chết sao? Hắn không ngốc, không sẽ ra tay chọc giận chúng ta, yên tâm.”

Không thể không nói, hiểu Phí Gia Nam nhất vẫn là kẻ thù của hắn, Tiếu Thâm. Ngược lại, kẻ hiểu Tiếu Thâm nhất chỉ sợ cũng chính là Phí Gia Nam.

Tiếu Thâm đau khổ cười, trong lòng có chút buồn bực, hiểu được con người của hắn lại là đàn ông, mà vợ anh chắc là người xếp đầu tiên trong đám người không hiểu hắn nhất.

Buồn ơi là buồn.

“Này, ta khát.” Đồng Nhan, lúc này đang bị nhốt tại trong phòng, suy yếu hướng về phía bên ngoài kêu.

Bên ngoài, đám người vẫn không nhúc nhích, đầu lĩnh (trưởng nhóm) chậm rãi mở miệng: “trong phòng có nước, tự mình uống.”

Đồng Nhan chán nản: “tôi không có khí lực đứng lên, làm sao mà uống được?”

Bên ngoài lại không có âm thanh di chuyển, những người đó đều là thủ hạ của lão đại, đi theo lão đại, nào có người nào không bị thương, cho dù là bị thương thực nghiêm trọng, vậy cũng tự mình chủ động ăn cơm uống nước. Làm sao lại giống như cô, một con quỷ nhỏ nũng nịu.

Cho nên, Đồng Nhan muốn uống nước, cũng không có người nào quan tâm cô.

Bên trong im lặng một hồi, Đồng Nhan buồn bực, đầu óc vòng vo xoay chuyển, bỗng nhiên hô to: “Người tới, tôi muốn đi toilet.”



Bên ngoài, bọn đàn ông mặt đã đen nay càng đen hơn, lúc này, ngay cả đầu lĩnh (trưởng nhóm) cũng không buồn quan tâm cô.

Không có ai để ý tới, Đồng Nhan tội nghiệp, đứng ở trong phòng suy nghĩ biện pháp.

Phí Gia Nam đứng một góc sáng sủa của hội trường, nhìn quét hoàn cảnh xung quanh, tầm mắt rõ ràng, trong lòng mang theo một chút vui vẻ tươi cười, thật không hổ là đối thủ của Phí Gia Nam hắn, ngay cả nơi này còn có thể trà trộn vô được.

Nếu như vậy, nhìn xem cuối cùng ai thắng ai thua.

Thời gian trôi nhanh tới thời điểm 11 giờ, giờ lành đã đến, người chủ trì đứng ở trước đài, khúc nhạc hôn lễ làm cho tâm tình người ta vui sướng vang lên.

Phí Gia Nam khoé miệng khẽ cong, đứng ở một đầu thảm đỏ có chút chờ mong nhìn cửa phòng nghỉ, tưởng tượng thấy, Đồng Nhan một thân váy trắng đi ra, đó là cỡ nào kinh diễm toàn trường

Đáng tiếc (đáng đời đúng hơn, cái thứ %^*$%@#&) , mọi người chờ mong đã lâu, nhưng cửa phòng nghỉ vẫn không có mở ra, mọi người bắt đầu cười vang, trêu ghẹo chú rể, nói đây là cô dâu ra oai phủ đầu chú rể, về sau lại không được phép khi dễ cô.

Phí Gia Nam vừa nghe, cảm thấy có chút ý tứ, cũng phù hợp với tâm tình hiện tại của Đồng Nhan, cô bây giờ là nhất thời phát giận đi.

Nhưng làm cho mọi người khó hiểu là, chờ lâu lắm, cửa phòng kia còn không có mở, giờ lành đã qua, XUI (a~, đáng đời)

Phí Gia Nam bây giờ mới cảm thấy không thích hợp, hoàn toàn không phải là cô dâu cố ý không muốn đi?

Tiến nhanh về phía trước, thủ vệ cùng thủ hạ cũng là hai mặt nhìn nhau, khó hiểu, không biết cái cô gái kia còn muốn xuất chiêu gì đây, hồi nãy không phải là khát nước rồi muốn đi toilet. Thật là chưa thấy có cô gái nào nhiều chuyện như vậy!

Phí Gia Nam thấy biểu tình của thủ hạ, hiển nhiên không biết tình huống bên trong, thâm tâm lại cảm thấy không tốt, tiến lên mở cửa, nhưng mở không được, Phí Gia Nam trong lòng lộp bộp một chút, giống như là dự cảm không tốt bắt đầu ứng nghiệm.

Lui ra phía sau hai bước, một cước đá vào cánh cửa. (1s mặc niệm cho cánh cửa, yên tâm, chị đây giúp em báo thù)

Cửa bị đá văng, Phí Gia Nam đi vào, sắc mặt đã đen nay càng đen hơn, phía sau mấy tên thủ hạ cũng tiến vào, vừa thấy tình huống phía trong, mặt cũng đen theo.

Tại sao có thể như vậy? Thủ hạ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không thể giải thích được tình huống phía trong.

Phí Gia Nam sắc mặt không tốt, kéo kéo cái nơ trên cổ, hai tay chỉnh lại thắt lưng, vẻ mặt nguy hiểm nhìn thủ hạ của chính mình: “Đây là kết quả mà các ngươi trông coi? Người đâu!”

Đầu lĩnh bộ dáng biểu tình hoàn toàn không dám tin “Không có khả năng, vừa nãy tiểu thư còn nói, hơn nữa, phòng này trước sau đều được chúng ta bảo hộ, làm sao có thể không thấy.”

Bên ngoài tân khách vừa nghe, không thấy cô dâu đâu?

Xôn xao một chút, nghị luận bắt đầu.

Cô dâu không thấy, Phí Gia Nam này thân phận tại Singapore rất có uy tín và danh dự, ai dám đào hôn? Vẫn là ở thời điểm hôn lễ tiến hành mà rời đi, điều này làm cho Phí Gia Nam về sau làm sao có thể gặp mặt người.

Phí Gia Nam đối với nghị luận bên ngoài hoàn toàn mặc kệ, con ngươi sắc bén nhìn phòng ở, phòng này trước kia hắn chính mình kiểm tra qua, chỉ có một cửa sổ duy nhất kia là có thể thông ra phía bên ngoài, nhưng thuỷ tinh này là đặc chế, để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn bố trí một vài thủ hạ phía ngoài.

Phí Gia Nam gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, bước đi trầm ổn, đi phía trước hai bước, ngẩng đầu xem xét cửa sổ này, dùng sức đẩy, vẫn là khoá, kỳ quái, không phải là từ nơi này chạy trốn?

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người chạy tới, vẻ mặt cẩn thận, thấy Phí Gia Nam đang tra xét cửa sổ, cũng không dám quấy rầy.

“Chuyện gì?” Phí Gia Nam đột nhiên mở miệng, thật giống như có mắt ở phía sau lưng, người nọ giật mình, khẽ cắn môi, tiến lên từng bước ghé vào bên tai Phí Gia Nam nhỏ giọng nói: “Bên ngoài mấy huynh đệ canh giữ cửa sổ đều không thấy.”

Phí Gia Nam trong mắt chợt loé, nhìn kĩ lại cánh cửa sổ bị khoá kĩ, bỗng nhiên mỉm cười, đem một cái ghế dựa kéo qua, đứng lên, nhấc chân hung hăng đá một cái, thuỷ tinh phát ra tiếng răng rắc, hiển nhiên là bể

Mặt mấy người thủ hạ phía sau rõ ràng thay đổi, thuỷ tình này làm sao? Không có khả năng a, thuỷ tinh vẫn là do lão đại tự mình kiểm tra qua

Phí Gia Nam nhìn thuỷ tinh dễ dàng bị đá bể, có chút suy nghĩ, bỗng nhiên quay đầu phân phó: “Đem khách nhân bên ngoài sơ tán.”

“Vâng.” Ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi xuống sơ tán khách nhân.

Phí Gia Nam nghe thanh âm của tân khách dần nhỏ xuống, thế này mới xuất ra động tác, thò người đi ra ngoài cửa sổ, nhìn dưới đất phía bên ngoài căn phòng có một khung thuỷ tinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh, trong lòng không có chút tư vị gì, nhưng miệng lại mỉm cười một cách tà nịnh.

Lúc này phía bên ngoài trang viên, Đồng Nhan lao lực cởi áo cưới trói buộc cô, phía trước Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đầu, bàn tay to gắt gao chế trụ cái đầu nhỏ không thành thật của con.

Tiếu Thâm khoé miệng mang chút tươi cười, bỗng nhiên phía sau đám cỏ có cái gương, góc độ vừa đúng, chiếu vào cô gái đang thay quần áo phía sau.

Đồng Đồng ý thức được ông già nhà mình (nguyên văn lão cha nha~) gian trá, không cần quay đầu cũng nhìn được phía sau, mà mình thì bị bàn tay to chế trụ phía sau đầu, bất mãn mở miệng: “Cha, cha lừa đảo, không cho con xem, cha còn vụng trộm dùng gương để nhìn lén mẹ thay quần áo!”

(O_O)…

Động tác thay quần áo của Đồng Nhan lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn cái ót của người nọ: “Anh thành thật một chút cho tôi, đợi lát nữa lại tính sổ với anh!”

Tiếu Thâm sờ sờ mũi, cảm thấy chính mình rất đáng thương, nhịn không được vì mình mà biện giải: “Vợ à, em không biết mấy ngày nay vì tìm em mà anh cũng chưa được ngủ chút nào a~, em xem em xem, đôi mắt của anh thâm quầng rồi đây nè, rất nghiêm trọng a~!” Vì chứng minh chính mình thật sự ngủ không được ngon, Tiếu Thâm quay đầu chỉ vào đôi mắt thâm quầng xanh xao cho Đồng Nhan coi.

“A, Tiếu Thâm, anh xoay người sang chỗ khác cho tôi, dám nhìn lén, coi tôi có móc mắt anh không!”

Tiếu Thâm biết điều, nhân cơ hội vụng trộm ngắm thêm vài lần thân hình trắng noãn non mềm kia, lại cảm thấy thân thể mình có chút biến hoá, lập tức chuyển ánh mắt đi sang chỗ khác, hơi thở chung quanh lập tức thay đổi, lạnh lẽo a lạnh lẽo, Đồng Đồng rõ ràng cảm giác được, hồi nãy còn tủm tìm cười ông già nhà mình, nhưng giờ bỗng nhiên thay đổi, rụt cổ, cảm thấy không thích hợp, Đồng Đồng biết điều, không dám nói nữa.

Đồng Nhan làm như hoàn toàn không phát hiện ra cái gì bất thường, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đôi mắt đào hoa nhỏ dài của Tiếu Thâm nhìn xuyên thấu qua đám cỏ che lấp chiếc gương, gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ tổn thương ở trên thắt lưng của Đồng Nhan.

Đáng chết, đám cháy lớn kia vẫn làm cô bị thương.

Phí Gia Nam!

Lão tử mà để ngươi sống tốt thì sẽ không mang họ Tiếu!

Thay quần áo xong, Đồng Nhan vỗ vỗ ghế phía trước, ý bảo Tiếu Thâm cô đã thay xong rồi.

Tiếu Thâm lúc này mới chậm rì rì xoay người lại ôm Đồng Nhan, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng, “Vợ à, hoan nghênh em trở lại vòng tay ôm ấp của chồng a~”

Đồng Nhan mỉm cười, một giây sau đó liền dở thói côn đồ: “Anh còn mặt mũi mà tự xưng mình là chồng? Em để lại tờ giấy cho anh đã vài ngày, anh còn không biết xấu hổ mà giờ mới tới, vợ anh bị bắt cóc đã vài ngày, anh còn có tâm tư tổ chức lễ tang cho người khác!”

Tiếu Thâm ha ha cười: “Hồi trước cũng có nghi ngờ, nhưng cũng không tìm được bằng chứng thể hiện người đó không phải là em, hơn nữa anh cũng không thể đả thảo kinh xà, chờ khi anh xác định, lúc tới nơi, em đã bị mang đi, không phải là anh rất bận rộn sao, em xem, giải quyết xong mọi chuyện liền lập tức chạy đến Singapore.”

Đồng Nhan trừng anh một cái, cũng biết anh đều là nói thật, nhưng cũng không nghĩ cho anh sắc mặt tốt, cô sợ không la không mắng hắn như bình thường, chỉ sợ thấy Tiếu Thâm cô liền khóc oà ra, đó là chuyện cô gái nhỏ mới làm, Đồng Nhan cô kinh thường nha~

Nhìn Tiếu Thâm trưng ra khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt, trong lòng không biết thế nào, chính là nhịn không được cảm thấy uỷ khuất muốn khóc, mũi có chút ngứa, Đồng Nhan nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn trong lòng Tiếu Thâm còn có Đồng Đồng, mỉm cười, bộ dạng muốn ôm lấy con, “Con, mẹ lại gặp được con.” Lại nhìn thấy con, cô lại nghĩ đến những lời đe doạ của Phí Gia Nam, cô vẫn lo lắng nếu như thật sự mình không chạy thoát được thì phải làm sao.

Đồng Đồng nhanh chân chạy tới muốn ôm mẹ một cái, lại bị Tiếu Thâm túm lại, Đồng Đồng uỷ khuất ngẩng đầu nhìn cha, lại bị cha hung tợn trừng mắt một cái: “Mẹ con thân thể không tốt, con già đầu như vậy rồi lại không biết xấu hổ mà còn đòi mẹ ôm a.”

Dù là miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ, vợ mình rốt cục tìm trở về, người ôm đầu tiên cũng phải là anh a~!

Đồng Nhan nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cười trấn an, quả thật cô bây giờ một chút khí lực cũng không có, tay thì sờ sờ đầu Đồng Đồng.

“Đi nhanh đi, thật vất vả chạy ra, Phí Gia Nam tại trang viện này an bài không ít người, em cũng không nghĩ là muốn bị bắt lại.”

Tiếu Thâm mỉm cười, tự tin vỗ ngực: “Có anh ở đây, hắn ta cho dù an bài bao nhiêu cũng vô dụng.”

Đồng Nhan nghĩ nghĩ, cũng đúng, ngay tại vừa rồi, cô hô khàn cổ họng mà bên ngoài cũng không có ai để ý đến nàng, vốn là đã không có khí lực, hô vài cái đều đã là cực hạn, ngay tại lúc nàng tựa vào sô pha suy nghĩ biện pháp, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng kêu đau đớn, nghĩ muốn đứng lên xem, thân thể lại một chút khí lực cũng không có, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ tại chỗ, khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhìn về phía cửa sổ.

Đầu Tiếu Thâm bỗng nhiên xuất hiện, Đồng Nhan nhìn khuôn mặt đã cách xa mình vài ngày, anh tiều tuỵ đi không ít, cho dù sắc mặt anh trắng nõn, giống như bình thường, nhưng cô vẫn mẫn cảm nhìn ra, sắc mặt anh có chút trắng bệch, hai má lại gầy yếu đi không ít.

Tiếu Thâm trong tay cầm lấy một con dao nhỏ, tại cửa sổ cắt một cái vòng nhỏ, khối thuỷ tinh liền lập tức được Tiếu Thâm cầm đến, sau đó anh lưu loát tiến vào, nhìn đến sắc mặt Đồng Nhan trắng nhợt, đồng tử lập tức co rụt lại, không nói hai lời, ngồi xuống ôm lấy cô bước đi, vợ chồng hai người, yên lặng nhìn nhau chăm chút, ăn ý đến nỗi một câu cũng không cần, Đồng Nhan ngoan ngoãn ôm lấy Tiếu Thâm, tuỳ ý anh ôm đi ra ngoài nhà giam nguỵ trang như phòng ở.

“Này, anh biết em mấy ngày rồi không được gặp anh chồng đẹp trai là anh đây, nhưng cũng không cần ở trước mặt con mà nhìn chằm chằm người ta a, vợ à, con ở đây, anh thay em cảm thấy xấu hổ a~!”

Đồng Nhan còn đang suy nghĩ chuyện tình vừa rồi, đột nhiên nghe được thanh âm đáng đánh đòn của Tiếu Thiên ở bên tai vang lên, lập tức xem thường, không để ý tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook