Chương 83
Tô Cẩn Nhi
29/07/2015
Vẻ mặt của Tiếu Thâm biến hóa không hiểu, đôi mắt đen nhánh bắt đầu híp lại, dường như tươi cười nơi khéo miệng có một khe hở, rất nhỏ làm Đồng Nhan hoài nghi bản thân nhìn lầm rồi.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp chợt nháy mắt, nụ cười khóe miệng từ từ giương lên, giọng nói trầm thấp: "Thì ra là như vậy, xem ra sau lưng Đồng tiểu thư có cao nhân!" Đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Đầu óc Đồng Nhan có chút không xoay chuyển kịp, thế nào nhìn ra sau lưng có cao nhân vậy?
Cái người Tiếu Thâm này, cấu tạo trong đầu thật khác người thường mà!
Ngược lại Đồng Chân cười rất đắc ý, "Cao hơn nữa cũng không lớn bằng Tiếu đại thiếu gia, nhưng mà chút chuyện nhỏ như làm Tiếu đại thiếu gia thân bại danh liệt, vẫn có thể làm được."
Thân bại danh liệt?
Lúc Đồng Nhan nghe cái từ này đầu tiên là nghĩ đến Tiếu Thâm vô duyên vô cớ mất đi công ty, sau khi mất đi công ty, ông nội ở sau lưng bất mãn với Tiếu Thâm.
Nhưng trước kia ông nội cực kỳ sủng ái Tiếu Thâm, gần đây xảy ra một loạt chuyện, ông nội đột nhiên thay đổi thái độ của bản thân, trục xuất Tiếu Thâm khỏi rất nhiều sự việc của Tiếu gia, đầu tiên là để cho Tiếu Tiếu vào công ty, sau lại liều mạng đặt Đồng Đồng bên cạnh bản thân nuôi dưỡng, cuối cùng lại đuổi Tiếu Thâm ra khỏi công ty.
Đây...... Chẳng lẽ có liên quan đến việc thân bại danh liệt mà Đồng Chân nói?
Trên mặt Tiếu Thâm vẫn là nụ cười rực rỡ, "Hả? Như vậy xem ra, vị kia không những là cao nhân, mà còn có một thế lực vững chắc, chỉ là không biết tại sao vị cao nhân kia có tiền có quyền lại có đầu óc, Đồng tiểu thư là quân tiên phong của hắn, tại sao lại luân lạc tới tình cảnh này? Chậc chậc chậc, nhìn đồ trang điểm kém chất lượng trên mặt một chút, hiện tại da của Đồng tiểu thư đã gặp vấn đề tương đối nghiêm trọng đi?"
Tiếu Thâm thoải mái nói, một câu nói không nặng không nhẹ, ngược lại làm khuôn mặt nhỏ nhắn đang đắc ý của Đồng Chân ở đối diện cứng đờ, sắc mặt hơi thay đổi. Đồng Nhan nhìn vẻ mặt tự đắc của Tiếu Thâm, cười.
Đưa tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Tiếu Thâm, một tay kia dắt con trai, cúi đầu dịu dàng cười một tiếng, Đồng Nhan ngẩng đầu nở nụ cười rực rỡ, Tiếu Thâm bên cạnh nhìn hai mẹ con này hài lòng cười.
Một nhà ba người yên lặng nở nụ cười, lọt vào trong mắt Đồng Chân, chính là âm thầm châm biếm không thôi.
Tại sao, tại sao một đại tiểu thư như cô lại luân lạc thành kỹ nữ, mà cái người từ nhỏ bị cô chà đạp dưới chân lại có thể biến thành phượng hoàng.
Không cam lòng!
Nồng nặng chua xót và không cam lòng dâng lên trong lòng Đồng Chân, trước kia không thấy còn không có cảm giác gì, hiện tại Đồng Nhan dẫn theo chồng và con trai xuất hiện trước mặt mình khoe khoang hạnh phúc của cô, nụ cười của ba người này giống như một cái gai, không chút lưu tình đâm vào trái tim đã dần dần chết lặng của cô ta, nảy sinh đau đớn.
"Gia đình Tiếu tiên sinh mĩ mãn, thật làm người ta hâm mộ."
Chợt một giống nam xuất hiện phá vỡ không khí cuộn trào, ánh mắt chứa đầy lửa giận của Đồng Chân sáng lên, giống như nhìn thấy chân bảo hiếm thấy trên đời vậy.
Khẽ cười một tiếng, xoay người lại cười tủm tỉm nhìn người đàn ông cao lớn.
Đồng Nhan nhìn sang phía phát ra tiếng nói, ánh mắt từ từ trợn to, Tiếu Thâm bất động thanh sắc (không biến sắc) nhìn sang, ánh mắt híp lại một chút.
Toàn Trường chỉ có Đồng Đồng là bình thường nhất, bởi vì hắn không biết người nọ.
"Gia Nam, sao lại đến đây." Đồng Nhan lập tức giống như không xương, mềm nhũn dựa vào trên người Phí Gia Nam vừa tới, Phí Gia Nam ngậm một điếu thuốc, đeo mắt kình thật to, bàn tay thuận thế ôm lấy Đồng Chân đang dựa vào.
Phía sau mắt kính ánh mắt híp lại, nhìn một nhà ba người tình cảm sâu đậm, khóe miệng hơi cong lên, tất cả đều cứng ngắc.
Đồng Nhan nhìn Phí Gia Nam, khó có thể tưởng tượng, "Phí tiên sinh, vẫn luon là người chiếu cố chị của tôi trong khoảng thời gian này?" Tiếu Thâm mỉm cười chỉ là tay đã đưa ra vòng lên eo nhỏ của Đồng Nhan.
Khóe miệng Phí Gian Nam hơi giơ lên: " Đồng tiểu thư, vị này là chị của cô sao? Sao tôi không biết?" Lời nói mang theo chút kinh ngạc cúi đầu hỏi thăm Đồng Chân.
Đồng Chân giống như không biết Đồng Nhan: " Gia Nam, người ta không biết cô gái này."
Vẻ mặt như một con mèo nhỏ khéo léo, trong lòng lại quanh quẩn câu nói mới vừa rồi của Tiếu Thâm, khoảng thời gian trước Phí Gia Nam xuất hiện cứu cô, nhưng khi đó cô đã luân lạc, hắn cũng chưa nói gì khác, chỉ từng nói là muốn cô rời đi.
Trừ thỉnh thoảng lên giường, những thứ khác cái gì cũng không làm, cô cũng không quá an phận, thử dò xét nhiều lần, bất luận ở trường hợp quan trọng gìchỉ cần cô chủ động dính sát, hắn sẽ không tức giận, giống như bây giờ, ở trước mặt Đồng Nhan cô thân mật gọi hắn là Gia Nam, khóe miệng hắn còn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, một chút cũng không tức giận.
Chẳng lẽ bây giờ hắn không còn cảm giác đối với Đồng Nhan?
Bởi vì lưu lạc phong trần mà trái tim dần dần lắng xuống, vì vậy ý nghĩ dần dàn nảy ra.
Ánh mắt Đồng Nhan mang theo một tia xem xét nhàn nhạt, rồi sau đó dời tầm mắt đi.
Tiếu Thâm mặt không đổi sắc, mở miệng cười: "Thì ra là Phí tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Chẳng lẽ vừa rồi Đồng tiểu thư nói cao nhân phía sau chính là Phí tiên sinh?" Tiếu Thâm mặt mày nghi ngờ nhíu lại, ánh mắt có chút nghi ngờ, ánh mắt rời khỏi trên người Phí Gian Nam, liếc mắt nhìn con chim nhỏ Đồng Chân đang nép vào trong ngực Phí Gia Nam.
Cơ thể Đồng Chân hơi cứng đờ, nở nụ cười thỏa mãn có chút do dự, ánh mắt thật nhanh liếc nhìn cằm cương nghị của Phí Gia Nam, rồi sau đó nhanh chóng rời đi, động tác hoàn toàn làm theo bản năng.
Tiếu Thâm nhìn vào đáy mắt, ánh mắt khẽ híp một chút, lộ ra một nụ cười vui vẻ nhất thì ra là như vậy. Ánh mắt Phí Gia Nam nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Đồng Nhan, cũng may là đeo cái mắt kính thật to, mắt kính màu đen che lại đôi mắt hẹp dài kia, nhưng cũng vì vậy ánh mắt càng thêm không chút kiêng kị.
Chợt nghe lời nói ý tứ hàm xúc của Tiếu Thâm, Phí Gia Nam bỗng nhiên hồi thần, đúng lúc đụng phải ánh mắt tự tin mâng ý cười của Tiếu Thâm, nụ cười khóe miệng cứng đờ.
Quả nhiên không hổ là Tiếu Thâm, cho tới bây giờ Phí Gia Nam chưa từng xem nhẹ đối thủ là hắn, chỉ là không ngờ, ngàn phòng vạn phòng, vẫn bị đối thủ này sờ vào chỗ hổng.
Bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trong ngực ý thức được bản thân đã làm sai chuyện, Phí Gia Nam cảm thấy, ban đầu thật đùng là không nên bởi vì khuôn mặt của Đồng Chân có mấy phần tương tự mà mềm lòng.
Rõ ràng dáng dấp của người phụ nữ này có mấy phần tương tự giống Đồng Nhan, thế nhưng tính cách hoàn toàn không có một chút giống Đông Nhan, mới vừa cùng Tiếu Thâm nói hai ba câu, đã bị Tiếu Thâm chụp được lời nói.
Tiếu Thâm cười nhạt, ánh mắt nhìn Phí Gia Nam phía đối diện, "Phí tiên sinh đúng là thương hương tiếc ngọc, chỉ là không biết tại sao không nhanh cất kĩ miếng ngọc này ở nhà, ngược lại ném ra ngoài, mặc cho gió táp mưa sa?"
Đồng Nhan một mực yên lặng đứng ở bên cạnh Tiếu Thâm, giống như đã ý thức được, cục diện này không bình thường, hai người đàn ông này nói chuyện, trong lời nói có ý đối chọi, anh tới tôi đi, một câu không đúng, dường như có thể dẫn tới một cuộc chiến ác liệt, lập tức không dám nói thêm cái gì.
Ngược lại lời này của Tiếu Thâm chọc trúng chỗ mềm yếu nhất trong lòng người nào đó, trên mặt Đồng Chân trắng bệch, chỉ sợ nghe được cái gì đó không muốn nghe từ trong miệng Phí Gia Nam, lập tức ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Tiếu Thâm.
"Đây là chuyện của tôi, không cần Tiếu tiên sinh phải xen vào chuyện của người khác đi, có thời gian nên suy nghĩ thật kĩ làm sao để nuôi vợ và con trai đi, nghe nói, sáng nay nội bộ Tiếu thị đã tiến hành tổ chức lại, hiện tại Tiếu tiên sinh đã bị công ty của mình đuổi ra khỏi cửa! Thật là chúc mừng chúc mừng!"
Ánh mắt Phí Gia Nam nhìn lướt qua cô gái có chút hả hê trong ngực, Từ đầu tới cuối khóe môi vẫn luôn nhếch lên, không nói một lời nào. Chân mày của Tiếu Thân hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Đồng Nhan, dáng vẻ cười híp mắt giống như muốn nói, 'nhìn đi, người chị này của em mồm miệng cũng rất độc á!'
Vẻ mặt Đồng Nhan không biểu cảm gì nhìn lại, không phát biểu ý kiến, miệng lưỡi của Tiếu Thâm không phải nình thường, làm gì có đạo lý anh chịu thua thiệt!
Nhưng mà lần này thì Tiếu Thâm thật không biết trả lời như thế nào, bởi vì người ta nói lời nói thật, đàn ông mà cậy mạnh miệng cũng không tiện, đây là gần đây nhằm vào Đồng Nhan anh dũng mà tổng kết ra kinh nghiệm chiến đấu.
Nếu như anh chịu thua thiệt bởi miệng lưỡi hung ác của Đồng Chân trước mặt Đồng Nhan, tất nhiên Đồng Nhan sẽ che chở bảo vệ anh.
Thật ra thì loại cảm giác được được người phụ nữ của mình bảo vệ cũng không tệ lắm.
Nụ cười tự tin trên mặt từ từ cứng đờ, giống như không bao giờ.... .... biết phải nói cái gì nữ, Đồng Nhan đợi ba giây, nhưng không thấy người đàn ông này phản kích, ngẩng đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn lại thấy anh bởi vì cười quá lâu mà da mặt ê ẩm run rẩy.
Trong lòng cả kinh, ngay sau đó nhớ tới, dù sao Tiếu Thâm cũng vừa vứt bỏ công ty, tâm trạng tất nhiên là không tốt, mặc dù nhìn dáng vẻ của Tiếu Thâm không nhìn ra, nhưng trong lòng nhất định không tiếp thu nổi sự chênh lệch mực nước giữa lòng sông so với mặt biển.
Lộ ra ánh mắt lo lắng, một tay rũ xuống bên người từ từ vòng ra sau lưng Tiếu Thâm, trấn an một chút.
Một tay Đồng Đồng bị Đồng Nhan dắt không nhịn được liếc mắt một cáu, ngu ngốc, loại trò hề này khi lên một lượt, nam cũng ngu ngốc, loại trog hề này cũng có thể nghĩ ra, tóm lại, cha mẹ hai người đều ngu ngốc.
Tiếu Thâm mặt mày bi thương liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đồng Nhan, miễn cưỡng cười một tiếng: "Về nhà đi!"
Đồng Nhan há to mồm, còn muốn nói gì đó, Tiếu Thâm cũng không cho cô bất kỳ cơ hội mở miệng, ngay cả con trai cũng không dắt đi, xoay người rời đi. Đáy mắt Đồng Nhan đau xót, Tiếu Thâm luôn luôn kiêu ngạo.... .....
Dả kích này đối với anh mà nói là quá lớn, công ty không có, gia đình không tin tưởng anh, hai cây cột lớn trước kia chống đỡ cuộc sống của anh cũng lập tức bị mất, thế giới của anh có thể vì vậy mà không suy sụp?
Bởi vì khả năng này, nhịp tim của Đồng Nhan chợt tăng tốc, không kịp quay lại biểu diễn tài ăn nói của bản thân, dẫn con trai đi theo Tiếu Thâm.
Xoay người, vừa lúc nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đồng Chân và Phí Gia Nam đang deo mắt kính thật to nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Dẫn theo con trai vừa mới lên xe xong, còn chưa thắt dây an toàn, Tiếu thâm đã nhấn chân ga, trước một bước phóng xe ra ngoài thật nhanh.
Đồng Nhan khoogn có chuẩn bị, thiếu chút nữa lắc mạnh ra, vội vàng ngồi vững trên xe, một tay vững vàng ôm lấy con trai đang ngồi trên chân mình.
"Tiếu Thâm, chúng ta kết hôn còn chưa đi hưởng tuần trăng mật? Vừa đúng bây giờ anh có thời gian, nếu không chúng ta đi bổ sung tuần trăng mật đi, cuộc đời em chỉ cưới có lần này, anh còn trực tiếp cắt giảm tuần trăng mật của em!" Sau khi xe dần dần vững vàng, vẻ mặt Đồng Nhan nhẹ nhom thương lượng với lái xe Tiếu Thâm.
Trên mặt Tiếu Thâm không có biểu cảm gì lớn, môi mỏng mím lại, "Được, em sắp xếp đi."
Tiếc chữ như vàng năm chữ, coi như trả lời.
Đáy lòng Đồng Nhan càng thêm khẳng định Tiếu Thâm bị đả kích, bởi vì Tiếu Tham không phải là người tiếc chữ như vàng, hận không thể nói một câu thành ba câu nói làm nhảm bình thường, đột nhiên trở nên trầm mặc, ngược lại làm cho lòng người dâng lên một cỗ bất an.
Vẻ mặt Đồng Nhan vẫn thoải mái mà vui vẻ: "Được, cứ quyết định vậy đi, ngày mai em liên lạc với cơ quan du lịch, anh nói chúng ta báo đi theo đoàn hay đi một mình? Ở trong nước hay ở nước ngoài? A, còn con trai thì làm thế nào?"
Dường như đi chơi ở đâu là một vấn đề rất khó giải quyết, Đồng Nhan bắt đầu thương lượng với con trai ngồi trên chân mình. Sao hôm nay Đồng Điồng lại không phối hợp, học be hắn bày ra vẻ mặt nặng nề: "Tùy tiện, con lại không đi."
Giọng nói của Đồng Nhan không khống chế được mà cao lên: "Con không đi? Vậy con đi đâu?"
Đồng Đồng bĩu môi: "Trăng mật của hai người con đi làm gì? Đến lúc đó hai người không cần lo lắng nữa, để con ở trường là được, hiện tại ở trường con có rất nhiều bạn học, rất hôm mộ đấy!"
Thật ra thì, hâm mộ là giả, không muốn mù quáng dính vào mới là thật, không thấy khóe miệng của ba từ từ nâng lên nụ cười hài lòng sao?
Hắn mới không giống mẹ không có năng lực quan sát đâu.
Đến cửa nhà, Đồng Nhan quyết định bắt lấy con trai nói một chút về chuyện ở trường, nào biết thằng nhóc này giống như một con cá vọt đi, vừa chạy vừa kêu la: "Vui mừng gì vui mừng gì?"
Tốc độ kia chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Vì thế mà Đồng Nhan nhức đầu, ngược lại Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Không sao, trăng mật của chúng ta mà mang theo nó đúng là không được hoàn mỹ."
Dứt lời ôm lấy thắt lưng bà xã, ngược lại cảm thấy mới vừa rồi con trai hồ nháo rất đúng lúc, Đồng Nhan hơi kinh ngạc: " Anh không sao?"
Tiếu Thâm vô tội nháy mắt mấy cái, nhìn Đồng Nhan, miễn cưỡng kéo lên vẻ tươi cười, giọng nói không biết làm sao nói: "Bà xã, em có thể đừng làm loại chuyện sát phong cảnh này được hay không? Vừa mới quên mất chuyện kia em thế nào lại cứ phải nhắc nhở anh từng giây từng phút mới được?"
Đồng Nhan 'A' một tiếng, giống như cảm thấy mình nói vẫn đề này không tốt, hối hận cắn đầu lưỡi, dáng vẻ giống như là không muốn bỏ qua, Tiếu Thâm cười khổ lắc đầu.
Đồng Nhan ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiếu Thâm vào nhà, không thấy được phía trước Tiếu Thâm lộ ra nụ cười gian trá, ngược lại khi nụ cười gian trá nhìn thấy người chết ngựa ngã trong nhà thì cứng lại.
Gần như muốn bộc phát. Đồng Đồng há hốc mồm thật to nói không ra lời.
Im lặng liếc mắt nhìn ba vào nhà: "Ba à, chẳng lẽ đây chính là vui mừng người cho con?"
Đây chỉ sợ là có khinh mà không có hỉ đi?
Còn chưa nói hết, chợt thấy một bóng dáng xám xịt nhanh chóng vọt xuống từ trên lầu, lao thẳng đến chỗ Đồng Đồng, tốc độ nhanh đến nỗi Tiếu Thâm không kịp bế con trai lên, viên thịt nho nhỏ đã bị con chó săn lớn gào thét nhào tới.
Lúc Đồng Nhan tiến vào vừa lúc thấy một màn này, ánh mắt thiễu chút nữa rớt ra ngoài.
Chỉ thấy một bóng dáng lớn tương đương với Đồng Đồng kéo chiếc lưỡi thật dài ra, tự nhận thân thiết liếm khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Đồng Đồng.
Đồng Đồng vẫn còn giãy giụa: "Tiểu Yêu, ngươi bẩn chết đi được, tránh ra tránh ra, không cho phép liếm mặt của tao!"
Đồng Nhan vô lực vỗ trán thở dài, nhà mình.... ...
Đã bị một đại nhân Tiểu Yêu anh minh thần võ làm cho.... .....
Còn không bằng ổ của heo đấy.
Sắc mặt Tiếu Thâm không thể nào rạng rỡ được, khí dồn về đan điền, rống to một tiếng: "Lãnh Diễm!"
Lực xuyên thấu của thanh âm này rõ ràng rất lợi hại, ngay cả tầng hai của tòa nhà cũng nghe được cũng không ngừng nghe được tiếng 'Lãnh Diễm' của Tiếu Thâm, lúc này âm thanh còn vang vọng khoảng ba phút đồng hồ.
Trên lầu, một tay Lãnh Diễm ôm bà xã bụng bự xuống lầu, đối mặt với lửa giận ngập trời của Tiếu Thâm, chỉ thong thả nhìn lướt qua, sau đó một tay đỡ eo ếch cồng kềnh của bà xã, một tay tự nhiên khoác lên bụng bự của bà xã, hai người thong thả ngồi xuống ghế sa lon.
Tự nhiên Tiếu Thâm có cảm giác bị đánh bại, giống như liên tiếp đấm đá những đòn nghiêm trọng vào vải bông, anh tự nhận là sử dụng khí lực lớn nhất, người ta lại giống như một đám mây, không chút ảnh hưởng.
Ngược lại Đồng Nhan nhận ra người con gái được bảo vệ trong ngực, cô gái tên là Nghiêm Hi, chính là vợ của Lãnh Diễm, chỉ là.... Ánh mắt nhìn bụng Nghiêm Hi lộ vẻ nghi ngờ, thoạt nhìn bụng này giống như là được năm tháng đi, nhưng cũng không cần phải hai tay che chở giống như Lão Phật Gia!
Nhớ năm đó thời điểm cô mang thai Đồng Đồng, lúc năm tháng vẫn còn chạy ngoài đường tìm tin tức đấy!
Nghĩ như vậy, trong lòng chua chát, nghĩ đến khi đó bởi vì mang thai mà hai chân sưng tấy, khi đó Tiếu Thâm có khi Tiếu Thâm còn đang ôm người đẹp trong lòng cười vui vẻ, ăn chơi đàng điếm.
Nghĩ như vậy mặc dù không nói, khi đó Tiếu Thâm không biết bản thân có con trai, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy ủy khuất, đều là phụ nữ, vận mệnh của cô quá bi thảm đi!
Tiếu Thâm đang thất bại ảo não đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh từ người bên cạnh, gió lạnh yếu ớt, chớp mắt một cái, vừa lúc thấy vẻ mặt đầy ủy khuất của Đồng Nhan nhìn trên người mình, nhất thời kinh hãi.
Đây là bà xã đang trách cứ?
lãnh diễm che chở Nghiêm Hi ngồi xuống, thấy ánh mắt gai người lần lượt thay đổi, nhất thời cười, ánh mắt lành lạnh, "Tiếu Thâm, vợ cậu là đang nghĩ đến ủy khuất lúc sinh con cho cậu đấy."
Ngồi xong Nghiêm Hi cáu giận liếc Lãnh Diễm một cái, giọng nói chua chát: "Quan sát bà xã của người khác tỉ mỉ như vậy, sao không thấy chút tỉ mỉ này trên người bà xã của bản thân?"
Khuôn mặt lạnh băng của lãnh diễm lập tức cười lớn, cười thật tốt vô lại giống như Tiếu Thâm, một tay nắm tay Nghiêm Hi, một tay cực kì tự nhiên ghé vào trên bụng lớn của Nghiêm Hi sờ soạn một chút: "Tiểu tức phụ, ai nói anh không tỉ mỉ với em, anh quan tâm em nhất, anh đây không phải là nhìn khuôn mặt ngu dốt của người anh em sao? Vì hạnh phúc của Tiếu Thâm, anh thân là bạn bè không thể không nhắc nhở đôi câu? Nghiêm Hi nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn Tiếu Thâm 'ngu dốt', rất là đồng ý đồng ý gật đầu một cái: "Vậy cũng được, Tiếu Thâm này quá ngu ngốc."
Đồng Nhan vừa mới nghe lời này, không còn xót lại chút ủy khuất gì, nhịn không được, cười xì một tiếng.
Tiếu Thâm oa oa kêu loạn, "Tiểu Hi Hi, ai nói anh ngu dốt chứ, em không biết chỉ chỉ số EQ của anh rất cao đấy!"
Nghiêm Hi nhíu mày: "Nhìn không ra."
Tiếu Thâm cảm giác bản thân bị khinh bỉ, lúc này sắc mặt khó coi, nhưng loại tình thương hư vô gì đó không gì có thể đo lường được, coi như anh nói toạc ra cũng không có cách mạnh mẽ múc ra chứng cứ, để chứng minh tình thương của bản thân là đệ nhất thiên hạ.
Bên kia Đồng Đồng đã nhào vào ngồi dưới đất chơi đùa với Tiểu Yêu, một người một chó tiếp tục bố trí lễ mừng năm mới trong nhà thành một mớ hỗn độn.
Trong phòng bếp, Đồng Nhan đang rửa sạch một chút đồ ăn đơn giản, Lãnh Diễm vừa mới kêu quán rượu mang tới đây, chắc khoảng mấy phút nữa sẽ đến, Đồng Đồng và Tiếu Thâm đều không thích dùng chén đĩa bên ngoài, cảm thấy không sạch sẽ, mỗi lần gọi đồ ăn tới, Đồng Nhan cũng phải chuẩn bị chén đĩa, đối với việc này Đồng Nhan xì mũi coi thường.
Thật không hổ là cha con, dù sao những món ăn này trước khi mang đến còn không phải là để trong thùng giữ ấm sao, còn không bằng trực tiếp dùng chén đĩa trong quán rượu, hơn nữa, trước kia ra ngoài ăn cơm còn không phải là dùng chén đĩa trong quán rượu?
Khi đó sao không thấy hai cha con phản đối, cho nên nói, hai cha con này đúng là quái dị!
Trong phòng khách, Tiếu Thâm nghiêm mặt nhìn Lãnh Diễm, sắc mặt vừa tối vừa đen, liếc mắt nhìn phòng khách đã không ra phòng khách, quay đầu nhìn Lãnh Diễm lần nữa xác định: "Cậu nói cậu muốn nhà tôi nuôi đại bảo bối?"
Vẻ mặt Lãnh Diễm như chuyện đương nhiên gật đầu: "Phải"
Tiếu Thâm bùng nổ: "Tại sao?" Vẻ mặt Lãnh Diễm giống như đại gia: "Bình thường Tiểu Yêu hay thân cận với cậu, hơn nữa không phải con trai cậu cũng tương đối thích nó sao?"
Tiếu Thâm quay đầu nhìn một người một chó chơi đến quên trời quên đất.
Vậy cũng không thể để ở nhà tớ nuôi được, Lãnh Diễm, cậu không biết hôm nay tôi chính thức thất nghiệp sao? Cậu không biết so với cậu tôi phải nuôi nhiều hơn một người sao? Nhà tôi có ba miệng ăn chờ tôi nuôi đấy, bây giờ cậu đưa tới cho tôi một bảo bối lớn như vậy, nó ăn còn nhiều hơn tôi với bà xã tôi đấy, đây không phải là tương đương với việc tôi lập tức nuôi thêm hai người sao, không được!"
Vẻ mặt Lãnh Diễm ghét bỏ nhìn Tiếu Thâm keo kiệt, nhìn ba giây, chợt đưa tay móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho Tiếu Thâm: "Thức ăn cho chó!"
Hai chữ lạnh lẽo vừa phun ra (trong tiếng trung 'thức ăn cho chó' chỉ có hai chữ), Tiếu Thâm hoàn toàn ủ rũ, người ta có chuẩn bị mà đến.
Tiếu Thâm đáng thương, trong nhà có hai bảo bối là vợ và con trai là đủ rồi, hiện tai lại thêm một đại bảo bối như vậy!
Vẻ mặt đau khổ ăn cơm tối, trên bàn cơm vẫn phải đau khổ chịu đựng con trai ăn một miếng cơm lại chạy đến phía dưới bàn ăn chơi với Tiểu Yêu một hồi, thật vất vả ăn xong cơm đang muốn tiễn khách, lại bị Lãnh đại gia bắt đến thư phong bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.
Dưới lầu, Đồng Đồng và Tiểu Yêu chơi đặc biệt hăng say, Đồng Nhan lôi kéo Nghiêm Hi trao đổi một chút kinh nghiệm của sản phụ.
Trong thư phòng, vẻ mặt Lãnh Diễm nghiêm nghị: "Nói như vậy, hiện tại có thể xác định ai là người từ trước đến giờ ở trong bóng tôi đối nghịch với cậu?"
Tiếu Thâm một tay nghịch bút một tay đỡ má, không chút để ý lầm bầm nói một câu: "Thật ra thì tôi đã sớm hoài nghi hắn, sáu năm trước người nào sẽ hãm hại một bộ đội đặc chủng là tôi, dĩ nhiên chính là hắn, cậu còn nhớ không, năm đó tôi nhận được cấp trên ra lệnh, yêu cầu điều tra án kiện liên quan đến xã hội đen, mũi nhọn lúc ấy cũng chỉ hướng Phí Gia Nam, chỉ là buổi tối đó tôi đột nhiên cùng Đồng Nhan...... Sau liền bị khai trừ, tôi bị khai trừ, vụ án đó cũng không được làm sáng tỏ, nhưng mà tôi không hiểu, tại sao sáu năm trước hắn lần nữa nhắm vào tôi?"
Lãnh Diễm khẽ mỉm cười: "Cậu cũng là người thuộc mũi nhọn, đối với những người như thế đương nhiên hiểu rõ tâm tư, chính là thật vất vả mới gập được một đối thủ, không muốn cứ tính như vậy, hơn nữa, cậu dám nói, bên cạnh cậu không có lý do khác để hắn làm như vậy?" Lãnh Diễm nói lập tức làm cho Tiếu Thâm xù lông, ném bút trong tay, "Đừng mơ tưởng, Đồng Nhan cũng đã kết hôn với tôi, Phí Gia Nam hắn đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người bà xã tôi!"
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp chợt nháy mắt, nụ cười khóe miệng từ từ giương lên, giọng nói trầm thấp: "Thì ra là như vậy, xem ra sau lưng Đồng tiểu thư có cao nhân!" Đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Đầu óc Đồng Nhan có chút không xoay chuyển kịp, thế nào nhìn ra sau lưng có cao nhân vậy?
Cái người Tiếu Thâm này, cấu tạo trong đầu thật khác người thường mà!
Ngược lại Đồng Chân cười rất đắc ý, "Cao hơn nữa cũng không lớn bằng Tiếu đại thiếu gia, nhưng mà chút chuyện nhỏ như làm Tiếu đại thiếu gia thân bại danh liệt, vẫn có thể làm được."
Thân bại danh liệt?
Lúc Đồng Nhan nghe cái từ này đầu tiên là nghĩ đến Tiếu Thâm vô duyên vô cớ mất đi công ty, sau khi mất đi công ty, ông nội ở sau lưng bất mãn với Tiếu Thâm.
Nhưng trước kia ông nội cực kỳ sủng ái Tiếu Thâm, gần đây xảy ra một loạt chuyện, ông nội đột nhiên thay đổi thái độ của bản thân, trục xuất Tiếu Thâm khỏi rất nhiều sự việc của Tiếu gia, đầu tiên là để cho Tiếu Tiếu vào công ty, sau lại liều mạng đặt Đồng Đồng bên cạnh bản thân nuôi dưỡng, cuối cùng lại đuổi Tiếu Thâm ra khỏi công ty.
Đây...... Chẳng lẽ có liên quan đến việc thân bại danh liệt mà Đồng Chân nói?
Trên mặt Tiếu Thâm vẫn là nụ cười rực rỡ, "Hả? Như vậy xem ra, vị kia không những là cao nhân, mà còn có một thế lực vững chắc, chỉ là không biết tại sao vị cao nhân kia có tiền có quyền lại có đầu óc, Đồng tiểu thư là quân tiên phong của hắn, tại sao lại luân lạc tới tình cảnh này? Chậc chậc chậc, nhìn đồ trang điểm kém chất lượng trên mặt một chút, hiện tại da của Đồng tiểu thư đã gặp vấn đề tương đối nghiêm trọng đi?"
Tiếu Thâm thoải mái nói, một câu nói không nặng không nhẹ, ngược lại làm khuôn mặt nhỏ nhắn đang đắc ý của Đồng Chân ở đối diện cứng đờ, sắc mặt hơi thay đổi. Đồng Nhan nhìn vẻ mặt tự đắc của Tiếu Thâm, cười.
Đưa tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Tiếu Thâm, một tay kia dắt con trai, cúi đầu dịu dàng cười một tiếng, Đồng Nhan ngẩng đầu nở nụ cười rực rỡ, Tiếu Thâm bên cạnh nhìn hai mẹ con này hài lòng cười.
Một nhà ba người yên lặng nở nụ cười, lọt vào trong mắt Đồng Chân, chính là âm thầm châm biếm không thôi.
Tại sao, tại sao một đại tiểu thư như cô lại luân lạc thành kỹ nữ, mà cái người từ nhỏ bị cô chà đạp dưới chân lại có thể biến thành phượng hoàng.
Không cam lòng!
Nồng nặng chua xót và không cam lòng dâng lên trong lòng Đồng Chân, trước kia không thấy còn không có cảm giác gì, hiện tại Đồng Nhan dẫn theo chồng và con trai xuất hiện trước mặt mình khoe khoang hạnh phúc của cô, nụ cười của ba người này giống như một cái gai, không chút lưu tình đâm vào trái tim đã dần dần chết lặng của cô ta, nảy sinh đau đớn.
"Gia đình Tiếu tiên sinh mĩ mãn, thật làm người ta hâm mộ."
Chợt một giống nam xuất hiện phá vỡ không khí cuộn trào, ánh mắt chứa đầy lửa giận của Đồng Chân sáng lên, giống như nhìn thấy chân bảo hiếm thấy trên đời vậy.
Khẽ cười một tiếng, xoay người lại cười tủm tỉm nhìn người đàn ông cao lớn.
Đồng Nhan nhìn sang phía phát ra tiếng nói, ánh mắt từ từ trợn to, Tiếu Thâm bất động thanh sắc (không biến sắc) nhìn sang, ánh mắt híp lại một chút.
Toàn Trường chỉ có Đồng Đồng là bình thường nhất, bởi vì hắn không biết người nọ.
"Gia Nam, sao lại đến đây." Đồng Nhan lập tức giống như không xương, mềm nhũn dựa vào trên người Phí Gia Nam vừa tới, Phí Gia Nam ngậm một điếu thuốc, đeo mắt kình thật to, bàn tay thuận thế ôm lấy Đồng Chân đang dựa vào.
Phía sau mắt kính ánh mắt híp lại, nhìn một nhà ba người tình cảm sâu đậm, khóe miệng hơi cong lên, tất cả đều cứng ngắc.
Đồng Nhan nhìn Phí Gia Nam, khó có thể tưởng tượng, "Phí tiên sinh, vẫn luon là người chiếu cố chị của tôi trong khoảng thời gian này?" Tiếu Thâm mỉm cười chỉ là tay đã đưa ra vòng lên eo nhỏ của Đồng Nhan.
Khóe miệng Phí Gian Nam hơi giơ lên: " Đồng tiểu thư, vị này là chị của cô sao? Sao tôi không biết?" Lời nói mang theo chút kinh ngạc cúi đầu hỏi thăm Đồng Chân.
Đồng Chân giống như không biết Đồng Nhan: " Gia Nam, người ta không biết cô gái này."
Vẻ mặt như một con mèo nhỏ khéo léo, trong lòng lại quanh quẩn câu nói mới vừa rồi của Tiếu Thâm, khoảng thời gian trước Phí Gia Nam xuất hiện cứu cô, nhưng khi đó cô đã luân lạc, hắn cũng chưa nói gì khác, chỉ từng nói là muốn cô rời đi.
Trừ thỉnh thoảng lên giường, những thứ khác cái gì cũng không làm, cô cũng không quá an phận, thử dò xét nhiều lần, bất luận ở trường hợp quan trọng gìchỉ cần cô chủ động dính sát, hắn sẽ không tức giận, giống như bây giờ, ở trước mặt Đồng Nhan cô thân mật gọi hắn là Gia Nam, khóe miệng hắn còn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, một chút cũng không tức giận.
Chẳng lẽ bây giờ hắn không còn cảm giác đối với Đồng Nhan?
Bởi vì lưu lạc phong trần mà trái tim dần dần lắng xuống, vì vậy ý nghĩ dần dàn nảy ra.
Ánh mắt Đồng Nhan mang theo một tia xem xét nhàn nhạt, rồi sau đó dời tầm mắt đi.
Tiếu Thâm mặt không đổi sắc, mở miệng cười: "Thì ra là Phí tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Chẳng lẽ vừa rồi Đồng tiểu thư nói cao nhân phía sau chính là Phí tiên sinh?" Tiếu Thâm mặt mày nghi ngờ nhíu lại, ánh mắt có chút nghi ngờ, ánh mắt rời khỏi trên người Phí Gian Nam, liếc mắt nhìn con chim nhỏ Đồng Chân đang nép vào trong ngực Phí Gia Nam.
Cơ thể Đồng Chân hơi cứng đờ, nở nụ cười thỏa mãn có chút do dự, ánh mắt thật nhanh liếc nhìn cằm cương nghị của Phí Gia Nam, rồi sau đó nhanh chóng rời đi, động tác hoàn toàn làm theo bản năng.
Tiếu Thâm nhìn vào đáy mắt, ánh mắt khẽ híp một chút, lộ ra một nụ cười vui vẻ nhất thì ra là như vậy. Ánh mắt Phí Gia Nam nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Đồng Nhan, cũng may là đeo cái mắt kính thật to, mắt kính màu đen che lại đôi mắt hẹp dài kia, nhưng cũng vì vậy ánh mắt càng thêm không chút kiêng kị.
Chợt nghe lời nói ý tứ hàm xúc của Tiếu Thâm, Phí Gia Nam bỗng nhiên hồi thần, đúng lúc đụng phải ánh mắt tự tin mâng ý cười của Tiếu Thâm, nụ cười khóe miệng cứng đờ.
Quả nhiên không hổ là Tiếu Thâm, cho tới bây giờ Phí Gia Nam chưa từng xem nhẹ đối thủ là hắn, chỉ là không ngờ, ngàn phòng vạn phòng, vẫn bị đối thủ này sờ vào chỗ hổng.
Bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trong ngực ý thức được bản thân đã làm sai chuyện, Phí Gia Nam cảm thấy, ban đầu thật đùng là không nên bởi vì khuôn mặt của Đồng Chân có mấy phần tương tự mà mềm lòng.
Rõ ràng dáng dấp của người phụ nữ này có mấy phần tương tự giống Đồng Nhan, thế nhưng tính cách hoàn toàn không có một chút giống Đông Nhan, mới vừa cùng Tiếu Thâm nói hai ba câu, đã bị Tiếu Thâm chụp được lời nói.
Tiếu Thâm cười nhạt, ánh mắt nhìn Phí Gia Nam phía đối diện, "Phí tiên sinh đúng là thương hương tiếc ngọc, chỉ là không biết tại sao không nhanh cất kĩ miếng ngọc này ở nhà, ngược lại ném ra ngoài, mặc cho gió táp mưa sa?"
Đồng Nhan một mực yên lặng đứng ở bên cạnh Tiếu Thâm, giống như đã ý thức được, cục diện này không bình thường, hai người đàn ông này nói chuyện, trong lời nói có ý đối chọi, anh tới tôi đi, một câu không đúng, dường như có thể dẫn tới một cuộc chiến ác liệt, lập tức không dám nói thêm cái gì.
Ngược lại lời này của Tiếu Thâm chọc trúng chỗ mềm yếu nhất trong lòng người nào đó, trên mặt Đồng Chân trắng bệch, chỉ sợ nghe được cái gì đó không muốn nghe từ trong miệng Phí Gia Nam, lập tức ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Tiếu Thâm.
"Đây là chuyện của tôi, không cần Tiếu tiên sinh phải xen vào chuyện của người khác đi, có thời gian nên suy nghĩ thật kĩ làm sao để nuôi vợ và con trai đi, nghe nói, sáng nay nội bộ Tiếu thị đã tiến hành tổ chức lại, hiện tại Tiếu tiên sinh đã bị công ty của mình đuổi ra khỏi cửa! Thật là chúc mừng chúc mừng!"
Ánh mắt Phí Gia Nam nhìn lướt qua cô gái có chút hả hê trong ngực, Từ đầu tới cuối khóe môi vẫn luôn nhếch lên, không nói một lời nào. Chân mày của Tiếu Thân hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Đồng Nhan, dáng vẻ cười híp mắt giống như muốn nói, 'nhìn đi, người chị này của em mồm miệng cũng rất độc á!'
Vẻ mặt Đồng Nhan không biểu cảm gì nhìn lại, không phát biểu ý kiến, miệng lưỡi của Tiếu Thâm không phải nình thường, làm gì có đạo lý anh chịu thua thiệt!
Nhưng mà lần này thì Tiếu Thâm thật không biết trả lời như thế nào, bởi vì người ta nói lời nói thật, đàn ông mà cậy mạnh miệng cũng không tiện, đây là gần đây nhằm vào Đồng Nhan anh dũng mà tổng kết ra kinh nghiệm chiến đấu.
Nếu như anh chịu thua thiệt bởi miệng lưỡi hung ác của Đồng Chân trước mặt Đồng Nhan, tất nhiên Đồng Nhan sẽ che chở bảo vệ anh.
Thật ra thì loại cảm giác được được người phụ nữ của mình bảo vệ cũng không tệ lắm.
Nụ cười tự tin trên mặt từ từ cứng đờ, giống như không bao giờ.... .... biết phải nói cái gì nữ, Đồng Nhan đợi ba giây, nhưng không thấy người đàn ông này phản kích, ngẩng đầu nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn lại thấy anh bởi vì cười quá lâu mà da mặt ê ẩm run rẩy.
Trong lòng cả kinh, ngay sau đó nhớ tới, dù sao Tiếu Thâm cũng vừa vứt bỏ công ty, tâm trạng tất nhiên là không tốt, mặc dù nhìn dáng vẻ của Tiếu Thâm không nhìn ra, nhưng trong lòng nhất định không tiếp thu nổi sự chênh lệch mực nước giữa lòng sông so với mặt biển.
Lộ ra ánh mắt lo lắng, một tay rũ xuống bên người từ từ vòng ra sau lưng Tiếu Thâm, trấn an một chút.
Một tay Đồng Đồng bị Đồng Nhan dắt không nhịn được liếc mắt một cáu, ngu ngốc, loại trò hề này khi lên một lượt, nam cũng ngu ngốc, loại trog hề này cũng có thể nghĩ ra, tóm lại, cha mẹ hai người đều ngu ngốc.
Tiếu Thâm mặt mày bi thương liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đồng Nhan, miễn cưỡng cười một tiếng: "Về nhà đi!"
Đồng Nhan há to mồm, còn muốn nói gì đó, Tiếu Thâm cũng không cho cô bất kỳ cơ hội mở miệng, ngay cả con trai cũng không dắt đi, xoay người rời đi. Đáy mắt Đồng Nhan đau xót, Tiếu Thâm luôn luôn kiêu ngạo.... .....
Dả kích này đối với anh mà nói là quá lớn, công ty không có, gia đình không tin tưởng anh, hai cây cột lớn trước kia chống đỡ cuộc sống của anh cũng lập tức bị mất, thế giới của anh có thể vì vậy mà không suy sụp?
Bởi vì khả năng này, nhịp tim của Đồng Nhan chợt tăng tốc, không kịp quay lại biểu diễn tài ăn nói của bản thân, dẫn con trai đi theo Tiếu Thâm.
Xoay người, vừa lúc nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đồng Chân và Phí Gia Nam đang deo mắt kính thật to nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Dẫn theo con trai vừa mới lên xe xong, còn chưa thắt dây an toàn, Tiếu thâm đã nhấn chân ga, trước một bước phóng xe ra ngoài thật nhanh.
Đồng Nhan khoogn có chuẩn bị, thiếu chút nữa lắc mạnh ra, vội vàng ngồi vững trên xe, một tay vững vàng ôm lấy con trai đang ngồi trên chân mình.
"Tiếu Thâm, chúng ta kết hôn còn chưa đi hưởng tuần trăng mật? Vừa đúng bây giờ anh có thời gian, nếu không chúng ta đi bổ sung tuần trăng mật đi, cuộc đời em chỉ cưới có lần này, anh còn trực tiếp cắt giảm tuần trăng mật của em!" Sau khi xe dần dần vững vàng, vẻ mặt Đồng Nhan nhẹ nhom thương lượng với lái xe Tiếu Thâm.
Trên mặt Tiếu Thâm không có biểu cảm gì lớn, môi mỏng mím lại, "Được, em sắp xếp đi."
Tiếc chữ như vàng năm chữ, coi như trả lời.
Đáy lòng Đồng Nhan càng thêm khẳng định Tiếu Thâm bị đả kích, bởi vì Tiếu Tham không phải là người tiếc chữ như vàng, hận không thể nói một câu thành ba câu nói làm nhảm bình thường, đột nhiên trở nên trầm mặc, ngược lại làm cho lòng người dâng lên một cỗ bất an.
Vẻ mặt Đồng Nhan vẫn thoải mái mà vui vẻ: "Được, cứ quyết định vậy đi, ngày mai em liên lạc với cơ quan du lịch, anh nói chúng ta báo đi theo đoàn hay đi một mình? Ở trong nước hay ở nước ngoài? A, còn con trai thì làm thế nào?"
Dường như đi chơi ở đâu là một vấn đề rất khó giải quyết, Đồng Nhan bắt đầu thương lượng với con trai ngồi trên chân mình. Sao hôm nay Đồng Điồng lại không phối hợp, học be hắn bày ra vẻ mặt nặng nề: "Tùy tiện, con lại không đi."
Giọng nói của Đồng Nhan không khống chế được mà cao lên: "Con không đi? Vậy con đi đâu?"
Đồng Đồng bĩu môi: "Trăng mật của hai người con đi làm gì? Đến lúc đó hai người không cần lo lắng nữa, để con ở trường là được, hiện tại ở trường con có rất nhiều bạn học, rất hôm mộ đấy!"
Thật ra thì, hâm mộ là giả, không muốn mù quáng dính vào mới là thật, không thấy khóe miệng của ba từ từ nâng lên nụ cười hài lòng sao?
Hắn mới không giống mẹ không có năng lực quan sát đâu.
Đến cửa nhà, Đồng Nhan quyết định bắt lấy con trai nói một chút về chuyện ở trường, nào biết thằng nhóc này giống như một con cá vọt đi, vừa chạy vừa kêu la: "Vui mừng gì vui mừng gì?"
Tốc độ kia chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Vì thế mà Đồng Nhan nhức đầu, ngược lại Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Không sao, trăng mật của chúng ta mà mang theo nó đúng là không được hoàn mỹ."
Dứt lời ôm lấy thắt lưng bà xã, ngược lại cảm thấy mới vừa rồi con trai hồ nháo rất đúng lúc, Đồng Nhan hơi kinh ngạc: " Anh không sao?"
Tiếu Thâm vô tội nháy mắt mấy cái, nhìn Đồng Nhan, miễn cưỡng kéo lên vẻ tươi cười, giọng nói không biết làm sao nói: "Bà xã, em có thể đừng làm loại chuyện sát phong cảnh này được hay không? Vừa mới quên mất chuyện kia em thế nào lại cứ phải nhắc nhở anh từng giây từng phút mới được?"
Đồng Nhan 'A' một tiếng, giống như cảm thấy mình nói vẫn đề này không tốt, hối hận cắn đầu lưỡi, dáng vẻ giống như là không muốn bỏ qua, Tiếu Thâm cười khổ lắc đầu.
Đồng Nhan ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiếu Thâm vào nhà, không thấy được phía trước Tiếu Thâm lộ ra nụ cười gian trá, ngược lại khi nụ cười gian trá nhìn thấy người chết ngựa ngã trong nhà thì cứng lại.
Gần như muốn bộc phát. Đồng Đồng há hốc mồm thật to nói không ra lời.
Im lặng liếc mắt nhìn ba vào nhà: "Ba à, chẳng lẽ đây chính là vui mừng người cho con?"
Đây chỉ sợ là có khinh mà không có hỉ đi?
Còn chưa nói hết, chợt thấy một bóng dáng xám xịt nhanh chóng vọt xuống từ trên lầu, lao thẳng đến chỗ Đồng Đồng, tốc độ nhanh đến nỗi Tiếu Thâm không kịp bế con trai lên, viên thịt nho nhỏ đã bị con chó săn lớn gào thét nhào tới.
Lúc Đồng Nhan tiến vào vừa lúc thấy một màn này, ánh mắt thiễu chút nữa rớt ra ngoài.
Chỉ thấy một bóng dáng lớn tương đương với Đồng Đồng kéo chiếc lưỡi thật dài ra, tự nhận thân thiết liếm khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Đồng Đồng.
Đồng Đồng vẫn còn giãy giụa: "Tiểu Yêu, ngươi bẩn chết đi được, tránh ra tránh ra, không cho phép liếm mặt của tao!"
Đồng Nhan vô lực vỗ trán thở dài, nhà mình.... ...
Đã bị một đại nhân Tiểu Yêu anh minh thần võ làm cho.... .....
Còn không bằng ổ của heo đấy.
Sắc mặt Tiếu Thâm không thể nào rạng rỡ được, khí dồn về đan điền, rống to một tiếng: "Lãnh Diễm!"
Lực xuyên thấu của thanh âm này rõ ràng rất lợi hại, ngay cả tầng hai của tòa nhà cũng nghe được cũng không ngừng nghe được tiếng 'Lãnh Diễm' của Tiếu Thâm, lúc này âm thanh còn vang vọng khoảng ba phút đồng hồ.
Trên lầu, một tay Lãnh Diễm ôm bà xã bụng bự xuống lầu, đối mặt với lửa giận ngập trời của Tiếu Thâm, chỉ thong thả nhìn lướt qua, sau đó một tay đỡ eo ếch cồng kềnh của bà xã, một tay tự nhiên khoác lên bụng bự của bà xã, hai người thong thả ngồi xuống ghế sa lon.
Tự nhiên Tiếu Thâm có cảm giác bị đánh bại, giống như liên tiếp đấm đá những đòn nghiêm trọng vào vải bông, anh tự nhận là sử dụng khí lực lớn nhất, người ta lại giống như một đám mây, không chút ảnh hưởng.
Ngược lại Đồng Nhan nhận ra người con gái được bảo vệ trong ngực, cô gái tên là Nghiêm Hi, chính là vợ của Lãnh Diễm, chỉ là.... Ánh mắt nhìn bụng Nghiêm Hi lộ vẻ nghi ngờ, thoạt nhìn bụng này giống như là được năm tháng đi, nhưng cũng không cần phải hai tay che chở giống như Lão Phật Gia!
Nhớ năm đó thời điểm cô mang thai Đồng Đồng, lúc năm tháng vẫn còn chạy ngoài đường tìm tin tức đấy!
Nghĩ như vậy, trong lòng chua chát, nghĩ đến khi đó bởi vì mang thai mà hai chân sưng tấy, khi đó Tiếu Thâm có khi Tiếu Thâm còn đang ôm người đẹp trong lòng cười vui vẻ, ăn chơi đàng điếm.
Nghĩ như vậy mặc dù không nói, khi đó Tiếu Thâm không biết bản thân có con trai, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy ủy khuất, đều là phụ nữ, vận mệnh của cô quá bi thảm đi!
Tiếu Thâm đang thất bại ảo não đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh từ người bên cạnh, gió lạnh yếu ớt, chớp mắt một cái, vừa lúc thấy vẻ mặt đầy ủy khuất của Đồng Nhan nhìn trên người mình, nhất thời kinh hãi.
Đây là bà xã đang trách cứ?
lãnh diễm che chở Nghiêm Hi ngồi xuống, thấy ánh mắt gai người lần lượt thay đổi, nhất thời cười, ánh mắt lành lạnh, "Tiếu Thâm, vợ cậu là đang nghĩ đến ủy khuất lúc sinh con cho cậu đấy."
Ngồi xong Nghiêm Hi cáu giận liếc Lãnh Diễm một cái, giọng nói chua chát: "Quan sát bà xã của người khác tỉ mỉ như vậy, sao không thấy chút tỉ mỉ này trên người bà xã của bản thân?"
Khuôn mặt lạnh băng của lãnh diễm lập tức cười lớn, cười thật tốt vô lại giống như Tiếu Thâm, một tay nắm tay Nghiêm Hi, một tay cực kì tự nhiên ghé vào trên bụng lớn của Nghiêm Hi sờ soạn một chút: "Tiểu tức phụ, ai nói anh không tỉ mỉ với em, anh quan tâm em nhất, anh đây không phải là nhìn khuôn mặt ngu dốt của người anh em sao? Vì hạnh phúc của Tiếu Thâm, anh thân là bạn bè không thể không nhắc nhở đôi câu? Nghiêm Hi nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn Tiếu Thâm 'ngu dốt', rất là đồng ý đồng ý gật đầu một cái: "Vậy cũng được, Tiếu Thâm này quá ngu ngốc."
Đồng Nhan vừa mới nghe lời này, không còn xót lại chút ủy khuất gì, nhịn không được, cười xì một tiếng.
Tiếu Thâm oa oa kêu loạn, "Tiểu Hi Hi, ai nói anh ngu dốt chứ, em không biết chỉ chỉ số EQ của anh rất cao đấy!"
Nghiêm Hi nhíu mày: "Nhìn không ra."
Tiếu Thâm cảm giác bản thân bị khinh bỉ, lúc này sắc mặt khó coi, nhưng loại tình thương hư vô gì đó không gì có thể đo lường được, coi như anh nói toạc ra cũng không có cách mạnh mẽ múc ra chứng cứ, để chứng minh tình thương của bản thân là đệ nhất thiên hạ.
Bên kia Đồng Đồng đã nhào vào ngồi dưới đất chơi đùa với Tiểu Yêu, một người một chó tiếp tục bố trí lễ mừng năm mới trong nhà thành một mớ hỗn độn.
Trong phòng bếp, Đồng Nhan đang rửa sạch một chút đồ ăn đơn giản, Lãnh Diễm vừa mới kêu quán rượu mang tới đây, chắc khoảng mấy phút nữa sẽ đến, Đồng Đồng và Tiếu Thâm đều không thích dùng chén đĩa bên ngoài, cảm thấy không sạch sẽ, mỗi lần gọi đồ ăn tới, Đồng Nhan cũng phải chuẩn bị chén đĩa, đối với việc này Đồng Nhan xì mũi coi thường.
Thật không hổ là cha con, dù sao những món ăn này trước khi mang đến còn không phải là để trong thùng giữ ấm sao, còn không bằng trực tiếp dùng chén đĩa trong quán rượu, hơn nữa, trước kia ra ngoài ăn cơm còn không phải là dùng chén đĩa trong quán rượu?
Khi đó sao không thấy hai cha con phản đối, cho nên nói, hai cha con này đúng là quái dị!
Trong phòng khách, Tiếu Thâm nghiêm mặt nhìn Lãnh Diễm, sắc mặt vừa tối vừa đen, liếc mắt nhìn phòng khách đã không ra phòng khách, quay đầu nhìn Lãnh Diễm lần nữa xác định: "Cậu nói cậu muốn nhà tôi nuôi đại bảo bối?"
Vẻ mặt Lãnh Diễm như chuyện đương nhiên gật đầu: "Phải"
Tiếu Thâm bùng nổ: "Tại sao?" Vẻ mặt Lãnh Diễm giống như đại gia: "Bình thường Tiểu Yêu hay thân cận với cậu, hơn nữa không phải con trai cậu cũng tương đối thích nó sao?"
Tiếu Thâm quay đầu nhìn một người một chó chơi đến quên trời quên đất.
Vậy cũng không thể để ở nhà tớ nuôi được, Lãnh Diễm, cậu không biết hôm nay tôi chính thức thất nghiệp sao? Cậu không biết so với cậu tôi phải nuôi nhiều hơn một người sao? Nhà tôi có ba miệng ăn chờ tôi nuôi đấy, bây giờ cậu đưa tới cho tôi một bảo bối lớn như vậy, nó ăn còn nhiều hơn tôi với bà xã tôi đấy, đây không phải là tương đương với việc tôi lập tức nuôi thêm hai người sao, không được!"
Vẻ mặt Lãnh Diễm ghét bỏ nhìn Tiếu Thâm keo kiệt, nhìn ba giây, chợt đưa tay móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho Tiếu Thâm: "Thức ăn cho chó!"
Hai chữ lạnh lẽo vừa phun ra (trong tiếng trung 'thức ăn cho chó' chỉ có hai chữ), Tiếu Thâm hoàn toàn ủ rũ, người ta có chuẩn bị mà đến.
Tiếu Thâm đáng thương, trong nhà có hai bảo bối là vợ và con trai là đủ rồi, hiện tai lại thêm một đại bảo bối như vậy!
Vẻ mặt đau khổ ăn cơm tối, trên bàn cơm vẫn phải đau khổ chịu đựng con trai ăn một miếng cơm lại chạy đến phía dưới bàn ăn chơi với Tiểu Yêu một hồi, thật vất vả ăn xong cơm đang muốn tiễn khách, lại bị Lãnh đại gia bắt đến thư phong bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.
Dưới lầu, Đồng Đồng và Tiểu Yêu chơi đặc biệt hăng say, Đồng Nhan lôi kéo Nghiêm Hi trao đổi một chút kinh nghiệm của sản phụ.
Trong thư phòng, vẻ mặt Lãnh Diễm nghiêm nghị: "Nói như vậy, hiện tại có thể xác định ai là người từ trước đến giờ ở trong bóng tôi đối nghịch với cậu?"
Tiếu Thâm một tay nghịch bút một tay đỡ má, không chút để ý lầm bầm nói một câu: "Thật ra thì tôi đã sớm hoài nghi hắn, sáu năm trước người nào sẽ hãm hại một bộ đội đặc chủng là tôi, dĩ nhiên chính là hắn, cậu còn nhớ không, năm đó tôi nhận được cấp trên ra lệnh, yêu cầu điều tra án kiện liên quan đến xã hội đen, mũi nhọn lúc ấy cũng chỉ hướng Phí Gia Nam, chỉ là buổi tối đó tôi đột nhiên cùng Đồng Nhan...... Sau liền bị khai trừ, tôi bị khai trừ, vụ án đó cũng không được làm sáng tỏ, nhưng mà tôi không hiểu, tại sao sáu năm trước hắn lần nữa nhắm vào tôi?"
Lãnh Diễm khẽ mỉm cười: "Cậu cũng là người thuộc mũi nhọn, đối với những người như thế đương nhiên hiểu rõ tâm tư, chính là thật vất vả mới gập được một đối thủ, không muốn cứ tính như vậy, hơn nữa, cậu dám nói, bên cạnh cậu không có lý do khác để hắn làm như vậy?" Lãnh Diễm nói lập tức làm cho Tiếu Thâm xù lông, ném bút trong tay, "Đừng mơ tưởng, Đồng Nhan cũng đã kết hôn với tôi, Phí Gia Nam hắn đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người bà xã tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.