Chương 13: Kịch hay ở nhà họ Đồng(2)
Tô Cẩn Nhi
17/01/2015
Bộ dáng Tiếu Thâm cà lơ phất phơ lắc lư đi tới ngồi cạnh Đồng Thiên Bác, nghiêng đầu nhìn ông cười cười: “Ông Đồng, chuyện này là thế nào? Sao lại nóng giận như vậy?”
Đồng Thiên Bác từ từ buông tay xuống cười với Tiếu Thâm: “Ngọn gió nào đưa tổng giám đốc Tiếu tới nhà tôi vậy?”
Đồng Nhan vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, không thèm liếc nhìn Tiếu Thâm, lạnh lùng đứng lên: “Nếu ba có khách vậy con lên lầu trước.” Nói xong cũng không để ý đến ai trực tiếp đi lên lầu.
Đồng Thiên Bác cảm thấy đau đầu, bị bộ dáng của Đồng Nhan là cho tức giận nhưng có Tiếu Thâm bên cạnh nên đành ôn hòa cười: “Nhan Nhan, ông nội con cùng Đồng Đồng chắc đã ngủ trưa, đừng đi lên quấy rầy bọn họ, ngồi xuống đây đã chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”
Đồng Nhan cười lạnh lùng: “Nói chuyện gì chứ, con không muốn nói, ở đây có người ngoài, ba không sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài sao?”
Tiếu Thâm nhíu mày, cười híp mắt như đã hiểu ra chuyện gì đó, nhà họ Đồng có chuyện đáng xấu hổ!
Đồng Nhan không khách khí đi lên lầu tìm con trai bảo bối, rõ ràng Đồng Thiên Bác tức chết nhưng vẫn nở nụ cười hiền lành nhìn Tiếu Thâm hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Tiếu đến là có chuyện gì?”
Tiếu Thâm đảo mắt một vòng: “Nói về chuyện làm ăn.”
Lúc Đồng Nhan lên phòng ông nội thì thấy Đồng Đồng đang chơi cùng ông nội rất vui, trong phòng rất nhiều đồ chơi, Đồng Đồng chơi không biết chán còn ông nội nằm trên ghế dựa nhìn cậu bé chơi, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Đồng Nhan vừa nhìn thấy ông nội mà cô đã cách xa sáu năm, trong lòng đau thắt, không ngờ qua sáu năm ông nội đã già đi nhiều: “Ông nội”. Giọng nói của cô run run.
Đồng Tĩnh Uy ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan cười “Về rồi sao”. Một câu đơn giản giống như Đồng Nhan chưa bao giờ rời khỏi đây sáu năm.
Đồng Nhan không kiềm được nước mắt, Đồng Đồng thấy mẹ mình rốt cuộc cũng xuất hiện vui sướng chạy tới ôm chân Đồng Nhan, bộ dáng đáng thương gọi: “Mạ, ông kia thật xấu.” Lúc cậu bé mất cảnh giác đột nhiên có người tới bắt cậu bé đi.
Đồng Nhan lau nước mắt cúi đầu nhìn Đồng Đồng khắp một lượt từ trên xuống dưới “Không sao chứ, không bị thương chỗ nào chứ?”
Đồng Đồng liếc mắt nhìn Đồng Tĩnh Uy, đôi mắt tinh nghịch chợt lóe lên chỉ thấy Đồng Đồng ôm chặt chân Đồng Nhna khóc to: “Hu hu, mẹ, ông kia thật hư, ông ấy bắt cóc con tới đây. Đồng Đồng rất sợ, hu hu, mẹ đã đi đâu sao bây giờ mới đến cứu Đồng Đồng.”
Đồng Nhan lập tức hoảng hồn, người làm mẹ sao có thể không đau lòng chứ, lập tức ôm Đồng Đồng và đỡ ông nội cùng đi xuống lầu nhưng cô ôm cậu bé nên không cách nào đỡ ông nội, Đồng Tĩnh Uy nhìn bộ dáng Đồng Nhan không nhịn được cười: “Nhan Nhan, cháu xem cháu gấp gáp đến như vậy, còn nhớ năm đó không thấy cháu gấp gáp đến như vậy, xem ra cháu thật sự đã trưởng thành.”
Đồng Nhan dở khóc dở cười, ông nội đang khen cô sao? Vậy tại sao chuyện ông nội nói cô trưởng thành lại khiến cô lo lắng?
Lúc Đồng Nhan ôm Đồng Đồng đang khóc bù lu bù loa xuống tính sổ, Tiếu Thâm cùng Đồng Thiên Bác đang nói chuyện rất vui vẻ, về món hàng kia Đồng Thiên Bác rất đau đầu, món hàng đó là do người khác trả nợ cho ông, căn bản ông cũng không dùng đến, không riêng gì ông ngay cả thành phố A người có thể dùng món đồ đó cũng không nhiều cho nên vẫn cất trong kho chỉ là tiền thuê kho chứa đồ thì vẫn phải trả.
Bây giờ thì tốt rồi có người tìm tới lại là Tiếu Thâm, Đồng Thiên Bác cảm thấy món hàng này không có tác dụng gì với Tiếu Thâm chẳng lẽ Tiếu Thâm mượn cớ nói chuyện làm ăn để tới xem Đồng Đồng sao rồi? Càng nghĩ càng cảm giác có lý.
“Đồng Thiên Bác, ba làm gì Đồng Đồng?” Đồng Nhan ôm Đồng Đồng đi tới.
Đồng Thiên Bác đang nói tới điểm quan trọng bị Đồng Nhan cắt ngang vô cùng không vui nhíu chân mày nói: “Ba có thể làm gì chứ, chỉ đưa thằng bé đến chơi với ông nội, thế nào, chẳng lẽ như vậy cũng không được? Còn nữa, con vừa kêu ba là gì, thật to gan!”
Đồng Nhan thoáng nhìn “Đồng Đồng là con nuôi lớn, ba cảm thấy đủ tư cách làm ông Đồng Đồng sao? Còn nữa, về sau có chuyện gì cứ tìm con, cảm phiền đừng làm con trai con sợ.”
Bà Đồng ngồi phía sau thật sự chịu không nổi, dám ở nhà bà ta hô to gọi nhỏ không có quy củ: “Đây là con gái nhà ai chứ dám chạy đến nhà họ Đồng không có quy củ gì cả!”
Đồng Nhan trực tiếp ôm Đồng Đồng xoay người đi cũng không nhìn bà Đồng một cái, Đồng Đồng ngước nhìn Đồng Tĩnh Uy ở trên lầu hai vẻ mặt xin lỗi, không ngờ lần gặp mặt này lại ngắn như vậy.
Đồng Tĩnh Uy cười cười phất tay về phía Đồng Nhan ý bảo Đồng Nhan cứ yên tâm đi đi.
Đồng Nhan vẫn cảm thấy có lỗi với ông nội nhưng bây giờ không còn cách nào, lập tức ôm con trai muốn rời đi lại không nghĩ rằng đụng phải Đồng Chân ở ngoài cửa vừa từ ngoài về.
Đồng Chân đi giày cao gót xách túi xách hàng hiệu, uốn éo người đi vào lại không nghĩ tới có thể gặp Đồng Nhan: “Cô......cô quay về làm gì?” Giọng nói hơi vang có vẻ như bị dọa sợ.
Đồng Nhan ôm Đồng Đồng, không muốn nói nhiều: “Làm ơn tránh đường.”
Đồng Chân chưa bao giờ nghe ai nói chuyện vô lễ như vậy, làm gì có ai dám nói cô ta tránh ra, lập tức nổi điên: “Lần trước cô phá hư chuyện của tôi với Tiếu Thâm, cô tưởng rằng tôi tin chuyện lần trước là thật sao? Tôi nhổ vào, các người dám trêu đùa tôi, lá gan cũng không nhỏ.”
Tiếu Thâm đang ngồi bên trong nhìn thấy cảnh này, mắt vô tội chớp chớp, giống như chuyện lần trước không liên quan gì đến hắn. Đồng Đồng nằm trong ngực Đồng Nhan, đôi mắt long lanh có chút sợ sệt nhìn Đồng Nhan càng làm Đồng Nhan đau lòng hơn “Cô Đồng có phải cô nhầm lẫn gì rồi không, cô phải tìm người đàn ông của mình chứ sao giờ lại trách tôi? Bản thân không có bản lĩnh thì đừng trách ai, bây giờ người đàn ông kia đang ở bên trong, cô muốn làm gì cứ tự nhiên.” Nói xong liền ôm con trai đi ra ngoài.
Đồng Chân nghe thấy Tiếu Thâm đang ở bên trong vội vàng nhìn vào trong, Tiếu Thâm cứng ngắc nở nụ cười với cô ta, Đồng Chân hết hồn phản xạ có điều kiện quay lưng đi đúng lúc nhìn thấy Đồng Nhan ôm con trai ngồi vào xe.
Đồng Thiên Bác vốn tưởng rằng đưa Đồng Đồng đến đây thì Đồng Nhan sẽ ra mặt ai biết Tiếu Thâm lại xuất hiện ngoài ý muốn còn nói về chuyện buôn bác, nếu bây giờ Đồng Nhan cứ như vậy đi vậy thì ông ta chẳng moi được tin tức gì sao.
Đồng Thiên Bác từ từ buông tay xuống cười với Tiếu Thâm: “Ngọn gió nào đưa tổng giám đốc Tiếu tới nhà tôi vậy?”
Đồng Nhan vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, không thèm liếc nhìn Tiếu Thâm, lạnh lùng đứng lên: “Nếu ba có khách vậy con lên lầu trước.” Nói xong cũng không để ý đến ai trực tiếp đi lên lầu.
Đồng Thiên Bác cảm thấy đau đầu, bị bộ dáng của Đồng Nhan là cho tức giận nhưng có Tiếu Thâm bên cạnh nên đành ôn hòa cười: “Nhan Nhan, ông nội con cùng Đồng Đồng chắc đã ngủ trưa, đừng đi lên quấy rầy bọn họ, ngồi xuống đây đã chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”
Đồng Nhan cười lạnh lùng: “Nói chuyện gì chứ, con không muốn nói, ở đây có người ngoài, ba không sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài sao?”
Tiếu Thâm nhíu mày, cười híp mắt như đã hiểu ra chuyện gì đó, nhà họ Đồng có chuyện đáng xấu hổ!
Đồng Nhan không khách khí đi lên lầu tìm con trai bảo bối, rõ ràng Đồng Thiên Bác tức chết nhưng vẫn nở nụ cười hiền lành nhìn Tiếu Thâm hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Tiếu đến là có chuyện gì?”
Tiếu Thâm đảo mắt một vòng: “Nói về chuyện làm ăn.”
Lúc Đồng Nhan lên phòng ông nội thì thấy Đồng Đồng đang chơi cùng ông nội rất vui, trong phòng rất nhiều đồ chơi, Đồng Đồng chơi không biết chán còn ông nội nằm trên ghế dựa nhìn cậu bé chơi, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Đồng Nhan vừa nhìn thấy ông nội mà cô đã cách xa sáu năm, trong lòng đau thắt, không ngờ qua sáu năm ông nội đã già đi nhiều: “Ông nội”. Giọng nói của cô run run.
Đồng Tĩnh Uy ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan cười “Về rồi sao”. Một câu đơn giản giống như Đồng Nhan chưa bao giờ rời khỏi đây sáu năm.
Đồng Nhan không kiềm được nước mắt, Đồng Đồng thấy mẹ mình rốt cuộc cũng xuất hiện vui sướng chạy tới ôm chân Đồng Nhan, bộ dáng đáng thương gọi: “Mạ, ông kia thật xấu.” Lúc cậu bé mất cảnh giác đột nhiên có người tới bắt cậu bé đi.
Đồng Nhan lau nước mắt cúi đầu nhìn Đồng Đồng khắp một lượt từ trên xuống dưới “Không sao chứ, không bị thương chỗ nào chứ?”
Đồng Đồng liếc mắt nhìn Đồng Tĩnh Uy, đôi mắt tinh nghịch chợt lóe lên chỉ thấy Đồng Đồng ôm chặt chân Đồng Nhna khóc to: “Hu hu, mẹ, ông kia thật hư, ông ấy bắt cóc con tới đây. Đồng Đồng rất sợ, hu hu, mẹ đã đi đâu sao bây giờ mới đến cứu Đồng Đồng.”
Đồng Nhan lập tức hoảng hồn, người làm mẹ sao có thể không đau lòng chứ, lập tức ôm Đồng Đồng và đỡ ông nội cùng đi xuống lầu nhưng cô ôm cậu bé nên không cách nào đỡ ông nội, Đồng Tĩnh Uy nhìn bộ dáng Đồng Nhan không nhịn được cười: “Nhan Nhan, cháu xem cháu gấp gáp đến như vậy, còn nhớ năm đó không thấy cháu gấp gáp đến như vậy, xem ra cháu thật sự đã trưởng thành.”
Đồng Nhan dở khóc dở cười, ông nội đang khen cô sao? Vậy tại sao chuyện ông nội nói cô trưởng thành lại khiến cô lo lắng?
Lúc Đồng Nhan ôm Đồng Đồng đang khóc bù lu bù loa xuống tính sổ, Tiếu Thâm cùng Đồng Thiên Bác đang nói chuyện rất vui vẻ, về món hàng kia Đồng Thiên Bác rất đau đầu, món hàng đó là do người khác trả nợ cho ông, căn bản ông cũng không dùng đến, không riêng gì ông ngay cả thành phố A người có thể dùng món đồ đó cũng không nhiều cho nên vẫn cất trong kho chỉ là tiền thuê kho chứa đồ thì vẫn phải trả.
Bây giờ thì tốt rồi có người tìm tới lại là Tiếu Thâm, Đồng Thiên Bác cảm thấy món hàng này không có tác dụng gì với Tiếu Thâm chẳng lẽ Tiếu Thâm mượn cớ nói chuyện làm ăn để tới xem Đồng Đồng sao rồi? Càng nghĩ càng cảm giác có lý.
“Đồng Thiên Bác, ba làm gì Đồng Đồng?” Đồng Nhan ôm Đồng Đồng đi tới.
Đồng Thiên Bác đang nói tới điểm quan trọng bị Đồng Nhan cắt ngang vô cùng không vui nhíu chân mày nói: “Ba có thể làm gì chứ, chỉ đưa thằng bé đến chơi với ông nội, thế nào, chẳng lẽ như vậy cũng không được? Còn nữa, con vừa kêu ba là gì, thật to gan!”
Đồng Nhan thoáng nhìn “Đồng Đồng là con nuôi lớn, ba cảm thấy đủ tư cách làm ông Đồng Đồng sao? Còn nữa, về sau có chuyện gì cứ tìm con, cảm phiền đừng làm con trai con sợ.”
Bà Đồng ngồi phía sau thật sự chịu không nổi, dám ở nhà bà ta hô to gọi nhỏ không có quy củ: “Đây là con gái nhà ai chứ dám chạy đến nhà họ Đồng không có quy củ gì cả!”
Đồng Nhan trực tiếp ôm Đồng Đồng xoay người đi cũng không nhìn bà Đồng một cái, Đồng Đồng ngước nhìn Đồng Tĩnh Uy ở trên lầu hai vẻ mặt xin lỗi, không ngờ lần gặp mặt này lại ngắn như vậy.
Đồng Tĩnh Uy cười cười phất tay về phía Đồng Nhan ý bảo Đồng Nhan cứ yên tâm đi đi.
Đồng Nhan vẫn cảm thấy có lỗi với ông nội nhưng bây giờ không còn cách nào, lập tức ôm con trai muốn rời đi lại không nghĩ rằng đụng phải Đồng Chân ở ngoài cửa vừa từ ngoài về.
Đồng Chân đi giày cao gót xách túi xách hàng hiệu, uốn éo người đi vào lại không nghĩ tới có thể gặp Đồng Nhan: “Cô......cô quay về làm gì?” Giọng nói hơi vang có vẻ như bị dọa sợ.
Đồng Nhan ôm Đồng Đồng, không muốn nói nhiều: “Làm ơn tránh đường.”
Đồng Chân chưa bao giờ nghe ai nói chuyện vô lễ như vậy, làm gì có ai dám nói cô ta tránh ra, lập tức nổi điên: “Lần trước cô phá hư chuyện của tôi với Tiếu Thâm, cô tưởng rằng tôi tin chuyện lần trước là thật sao? Tôi nhổ vào, các người dám trêu đùa tôi, lá gan cũng không nhỏ.”
Tiếu Thâm đang ngồi bên trong nhìn thấy cảnh này, mắt vô tội chớp chớp, giống như chuyện lần trước không liên quan gì đến hắn. Đồng Đồng nằm trong ngực Đồng Nhan, đôi mắt long lanh có chút sợ sệt nhìn Đồng Nhan càng làm Đồng Nhan đau lòng hơn “Cô Đồng có phải cô nhầm lẫn gì rồi không, cô phải tìm người đàn ông của mình chứ sao giờ lại trách tôi? Bản thân không có bản lĩnh thì đừng trách ai, bây giờ người đàn ông kia đang ở bên trong, cô muốn làm gì cứ tự nhiên.” Nói xong liền ôm con trai đi ra ngoài.
Đồng Chân nghe thấy Tiếu Thâm đang ở bên trong vội vàng nhìn vào trong, Tiếu Thâm cứng ngắc nở nụ cười với cô ta, Đồng Chân hết hồn phản xạ có điều kiện quay lưng đi đúng lúc nhìn thấy Đồng Nhan ôm con trai ngồi vào xe.
Đồng Thiên Bác vốn tưởng rằng đưa Đồng Đồng đến đây thì Đồng Nhan sẽ ra mặt ai biết Tiếu Thâm lại xuất hiện ngoài ý muốn còn nói về chuyện buôn bác, nếu bây giờ Đồng Nhan cứ như vậy đi vậy thì ông ta chẳng moi được tin tức gì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.