Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)
Chương 13
Nàng Bun
03/08/2019
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi cũng đã tối mò, thầy mẹ Dung lục tục sai cu Mộc ra khóa cổng đi nằm. Cu Mộc lon ton ra cổng, bỗng từ đâu anh rể cõng chị gái trên vai xông thẳng vào nhà.
- Mộc gọi thầy nhanh lên, chị Dung bị rắn cắn!
Thằng Mộc nhìn Dung trắng toát, tóc rũ rượi, nó chạy thẳng vào nhà, vừa khóc vừa gào lên:
- Thầy mẹ ơi, chị Dung bị rắn cắn chết rồi!
Mẹ Dung nghe thấy thế xỉu ngay tại chỗ. Thầy Dung bình tĩnh hơn, đỡ mẹ Dung lên rồi chạy vội ra. Cùng lúc đó, cậu Minh đưa Dung vào buồng nằm. Thầy Dung xử lý vết thương cho Dung. Sắc mặt ông xám xịt, đôi lông mày nhíu lại, vầng trán không dãn ra một chút nào. Cậu Minh loay hoay bên cạnh ông, ông sai gì làm nấy. Mặt cậu đanh lại, trống ngực cậu đập thình thịch liên hồi.
Khi mạch Dung yếu ớt quay trở lại, hơi thở nhè nhẹ phảng qua, thì thầy Dung mới ngồi xuống ghế.
- Con Dung nó trúng phải nọc rắn cực độc, lại không được cấp cứu ngay, cũng may con nhanh trí hút máu độc sớm tạm thời cứu được cái mạng nó. Nhưng chất độc đã ngấm vào máu, ta e là…
Cậu Minh nghe xong điếng người. Cậu im lặng, hai vai cậu run run. Không lẽ cậu không còn được nghe tiếng Dung cười, được thấy Dung dịu dàng nhìn cậu nữa… Cậu lặng lẽ vuốt tóc Dung, đôi mắt đen sẫm lại.
- Tuy nhiên, theo như ông nội Dung nói có một loại cây tên là xuyến chi có thể chữa mọi loại nọc độc rắn, có điều loài cây này rất hiếm, không có trong tủ thuốc thông thường, vì mọc trên đỉnh núi cao, và, chỉ hoa của nó mới có tác dụng, đáng ngại nhất, là mười năm hoa mới nở một lần…
Cậu Minh thoáng thấy tia hi vọng, dù có nhỏ thế nào cũng là còn nước còn tát, cậu bảo thầy Dung:
- Con muốn lên núi tìm cây, xin thầy chỉ cho con tên núi!
Thầy Dung lắc đầu:
- Vô ích thôi con ạ, vì ta cũng chưa từng nhìn thấy nó, hơn nữa, hoa có nở cũng chỉ nở vào mùa thu, nên cho dù có thấy, con cũng không thể mang hoa về được.
Cậu Minh nghe thầy nói thế cũng là hết cách, đành lặng lẽ ngồi lặng ngắm Dung. Tay cậu xoa nhẹ tay Dung như muốn truyền cho Dung sinh lực…
Cậu cứ ngồi như vậy cho đến sáng. Thầy mẹ Dung nhìn Dung, nhìn cậu rồi nhìn nhau. Có lẽ, con Dung nhà mình tồ tẹt thì tồ tẹt thật nhưng nó cũng biết chọn chồng. Chỉ tội là, giờ mạng sống của nó như chỉ mành treo chuông, nghĩ mà thương chúng nó. Thầy Dung dịu dàng:
- Vào nghỉ đi con, có làm gì thì con bé cũng không khác được, đành chờ số phận trả lời thôi con ạ!
Cậu Minh vẫn im lặng. Rồi cậu bỗng đứng dậy, bước ra ngoài.
Cậu Minh đi đâu? Là cậu đi hỏi thuốc cho Dung. Không ông lang nào trong làng Ái biết cây xuyến chi ấy là loại cây nào, có tác dụng gì nữa là có nó. Không ở làng Ái thì còn làng Đạo, làng Nghĩa, làng Hiếu,… Cậu đi hỏi hết, cứ ai bảo ở đâu có ông lang là cậu đi, đi đến nỗi rã rượi cả chân, đi đến nỗi bàn chân sưng phồng, tứa máu, nhưng điều cậu nhận lại vẫn chỉ là những cái lắc đầu…
Cô Dung sốt xình xịch, người nóng ran cả lên, mồ hôi vã ra như tắm. Cậu Minh liên tục lau mồ hôi, thay khăn, chườm mát, hạ sốt cho Dung. Cậu cũng không nhờ thầy mẹ Dung chăm Dung, tất cả một tay cậu làm hết. Cả ngày lẫn đêm, căn buồng nhỏ của Dung không lúc nào thiếu bóng cậu. Thằng Mộc thi thoảng lại vào thăm chị, cậu lại ôm nó vào lòng, bảo nó là chị Dung sẽ không sao cả.
- Mộc gọi thầy nhanh lên, chị Dung bị rắn cắn!
Thằng Mộc nhìn Dung trắng toát, tóc rũ rượi, nó chạy thẳng vào nhà, vừa khóc vừa gào lên:
- Thầy mẹ ơi, chị Dung bị rắn cắn chết rồi!
Mẹ Dung nghe thấy thế xỉu ngay tại chỗ. Thầy Dung bình tĩnh hơn, đỡ mẹ Dung lên rồi chạy vội ra. Cùng lúc đó, cậu Minh đưa Dung vào buồng nằm. Thầy Dung xử lý vết thương cho Dung. Sắc mặt ông xám xịt, đôi lông mày nhíu lại, vầng trán không dãn ra một chút nào. Cậu Minh loay hoay bên cạnh ông, ông sai gì làm nấy. Mặt cậu đanh lại, trống ngực cậu đập thình thịch liên hồi.
Khi mạch Dung yếu ớt quay trở lại, hơi thở nhè nhẹ phảng qua, thì thầy Dung mới ngồi xuống ghế.
- Con Dung nó trúng phải nọc rắn cực độc, lại không được cấp cứu ngay, cũng may con nhanh trí hút máu độc sớm tạm thời cứu được cái mạng nó. Nhưng chất độc đã ngấm vào máu, ta e là…
Cậu Minh nghe xong điếng người. Cậu im lặng, hai vai cậu run run. Không lẽ cậu không còn được nghe tiếng Dung cười, được thấy Dung dịu dàng nhìn cậu nữa… Cậu lặng lẽ vuốt tóc Dung, đôi mắt đen sẫm lại.
- Tuy nhiên, theo như ông nội Dung nói có một loại cây tên là xuyến chi có thể chữa mọi loại nọc độc rắn, có điều loài cây này rất hiếm, không có trong tủ thuốc thông thường, vì mọc trên đỉnh núi cao, và, chỉ hoa của nó mới có tác dụng, đáng ngại nhất, là mười năm hoa mới nở một lần…
Cậu Minh thoáng thấy tia hi vọng, dù có nhỏ thế nào cũng là còn nước còn tát, cậu bảo thầy Dung:
- Con muốn lên núi tìm cây, xin thầy chỉ cho con tên núi!
Thầy Dung lắc đầu:
- Vô ích thôi con ạ, vì ta cũng chưa từng nhìn thấy nó, hơn nữa, hoa có nở cũng chỉ nở vào mùa thu, nên cho dù có thấy, con cũng không thể mang hoa về được.
Cậu Minh nghe thầy nói thế cũng là hết cách, đành lặng lẽ ngồi lặng ngắm Dung. Tay cậu xoa nhẹ tay Dung như muốn truyền cho Dung sinh lực…
Cậu cứ ngồi như vậy cho đến sáng. Thầy mẹ Dung nhìn Dung, nhìn cậu rồi nhìn nhau. Có lẽ, con Dung nhà mình tồ tẹt thì tồ tẹt thật nhưng nó cũng biết chọn chồng. Chỉ tội là, giờ mạng sống của nó như chỉ mành treo chuông, nghĩ mà thương chúng nó. Thầy Dung dịu dàng:
- Vào nghỉ đi con, có làm gì thì con bé cũng không khác được, đành chờ số phận trả lời thôi con ạ!
Cậu Minh vẫn im lặng. Rồi cậu bỗng đứng dậy, bước ra ngoài.
Cậu Minh đi đâu? Là cậu đi hỏi thuốc cho Dung. Không ông lang nào trong làng Ái biết cây xuyến chi ấy là loại cây nào, có tác dụng gì nữa là có nó. Không ở làng Ái thì còn làng Đạo, làng Nghĩa, làng Hiếu,… Cậu đi hỏi hết, cứ ai bảo ở đâu có ông lang là cậu đi, đi đến nỗi rã rượi cả chân, đi đến nỗi bàn chân sưng phồng, tứa máu, nhưng điều cậu nhận lại vẫn chỉ là những cái lắc đầu…
Cô Dung sốt xình xịch, người nóng ran cả lên, mồ hôi vã ra như tắm. Cậu Minh liên tục lau mồ hôi, thay khăn, chườm mát, hạ sốt cho Dung. Cậu cũng không nhờ thầy mẹ Dung chăm Dung, tất cả một tay cậu làm hết. Cả ngày lẫn đêm, căn buồng nhỏ của Dung không lúc nào thiếu bóng cậu. Thằng Mộc thi thoảng lại vào thăm chị, cậu lại ôm nó vào lòng, bảo nó là chị Dung sẽ không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.