Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)
Chương 42
Nàng Bun
03/08/2019
Cậu Minh đi rồi, Dung thẫn thờ bước vào nhà. Dung đoán có lẽ mẹ chồng cô muốn cậu Minh gặp cô Châu để tác duyên cho đôi trẻ. Dung cũng chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Cậu Minh hạnh phúc là điều Dung mong mỏi hơn bất cứ ai.
Cậu cần có con, Dung lại không thể mang hạnh phúc đó cho cậu, nhưng chỉ cần cậu không chê Dung, Dung sẵn sàng ở bên cậu cả đời, dù chỉ là một cái bóng theo sau tình yêu mới của cậu cùng những đứa con xinh xắn của cậu với họ. Nghĩ rồi, nước mắt Dung lại lã chã tuôn rơi.
Con Mít thấy mợ cả nó khóc, nó cũng chạy ra ngồi bên cạnh vỗ về mợ cả. Dung gạt nước mắt rồi mỉm cười với con nhỏ.
Nó bảo Dung:
- Mợ cả đừng buồn, em thấy cậu cả thương mợ cả lắm, thương vô cùng vô tận luôn á, sau này em chỉ cần gặp ai đó thương em bằng một nửa cậu thương mợ thui là em đã hạnh phúc đến chết đi được rồi á mợ.
Dung cười buồn lắc đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc tơ mềm của Mít rồi nói:
- Cậu càng thương mợ thì mợ càng thấy mình có lỗi với cậu… Em còn nhỏ, em chưa hiểu được đâu, có những tình cảm khiến mình thấy hạnh phúc nhưng nỗi đau khi ấy… cũng lại càng lớn… Nếu như cậu không thương mợ nhiều đến thế, mợ cũng chẳng đau đến thế này…
Mít xua tay:
- Không phải thế đâu, mợ đừng nghĩ thế mà. Mợ nghĩ thế cậu sẽ buồn lắm đó.
Dung thở dài, thơ thẩn gật đầu với Mít, rồi Dung bảo nó ăn cơm cùng mình. Con Mít không dám ăn cơm cùng chủ nên nó lấy cớ đã ăn no ở nhà trên với con Na, con Mận rồi nó chuồn về nhà lớn.
Còn lại mình Dung trong căn phòng chính lớn trống rỗng, Dung vô hồn nhìn căn phòng xinh đẹp với những đồ trang trí mỹ nghệ, nội thất sập gụ tủ chè tinh xảo, quý giá mà lão Quý đã cho người bày biện để làm vui mắt vợ chồng cậu, đồng thời chúng cũng là những món quà giá trị mà lão muốn tặng hai vợ chồng. Mới ngày nào bước đến ngôi nhà này, Dung đã hạnh phúc tưởng như lạc trong một giấc mộng ngọt ngào, giấc mơ hạnh phúc bên cậu và những đứa con xinh đẹp của riêng Dung với cậu. Vậy mà giờ đây, Dung phải sẻ chia hạnh phúc đó với một người đàn bà khác, phải chứng kiến và cả chăm sóc những đứa con riêng của cậu sao? Dung không cam tâm, Dung không muốn, Dung căm giận hiện thực… Dung lại chìm trong cơn nức nở nghẹn ngào. Dung nghiêng người nằm úp mặt xuống chiếc ghế chạm trai đen bóng để khóc.
Bỗng Dung nghe thấy tiếng bước chân đến gần, những bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng thanh thoát. Không phải cậu Minh, con Mít hay lão Quý, liệu là ai mà đến nhà cô cậu vào giờ này?
Dung nhỏm dậy, cô vội vội vàng vàng lấy tay lau quệt nước mắt đầm đìa trên mặt, cố gắng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để đối diện với người mới bước vào.
Là cô Châu! Con Nếp hầu cô đi ngay theo sau cô.
Dung tròn mắt ngạc nhiên. Cô Châu không phải đang ở nhà bà Trâm sao, cô ta đến gặp Dung để làm gì?
Dung lúng túng. Thấy vẻ mặt với đôi mắt sưng mọng đang ngạc nhiên xen lẫn lo lắng của Dung, cô Châu mỉm cười. Cô ngồi xuống đối diện với Dung rồi nói:
- Chị Dung, em biết chị đang gặp khó khăn, đó cũng là nguyên nhân em đến đây.
Dung không hề muốn gặp cô Châu chút nào. Không rõ cô ta muốn gặp Dung là có mục đích gì, Dung lạnh lùng im lặng.
Cô Châu tiếp lời:
- Em biết chị muốn giúp em đến với anh Minh. Em rất khâm phục tấm lòng quảng đại bao dung của chị, nhưng… không phải đó là vì… chị không thể có con hay sao?
Dung đỏ bừng mặt, cô cúi xuống. Cô ta nói đúng, Dung đâu thể cãi gì. Dung nói với cô ta bằng giọng mũi:
- Cô muốn gì ở tôi?
Cô Châu tươi bừng nét mặt, vậy là cô đã đoán đúng, mụ Dung này không thể có con là thật.
- Chị muốn có con, em có thể giúp chị.
Mắt Dung sáng lên. Cô ta có thể giúp Dung có con thật sao? Thầy Dung hay bất cứ thầy lang nào cậu Minh tìm đến cũng đã chịu bó tay rồi cơ mà. Dung làm sao có thể tin tưởng cô ta đây?
Cô Châu khẽ nhếch mép, tiếp tục ngọt ngào trải bày:
- Anh Minh không chấp nhận em là vì chị, nếu như chị… biến mất, anh ấy sẽ yêu em không biết chừng… Thế cho nên, em muốn chúng ta trao đổi, không biết chị có đồng ý với em không?
Cô ta muốn Dung biến mất? Trao đổi? Là trao đổi cái gì? Dung tái mặt lo âu.
Cô Châu lạnh nhạt tiếp lời:
- Em sẽ cho chị gói thuốc này, chắc chắn chị sẽ có con với anh Minh. Nhưng ngay khi chị có thai, chị phải biến mất trước mắt anh ấy một năm. Đó cũng là quãng thời gian em được ở riêng bên anh ấy. Chị yên tâm, em sẽ bố trí nơi ở và người chăm sóc chị cùng đứa bé. Sau một năm đó, chị có thể đem con về với anh ấy, khi ấy chúng ta sẽ là một gia đình. Chị nghĩ sao?
Dung sững người. Thuốc sao, thuốc này là thuốc gì, làm sao Dung dám tin cô ta đưa thuốc cho Dung là đúng mục đích. Lại còn phải xa cậu Minh, xa những một năm trời, sao Dung có thể đây? Nhưng Dung có thể có con sao, đứa con Dung mong mỏi ngày đêm với cậu, Dung sẽ được ôm đứa bé trong tay là thật?
Dung im lặng run rẩy, mồ hôi toát đầm đìa lạnh buốt lưng.
Cậu cần có con, Dung lại không thể mang hạnh phúc đó cho cậu, nhưng chỉ cần cậu không chê Dung, Dung sẵn sàng ở bên cậu cả đời, dù chỉ là một cái bóng theo sau tình yêu mới của cậu cùng những đứa con xinh xắn của cậu với họ. Nghĩ rồi, nước mắt Dung lại lã chã tuôn rơi.
Con Mít thấy mợ cả nó khóc, nó cũng chạy ra ngồi bên cạnh vỗ về mợ cả. Dung gạt nước mắt rồi mỉm cười với con nhỏ.
Nó bảo Dung:
- Mợ cả đừng buồn, em thấy cậu cả thương mợ cả lắm, thương vô cùng vô tận luôn á, sau này em chỉ cần gặp ai đó thương em bằng một nửa cậu thương mợ thui là em đã hạnh phúc đến chết đi được rồi á mợ.
Dung cười buồn lắc đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc tơ mềm của Mít rồi nói:
- Cậu càng thương mợ thì mợ càng thấy mình có lỗi với cậu… Em còn nhỏ, em chưa hiểu được đâu, có những tình cảm khiến mình thấy hạnh phúc nhưng nỗi đau khi ấy… cũng lại càng lớn… Nếu như cậu không thương mợ nhiều đến thế, mợ cũng chẳng đau đến thế này…
Mít xua tay:
- Không phải thế đâu, mợ đừng nghĩ thế mà. Mợ nghĩ thế cậu sẽ buồn lắm đó.
Dung thở dài, thơ thẩn gật đầu với Mít, rồi Dung bảo nó ăn cơm cùng mình. Con Mít không dám ăn cơm cùng chủ nên nó lấy cớ đã ăn no ở nhà trên với con Na, con Mận rồi nó chuồn về nhà lớn.
Còn lại mình Dung trong căn phòng chính lớn trống rỗng, Dung vô hồn nhìn căn phòng xinh đẹp với những đồ trang trí mỹ nghệ, nội thất sập gụ tủ chè tinh xảo, quý giá mà lão Quý đã cho người bày biện để làm vui mắt vợ chồng cậu, đồng thời chúng cũng là những món quà giá trị mà lão muốn tặng hai vợ chồng. Mới ngày nào bước đến ngôi nhà này, Dung đã hạnh phúc tưởng như lạc trong một giấc mộng ngọt ngào, giấc mơ hạnh phúc bên cậu và những đứa con xinh đẹp của riêng Dung với cậu. Vậy mà giờ đây, Dung phải sẻ chia hạnh phúc đó với một người đàn bà khác, phải chứng kiến và cả chăm sóc những đứa con riêng của cậu sao? Dung không cam tâm, Dung không muốn, Dung căm giận hiện thực… Dung lại chìm trong cơn nức nở nghẹn ngào. Dung nghiêng người nằm úp mặt xuống chiếc ghế chạm trai đen bóng để khóc.
Bỗng Dung nghe thấy tiếng bước chân đến gần, những bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng thanh thoát. Không phải cậu Minh, con Mít hay lão Quý, liệu là ai mà đến nhà cô cậu vào giờ này?
Dung nhỏm dậy, cô vội vội vàng vàng lấy tay lau quệt nước mắt đầm đìa trên mặt, cố gắng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để đối diện với người mới bước vào.
Là cô Châu! Con Nếp hầu cô đi ngay theo sau cô.
Dung tròn mắt ngạc nhiên. Cô Châu không phải đang ở nhà bà Trâm sao, cô ta đến gặp Dung để làm gì?
Dung lúng túng. Thấy vẻ mặt với đôi mắt sưng mọng đang ngạc nhiên xen lẫn lo lắng của Dung, cô Châu mỉm cười. Cô ngồi xuống đối diện với Dung rồi nói:
- Chị Dung, em biết chị đang gặp khó khăn, đó cũng là nguyên nhân em đến đây.
Dung không hề muốn gặp cô Châu chút nào. Không rõ cô ta muốn gặp Dung là có mục đích gì, Dung lạnh lùng im lặng.
Cô Châu tiếp lời:
- Em biết chị muốn giúp em đến với anh Minh. Em rất khâm phục tấm lòng quảng đại bao dung của chị, nhưng… không phải đó là vì… chị không thể có con hay sao?
Dung đỏ bừng mặt, cô cúi xuống. Cô ta nói đúng, Dung đâu thể cãi gì. Dung nói với cô ta bằng giọng mũi:
- Cô muốn gì ở tôi?
Cô Châu tươi bừng nét mặt, vậy là cô đã đoán đúng, mụ Dung này không thể có con là thật.
- Chị muốn có con, em có thể giúp chị.
Mắt Dung sáng lên. Cô ta có thể giúp Dung có con thật sao? Thầy Dung hay bất cứ thầy lang nào cậu Minh tìm đến cũng đã chịu bó tay rồi cơ mà. Dung làm sao có thể tin tưởng cô ta đây?
Cô Châu khẽ nhếch mép, tiếp tục ngọt ngào trải bày:
- Anh Minh không chấp nhận em là vì chị, nếu như chị… biến mất, anh ấy sẽ yêu em không biết chừng… Thế cho nên, em muốn chúng ta trao đổi, không biết chị có đồng ý với em không?
Cô ta muốn Dung biến mất? Trao đổi? Là trao đổi cái gì? Dung tái mặt lo âu.
Cô Châu lạnh nhạt tiếp lời:
- Em sẽ cho chị gói thuốc này, chắc chắn chị sẽ có con với anh Minh. Nhưng ngay khi chị có thai, chị phải biến mất trước mắt anh ấy một năm. Đó cũng là quãng thời gian em được ở riêng bên anh ấy. Chị yên tâm, em sẽ bố trí nơi ở và người chăm sóc chị cùng đứa bé. Sau một năm đó, chị có thể đem con về với anh ấy, khi ấy chúng ta sẽ là một gia đình. Chị nghĩ sao?
Dung sững người. Thuốc sao, thuốc này là thuốc gì, làm sao Dung dám tin cô ta đưa thuốc cho Dung là đúng mục đích. Lại còn phải xa cậu Minh, xa những một năm trời, sao Dung có thể đây? Nhưng Dung có thể có con sao, đứa con Dung mong mỏi ngày đêm với cậu, Dung sẽ được ôm đứa bé trong tay là thật?
Dung im lặng run rẩy, mồ hôi toát đầm đìa lạnh buốt lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.