Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Chương 1: Náo Loạn
Lạc Tuyết Khinh Khinh
09/11/2024
Nếu hỏi trong thôn Thanh Sơn, nhà nào ồn ào nhất?
Đáp án chắc chắn là nhà họ Vân ở phố sau.
Nếu hỏi ai trong nhà họ Vân náo loạn nhất?
Không nghi ngờ gì, đó chính là Vân lão thái.
Còn nếu hỏi vì sao Vân lão thái lại thường xuyên gây náo loạn?
Dân làng có nhiều ý kiến khác nhau, không ai giống ai.
Nhưng tổng kết lại, chỉ có một câu trả lời: Vân lão thái mà không náo loạn, không gây chuyện một ngày, thì người như cảm thấy khó chịu, bứt rứt không yên.
Bà mắng con trai, mắng con dâu, thậm chí cả cháu trai mới bốn tuổi cũng bị mắng…
Ngày qua ngày, tiếng la lối làm người nghe mệt mỏi, còn bản thân bà cũng kiệt sức vì cãi vã.
Hôm ấy, ngay giữa ban ngày, bà đang mắng con dâu ăn vụng, lời lẽ hăng hái, không để ý bước chân, bất ngờ trượt ngã, “bịch” một tiếng...
Khốn thay, tuổi tác đã cao, bà không giữ được thăng bằng, ngã sóng soài, ngất lịm ngay tại chỗ.
Con trai cả và con dâu cả thấy tình hình bất ổn, hoảng hốt đặt bà lên giường, vỗ ngực, đấm lưng, gọi tên rối rít, loay hoay suốt nửa ngày.
Khi hai người nghĩ rằng có lẽ bà sẽ không qua khỏi, trong lòng khấp khởi mừng thầm, thì Vân lão thái bỗng cựa mình, từ từ mở mắt.
“Nương! Nương tỉnh rồi ư? Đầu có đau không? Con sẽ đi mời đại phu Mạnh Bình trong thôn đến xem cho người nhé?”
Sau một hồi luống cuống, Vân Sơn, hai mươi mốt tuổi, mới chợt nhớ ra cần phải mời đại phu cho nương.
Tên tiểu tử này suýt chút nữa lỡ lời mong nương không tỉnh lại, may thay cái miệng lanh lẹ, đổi câu thành ra vẻ quan tâm.
Vân lão thái vừa mới tỉnh, như không nghe rõ lời con trai, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên mái nhà đầy bụi bặm và mạng nhện, yên lặng tựa như đang nhập định, không đáp lại.
Thấy mẹ chồng không có phản ứng, Vân Chu thị, vợ của Vân Sơn, người giỏi đoán ý, vội vã lên tiếng thay chồng, “Phải đó, nương, con và tướng công định đi mời đại phu Mạnh Bình, nhưng… Thứ nhất, chúng con lúc đó chỉ mải lo chăm sóc nương nên không nghĩ đến chuyện ra ngoài; thứ hai, không có lời của nương, chúng con cũng không dám tự ý quyết định. Giá mà có nhị đệ, tam đệ và tứ đệ ở nhà thì tướng công cũng có người bàn bạc phải không? Còn muội muội Tú Nhi còn nhỏ quá, chẳng thể gánh vác chuyện lớn.”
Lời nói này nghe qua rất hợp tình hợp lý, không những không để lộ sự độc ác thờ ơ của chồng nàng ta, mà còn tôn lên hình ảnh một đứa con hiếu thảo.
Chậc chậc... miệng lưỡi thật lanh lợi, không biết luyện sao mà thành.
Nhưng dù nói nghe hay đến mấy, lời nói không quan trọng bằng tai nghe.
“Các ngươi… vừa nói gì? Nói lại lần nữa, tai ta nghe không rõ.” Một lúc sau, Vân lão thái cuối cùng cũng lên tiếng, dù giọng điệu chậm rãi nhưng ai cũng nhận ra ngầm mang theo sự châm biếm.
Vân Sơn và Vân Chu thị bất giác run lên, không dám trả lời.
Vân lão thái, không đúng, phải nói là La Tử Vi, một kỹ sư nông nghiệp cao cấp thời hiện đại vừa bị hệ thống xuyên không đưa đến nhập hồn vào thân xác của lão thái nhà họ Vân, đang tức giận đến nghẹn lòng. Thấy hai kẻ trước mặt dùng lời lẽ đểu cáng, nàng càng thêm tức tối.
Nàng quát lớn: “Các ngươi nghĩ ta là heo, còn tưởng ta ngã ngất thì đầu óc cũng mụ mẫm, không nghe ra mấy lời dối trá ấy sao? Hử? Có gan thì lặp lại những gì vừa nói, để ta nghe rõ xem nào!”
Đôi mắt vốn vô hồn, giờ đây bỗng nhiên sắc bén, chiếu thẳng vào mặt hai người trước mặt.
Cả Vân Sơn và Vân Chu thị, hai kẻ chẳng qua hai mươi tuổi, mặt mũi có vẻ thật thà nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự giả dối, đâu có chút nào gọi là đau lòng hay lo lắng? Chỉ khi bị mắng, họ mới tỏ ra lúng túng một chút.
La Tử Vi thấy vậy, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên.
Thầm nghĩ, nguyên chủ à, ngươi cũng tên là La Tử Vi đúng không? Haizz... ngươi xem, ngươi sống đến mức mèo chó còn ghét, con cái thì oán hận, thôi thì sớm kết thúc cũng là giải thoát.
Ngươi chết đi rồi, nghe xem bọn chúng nói gì, có câu nào là lời lẽ tử tế không? Một kẻ chần chừ làm bộ, một kẻ cố ý hại người, ngươi mà không ngã chết, sớm muộn cũng bị hai kẻ đó làm cho tức chết.
Thật đấy, ngươi nghe xem, cái gì mà có đại phu không dám mời? Cái gì mà không có lời của nương thì không dám tự ý? Người còn ngất xỉu, làm sao lên tiếng được? Lúc khẩn cấp cứu người, còn cần phải xin phép sao? Rốt cuộc, người nằm trên giường là mẹ ruột của các ngươi, vậy mà… rõ ràng là cố tình chậm trễ, muốn lấy mạng người mẹ này mà thôi.
Haizz, nuôi con như vậy... xem ra, cũng xong đời rồi. Nhưng ta đã sống lại trong thân xác này, chẳng phải mẹ ruột chúng, không cần tức giận vì hai thứ bại hoại này làm gì.
La Tử Vi thở dài thay cho thân xác cũ, rồi lại bắt đầu tức giận với chính mình.
Nếu không phải vì tò mò, tay chân thừa thãi, sao lại rơi vào hoàn cảnh xuyên không đầy rắc rối thế này?
Đúng vậy, nàng bị đưa tới thời Đại Đường, thôn Thanh Sơn của trấn Thiên Dương, là nhờ vào hệ thống không gian dị năng vừa cập nhật kỹ năng xuyên không. Do tò mò, nàng quyết định thử nghiệm xem liệu kỹ năng mới này có như mong đợi không, nên đã nhấn nút...
Ngay khi ngón tay mảnh khảnh ấn vào nút kích hoạt, hệ thống không gian phát ra một câu châm chọc: "Lên đường bình an, chúc ký chủ giữ gìn sức khỏe."
“Vút...” một tiếng, nàng bị hút vào đường hầm chuyển đổi và bi kịch xuyên thành lão thái ngang ngược, khó chịu của nhà họ Vân.
Một cô gái hai mươi chín tuổi, mở mắt ra đã bị gọi là nương...
Ta thề... làm nương kiểu này thật bất ngờ, trái tim nàng dường như không chịu nổi, đứng ngơ ngác nửa ngày trời.
La Tử Vi nghĩ đến việc mình chưa kịp nếm mùi yêu đương đã bị gọi là nương, đầu óc ù ù cạc cạc, không muốn mở miệng nói gì.
Nhưng nàng không muốn nói, không có nghĩa là con trai lạ kia để nàng yên.
Vân Sơn chẳng biết là cố tình hay vô tâm, sau khi nghe La Tử Vi mắng, lập tức ngáp dài, nói: “Nương, nếu người không sao, con và Tố Nga về phòng nghỉ ngơi đây. Mộc Xương và Mộc Thịnh mấy hôm nay cứ bám lấy, không có chúng con là khóc.”
Nhìn vẻ mặt thờ ơ của con trai cả, chẳng có chút quan tâm nào đến lời mắng của nàng.
Vân Chu thị thấy chồng có cớ, cũng vội vàng đồng tình: “Đúng vậy, nương, tướng công nói đúng lắm. Mấy ngày gần đây không biết sao, Mộc Xương và Mộc Thịnh cứ bám chặt quá. Haizz... chắc tại còn nhỏ nên không nhớ lâu, đã bị đánh mấy lần mà chẳng chừa.”
Đáp án chắc chắn là nhà họ Vân ở phố sau.
Nếu hỏi ai trong nhà họ Vân náo loạn nhất?
Không nghi ngờ gì, đó chính là Vân lão thái.
Còn nếu hỏi vì sao Vân lão thái lại thường xuyên gây náo loạn?
Dân làng có nhiều ý kiến khác nhau, không ai giống ai.
Nhưng tổng kết lại, chỉ có một câu trả lời: Vân lão thái mà không náo loạn, không gây chuyện một ngày, thì người như cảm thấy khó chịu, bứt rứt không yên.
Bà mắng con trai, mắng con dâu, thậm chí cả cháu trai mới bốn tuổi cũng bị mắng…
Ngày qua ngày, tiếng la lối làm người nghe mệt mỏi, còn bản thân bà cũng kiệt sức vì cãi vã.
Hôm ấy, ngay giữa ban ngày, bà đang mắng con dâu ăn vụng, lời lẽ hăng hái, không để ý bước chân, bất ngờ trượt ngã, “bịch” một tiếng...
Khốn thay, tuổi tác đã cao, bà không giữ được thăng bằng, ngã sóng soài, ngất lịm ngay tại chỗ.
Con trai cả và con dâu cả thấy tình hình bất ổn, hoảng hốt đặt bà lên giường, vỗ ngực, đấm lưng, gọi tên rối rít, loay hoay suốt nửa ngày.
Khi hai người nghĩ rằng có lẽ bà sẽ không qua khỏi, trong lòng khấp khởi mừng thầm, thì Vân lão thái bỗng cựa mình, từ từ mở mắt.
“Nương! Nương tỉnh rồi ư? Đầu có đau không? Con sẽ đi mời đại phu Mạnh Bình trong thôn đến xem cho người nhé?”
Sau một hồi luống cuống, Vân Sơn, hai mươi mốt tuổi, mới chợt nhớ ra cần phải mời đại phu cho nương.
Tên tiểu tử này suýt chút nữa lỡ lời mong nương không tỉnh lại, may thay cái miệng lanh lẹ, đổi câu thành ra vẻ quan tâm.
Vân lão thái vừa mới tỉnh, như không nghe rõ lời con trai, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên mái nhà đầy bụi bặm và mạng nhện, yên lặng tựa như đang nhập định, không đáp lại.
Thấy mẹ chồng không có phản ứng, Vân Chu thị, vợ của Vân Sơn, người giỏi đoán ý, vội vã lên tiếng thay chồng, “Phải đó, nương, con và tướng công định đi mời đại phu Mạnh Bình, nhưng… Thứ nhất, chúng con lúc đó chỉ mải lo chăm sóc nương nên không nghĩ đến chuyện ra ngoài; thứ hai, không có lời của nương, chúng con cũng không dám tự ý quyết định. Giá mà có nhị đệ, tam đệ và tứ đệ ở nhà thì tướng công cũng có người bàn bạc phải không? Còn muội muội Tú Nhi còn nhỏ quá, chẳng thể gánh vác chuyện lớn.”
Lời nói này nghe qua rất hợp tình hợp lý, không những không để lộ sự độc ác thờ ơ của chồng nàng ta, mà còn tôn lên hình ảnh một đứa con hiếu thảo.
Chậc chậc... miệng lưỡi thật lanh lợi, không biết luyện sao mà thành.
Nhưng dù nói nghe hay đến mấy, lời nói không quan trọng bằng tai nghe.
“Các ngươi… vừa nói gì? Nói lại lần nữa, tai ta nghe không rõ.” Một lúc sau, Vân lão thái cuối cùng cũng lên tiếng, dù giọng điệu chậm rãi nhưng ai cũng nhận ra ngầm mang theo sự châm biếm.
Vân Sơn và Vân Chu thị bất giác run lên, không dám trả lời.
Vân lão thái, không đúng, phải nói là La Tử Vi, một kỹ sư nông nghiệp cao cấp thời hiện đại vừa bị hệ thống xuyên không đưa đến nhập hồn vào thân xác của lão thái nhà họ Vân, đang tức giận đến nghẹn lòng. Thấy hai kẻ trước mặt dùng lời lẽ đểu cáng, nàng càng thêm tức tối.
Nàng quát lớn: “Các ngươi nghĩ ta là heo, còn tưởng ta ngã ngất thì đầu óc cũng mụ mẫm, không nghe ra mấy lời dối trá ấy sao? Hử? Có gan thì lặp lại những gì vừa nói, để ta nghe rõ xem nào!”
Đôi mắt vốn vô hồn, giờ đây bỗng nhiên sắc bén, chiếu thẳng vào mặt hai người trước mặt.
Cả Vân Sơn và Vân Chu thị, hai kẻ chẳng qua hai mươi tuổi, mặt mũi có vẻ thật thà nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự giả dối, đâu có chút nào gọi là đau lòng hay lo lắng? Chỉ khi bị mắng, họ mới tỏ ra lúng túng một chút.
La Tử Vi thấy vậy, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên.
Thầm nghĩ, nguyên chủ à, ngươi cũng tên là La Tử Vi đúng không? Haizz... ngươi xem, ngươi sống đến mức mèo chó còn ghét, con cái thì oán hận, thôi thì sớm kết thúc cũng là giải thoát.
Ngươi chết đi rồi, nghe xem bọn chúng nói gì, có câu nào là lời lẽ tử tế không? Một kẻ chần chừ làm bộ, một kẻ cố ý hại người, ngươi mà không ngã chết, sớm muộn cũng bị hai kẻ đó làm cho tức chết.
Thật đấy, ngươi nghe xem, cái gì mà có đại phu không dám mời? Cái gì mà không có lời của nương thì không dám tự ý? Người còn ngất xỉu, làm sao lên tiếng được? Lúc khẩn cấp cứu người, còn cần phải xin phép sao? Rốt cuộc, người nằm trên giường là mẹ ruột của các ngươi, vậy mà… rõ ràng là cố tình chậm trễ, muốn lấy mạng người mẹ này mà thôi.
Haizz, nuôi con như vậy... xem ra, cũng xong đời rồi. Nhưng ta đã sống lại trong thân xác này, chẳng phải mẹ ruột chúng, không cần tức giận vì hai thứ bại hoại này làm gì.
La Tử Vi thở dài thay cho thân xác cũ, rồi lại bắt đầu tức giận với chính mình.
Nếu không phải vì tò mò, tay chân thừa thãi, sao lại rơi vào hoàn cảnh xuyên không đầy rắc rối thế này?
Đúng vậy, nàng bị đưa tới thời Đại Đường, thôn Thanh Sơn của trấn Thiên Dương, là nhờ vào hệ thống không gian dị năng vừa cập nhật kỹ năng xuyên không. Do tò mò, nàng quyết định thử nghiệm xem liệu kỹ năng mới này có như mong đợi không, nên đã nhấn nút...
Ngay khi ngón tay mảnh khảnh ấn vào nút kích hoạt, hệ thống không gian phát ra một câu châm chọc: "Lên đường bình an, chúc ký chủ giữ gìn sức khỏe."
“Vút...” một tiếng, nàng bị hút vào đường hầm chuyển đổi và bi kịch xuyên thành lão thái ngang ngược, khó chịu của nhà họ Vân.
Một cô gái hai mươi chín tuổi, mở mắt ra đã bị gọi là nương...
Ta thề... làm nương kiểu này thật bất ngờ, trái tim nàng dường như không chịu nổi, đứng ngơ ngác nửa ngày trời.
La Tử Vi nghĩ đến việc mình chưa kịp nếm mùi yêu đương đã bị gọi là nương, đầu óc ù ù cạc cạc, không muốn mở miệng nói gì.
Nhưng nàng không muốn nói, không có nghĩa là con trai lạ kia để nàng yên.
Vân Sơn chẳng biết là cố tình hay vô tâm, sau khi nghe La Tử Vi mắng, lập tức ngáp dài, nói: “Nương, nếu người không sao, con và Tố Nga về phòng nghỉ ngơi đây. Mộc Xương và Mộc Thịnh mấy hôm nay cứ bám lấy, không có chúng con là khóc.”
Nhìn vẻ mặt thờ ơ của con trai cả, chẳng có chút quan tâm nào đến lời mắng của nàng.
Vân Chu thị thấy chồng có cớ, cũng vội vàng đồng tình: “Đúng vậy, nương, tướng công nói đúng lắm. Mấy ngày gần đây không biết sao, Mộc Xương và Mộc Thịnh cứ bám chặt quá. Haizz... chắc tại còn nhỏ nên không nhớ lâu, đã bị đánh mấy lần mà chẳng chừa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.