Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua
Chương 30: Viên phòng phá thân
Tiêu Cửu Ly
04/09/2016
Cùng cha mẹ chồng nói chuyện một hồi, lại ăn cơm rau dưa, Hậu Uyển Vân
biểu hiện dị thường nhu thuận, rồi sau đó liền ôm Nguyên Bảo, cùng
Khương Viêm Châu cáo từ. Khương Huệ Như nhớ thương tiểu hồ ly Nguyên
Bảo, một đường đi theo hai người, nhìn trông mong cục tuyết trong lòng
đại tẩu. Hậu Uyển Vân nhìn ra Khương Huệ Như tâm tư đơn thuần, liền có ý định mượn sức của nàng. Mới ra viện của Cố Vãn Tình, liền thân thiết
cầm tay Khương Huệ Như nói: “Huệ Như không bằng cùng đi với tẩu, vừa vặn đi về trong viện tẩu ngồi chơi, chúng ta trò chuyện một lát.”
Năm đó khi mẫu thân Khương Viêm Châu – Minh Liệt quận chúa vẫn còn sống, từng cùng chi thứ hai Tiền thị nháo thủy hỏa bất dung. Minh Liệt quận chúa được nuông chiều từ bé, tính tình ngay thẳng, không quen nhìn chi thứ hai Tiền thị đó một bụng giả dối, hai người châm chọc cãi lộn, huyên náo Khương phủ từ trên xuống dưới không được yên bình. Sau đó Minh Liệt quận chúa qua đời, chi thứ hai Tiền thị vẫn nhìn đại công tử Khương Viêm Châu không vừa mắt, tuy nói bên ngoài không biểu hiện ra ngoài, nhưng ngầm ngáng chân không ít. Khương Viêm Châu cũng không phải đứa ngốc, biết nhị thẩm này cùng chính mình xưa nay bất hòa, bởi vậy cùng chi thứ hai rất ít lui tới, nên với đường muội này cũng rất là xa lạ.
Nay tân tẩu tử này mở miệng mời chính mình đi về viện ngồi chơi, trong lúc nhất thời Khương Huệ Như còn chưa có chủ ý, dường như xin giúp đỡ nhìn về phía đại ca Khương Viêm Châu.
Khương Viêm Châu cũng biết bản tính đường muội này, khác xa nương nàng – Tiền thị, là cô nương đơn thuần thiện lương, trong lòng không chán ghét đường muội này, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Hôm nay thời tiết tốt, Huệ Như trong ngày thường không hay đi lại, vừa vặn thừa dịp này đi lại nhiều hơn, liền đi nói chuyện với đại tẩu muội đi.”
Được đại ca cho phép, Khương Huệ Như cao hứng nói: “Như thế cũng tốt, muội vừa vặn không nghĩ trở về viện, liền cùng đại tẩu trò chuyện.” Dứt lời, mắt lại thèm thuồng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, nhìn trông mong nói với Hậu Uyển Vân: “Đại tẩu, có thể cho Huệ Như ôm Nguyên Bảo một cái được không?”
Trong lòng Hậu Uyển Vân là một vạn cái không muốn Khương Huệ Như cùng Nguyên Bảo thân cận, nhưng theo như Khương Viêm Châu thấy, chỉ là muội muội của mình muốn ôm tiểu hồ ly, liền thay Hậu Uyển Vân đáp ứng, nói: “Muội đã thích, liền ôm đi.”
Khương Viêm Châu đã lên tiếng, Hậu Uyển Vân còn một lòng nghĩ làm phu quân vui vẻ, giành được tâm của hắn, cũng không muốn vì loại chuyện người khác thoạt nhìn chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu gạt đi ý tứ phu quân, trên mặt chỉ có thể mang theo ý cười, cố mà rộng lượng, đem Nguyên Bảo đưa cho Khương Huệ Như, nói: “Huệ Như ôm cẩn thận, cẩn thận bị súc sinh này cào bị thương. Nếu muội thích, chính là mang về vài ngày cũng được, đều là người một nhà, cùng đại tẩu khách khí cái gì nha.”
Vốn Hậu Uyển Vân nói khách khí thôi, Khương Viêm Châu không chút nghĩ ngợi liền theo lời nói Hậu Uyển Vân quyết định, nói: “Đại tẩu thương muội, một hồi trở về muội liền mang theo hồ ly này, chơi vài ngày rồi đem trả lại.”
Hậu Uyển Vân tức đến nỗi mặt sắp xanh lè, còn phải cưỡng chế cảm xúc cười như hoa nở, nói: “Đại ca muội nói đúng, nếu thích, liền lĩnh trở về chơi vài ngày đi.”
Khương Huệ Như mừng rỡ, vội hỏi: “Thật sự sao? Thật tốt quá, đa tạ đại ca, đa tạ đại tẩu. Huệ Như liền mượn Nguyên Bảo vài ngày, qua mấy ngày liền đem trả lại, cam đoan Nguyên Bảo đều không ít một cái lông!” Dứt lời, Nguyên Bảo rất phối hợp run run lỗ tai, làm rung mấy sợi lông hồ ly.
Dọc theo đường đi Hậu Uyển Vân nhìn Khương Huệ Như cùng Nguyên Bảo chỗ phá lệ hòa hợp, tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, còn không thể không cười. Một bên là phu quân của mình, người duy nhất có thể dựa vào, một bên là đại tiểu thư Khương gia được sủng nhất, hiện tại Hậu Uyển Vân một người đều đắc tội không nổi.
Trở về viện của mình, vừa mới vào cửa viện liền nhìn thấy Họa nhi đang mang thai từ trong phòng đi ra, thấy ba người lần lượt chào. Khương Viêm Châu nhìn Họa nhi thần sắc nhu hòa rất nhiều, nhanh chóng đỡ nàng nói: “Nàng thân mình nặng, không cần phải hành lễ.”
Họa nhi là người thông minh nhất trong Cầm Kỳ Thư Họa, giỏi về nắm bắt tâm tư Khương Viêm Châu, bởi vậy cũng được sủng ái nhất, nay hoài thai, lại được Khương Viêm Châu để trong lòng hơn. Họa nhi ôn nhu cười nói: “Họa nhi tự biết không thể bỏ cấp bậc lễ nghĩa.”
Hậu Uyển Vân ở một bên nhìn phu quân đối với mình lạnh như băng, lại đối với một nha đầu thông phòng không danh phận nhu tình như nước như vậy, trong lòng chát giống như quả hồng vừa kết quả, chát từ trong miệng đến trong lòng.
Rồi sau đó Khương Viêm Châu nói với Hậu Uyển Vân: “Nàng cùng Huệ Như nói chuyện, ta cùng Họa nhi đi một chút.”
Hậu Uyển Vân cúi đầu, ôn lương kính cẩn nghe theo nói: “Vâng, đã biết. Họa nhi muội muội chú ý thân mình hơn, thiếu cái gì, muốn ăn cái gì, mặc cái gì, chỉ cần nói với ta, ta nhất định sai người chuẩn bị tốt nhất.”
Họa nhi ôn nhu cười, cũng kiều mỵ ôn nhu gấp trăm lần so với Hậu Uyển Vân. Mỹ nhân trong đi ra từ Trường An quán đại danh lừng lẫy, tự nhiên là dáng vẻ ngàn vạn, phong tình vạn chủng, hơn nữa Họa nhi rất đẹp, lại lộ ra linh tính, tuy nói đang mang thai, lại đem so với Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân có vẻ thô ráp rất nhiều. Đây là sự khác nhau giữa sản phẩm chuyên nghiệp cùng đồ nghiệp dư.
Họa nhi ôn nhu đáp: “Họa nhi đa tạ đại thiếu phu nhân quan tâm.” Rồi sau đó hướng Khương Viêm Châu nhìn thoáng qua, sóng mắt lưu chuyển, Khương Viêm Châu một tay đỡ tay Họa nhi, một tay thật cẩn thận ôm eo Họa nhi, hai người sóng vai ra viện.
Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng hai người, cúi hạ mắt, che lại cảm xúc bắt đầu khởi động trong đó. Bên này Khương Huệ Như chỉ lo đùa giỡn cùng Nguyên Bảo trong lòng, hồn nhiên bất giác không biết cái gì mới xảy ra, mắt nhìn bóng dáng Họa nhi, thuận miệng nói: “Qua ba tháng nữa, Huệ Như cũng sắp có cháu trai nhỏ, thật tốt quá.”
Hậu Uyển Vân vừa nghe, cảm thấy cả kinh, cười nói: “Muội làm sao mà biết nhất định là một cháu trai, không phải cháu gái?”
Khương Huệ Như ngẩng đầu, có chút kỳ quái nhìn Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, nói: “Đại tẩu không biết sao, một tháng trước đại bá thỉnh thánh thủ phụ khoa trong kinh thành vội tới bắt mạch cho Họa nhi. Mỗi người đều nói đại phu đó là thần y, cận dựa vào vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, sờ, hỏi, nghe) có thể phân biệt thai nam nữ, thần y nói Họa nhi hoài nam thai, cũng là cháu trai nhỏ chứ sao.”
Trong lòng Hậu Uyển Vân cả kinh, sao chưa từng có người nói cho mình biết? Nếu không có hôm nay Khương Huệ Như ngẫu nhiên nhắc tới, nàng ta căn bản không biết Họa nhi hoài là nam thai. Xem ra mẹ chồng ác độc đó quyết định chủ ý muốn gạt chính mình, Khương gia từ trên xuống dưới thế nhưng không một người nhắc tới việc này với mình. Nếu Khương Huệ Như không có lỡ miệng nói ra, chính mình còn chẳng hay biết gì đâu!
Nguyên bản Hậu Uyển Vân tính toán, đợi cho khi hai nha đầu thông phòng mang thai sinh xong, nếu là sinh nữ nhi thì có thể lưu lại, nếu là sinh nam hài, nàng ta có rất nhiều biện pháp làm cho nam anh đi gặp diêm vương. Hậu Uyển Vân không chấp nhận được tôn tử, trưởng tử của Khương gia để cho người phụ nữ khác sinh ra. Nàng ta chẳng những muốn sinh nhi tử trưởng (con trai do chính thất sinh ra), còn phải là trưởng tử (con trai lớn nhất). Triều đại này chẳng những tôn nhi tử trưởng, cũng tôn trưởng tử, hai cái vị trí này nàng ta đều muốn chiếm hết —— chỉ tiếc nàng ta không hiểu được, trước đây nàng ta hạ tuyệt dục dược cho mẹ chồng của mình, đã sớm dạo qua một vòng, lại tưới trong bụng của mình, lại uống một năm rưỡi, đừng nói đứa nhỏ, ngay cả cái trứng, nàng Hậu Uyển Vân đều sinh không được. (lk:ta ko hiểu chỗ này, rõ ràng chỉ uống đc mấy ngày, làm gì tới 1.5 năm chớ, tính thêm cả mấy ngày sau này cũng ko đến 1 năm, ặc…)
Vừa nghĩ tới dáng người kiều mỵ của Họa nhi mới vừa rồi, dung nhan tinh xảo, còn có hình dáng ôn nhu hơn so với chính mình, làm cho đàn ông mềm lòng, trong lòng Hậu Uyển Vân hàn quang chợt lóe: ả này lưu không được, vô luận Họa nhi tương lai có đầu nhập dựa vào mình hay không, nàng ta cũng không thể để cho một người phụ nữ có mỹ mạo, có tâm kế như vậy ở lại bên người mình.
Vào phòng nói chuyện cùng Khương Huệ Như, Khương Huệ Như tâm tư đơn thuần, đối với vị đại tẩu mới này cũng không có tâm phòng bị, cho nên bị Hậu Uyển Vân khui ra rất nhiều chuyện. Hậu Uyển Vân cũng từ miệng Khương Huệ Như đại khái sờ soạng một lần những người trọng yếu trong Khương phủ, cùng với tính tình của bọn họ, sau đó ở trong đầu mưu tính, người nào là có thể mượn sức lợi dụng, những người nào là cần phá lệ phòng bị.
Lưu Khương Huệ Như dùng bữa tối xong, rồi sau đó sai Tích Xuân đưa Khương Huệ Như trở về. Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo vô cùng vui vẻ trở về, hứa hẹn ba ngày sau đem Nguyên Bảo mang trả. Hậu Uyển Vân tuy rằng luyến tiếc Nguyên Bảo, chỉ là nàng ta cũng biết đạo lý luyến tiếc đứa nhỏ sẽ không dụ sói đến được. Nay Khương gia từ trên xuống dưới đều cùng một lòng với mẹ chồng ác độc đó, ngay cả chút tiếng gió cũng không tới tai mình, chính mình tại Khương gia thật giống như ruồi bọ không đầu, không hiểu, nay thật vất vả có thể đáp lên vị đại tiểu thư được sủng ái đó, tự nhiên phải lợi dụng một chút.
Hơn nữa, nếu là Nguyên Bảo thật sự quá thân cận với nàng, có nguy hiểm nhận thức Khương Huệ Như thành chủ, chính mình vạn bất đắc dĩ, cùng lắm thì lại thiết kế giết chết Khương Huệ Như.
Một lát sau, Tích Xuân tặng người đã trở lại, đứng tại cửa phòng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch. Hậu Uyển Vân nhìn lên thấy Tích Xuân như vậy, liền tức không biết xả chỗ nào.
Sau đêm tân hôn, nha đầu Tích Xuân ngu xuẩn đó liền chọc ra phiền toái lớn như vậy cho mình, nếu là đặt ở dĩ vãng, Hậu Uyển Vân nhất định là sẽ bóc da Tích Xuân. Nhưng nay nàng ta gả vào Khương gia, bên cạnh chỉ có vài nha hoàn hồi môn cùng gã sai vặt, một củ cải một cái hố, nếu mình đuổi Tích Xuân đi rồi, mẹ chồng ác độc đó nhất định sẽ đưa tâm phúc của mình vào, khi đó thật sự là ngày đêm không được an tâm. Cho nên bất đắc dĩ, Hậu Uyển Vân vừa không thể đuổi Tích Xuân đi, lại e ngại muốn duy trì bộ dáng hiền lương, thục đức, ôn nhu của nàng ta ở Khương gia, không thể đem nha hoàn của hồi môn phạt một cách ác độc được, cho nên chỉ phạt Tích Xuân ba tháng tiền lương hàng tháng, mắng nàng một chút, liền thôi.
Hậu Uyển Vân nhìn mặt Tích Xuân ngốc ngốc, cảm thấy càng ngày càng nghẹn khuất ——đời này nàng ta cũng chưa sống nghẹn khuất như vậy. Khi làm thứ nữ ở Hậu gia, tốt xấu người khác cũng cung kính với nàng ta, tôn kính với nàng ta như là đích tiểu thư, nhưng nay gả đến Khương gia, sống càng lâu, ngay cả nha hoàn cũng không đem chính mình để vào mắt.
Bên này Cố Vãn Tình tiễn bước ba vãn bối, kêu bọn nha hoàn đi ra ngoài, một mình cùng Khương Hằng nhắc tới chuyện Khương Huệ Như.
Khương Hằng vừa nghe, mày liền nhíu lại, nói: “Huệ Như đứa nhỏ này, như thế nào nghĩ ra ý tưởng như vậy, nữ hài tử sao có thể không lấy chồng? Cũng không phải thiếu cánh tay thiếu chân, gả không được, một đại cô nương tốt lành, tài mạo song toàn, dòng dõi hiển hách, bao nhiêu quý công tử cầu thú Huệ Như nhà chúng ta, con bé như thế nào luẩn quẩn trong lòng như vậy?”
Cố Vãn Tình nhanh chóng nói: “Ai biết được, thiếp hỏi con bé, con bé như thế nào cũng không nói. Nữ nhi gia tâm tư nhiều, ngàn hồi trăm chuyển, thiếp cũng đoán không ra. Ý tứ của thiếp là, chàng là đại bá của con bé, nhìn con bé lớn lên, cùng con bé thân cận nhất, thiếp coi, việc này phu quân nên ra mặt cùng Huệ Như nói chuyện.”
Khương Hằng thở dài, nói: “Huệ Như là đứa nhỏ duy nhất của Nhị đệ, nếu không tìm hôn sự tốt nhất cho con bé, ta như thế nào không làm thất vọng Nhị đệ đã qua đời. Qua hai ngày, kêu Huệ Như đến, ta tự mình hỏi một chút đứa nhỏ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Đem việc này của Huệ Như quăng cho Khương Hằng, trong lòng Cố Vãn Tình cũng liền buông xuống, Khương Hằng là đại bá ruột của Huệ Như, quan tâm con bé nhất, chính mình chung quy là cách một tầng, việc này nếu làm không tốt, chính là làm một thân rối loạn, cố hết sức còn không lấy lòng.
Cố Vãn Tình lại đem chuyện Khương Huệ Như muốn nuôi mèo nói cho Khương Hằng, Khương Hằng nói: “Việc này dễ làm, mấy ngày trước đây Tây Vực mới tiến cống đến đây mấy con mèo Ba Tư, ta sai người đi tuyển mèo Ba Tư phẩm tướng tốt nhất là được.”
Khương Hằng đem nhiều việc phiền toái đều quyết định xong, Cố Vãn Tình cũng thấy thoải mái. Bất quá Cố Vãn Tình bên này là thả tâm, nhưng là có người lại phiền lòng ngay cả ngủ đều ngủ không được.
Vào đêm, Hậu Uyển Vân còn nói ngực bị đau lại làm nũng, khó khăn làm cho Khương Viêm Châu ngủ lại trong phòng của mình. Lúc này nàng ta còn mang tâm tư: chính mình xinh đẹp như hoa, tính tình ôn nhu, tài tình lại cao, phu quân của mình không thích mình, cũng chỉ là nhất thời, tương lai tổng sẽ khăng khăng một mực yêu mình.
Vì thế buổi tối Hậu Uyển Vân tắm rửa hương canh (nước tắm bỏ thêm hoa + dược liệu) một hồi, làm cho thơm ngào ngạt nũng nịu, mặc áo choàng thêu hoa bằng tơ tằm lộ da thịt, mị nhãn như tơ nằm ở bên người Khương Viêm Châu, nũng nịu nói: “Phu quân…” Giọng nói ngọt ngấy, đều có thể vắt ra hai cân mật đường.
Kiếp trước Hậu Uyển Vân cũng không phải là ngọc nữ thanh thuần gì, chẳng những xem phiến (phim XXX) vô số, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú, ở trên giường đa dạng chồng chất, khẩu kỹ thủ kỹ (kỹ thuật miệng, kỹ thuật tay) là số một, am hiểu sâu về chuyện này, nàng ta rất tin chỉ cần Khương Viêm Châu chạm vào nàng ta một lần, liền sẽ biết cái tốt của nàng ta, đối với nàng ta muốn ngừng mà không được.
Khương Viêm Châu nghĩ nàng ta là chính thê của mình, mới miễn cưỡng nằm ở bên cạnh nàng ta, nhưng một khi nhắm mắt lại, trong đầu liền đều là bóng dáng Quyết ca, nay nghe Hậu Uyển Vân mềm giọng nũng nịu, bộ dáng lại kháng cự bất thành, tóc gáy cả người đều dựng hết lên.
Một bàn tay của Hậu Uyển Vân sờ soạng một trận trên người Khương Viêm Châu, phát hiện phu quân của mình thân mình cứng ngắc, rất phối hợp, liền thay một biểu tình thất hồn lạc phách, trong mắt hàm chứa lệ, ngồi xuống ôm đầu gối, nức nở nói: “Phu quân, là ghét bỏ Vân Nhi làm không tốt sao? Nếu là phu quân ghét bỏ Vân Nhi, cho Vân Nhi một phong hưu thư, cũng tốt hơn nhục nhã…như thế này……”
Khương Viêm Châu nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng ta, càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn, thầm nghĩ: cũng không phải ta cầu thú ngươi, Thái Hậu chỉ hôn, ta có biện pháp gì chứ? Ngươi ủy khuất, ta so với ngươi còn ủy khuất hơn!
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không thể nói gì, lời này nếu rơi vào trong lỗ tai Thái Hậu, là tiêu rồi. Vì thế Khương Viêm Châu chỉ có thể ngăn chận ghê tởm trong lòng, vươn tay ôm bả vai Hậu Uyển Vân, nói: “Nàng tự nhiên là tốt, đừng đa tâm, ta chỉ là mệt mỏi.”
Hậu Uyển Vân ô ô khóc lên, khóc lê hoa đái vũ, làm người ta thấy thì đau thương, xoay người u oán nhìn Khương Viêm Châu, trước ngực một mảnh trắng bóng, cảnh xuân chợt lộ ra, nói: “Phu quân, tim Vân Nhi rất đau…” Nói xong, một bàn tay ôm ngực mình, hai tròng mắt rưng rưng, tay kia thì cầm lấy tay Khương Viêm Châu, đem tay hắn đặt trên bộ ngực sữa của mình, khóc nói: “Phu quân, chàng cảm giác được sao, tim Vân Nhi đau, giống như nứt ra rồi…”
Khương Viêm Châu ghê tởm thiếu chút nữa phun ra, rồi sau đó Hậu Uyển Vân lập tức tiến vào trong lòng Khương Viêm Châu, nhào vào ngực hắn khóc rất thương tâm, vừa khóc vừa nghẹn ngào, nói: “Phu quân, từ khi Vân Nhi biết chính mình sắp gả cho chàng, liền vẫn ngưỡng mộ trong lòng, trong ngày thường vụng trộm gọi người hỏi thăm chàng, đoán bộ dáng của chàng. Ngày ấy gả cho chàng, gặp chàng lần đầu tiên, Vân Nhi liền nhận định chàng, là người duy nhất sống cả đời cùng với Vân Nhi… Phu quân, tâm Vân Nhi là của chàng, thân mình cũng là của chàng… Nay chàng lãnh đạm Vân Nhi như vậy, làm Vân Nhi rất khổ sở, Vân Nhi thật sự là hận không thể chết, cũng tốt hơn còn sống chịu tội! Ô ô ô… Phu quân…”
Người ta nói đều nói đến này cỡ này, buổi tối hôm nay Khương Viêm Châu nếu không chạm vào nàng ta, thì cũng thật là không thể nào nói nổi. Khương Viêm Châu đơn giản thông suốt tư tưởng xong, mắt nhắm lại, trong đầu đều là bộ dáng Quyết ca, rồi sau đó thân mình cũng có phản ứng.
Hậu Uyển Vân cảm nhận được thân thể Khương Viêm Châu biến hóa, cảm thấy kinh hỉ, đã biết chiêu này quả nhiên hữu dụng! Sau đó tính toán dùng kỹ thuật giường chiếu cao siêu của mình làm cho Khương Viêm Châu đến một phen, từ nay về sau đối với chính mình muốn ngừng mà không được.
Không đợi Hậu Uyển Vân dùng tư thế gì tốt nhất theo kế hoạch, Khương Viêm Châu liền trực tiếp nhảy lên, bắt đầu thô bạo xé rách quần áo Hậu Uyển Vân. Trong lòng Hậu Uyển Vân vui vẻ, nàng ta liền thích loại trong ôn nhu mang theo thô bạo này! Xem ra sau mười mấy năm, nay nàng ta rốt cục có thể ăn thịt!
Khương Viêm Châu híp nửa mắt, kéo Hậu Uyển Vân xuống, lấy thân ngăn cản, rồi sau đó một phen túm lấy quần áo mình, một mắt nhắm lại, không hề nhìn cái gì đang diễn ra trước mắt, động thân một cái, thẳng tắp tiến quân thần tốc.
‘Chiều dài’ của Khương Viêm Châu không kém, thậm chí nói là thiên phú dị bẩm. Khi hắn tiến vào Hậu Uyển Vân trong nháy mắt, trong đầu Hậu Uyển Vân thậm chí còn toát ra cái ý tưởng: nghe nói ‘chiều dài’ có liên quan tới di truyền, ‘chiều dài’ của Khương Viêm Châu tám phần là di truyền từ cha hắn, cũng không biết ‘chiều dài’ của Khương Hằng như thế nào?
Trong lòng Hậu Uyển Vân cả kinh, phu quân thế nhưng gấp như vậy! Thân thể này của nàng ta dù sao cũng là lần đầu thừa nhận, dưới tình huống không hề dẫm nước, đau quá nàng ta nhịn không được kêu to lên.
Khương Viêm Châu nghe nàng ta la to, trong lòng chán ghét, nói: “Đừng kêu, rất nhanh sẽ không đau.”
Hậu Uyển Vân dịu ngoan gật gật đầu, thầm nghĩ phu quân cuối cùng học được ôn nhu săn sóc, biết đau lòng mình, chỉ cần hắn ôn nhu một chút, một hồi sẽ không đau, nàng ta có thể từ từ hưởng thụ món thịt phong phú này.
Rất nhanh, Hậu Uyển Vân chỉ biết cái gì kêu là “rất nhanh sẽ không đau”.
Bởi vì Khương Viêm Châu chỉ có tiến vào vài cái, liền ngay cả “một hai ba bốn năm, lên núi đánh con hổ” đều còn không có đọc xong, hắn liền nhanh chóng rời khỏi thân thể Hậu Uyển Vân, sau đó nằm ở một bên, một bàn tay che mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng Quyết ca, tràn ngập ác cảm phản bội. (lk: ta thề, khi edit + khi dò lại đoạn này ta cười như điên)
Hậu Uyển Vân ngơ ngác nằm, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, ngồi lên nhìn tấm lụa trắng nhiễm lên màu đỏ tươi dưới thân mình mà xuất thần —— cái này, đã xong?
Hậu Uyển Vân quay đầu, bình tĩnh nhìn Khương Viêm Châu đã xoay người đưa lưng về phía mình. Thân mình Khương Viêm Châu nằm xích ra ngoài, cách Hậu Uyển Vân rất xa, như tránh né ôn thần vậy. Thân thể Hậu Uyển Vân đau đớn khó nhịn, nay tâm lại như đao cắt: vì sao hắn lại làm như vậy với mình chứ? Chính mình vô luận tướng mạo, tài tình, đều là nhất đẳng, lại là người xuyên qua. Trong tiểu thuyết phụ nữ xuyên qua, đều là được ngàn vạn sủng ái với là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng vì sao phu quân của mình liền không muốn thấy mình như vậy! Vì sao trên trời đối đãi không công bằng như vậy!
Nước mắt Hậu Uyển Vân mơ hồ hai mắt, lần này nàng ta không phải giả vờ, là đang khóc thật. Xuyên thấu qua nước mắt mơ hồ, nàng ta vươn tay muốn đụng vào Khương Viêm Châu, khi tay vừa chạm nhẹ vào Khương Viêm Châu trong nháy mắt, Khương Viêm Châu giống như bị kim đâm, từ trên giường nhảy bắn lên nhảy xuống đất, nhìn bộ dáng muốn chết muốn sống này của Hậu Uyển Vân, cảm giác ghê tởm đều đang quay cuồng trong họng.
“Nàng rốt cuộc còn muốn như thế nào?” Khương Viêm Châu chỉ vào tấm lụa trắng nhiễm máu dưới thân Hậu Uyển Vân, giọng nói không kiên nhẫn: “Nàng muốn phá thân, ta phá cho nàng, ngày mai đem tấm lụa trắng này đưa cho mẫu thân, chứng minh nàng trong sạch. Nay nàng còn muốn như thế nào?”
Hậu Uyển Vân bình tĩnh nhìn Khương Viêm Châu, phu quân của mình, thì ra hắn thân cận với chính mình, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, phá thân nàng ta, kêu nàng ta đừng lấy lý do dây dưa hắn nữa.
Hậu Uyển Vân đột nhiên ngồi sụp xuống, tê liệt ngồi ở trên giường. Suy nghĩ hỗn loạn, nàng ta nhớ tới đích tỷ Hậu Uyển Tâm sớm chết, lòng nghĩ: nếu trưởng tỷ còn trên đời, chuyện khuê phòng không thể cùng nói với phụ huynh nhưng có thể nói cho đích tỷ, dựa theo tính tình của đích tỷ, nhất định là sẽ xuất đầu cho mình, như vậy nhà mẹ đẻ cũng có người làm chỗ dựa cho mình, Khương gia cũng không dám khinh người quá đáng như vậy…
Chỉ tiếc, kết quả không giống như… Hậu Uyển Vân thâm trầm thở dài.
Mà lúc này đích tỷ nàng ta đang suy nghĩ trong lòng, vừa cùng Khương Hằng triền triền miên miên xong, nằm ở trong lòng phu quân, ngọt ngào ngủ.
Hậu Uyển Vân lau khô nước mắt, hít sâu một hơi: nàng không thể thua như vậy, sáng mai bọn nha đầu thông phòng trong phòng Khương Viêm Châu còn phải tới thỉnh an mình, mình cần phải hảo hảo xuất ra phong phạm của vợ cả, dần dần thu thập bọn nha đầu không biết trời cao đất rộng này.
Năm đó khi mẫu thân Khương Viêm Châu – Minh Liệt quận chúa vẫn còn sống, từng cùng chi thứ hai Tiền thị nháo thủy hỏa bất dung. Minh Liệt quận chúa được nuông chiều từ bé, tính tình ngay thẳng, không quen nhìn chi thứ hai Tiền thị đó một bụng giả dối, hai người châm chọc cãi lộn, huyên náo Khương phủ từ trên xuống dưới không được yên bình. Sau đó Minh Liệt quận chúa qua đời, chi thứ hai Tiền thị vẫn nhìn đại công tử Khương Viêm Châu không vừa mắt, tuy nói bên ngoài không biểu hiện ra ngoài, nhưng ngầm ngáng chân không ít. Khương Viêm Châu cũng không phải đứa ngốc, biết nhị thẩm này cùng chính mình xưa nay bất hòa, bởi vậy cùng chi thứ hai rất ít lui tới, nên với đường muội này cũng rất là xa lạ.
Nay tân tẩu tử này mở miệng mời chính mình đi về viện ngồi chơi, trong lúc nhất thời Khương Huệ Như còn chưa có chủ ý, dường như xin giúp đỡ nhìn về phía đại ca Khương Viêm Châu.
Khương Viêm Châu cũng biết bản tính đường muội này, khác xa nương nàng – Tiền thị, là cô nương đơn thuần thiện lương, trong lòng không chán ghét đường muội này, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Hôm nay thời tiết tốt, Huệ Như trong ngày thường không hay đi lại, vừa vặn thừa dịp này đi lại nhiều hơn, liền đi nói chuyện với đại tẩu muội đi.”
Được đại ca cho phép, Khương Huệ Như cao hứng nói: “Như thế cũng tốt, muội vừa vặn không nghĩ trở về viện, liền cùng đại tẩu trò chuyện.” Dứt lời, mắt lại thèm thuồng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, nhìn trông mong nói với Hậu Uyển Vân: “Đại tẩu, có thể cho Huệ Như ôm Nguyên Bảo một cái được không?”
Trong lòng Hậu Uyển Vân là một vạn cái không muốn Khương Huệ Như cùng Nguyên Bảo thân cận, nhưng theo như Khương Viêm Châu thấy, chỉ là muội muội của mình muốn ôm tiểu hồ ly, liền thay Hậu Uyển Vân đáp ứng, nói: “Muội đã thích, liền ôm đi.”
Khương Viêm Châu đã lên tiếng, Hậu Uyển Vân còn một lòng nghĩ làm phu quân vui vẻ, giành được tâm của hắn, cũng không muốn vì loại chuyện người khác thoạt nhìn chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu gạt đi ý tứ phu quân, trên mặt chỉ có thể mang theo ý cười, cố mà rộng lượng, đem Nguyên Bảo đưa cho Khương Huệ Như, nói: “Huệ Như ôm cẩn thận, cẩn thận bị súc sinh này cào bị thương. Nếu muội thích, chính là mang về vài ngày cũng được, đều là người một nhà, cùng đại tẩu khách khí cái gì nha.”
Vốn Hậu Uyển Vân nói khách khí thôi, Khương Viêm Châu không chút nghĩ ngợi liền theo lời nói Hậu Uyển Vân quyết định, nói: “Đại tẩu thương muội, một hồi trở về muội liền mang theo hồ ly này, chơi vài ngày rồi đem trả lại.”
Hậu Uyển Vân tức đến nỗi mặt sắp xanh lè, còn phải cưỡng chế cảm xúc cười như hoa nở, nói: “Đại ca muội nói đúng, nếu thích, liền lĩnh trở về chơi vài ngày đi.”
Khương Huệ Như mừng rỡ, vội hỏi: “Thật sự sao? Thật tốt quá, đa tạ đại ca, đa tạ đại tẩu. Huệ Như liền mượn Nguyên Bảo vài ngày, qua mấy ngày liền đem trả lại, cam đoan Nguyên Bảo đều không ít một cái lông!” Dứt lời, Nguyên Bảo rất phối hợp run run lỗ tai, làm rung mấy sợi lông hồ ly.
Dọc theo đường đi Hậu Uyển Vân nhìn Khương Huệ Như cùng Nguyên Bảo chỗ phá lệ hòa hợp, tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, còn không thể không cười. Một bên là phu quân của mình, người duy nhất có thể dựa vào, một bên là đại tiểu thư Khương gia được sủng nhất, hiện tại Hậu Uyển Vân một người đều đắc tội không nổi.
Trở về viện của mình, vừa mới vào cửa viện liền nhìn thấy Họa nhi đang mang thai từ trong phòng đi ra, thấy ba người lần lượt chào. Khương Viêm Châu nhìn Họa nhi thần sắc nhu hòa rất nhiều, nhanh chóng đỡ nàng nói: “Nàng thân mình nặng, không cần phải hành lễ.”
Họa nhi là người thông minh nhất trong Cầm Kỳ Thư Họa, giỏi về nắm bắt tâm tư Khương Viêm Châu, bởi vậy cũng được sủng ái nhất, nay hoài thai, lại được Khương Viêm Châu để trong lòng hơn. Họa nhi ôn nhu cười nói: “Họa nhi tự biết không thể bỏ cấp bậc lễ nghĩa.”
Hậu Uyển Vân ở một bên nhìn phu quân đối với mình lạnh như băng, lại đối với một nha đầu thông phòng không danh phận nhu tình như nước như vậy, trong lòng chát giống như quả hồng vừa kết quả, chát từ trong miệng đến trong lòng.
Rồi sau đó Khương Viêm Châu nói với Hậu Uyển Vân: “Nàng cùng Huệ Như nói chuyện, ta cùng Họa nhi đi một chút.”
Hậu Uyển Vân cúi đầu, ôn lương kính cẩn nghe theo nói: “Vâng, đã biết. Họa nhi muội muội chú ý thân mình hơn, thiếu cái gì, muốn ăn cái gì, mặc cái gì, chỉ cần nói với ta, ta nhất định sai người chuẩn bị tốt nhất.”
Họa nhi ôn nhu cười, cũng kiều mỵ ôn nhu gấp trăm lần so với Hậu Uyển Vân. Mỹ nhân trong đi ra từ Trường An quán đại danh lừng lẫy, tự nhiên là dáng vẻ ngàn vạn, phong tình vạn chủng, hơn nữa Họa nhi rất đẹp, lại lộ ra linh tính, tuy nói đang mang thai, lại đem so với Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân có vẻ thô ráp rất nhiều. Đây là sự khác nhau giữa sản phẩm chuyên nghiệp cùng đồ nghiệp dư.
Họa nhi ôn nhu đáp: “Họa nhi đa tạ đại thiếu phu nhân quan tâm.” Rồi sau đó hướng Khương Viêm Châu nhìn thoáng qua, sóng mắt lưu chuyển, Khương Viêm Châu một tay đỡ tay Họa nhi, một tay thật cẩn thận ôm eo Họa nhi, hai người sóng vai ra viện.
Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng hai người, cúi hạ mắt, che lại cảm xúc bắt đầu khởi động trong đó. Bên này Khương Huệ Như chỉ lo đùa giỡn cùng Nguyên Bảo trong lòng, hồn nhiên bất giác không biết cái gì mới xảy ra, mắt nhìn bóng dáng Họa nhi, thuận miệng nói: “Qua ba tháng nữa, Huệ Như cũng sắp có cháu trai nhỏ, thật tốt quá.”
Hậu Uyển Vân vừa nghe, cảm thấy cả kinh, cười nói: “Muội làm sao mà biết nhất định là một cháu trai, không phải cháu gái?”
Khương Huệ Như ngẩng đầu, có chút kỳ quái nhìn Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, nói: “Đại tẩu không biết sao, một tháng trước đại bá thỉnh thánh thủ phụ khoa trong kinh thành vội tới bắt mạch cho Họa nhi. Mỗi người đều nói đại phu đó là thần y, cận dựa vào vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, sờ, hỏi, nghe) có thể phân biệt thai nam nữ, thần y nói Họa nhi hoài nam thai, cũng là cháu trai nhỏ chứ sao.”
Trong lòng Hậu Uyển Vân cả kinh, sao chưa từng có người nói cho mình biết? Nếu không có hôm nay Khương Huệ Như ngẫu nhiên nhắc tới, nàng ta căn bản không biết Họa nhi hoài là nam thai. Xem ra mẹ chồng ác độc đó quyết định chủ ý muốn gạt chính mình, Khương gia từ trên xuống dưới thế nhưng không một người nhắc tới việc này với mình. Nếu Khương Huệ Như không có lỡ miệng nói ra, chính mình còn chẳng hay biết gì đâu!
Nguyên bản Hậu Uyển Vân tính toán, đợi cho khi hai nha đầu thông phòng mang thai sinh xong, nếu là sinh nữ nhi thì có thể lưu lại, nếu là sinh nam hài, nàng ta có rất nhiều biện pháp làm cho nam anh đi gặp diêm vương. Hậu Uyển Vân không chấp nhận được tôn tử, trưởng tử của Khương gia để cho người phụ nữ khác sinh ra. Nàng ta chẳng những muốn sinh nhi tử trưởng (con trai do chính thất sinh ra), còn phải là trưởng tử (con trai lớn nhất). Triều đại này chẳng những tôn nhi tử trưởng, cũng tôn trưởng tử, hai cái vị trí này nàng ta đều muốn chiếm hết —— chỉ tiếc nàng ta không hiểu được, trước đây nàng ta hạ tuyệt dục dược cho mẹ chồng của mình, đã sớm dạo qua một vòng, lại tưới trong bụng của mình, lại uống một năm rưỡi, đừng nói đứa nhỏ, ngay cả cái trứng, nàng Hậu Uyển Vân đều sinh không được. (lk:ta ko hiểu chỗ này, rõ ràng chỉ uống đc mấy ngày, làm gì tới 1.5 năm chớ, tính thêm cả mấy ngày sau này cũng ko đến 1 năm, ặc…)
Vừa nghĩ tới dáng người kiều mỵ của Họa nhi mới vừa rồi, dung nhan tinh xảo, còn có hình dáng ôn nhu hơn so với chính mình, làm cho đàn ông mềm lòng, trong lòng Hậu Uyển Vân hàn quang chợt lóe: ả này lưu không được, vô luận Họa nhi tương lai có đầu nhập dựa vào mình hay không, nàng ta cũng không thể để cho một người phụ nữ có mỹ mạo, có tâm kế như vậy ở lại bên người mình.
Vào phòng nói chuyện cùng Khương Huệ Như, Khương Huệ Như tâm tư đơn thuần, đối với vị đại tẩu mới này cũng không có tâm phòng bị, cho nên bị Hậu Uyển Vân khui ra rất nhiều chuyện. Hậu Uyển Vân cũng từ miệng Khương Huệ Như đại khái sờ soạng một lần những người trọng yếu trong Khương phủ, cùng với tính tình của bọn họ, sau đó ở trong đầu mưu tính, người nào là có thể mượn sức lợi dụng, những người nào là cần phá lệ phòng bị.
Lưu Khương Huệ Như dùng bữa tối xong, rồi sau đó sai Tích Xuân đưa Khương Huệ Như trở về. Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo vô cùng vui vẻ trở về, hứa hẹn ba ngày sau đem Nguyên Bảo mang trả. Hậu Uyển Vân tuy rằng luyến tiếc Nguyên Bảo, chỉ là nàng ta cũng biết đạo lý luyến tiếc đứa nhỏ sẽ không dụ sói đến được. Nay Khương gia từ trên xuống dưới đều cùng một lòng với mẹ chồng ác độc đó, ngay cả chút tiếng gió cũng không tới tai mình, chính mình tại Khương gia thật giống như ruồi bọ không đầu, không hiểu, nay thật vất vả có thể đáp lên vị đại tiểu thư được sủng ái đó, tự nhiên phải lợi dụng một chút.
Hơn nữa, nếu là Nguyên Bảo thật sự quá thân cận với nàng, có nguy hiểm nhận thức Khương Huệ Như thành chủ, chính mình vạn bất đắc dĩ, cùng lắm thì lại thiết kế giết chết Khương Huệ Như.
Một lát sau, Tích Xuân tặng người đã trở lại, đứng tại cửa phòng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch. Hậu Uyển Vân nhìn lên thấy Tích Xuân như vậy, liền tức không biết xả chỗ nào.
Sau đêm tân hôn, nha đầu Tích Xuân ngu xuẩn đó liền chọc ra phiền toái lớn như vậy cho mình, nếu là đặt ở dĩ vãng, Hậu Uyển Vân nhất định là sẽ bóc da Tích Xuân. Nhưng nay nàng ta gả vào Khương gia, bên cạnh chỉ có vài nha hoàn hồi môn cùng gã sai vặt, một củ cải một cái hố, nếu mình đuổi Tích Xuân đi rồi, mẹ chồng ác độc đó nhất định sẽ đưa tâm phúc của mình vào, khi đó thật sự là ngày đêm không được an tâm. Cho nên bất đắc dĩ, Hậu Uyển Vân vừa không thể đuổi Tích Xuân đi, lại e ngại muốn duy trì bộ dáng hiền lương, thục đức, ôn nhu của nàng ta ở Khương gia, không thể đem nha hoàn của hồi môn phạt một cách ác độc được, cho nên chỉ phạt Tích Xuân ba tháng tiền lương hàng tháng, mắng nàng một chút, liền thôi.
Hậu Uyển Vân nhìn mặt Tích Xuân ngốc ngốc, cảm thấy càng ngày càng nghẹn khuất ——đời này nàng ta cũng chưa sống nghẹn khuất như vậy. Khi làm thứ nữ ở Hậu gia, tốt xấu người khác cũng cung kính với nàng ta, tôn kính với nàng ta như là đích tiểu thư, nhưng nay gả đến Khương gia, sống càng lâu, ngay cả nha hoàn cũng không đem chính mình để vào mắt.
Bên này Cố Vãn Tình tiễn bước ba vãn bối, kêu bọn nha hoàn đi ra ngoài, một mình cùng Khương Hằng nhắc tới chuyện Khương Huệ Như.
Khương Hằng vừa nghe, mày liền nhíu lại, nói: “Huệ Như đứa nhỏ này, như thế nào nghĩ ra ý tưởng như vậy, nữ hài tử sao có thể không lấy chồng? Cũng không phải thiếu cánh tay thiếu chân, gả không được, một đại cô nương tốt lành, tài mạo song toàn, dòng dõi hiển hách, bao nhiêu quý công tử cầu thú Huệ Như nhà chúng ta, con bé như thế nào luẩn quẩn trong lòng như vậy?”
Cố Vãn Tình nhanh chóng nói: “Ai biết được, thiếp hỏi con bé, con bé như thế nào cũng không nói. Nữ nhi gia tâm tư nhiều, ngàn hồi trăm chuyển, thiếp cũng đoán không ra. Ý tứ của thiếp là, chàng là đại bá của con bé, nhìn con bé lớn lên, cùng con bé thân cận nhất, thiếp coi, việc này phu quân nên ra mặt cùng Huệ Như nói chuyện.”
Khương Hằng thở dài, nói: “Huệ Như là đứa nhỏ duy nhất của Nhị đệ, nếu không tìm hôn sự tốt nhất cho con bé, ta như thế nào không làm thất vọng Nhị đệ đã qua đời. Qua hai ngày, kêu Huệ Như đến, ta tự mình hỏi một chút đứa nhỏ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Đem việc này của Huệ Như quăng cho Khương Hằng, trong lòng Cố Vãn Tình cũng liền buông xuống, Khương Hằng là đại bá ruột của Huệ Như, quan tâm con bé nhất, chính mình chung quy là cách một tầng, việc này nếu làm không tốt, chính là làm một thân rối loạn, cố hết sức còn không lấy lòng.
Cố Vãn Tình lại đem chuyện Khương Huệ Như muốn nuôi mèo nói cho Khương Hằng, Khương Hằng nói: “Việc này dễ làm, mấy ngày trước đây Tây Vực mới tiến cống đến đây mấy con mèo Ba Tư, ta sai người đi tuyển mèo Ba Tư phẩm tướng tốt nhất là được.”
Khương Hằng đem nhiều việc phiền toái đều quyết định xong, Cố Vãn Tình cũng thấy thoải mái. Bất quá Cố Vãn Tình bên này là thả tâm, nhưng là có người lại phiền lòng ngay cả ngủ đều ngủ không được.
Vào đêm, Hậu Uyển Vân còn nói ngực bị đau lại làm nũng, khó khăn làm cho Khương Viêm Châu ngủ lại trong phòng của mình. Lúc này nàng ta còn mang tâm tư: chính mình xinh đẹp như hoa, tính tình ôn nhu, tài tình lại cao, phu quân của mình không thích mình, cũng chỉ là nhất thời, tương lai tổng sẽ khăng khăng một mực yêu mình.
Vì thế buổi tối Hậu Uyển Vân tắm rửa hương canh (nước tắm bỏ thêm hoa + dược liệu) một hồi, làm cho thơm ngào ngạt nũng nịu, mặc áo choàng thêu hoa bằng tơ tằm lộ da thịt, mị nhãn như tơ nằm ở bên người Khương Viêm Châu, nũng nịu nói: “Phu quân…” Giọng nói ngọt ngấy, đều có thể vắt ra hai cân mật đường.
Kiếp trước Hậu Uyển Vân cũng không phải là ngọc nữ thanh thuần gì, chẳng những xem phiến (phim XXX) vô số, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú, ở trên giường đa dạng chồng chất, khẩu kỹ thủ kỹ (kỹ thuật miệng, kỹ thuật tay) là số một, am hiểu sâu về chuyện này, nàng ta rất tin chỉ cần Khương Viêm Châu chạm vào nàng ta một lần, liền sẽ biết cái tốt của nàng ta, đối với nàng ta muốn ngừng mà không được.
Khương Viêm Châu nghĩ nàng ta là chính thê của mình, mới miễn cưỡng nằm ở bên cạnh nàng ta, nhưng một khi nhắm mắt lại, trong đầu liền đều là bóng dáng Quyết ca, nay nghe Hậu Uyển Vân mềm giọng nũng nịu, bộ dáng lại kháng cự bất thành, tóc gáy cả người đều dựng hết lên.
Một bàn tay của Hậu Uyển Vân sờ soạng một trận trên người Khương Viêm Châu, phát hiện phu quân của mình thân mình cứng ngắc, rất phối hợp, liền thay một biểu tình thất hồn lạc phách, trong mắt hàm chứa lệ, ngồi xuống ôm đầu gối, nức nở nói: “Phu quân, là ghét bỏ Vân Nhi làm không tốt sao? Nếu là phu quân ghét bỏ Vân Nhi, cho Vân Nhi một phong hưu thư, cũng tốt hơn nhục nhã…như thế này……”
Khương Viêm Châu nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng ta, càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn, thầm nghĩ: cũng không phải ta cầu thú ngươi, Thái Hậu chỉ hôn, ta có biện pháp gì chứ? Ngươi ủy khuất, ta so với ngươi còn ủy khuất hơn!
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không thể nói gì, lời này nếu rơi vào trong lỗ tai Thái Hậu, là tiêu rồi. Vì thế Khương Viêm Châu chỉ có thể ngăn chận ghê tởm trong lòng, vươn tay ôm bả vai Hậu Uyển Vân, nói: “Nàng tự nhiên là tốt, đừng đa tâm, ta chỉ là mệt mỏi.”
Hậu Uyển Vân ô ô khóc lên, khóc lê hoa đái vũ, làm người ta thấy thì đau thương, xoay người u oán nhìn Khương Viêm Châu, trước ngực một mảnh trắng bóng, cảnh xuân chợt lộ ra, nói: “Phu quân, tim Vân Nhi rất đau…” Nói xong, một bàn tay ôm ngực mình, hai tròng mắt rưng rưng, tay kia thì cầm lấy tay Khương Viêm Châu, đem tay hắn đặt trên bộ ngực sữa của mình, khóc nói: “Phu quân, chàng cảm giác được sao, tim Vân Nhi đau, giống như nứt ra rồi…”
Khương Viêm Châu ghê tởm thiếu chút nữa phun ra, rồi sau đó Hậu Uyển Vân lập tức tiến vào trong lòng Khương Viêm Châu, nhào vào ngực hắn khóc rất thương tâm, vừa khóc vừa nghẹn ngào, nói: “Phu quân, từ khi Vân Nhi biết chính mình sắp gả cho chàng, liền vẫn ngưỡng mộ trong lòng, trong ngày thường vụng trộm gọi người hỏi thăm chàng, đoán bộ dáng của chàng. Ngày ấy gả cho chàng, gặp chàng lần đầu tiên, Vân Nhi liền nhận định chàng, là người duy nhất sống cả đời cùng với Vân Nhi… Phu quân, tâm Vân Nhi là của chàng, thân mình cũng là của chàng… Nay chàng lãnh đạm Vân Nhi như vậy, làm Vân Nhi rất khổ sở, Vân Nhi thật sự là hận không thể chết, cũng tốt hơn còn sống chịu tội! Ô ô ô… Phu quân…”
Người ta nói đều nói đến này cỡ này, buổi tối hôm nay Khương Viêm Châu nếu không chạm vào nàng ta, thì cũng thật là không thể nào nói nổi. Khương Viêm Châu đơn giản thông suốt tư tưởng xong, mắt nhắm lại, trong đầu đều là bộ dáng Quyết ca, rồi sau đó thân mình cũng có phản ứng.
Hậu Uyển Vân cảm nhận được thân thể Khương Viêm Châu biến hóa, cảm thấy kinh hỉ, đã biết chiêu này quả nhiên hữu dụng! Sau đó tính toán dùng kỹ thuật giường chiếu cao siêu của mình làm cho Khương Viêm Châu đến một phen, từ nay về sau đối với chính mình muốn ngừng mà không được.
Không đợi Hậu Uyển Vân dùng tư thế gì tốt nhất theo kế hoạch, Khương Viêm Châu liền trực tiếp nhảy lên, bắt đầu thô bạo xé rách quần áo Hậu Uyển Vân. Trong lòng Hậu Uyển Vân vui vẻ, nàng ta liền thích loại trong ôn nhu mang theo thô bạo này! Xem ra sau mười mấy năm, nay nàng ta rốt cục có thể ăn thịt!
Khương Viêm Châu híp nửa mắt, kéo Hậu Uyển Vân xuống, lấy thân ngăn cản, rồi sau đó một phen túm lấy quần áo mình, một mắt nhắm lại, không hề nhìn cái gì đang diễn ra trước mắt, động thân một cái, thẳng tắp tiến quân thần tốc.
‘Chiều dài’ của Khương Viêm Châu không kém, thậm chí nói là thiên phú dị bẩm. Khi hắn tiến vào Hậu Uyển Vân trong nháy mắt, trong đầu Hậu Uyển Vân thậm chí còn toát ra cái ý tưởng: nghe nói ‘chiều dài’ có liên quan tới di truyền, ‘chiều dài’ của Khương Viêm Châu tám phần là di truyền từ cha hắn, cũng không biết ‘chiều dài’ của Khương Hằng như thế nào?
Trong lòng Hậu Uyển Vân cả kinh, phu quân thế nhưng gấp như vậy! Thân thể này của nàng ta dù sao cũng là lần đầu thừa nhận, dưới tình huống không hề dẫm nước, đau quá nàng ta nhịn không được kêu to lên.
Khương Viêm Châu nghe nàng ta la to, trong lòng chán ghét, nói: “Đừng kêu, rất nhanh sẽ không đau.”
Hậu Uyển Vân dịu ngoan gật gật đầu, thầm nghĩ phu quân cuối cùng học được ôn nhu săn sóc, biết đau lòng mình, chỉ cần hắn ôn nhu một chút, một hồi sẽ không đau, nàng ta có thể từ từ hưởng thụ món thịt phong phú này.
Rất nhanh, Hậu Uyển Vân chỉ biết cái gì kêu là “rất nhanh sẽ không đau”.
Bởi vì Khương Viêm Châu chỉ có tiến vào vài cái, liền ngay cả “một hai ba bốn năm, lên núi đánh con hổ” đều còn không có đọc xong, hắn liền nhanh chóng rời khỏi thân thể Hậu Uyển Vân, sau đó nằm ở một bên, một bàn tay che mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng Quyết ca, tràn ngập ác cảm phản bội. (lk: ta thề, khi edit + khi dò lại đoạn này ta cười như điên)
Hậu Uyển Vân ngơ ngác nằm, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, ngồi lên nhìn tấm lụa trắng nhiễm lên màu đỏ tươi dưới thân mình mà xuất thần —— cái này, đã xong?
Hậu Uyển Vân quay đầu, bình tĩnh nhìn Khương Viêm Châu đã xoay người đưa lưng về phía mình. Thân mình Khương Viêm Châu nằm xích ra ngoài, cách Hậu Uyển Vân rất xa, như tránh né ôn thần vậy. Thân thể Hậu Uyển Vân đau đớn khó nhịn, nay tâm lại như đao cắt: vì sao hắn lại làm như vậy với mình chứ? Chính mình vô luận tướng mạo, tài tình, đều là nhất đẳng, lại là người xuyên qua. Trong tiểu thuyết phụ nữ xuyên qua, đều là được ngàn vạn sủng ái với là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng vì sao phu quân của mình liền không muốn thấy mình như vậy! Vì sao trên trời đối đãi không công bằng như vậy!
Nước mắt Hậu Uyển Vân mơ hồ hai mắt, lần này nàng ta không phải giả vờ, là đang khóc thật. Xuyên thấu qua nước mắt mơ hồ, nàng ta vươn tay muốn đụng vào Khương Viêm Châu, khi tay vừa chạm nhẹ vào Khương Viêm Châu trong nháy mắt, Khương Viêm Châu giống như bị kim đâm, từ trên giường nhảy bắn lên nhảy xuống đất, nhìn bộ dáng muốn chết muốn sống này của Hậu Uyển Vân, cảm giác ghê tởm đều đang quay cuồng trong họng.
“Nàng rốt cuộc còn muốn như thế nào?” Khương Viêm Châu chỉ vào tấm lụa trắng nhiễm máu dưới thân Hậu Uyển Vân, giọng nói không kiên nhẫn: “Nàng muốn phá thân, ta phá cho nàng, ngày mai đem tấm lụa trắng này đưa cho mẫu thân, chứng minh nàng trong sạch. Nay nàng còn muốn như thế nào?”
Hậu Uyển Vân bình tĩnh nhìn Khương Viêm Châu, phu quân của mình, thì ra hắn thân cận với chính mình, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, phá thân nàng ta, kêu nàng ta đừng lấy lý do dây dưa hắn nữa.
Hậu Uyển Vân đột nhiên ngồi sụp xuống, tê liệt ngồi ở trên giường. Suy nghĩ hỗn loạn, nàng ta nhớ tới đích tỷ Hậu Uyển Tâm sớm chết, lòng nghĩ: nếu trưởng tỷ còn trên đời, chuyện khuê phòng không thể cùng nói với phụ huynh nhưng có thể nói cho đích tỷ, dựa theo tính tình của đích tỷ, nhất định là sẽ xuất đầu cho mình, như vậy nhà mẹ đẻ cũng có người làm chỗ dựa cho mình, Khương gia cũng không dám khinh người quá đáng như vậy…
Chỉ tiếc, kết quả không giống như… Hậu Uyển Vân thâm trầm thở dài.
Mà lúc này đích tỷ nàng ta đang suy nghĩ trong lòng, vừa cùng Khương Hằng triền triền miên miên xong, nằm ở trong lòng phu quân, ngọt ngào ngủ.
Hậu Uyển Vân lau khô nước mắt, hít sâu một hơi: nàng không thể thua như vậy, sáng mai bọn nha đầu thông phòng trong phòng Khương Viêm Châu còn phải tới thỉnh an mình, mình cần phải hảo hảo xuất ra phong phạm của vợ cả, dần dần thu thập bọn nha đầu không biết trời cao đất rộng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.