Chương 113: Hạo lạnh lùng
Tâm Đào
27/08/2013
“Vậy thì tốt, vị tiểu thư này, chúc chúng ta hợp
tác vui vẻ.” Sau khi người đàn ông bên đầu điện thoại kia lấy được đáp án mình
muốn, rất hài lòng nói xong sau liền cúp điện thoại, hắn không lo lắng lát nữa
Y Na không biết số tài khoản của mình là gì, bởi vì chỉ cần biết số điện thoại
này, kế tiếp nên làm như thế nào cô sẽ rõ.
“Diêm, em sẽ khiến anh cầu xin em trở về, em tuyệt đối không cho phép anh rời khỏi em, bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt mỹ mạo của em, bất luận kẻ nào cũng không thể.” Hiện tại cả người Y Na đều đi vào lửa ma rồi, vô cùng tự tin hình dáng của mình, Y Na không chấp nhận có người sẽ cự tuyệt mình, đổ hết tất cả lỗi lên đầu hai đứa trẻ vô tội.
“Cậu đi gọi Linh và Hạo tới, có nhiệm vụ mới muốn giao cho bọn họ làm.” Người đàn ông trung niên vừa cúp điện thoại của Y Na, quay sang nói với lính mới đứng cạnh mình, nhìn hai tấm hình vừa in ra từ máy fax, cầm trong tay, vừa nhìn vừa suy nghĩ.
“Dạ, nhưng bây giờ Hạo đang bế quan, có thật phải gọi anh ta ra không?” Lính mới không hiểu hỏi, vừa nghĩ tới Hạo bình thường rất lạnh lùng, không hiểu lần này là nhiệm vụ gì, tại sao phải gọi Hạo đang bế quan ra ngoài.
“Không sao, cậu cứ nói đây là nhiệm vụ cậu ta sẽ thấy hứng thú là được.” Người đàn ông trung niên cũng không sợ chọc Hạo tức giận, nhìn gương mặt tinh xảo của cô gái nhỏ trong hình, nhớ lại tấm hình giống vậy trong phòng của Hạo, chỉ là chút chuyện vặt thôi.
“Anh Hạo, Lôi gia bảo anh đi xuống, nói là có nhiệm vụ anh cảm thấy hứng thú cho anh nhận.” Lính mới bị Hạo nhìn, trong lòng rung động, rất sợ nói sai cái gì đắc tội Hạo.
“Uh.” Trả lời rất đơn giản, thanh âm lạnh lùng truyền ra, nghe không ra rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý, lính mới đứng ở trước cửa phòng khép chặt, không biết vậy là muốn đi, hay là muốn ở, thẳng đến mấy phút sau, cửa khép chặt mới từ từ mở ra khi lính mới đang vô cùng sốt ruột.
“Anh Hạo.” Thấy Hạo rốt cuộc đi ra rồi, lính mới len lén lau mồ hôi trong lòng, quyết định loại chuyện như vậy lần sau nên giao cho người khác làm, thật sợ tính tình lạnh lùng này của Hạo.
Người được gọi là Hạo không trả lời lính mới, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh ta đi xuống lầu. Chờ khi Hạo đi xuống dưới lầu, Linh bị gọi tới chung đã ngồi trên ghế sô pha đợi Hạo nãy giờ.
Không giống với tính tình của Hạo, Linh là loại người phóng đãng không nghe lời, một đôi mắt đào hoa có thể quyến rũ tất cả phụ nữ, lỗ mũi cao mà đứng thẳng, còn có môi mỏng khêu gợi, toàn thân đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng, làm cho không ai có thể đoán được người đàn ông tuấn mỹ này lại có thể là Mật Linh làm cho người ta sau khi nghe tên liền sợ mất hồn, chỉ cần là nhiệm vụ anh tiếp nhận, thì chưa bao giờ thất bại.
Mà Hạo lại là người làm cho người ta nhìn không lạnh mà run, hốc mắt lạnh băng vĩnh viễn không có một chút tình cảm, miệng luôn luôn ngậm chặt không nói câu nào, chỉ có khi bị ép hoặc không còn cách nào mới nói một câu, sau khi nhìn qua lão đại, liền trực tiếp ngồi vào trên ghế sa lon, mọi người cũng đã quen với tính của Hạo, không nói thêm gì.
“Lão già, nhiệm vụ lần này là cái gì? Có quan trọng vậy không? Cả Hạo đang bế quan ông cũng gọi ra?” Linh vô cùng hiếu kỳ hỏi, không hiểu tại sao lần này lão già kỳ quái như thế, lại phải gọi Hạo đang bế quan ra, dù là nhiệm vụ nguy hiểm một mình anh vẫn có thể ứng phó mà.
“Đây là hình nhiệm vụ lần này, các ngươi nhìn thì biết, nhất là bé gái đó.” Lôi gia đưa hình Y Na gửi tới lúc nãy cho Linh và Hạo xem, Linh nghi ngờ cầm lên hình xem.
Khi ánh mắt của Hạo nhìn về phía Hoan bảo bối, rõ ràng có ánh sáng kinh ngạc lóe qua, chỉ là trong nháy mắt, nhanh đến làm cho người ta không dễ dàng phát giác, nhưng mà vẫn bị Lôi gia luôn quan sát biểu tình của Hạo thấy được, dường như rất hài lòng Hạo sẽ có biểu tình như vậy, trên mặt mang nụ cười vui vẻ.
“Bé trai này có vẻ rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu. Hạo, cậu có ấn tượng không?” Linh nhìn Đình bảo bối trong hình, càng xem càng cảm thấy giống một người, nhưng hiện tại thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai.
“Đây là nhiệm vụ gì?” Cặp mắt Hạo không có rời đi Hoan bảo bối cười rực rỡ trong tấm hình, không có ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh lùng từ trong cổ họng Hạo phát ra.
“Là muốn hai người bắt cóc hai cái đứa bé này, chỉ là cô ta không cần diệt khẩu.” Lôi gia rất đơn giản nói với hai người đang kinh ngạc, nghĩ đến giọng điệu lớn lối của người phụ nữ gọi tới lúc sáng, Lôi gia không ngừng cười lạnh trong lòng.
“Hủy bỏ.” Hạo không chút suy nghĩ liền bật thốt lên, dường như ở chỗ này lời của anh nói chính là thánh chỉ, không người nào dám chống cự.
“Nhưng tôi đã nhận, hơn nữa tiền cũng thu một nửa.” Lôi gia hoàn toàn không để ý sự lạnh lùng của Hạo, giống như là đang nói chuyện bình thường, không nhìn gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Hạo, nói ra sự thật.
“A, tôi nhớ ra đứa bé này giống ai rồi, chính là Diêm Hỏa của tập đoàn Ảnh Hỏa, thật sự là rất giống, không phải là con riêng của Diêm Hỏa đó chứ?” Linh cố gắng suy nghĩ rốt cuộc cũng nhớ ra giống ai, nhất thời kích động cắt đứt đối thoại của Lôi gia và Hạo, chỉ vào hình nghiêm túc nghĩ tới có phải con riêng hay không.
“Bây giờ cậu mới nhớ tới, nhớ một người cũng phải nhớ lâu vậy, Linh, cậu thụt lùi.” Lôi gia thấy Linh ngạc nhiên, không hiểu có gì mà kinh ngạc, không cần thiết phải dùng tới bộ dáng như vậy, trách cứ nhìn về phía Linh.
“Tôi không ngờ Diêm Hỏa có tiếng phong lưu lại có hai đứa con riêng, tin tức chấn động như vậy, nên đưa lên báo chí, như vậy còn có thể kiếm nhiều tiền hơn đấy.” Linh tỏ vẻ biện pháp này rất hay, giơ cao hình của Đình bảo bối, cẩn thận nhìn lại.
“Vậy cậu xem bé gái trong hình này giống ai, xem một chút có nhớ đến người nào hay không?” Lôi gia cười rút hình của Hoan bảo bối trong tay Hạo ra, đưa cho Linh xem, phỏng đoán biểu tình lúc Linh thấy hình.
“Diêm, em sẽ khiến anh cầu xin em trở về, em tuyệt đối không cho phép anh rời khỏi em, bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt mỹ mạo của em, bất luận kẻ nào cũng không thể.” Hiện tại cả người Y Na đều đi vào lửa ma rồi, vô cùng tự tin hình dáng của mình, Y Na không chấp nhận có người sẽ cự tuyệt mình, đổ hết tất cả lỗi lên đầu hai đứa trẻ vô tội.
“Cậu đi gọi Linh và Hạo tới, có nhiệm vụ mới muốn giao cho bọn họ làm.” Người đàn ông trung niên vừa cúp điện thoại của Y Na, quay sang nói với lính mới đứng cạnh mình, nhìn hai tấm hình vừa in ra từ máy fax, cầm trong tay, vừa nhìn vừa suy nghĩ.
“Dạ, nhưng bây giờ Hạo đang bế quan, có thật phải gọi anh ta ra không?” Lính mới không hiểu hỏi, vừa nghĩ tới Hạo bình thường rất lạnh lùng, không hiểu lần này là nhiệm vụ gì, tại sao phải gọi Hạo đang bế quan ra ngoài.
“Không sao, cậu cứ nói đây là nhiệm vụ cậu ta sẽ thấy hứng thú là được.” Người đàn ông trung niên cũng không sợ chọc Hạo tức giận, nhìn gương mặt tinh xảo của cô gái nhỏ trong hình, nhớ lại tấm hình giống vậy trong phòng của Hạo, chỉ là chút chuyện vặt thôi.
“Anh Hạo, Lôi gia bảo anh đi xuống, nói là có nhiệm vụ anh cảm thấy hứng thú cho anh nhận.” Lính mới bị Hạo nhìn, trong lòng rung động, rất sợ nói sai cái gì đắc tội Hạo.
“Uh.” Trả lời rất đơn giản, thanh âm lạnh lùng truyền ra, nghe không ra rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý, lính mới đứng ở trước cửa phòng khép chặt, không biết vậy là muốn đi, hay là muốn ở, thẳng đến mấy phút sau, cửa khép chặt mới từ từ mở ra khi lính mới đang vô cùng sốt ruột.
“Anh Hạo.” Thấy Hạo rốt cuộc đi ra rồi, lính mới len lén lau mồ hôi trong lòng, quyết định loại chuyện như vậy lần sau nên giao cho người khác làm, thật sợ tính tình lạnh lùng này của Hạo.
Người được gọi là Hạo không trả lời lính mới, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh ta đi xuống lầu. Chờ khi Hạo đi xuống dưới lầu, Linh bị gọi tới chung đã ngồi trên ghế sô pha đợi Hạo nãy giờ.
Không giống với tính tình của Hạo, Linh là loại người phóng đãng không nghe lời, một đôi mắt đào hoa có thể quyến rũ tất cả phụ nữ, lỗ mũi cao mà đứng thẳng, còn có môi mỏng khêu gợi, toàn thân đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng, làm cho không ai có thể đoán được người đàn ông tuấn mỹ này lại có thể là Mật Linh làm cho người ta sau khi nghe tên liền sợ mất hồn, chỉ cần là nhiệm vụ anh tiếp nhận, thì chưa bao giờ thất bại.
Mà Hạo lại là người làm cho người ta nhìn không lạnh mà run, hốc mắt lạnh băng vĩnh viễn không có một chút tình cảm, miệng luôn luôn ngậm chặt không nói câu nào, chỉ có khi bị ép hoặc không còn cách nào mới nói một câu, sau khi nhìn qua lão đại, liền trực tiếp ngồi vào trên ghế sa lon, mọi người cũng đã quen với tính của Hạo, không nói thêm gì.
“Lão già, nhiệm vụ lần này là cái gì? Có quan trọng vậy không? Cả Hạo đang bế quan ông cũng gọi ra?” Linh vô cùng hiếu kỳ hỏi, không hiểu tại sao lần này lão già kỳ quái như thế, lại phải gọi Hạo đang bế quan ra, dù là nhiệm vụ nguy hiểm một mình anh vẫn có thể ứng phó mà.
“Đây là hình nhiệm vụ lần này, các ngươi nhìn thì biết, nhất là bé gái đó.” Lôi gia đưa hình Y Na gửi tới lúc nãy cho Linh và Hạo xem, Linh nghi ngờ cầm lên hình xem.
Khi ánh mắt của Hạo nhìn về phía Hoan bảo bối, rõ ràng có ánh sáng kinh ngạc lóe qua, chỉ là trong nháy mắt, nhanh đến làm cho người ta không dễ dàng phát giác, nhưng mà vẫn bị Lôi gia luôn quan sát biểu tình của Hạo thấy được, dường như rất hài lòng Hạo sẽ có biểu tình như vậy, trên mặt mang nụ cười vui vẻ.
“Bé trai này có vẻ rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu. Hạo, cậu có ấn tượng không?” Linh nhìn Đình bảo bối trong hình, càng xem càng cảm thấy giống một người, nhưng hiện tại thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai.
“Đây là nhiệm vụ gì?” Cặp mắt Hạo không có rời đi Hoan bảo bối cười rực rỡ trong tấm hình, không có ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh lùng từ trong cổ họng Hạo phát ra.
“Là muốn hai người bắt cóc hai cái đứa bé này, chỉ là cô ta không cần diệt khẩu.” Lôi gia rất đơn giản nói với hai người đang kinh ngạc, nghĩ đến giọng điệu lớn lối của người phụ nữ gọi tới lúc sáng, Lôi gia không ngừng cười lạnh trong lòng.
“Hủy bỏ.” Hạo không chút suy nghĩ liền bật thốt lên, dường như ở chỗ này lời của anh nói chính là thánh chỉ, không người nào dám chống cự.
“Nhưng tôi đã nhận, hơn nữa tiền cũng thu một nửa.” Lôi gia hoàn toàn không để ý sự lạnh lùng của Hạo, giống như là đang nói chuyện bình thường, không nhìn gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Hạo, nói ra sự thật.
“A, tôi nhớ ra đứa bé này giống ai rồi, chính là Diêm Hỏa của tập đoàn Ảnh Hỏa, thật sự là rất giống, không phải là con riêng của Diêm Hỏa đó chứ?” Linh cố gắng suy nghĩ rốt cuộc cũng nhớ ra giống ai, nhất thời kích động cắt đứt đối thoại của Lôi gia và Hạo, chỉ vào hình nghiêm túc nghĩ tới có phải con riêng hay không.
“Bây giờ cậu mới nhớ tới, nhớ một người cũng phải nhớ lâu vậy, Linh, cậu thụt lùi.” Lôi gia thấy Linh ngạc nhiên, không hiểu có gì mà kinh ngạc, không cần thiết phải dùng tới bộ dáng như vậy, trách cứ nhìn về phía Linh.
“Tôi không ngờ Diêm Hỏa có tiếng phong lưu lại có hai đứa con riêng, tin tức chấn động như vậy, nên đưa lên báo chí, như vậy còn có thể kiếm nhiều tiền hơn đấy.” Linh tỏ vẻ biện pháp này rất hay, giơ cao hình của Đình bảo bối, cẩn thận nhìn lại.
“Vậy cậu xem bé gái trong hình này giống ai, xem một chút có nhớ đến người nào hay không?” Lôi gia cười rút hình của Hoan bảo bối trong tay Hạo ra, đưa cho Linh xem, phỏng đoán biểu tình lúc Linh thấy hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.