Chương 116: Hoan bảo bối khóc to
Tâm Đào
27/08/2013
“Oa, ông không được đánh tôi, anh ơi” Hoan bảo
bối vừa nhìn thấy động tác của Hạo, càng sợ khóc toáng lên, theo bản năng sà
vào ngực Đình bảo bối, tìm nơi an toàn.
“Ngoan nào, anh ở đây, không phải sợ, này, ông quay đầu đi chỗ khác đi, gương mặt lạnh lùng của ông dọa Hoan bảo bối của tôi rồi.” Đình bảo bối không khách sáo nói với Hạo, mặc dù trong lòng cũng sợ khuôn mặt như băng đó nhưng lúc này Hoan bảo bối đang sợ, thân là anh trai phải bảo vệ em gái.
“Ha ha Hạo, không nghĩ được lại có đứa bé nhìn mặt cậu mà không khóc, ha ha” Linh đang lái xe nghe được những lời không chút sợ sệt của Đình bảo bối vui vẻ phá lên cười.
“Im đi”. Hạo bị Đình bảo bối nói như vậy, so với trời đông đầy tuyết còn lạnh hơn, chỉ có điều thằng bạn từ nhỏ lớn lên cùng mình lại đang cười ngông cuồng, không nể mặt mình tí nào.
“Không phải, mình không thể nhịn được, ha ha, cậu không thấy buồn cười à?” Linh căn bản không dừng nổi, không nghĩ rằng con Kính Huyễn lại can đảm như thế.
“...” Hạo không nói lời nào, thô lỗ ném hộp khăn giấy cho Đình bảo bối, sau đó mất tinh thần, đờ người, không khí trong xe phút chốc trầm hẳn, lúc này có muốn cũng không cười nổi.
“Ha ha. Không cười thì thôi, nhóc này, chú này chỉ muốn cầm khăn giấy lau cho em gái cháu, không có ác ý gì, cháu không cần lo lắng”. Linh thấy không khí có vẻ ngột ngạt, không cười ngông cuồng nữa còn tốt bụng giải thích giúp Hạo.
“Hơ, cầm khăn giấy cũng không cần phải bày ra khuôn mặt lạnh như thế, làm người ta sợ, mà các chú tốt nhất nên đối xử tốt với chúng tôi, nếu làm chúng tôi bị thương thì đừng hòng sờ đến tiền.” Đình bảo bối khó chịu trừng mắt nhìn Hạo, thấy ánh mắt lạnh như băng của anh thông minh lựa chọn chuyển ánh mắt sang người dễ nói chuyện hơn là Linh.
“Này, cháu nói gì? Cháu từng nghe nói về bọn cướp bắt cóc tống tiền rồi à?” Nghe Đình bảo bối nói Linh rất có hứng thú, nhưng anh làm việc này đã lâu, chưa từng nghe qua chuyện nào như thế.
“Ông suy nghĩ đi, các ông bắt cóc chúng tôi không phải là mấy đứa bé bình thường đâu, nhà tôi tài lực hùng hậu, nếu các ông đối xử tốt với chúng tôi thì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.” Đình bảo bối kiên định giải thích, nỗ lực bảo vệ sự an toàn cho mình và em gái.
“Không phải phiền toái như vậy, nếu bọn ta muốn, việc khó khăn đến mấy cũng xong, không cần phải chăm sóc bọn tiểu quỷ các ngươi. Nếu không đưa tiền, chúng ta sẽ giết con tin, cả hai bên đều chẳng tốt gì.” Linh mặc dù trong lòng rất thích thú với sự gan dạ sáng suốt của Đình bảo bối, nhưng cũng khiến anh có hứng thú trêu chọc, nói ra lời đe doạ với cậu bé.
“Các ông đều là người xấu, mẹ tôi nói người xấu sẽ không có báo ứng gì tốt, huhu.” Không dọa được Đình bảo bối lại làm cho Hoan bảo bối càng thêm sợ, thân thể bé xíu núp trong ngực Đình bảo bối, chỉ ngón tay bé xíu trách Linh rồi lại tiếp tục khóc.
“Cô bạn nhỏ, rất thông minh, chúng ta không phải là người xấu, chẳng lẽ là người tốt?” Vì lời nói của Hoan bảo bối, Linh suýt bật cười, nhưng vẫn cố nhịn, xác định đang trêu chọc bọn trẻ.
“Anh trai” Hoan bảo bối nghe những lời đó, dũng khí tức giận vừa dâng lên liền biến mất, đáng thương núp trong ngực Đình bảo bối, dùng ánh mắt buồn bã nhìn Linh, sợ không dám nói gì.
“Thế nào, đã biết sợ chưa, bạn nhỏ không thể đắc tội người xấu, nếu không nhóc sẽ bị đưa đi nơi khác, không còn nhìn thấy mẹ nữa.” Linh cảm thấy dọa nạt chưa đủ, càng dọa nạt thêm, Hoan bảo bối vốn tính nhát gan càng khóc to.
“Anh trai, em muốn mẹ, mẹ ơi”. Hoan bảo bối khóc rống lên, trong xe chật hẹp, tiếng khóc của Hoan bảo bối chói tai, vừa khóc vừa gọi mẹ, khuôn mặt ngàn năm không đổi của Hạo cũng phải nhíu mày.
“Câm miệng.” Giọng Hạo không lớn không nhỏ, cũng thành công ngăn tiếng khóc của Hoan bảo bối, nhưng chỉ được vài giây sau đó càng khóc to hơn, không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của Hạo.
“Ui da, cháu đừng khóc nữa, chú không chịu nổi rồi, làm ơn, chú chỉ dọa cháu một chút thôi, sẽ không bán cháu đi chỗ khác, làm ơn đừng khóc nữa.” Linh vừa lái xe vừa lấy lòng Hoan bảo bối, thì ra trẻ con khóc làm người ta nhức đầu đến thế, trong lòng Linh hối hận muốn chết, tự nhiên lại chọc cho cô bé khóc, làm chính mình thêm phiền toái.
“Oa oa, ông thật là hư, người ta sợ như vậy ông còn dọa người ta, huhu” Hoan bảo bối nghe thấy lời giải thích càng khóc khổ sở, nước mắt rơi lã chã, Đình bảo bối ngồi bên cạnh chẳng biết làm gì hơn là lau nước mắt cho em.
“Hoan bảo bối đừng khóc, khóc nhiều sẽ thành mặt mèo mà em ghét nhất, như vậy sẽ trở nên xấu xí, mẹ sẽ không nhận ra em, cho nên ngoan ngoãn đừng khóc nha.”
Những lời này làm cho người ta được an ủi, ngay cả Linh nghe thấy cũng nở nụ cười, căn bản không tin sẽ khiến cho Hoan bảo bối dừng khóc, ngay cả Hạo cũng không nhịn được nhíu mày, nhưng sự thật là Hoan bảo bối lập tức lau nước mắt.
“Ngoan nào, anh ở đây, không phải sợ, này, ông quay đầu đi chỗ khác đi, gương mặt lạnh lùng của ông dọa Hoan bảo bối của tôi rồi.” Đình bảo bối không khách sáo nói với Hạo, mặc dù trong lòng cũng sợ khuôn mặt như băng đó nhưng lúc này Hoan bảo bối đang sợ, thân là anh trai phải bảo vệ em gái.
“Ha ha Hạo, không nghĩ được lại có đứa bé nhìn mặt cậu mà không khóc, ha ha” Linh đang lái xe nghe được những lời không chút sợ sệt của Đình bảo bối vui vẻ phá lên cười.
“Im đi”. Hạo bị Đình bảo bối nói như vậy, so với trời đông đầy tuyết còn lạnh hơn, chỉ có điều thằng bạn từ nhỏ lớn lên cùng mình lại đang cười ngông cuồng, không nể mặt mình tí nào.
“Không phải, mình không thể nhịn được, ha ha, cậu không thấy buồn cười à?” Linh căn bản không dừng nổi, không nghĩ rằng con Kính Huyễn lại can đảm như thế.
“...” Hạo không nói lời nào, thô lỗ ném hộp khăn giấy cho Đình bảo bối, sau đó mất tinh thần, đờ người, không khí trong xe phút chốc trầm hẳn, lúc này có muốn cũng không cười nổi.
“Ha ha. Không cười thì thôi, nhóc này, chú này chỉ muốn cầm khăn giấy lau cho em gái cháu, không có ác ý gì, cháu không cần lo lắng”. Linh thấy không khí có vẻ ngột ngạt, không cười ngông cuồng nữa còn tốt bụng giải thích giúp Hạo.
“Hơ, cầm khăn giấy cũng không cần phải bày ra khuôn mặt lạnh như thế, làm người ta sợ, mà các chú tốt nhất nên đối xử tốt với chúng tôi, nếu làm chúng tôi bị thương thì đừng hòng sờ đến tiền.” Đình bảo bối khó chịu trừng mắt nhìn Hạo, thấy ánh mắt lạnh như băng của anh thông minh lựa chọn chuyển ánh mắt sang người dễ nói chuyện hơn là Linh.
“Này, cháu nói gì? Cháu từng nghe nói về bọn cướp bắt cóc tống tiền rồi à?” Nghe Đình bảo bối nói Linh rất có hứng thú, nhưng anh làm việc này đã lâu, chưa từng nghe qua chuyện nào như thế.
“Ông suy nghĩ đi, các ông bắt cóc chúng tôi không phải là mấy đứa bé bình thường đâu, nhà tôi tài lực hùng hậu, nếu các ông đối xử tốt với chúng tôi thì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.” Đình bảo bối kiên định giải thích, nỗ lực bảo vệ sự an toàn cho mình và em gái.
“Không phải phiền toái như vậy, nếu bọn ta muốn, việc khó khăn đến mấy cũng xong, không cần phải chăm sóc bọn tiểu quỷ các ngươi. Nếu không đưa tiền, chúng ta sẽ giết con tin, cả hai bên đều chẳng tốt gì.” Linh mặc dù trong lòng rất thích thú với sự gan dạ sáng suốt của Đình bảo bối, nhưng cũng khiến anh có hứng thú trêu chọc, nói ra lời đe doạ với cậu bé.
“Các ông đều là người xấu, mẹ tôi nói người xấu sẽ không có báo ứng gì tốt, huhu.” Không dọa được Đình bảo bối lại làm cho Hoan bảo bối càng thêm sợ, thân thể bé xíu núp trong ngực Đình bảo bối, chỉ ngón tay bé xíu trách Linh rồi lại tiếp tục khóc.
“Cô bạn nhỏ, rất thông minh, chúng ta không phải là người xấu, chẳng lẽ là người tốt?” Vì lời nói của Hoan bảo bối, Linh suýt bật cười, nhưng vẫn cố nhịn, xác định đang trêu chọc bọn trẻ.
“Anh trai” Hoan bảo bối nghe những lời đó, dũng khí tức giận vừa dâng lên liền biến mất, đáng thương núp trong ngực Đình bảo bối, dùng ánh mắt buồn bã nhìn Linh, sợ không dám nói gì.
“Thế nào, đã biết sợ chưa, bạn nhỏ không thể đắc tội người xấu, nếu không nhóc sẽ bị đưa đi nơi khác, không còn nhìn thấy mẹ nữa.” Linh cảm thấy dọa nạt chưa đủ, càng dọa nạt thêm, Hoan bảo bối vốn tính nhát gan càng khóc to.
“Anh trai, em muốn mẹ, mẹ ơi”. Hoan bảo bối khóc rống lên, trong xe chật hẹp, tiếng khóc của Hoan bảo bối chói tai, vừa khóc vừa gọi mẹ, khuôn mặt ngàn năm không đổi của Hạo cũng phải nhíu mày.
“Câm miệng.” Giọng Hạo không lớn không nhỏ, cũng thành công ngăn tiếng khóc của Hoan bảo bối, nhưng chỉ được vài giây sau đó càng khóc to hơn, không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của Hạo.
“Ui da, cháu đừng khóc nữa, chú không chịu nổi rồi, làm ơn, chú chỉ dọa cháu một chút thôi, sẽ không bán cháu đi chỗ khác, làm ơn đừng khóc nữa.” Linh vừa lái xe vừa lấy lòng Hoan bảo bối, thì ra trẻ con khóc làm người ta nhức đầu đến thế, trong lòng Linh hối hận muốn chết, tự nhiên lại chọc cho cô bé khóc, làm chính mình thêm phiền toái.
“Oa oa, ông thật là hư, người ta sợ như vậy ông còn dọa người ta, huhu” Hoan bảo bối nghe thấy lời giải thích càng khóc khổ sở, nước mắt rơi lã chã, Đình bảo bối ngồi bên cạnh chẳng biết làm gì hơn là lau nước mắt cho em.
“Hoan bảo bối đừng khóc, khóc nhiều sẽ thành mặt mèo mà em ghét nhất, như vậy sẽ trở nên xấu xí, mẹ sẽ không nhận ra em, cho nên ngoan ngoãn đừng khóc nha.”
Những lời này làm cho người ta được an ủi, ngay cả Linh nghe thấy cũng nở nụ cười, căn bản không tin sẽ khiến cho Hoan bảo bối dừng khóc, ngay cả Hạo cũng không nhịn được nhíu mày, nhưng sự thật là Hoan bảo bối lập tức lau nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.