Chương 20: Bị anh phát hiện rồi
BTNLing
22/04/2024
Vân Nhật Sam bị kéo một mạch cho đến tận khi bước vào thang máy. Hiển nhiên cô không biết người đàn ông có ý định gì. Nhưng hiện giờ sự bất an càng lúc lớn.
Ngụy Kính Dụ nắm bàn tay nhỏ, cho đến khi dừng tại căn phòng hắn.
Lần trước khi Vân Nhật Hạ đến đây, hắn vẫn chưa hề cho cô ta bước vào phòng hắn. Căn bản chỉ dừng lại ở phòng làm việc.
Nguỵ Kính Dụ thoáng chốc thấy hắn vô tâm.
Vân Nhật Sam bước vào căn phòng người đàn ông, nội thất vẫn còn mới. Bởi thỉnh thoảng Nguỵ Kính Dụ mới trở về Nguỵ gia. Phần lớn hắn đều về biệt thự tư nhân.
Ánh mắt cô ngó nghiêng xung quanh, xong rồi nhìn về hướng Nguỵ Kính Dụ vẫn đang đứng trước tủ đồ.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng nhận ra cô không phải Vân Nhật Hạ. Không biết đây là tin tốt hay xấu nữa.
Một phần cô muốn chọc tức Vân Nhật Hạ, nhưng bên cạnh đó cô cũng sợ hãi hắn.
Nếu hắn biết cô không phải Vân Nhật Hạ, không biết hắn sẽ làm gì cô.
Thân phận người đàn ông đó không hề đơn giản, muốn giết cô, một bàn tay cũng có thể xử lý.
Nguỵ Kính Dụ rất lâu sau mới lấy ra được một bộ đồ hoàn chỉnh của hắn, trên tay còn cầm theo một chiếc áo sơ mi nhỏ. Đi lại về hướng cô.
Tức khắc bế Vân Nhật Sam đặt lên chiếc bàn. Giọng nói ấm áp của hắn vang lên
“Hôm nay không thể đến dự buổi tiệc là lỗi của tôi, đêm nay tôi bù lại cho em nhé?”
Vân Nhật Sam hiển nhiên với câu nói này lập tức hoảng sợ, hắn định sẽ bù gì cho Vân Nhật Hạ.
Giờ phút này ở đây, nếu cô nghĩ không lầm, đừng bảo hắn sẽ thật sự có ý nghĩ đó với Vân Nhật Hạ.
Nguỵ Kính Dụ nhìn gương mặt nhỏ ngây ra, hắn khẽ siết nhẹ cằm, để cô đối diện với hắn. Sự mất tập trung này, khiến hắn thật không hài lòng. Những lần trước đây khi đi bên cạnh, Vân Nhật Hạ luôn tìm mọi cách để thu hút sự chú ý từ hắn.
Ngay lúc này, điện thoại Nguỵ Kính Dụ sáng đèn.
Nguỵ Kính Dụ buông lỏng cô. Xoay sang hướng khác, sau đó lập tức vuốt màn hình lên mở khoá. Là tin nhắn đến từ Trạch Vũ.
Mà tin nhắn đó, khiến gương mặt người đàn ông dần trở nên u ám ngay khi đọc.
“Chủ tịch, e là người ở bên cạnh ngài là cô Vân Nhật Sam. Bởi khi nãy tôi vừa nhận được tin nhắn của tiểu thư Nhật Hạ. Cô ấy bảo đợi mãi vẫn không thấy ngài đến.”
Hiển nhiên, khi nhận được dòng tin nhắn của Vân Nhật Hạ, Trạch Vũ lập tức hoang mang vô cùng.
Cậu không thể nhận ra hai người là một chuyện, vậy mà chính bản thân chủ tịch cũng không thể nhận ra.
Vân Nhật Hạ không có cách thức liên lạc chính xác với Nguỵ Kính Dụ. Thứ cô ta có chính là phương thức liên lạc chung của người đàn ông, mà điều đó đều thông qua Trạch Vũ.
Ngụy Kính Dụ hướng tầm nhìn về Vân Nhật Sam, chẳng thể rõ hắn nghĩ gì. Chỉ vài giây sau, người đàn ông lập tức gửi tin nhắn đến Trạch Vũ.
“Bảo tôi mệt, hôm khác sẽ gặp cô ấy sau.”
Lúc này đây, ánh mắt hắn nhìn Vân Nhật Hạ đã thay đổi hẳn.
“Vân Nhật Sam.”
Người đàn ông lạnh lùng cất giọng, mà câu nói này, tức khắc khiến bàn tay nhỏ siết chặt bàn. Cô bị nhận ra rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã nở nụ cười nhìn người trước mặt mình.
“Bị anh phát hiện rồi.”
Ngụy Kính Dụ lại gần, tức khắc áp bàn tay lên cổ cô, cứ như thế lực đạo dần siết chặt, ép chặt cô dựa vào thành tường phía sau.
“Giỏi thật, lại giả dạng em gái mình tìm cách tiếp xúc với tôi, tôi đã đánh giá quá thấp một kẻ như cô.”
Thoáng qua, người đàn ông còn nghiến răng.
Vân Nhật Sam bị siết chặt, cảm thấy dần khó thở, không khí như bị rút cạn.
Nhìn biểu cảm nhăn nhó trên gương mặt nhỏ, người đàn ông cau mày, không hiểu vì sao hắn lại dần dần thả lỏng buông tha. Phần cổ trắng giờ đây in hằn vệt đỏ hình bàn tay.
Nhưng vừa buông ra, Vân Nhật Sam đã nở nụ cười khiêu khích lần nữa.
“Ngài Nguỵ à, có thể tiếp xúc với ngài hay không phải hỏi bản thân ngài chứ? Từ đầu đến cuối, đều là ngài ngộ nhận, tôi có bảo tôi là Vân Nhật Hạ đâu?”
Gương mặt người đàn ông dần nhăn nhó khó coi.
“Hay là, bộ dạng này đang không cam tâm khi để một loại con gái như tôi mê hoặc.”
Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ lạnh lẽo cực độ. Quả thật, từ đầu đến cuối, hắn vậy mà có xúc cảm với cô. Hắn không phủ nhận, lời cô nói lại đúng.
À, trọng điểm là hắn có cảm xúc đó với cô. Hắn còn liên tưởng đến nữ nhân ở dưới thân hắn lúc trước.
Không hiểu vì cái gì, người đàn ông lần nữa miết cằm nhỏ, cúi xuống hôn lên đôi môi. Nhưng động thái không hề nhẹ nhàng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Rõ ràng là mùi vị này!
Mà Vân Nhật Sam vì hành động này, nhất thời ngây ra. Đáng lẽ hắn nên đuổi cô đi, sao giờ phút này còn hành động như thế.
Hiển nhiên với nụ hôn như vũ bão này, Vân Nhật Sam lập tức dùng tay chặn trước ngực, muốn đẩy hắn ra, phản kháng kịch liệt.
Tên này rõ ràng có vấn đề, cô vốn đâu phải Vân Nhật Hạ! Hắn biết rồi sao còn hành xử như thế?
Ngụy Kính Dụ nắm bàn tay nhỏ, cho đến khi dừng tại căn phòng hắn.
Lần trước khi Vân Nhật Hạ đến đây, hắn vẫn chưa hề cho cô ta bước vào phòng hắn. Căn bản chỉ dừng lại ở phòng làm việc.
Nguỵ Kính Dụ thoáng chốc thấy hắn vô tâm.
Vân Nhật Sam bước vào căn phòng người đàn ông, nội thất vẫn còn mới. Bởi thỉnh thoảng Nguỵ Kính Dụ mới trở về Nguỵ gia. Phần lớn hắn đều về biệt thự tư nhân.
Ánh mắt cô ngó nghiêng xung quanh, xong rồi nhìn về hướng Nguỵ Kính Dụ vẫn đang đứng trước tủ đồ.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chẳng nhận ra cô không phải Vân Nhật Hạ. Không biết đây là tin tốt hay xấu nữa.
Một phần cô muốn chọc tức Vân Nhật Hạ, nhưng bên cạnh đó cô cũng sợ hãi hắn.
Nếu hắn biết cô không phải Vân Nhật Hạ, không biết hắn sẽ làm gì cô.
Thân phận người đàn ông đó không hề đơn giản, muốn giết cô, một bàn tay cũng có thể xử lý.
Nguỵ Kính Dụ rất lâu sau mới lấy ra được một bộ đồ hoàn chỉnh của hắn, trên tay còn cầm theo một chiếc áo sơ mi nhỏ. Đi lại về hướng cô.
Tức khắc bế Vân Nhật Sam đặt lên chiếc bàn. Giọng nói ấm áp của hắn vang lên
“Hôm nay không thể đến dự buổi tiệc là lỗi của tôi, đêm nay tôi bù lại cho em nhé?”
Vân Nhật Sam hiển nhiên với câu nói này lập tức hoảng sợ, hắn định sẽ bù gì cho Vân Nhật Hạ.
Giờ phút này ở đây, nếu cô nghĩ không lầm, đừng bảo hắn sẽ thật sự có ý nghĩ đó với Vân Nhật Hạ.
Nguỵ Kính Dụ nhìn gương mặt nhỏ ngây ra, hắn khẽ siết nhẹ cằm, để cô đối diện với hắn. Sự mất tập trung này, khiến hắn thật không hài lòng. Những lần trước đây khi đi bên cạnh, Vân Nhật Hạ luôn tìm mọi cách để thu hút sự chú ý từ hắn.
Ngay lúc này, điện thoại Nguỵ Kính Dụ sáng đèn.
Nguỵ Kính Dụ buông lỏng cô. Xoay sang hướng khác, sau đó lập tức vuốt màn hình lên mở khoá. Là tin nhắn đến từ Trạch Vũ.
Mà tin nhắn đó, khiến gương mặt người đàn ông dần trở nên u ám ngay khi đọc.
“Chủ tịch, e là người ở bên cạnh ngài là cô Vân Nhật Sam. Bởi khi nãy tôi vừa nhận được tin nhắn của tiểu thư Nhật Hạ. Cô ấy bảo đợi mãi vẫn không thấy ngài đến.”
Hiển nhiên, khi nhận được dòng tin nhắn của Vân Nhật Hạ, Trạch Vũ lập tức hoang mang vô cùng.
Cậu không thể nhận ra hai người là một chuyện, vậy mà chính bản thân chủ tịch cũng không thể nhận ra.
Vân Nhật Hạ không có cách thức liên lạc chính xác với Nguỵ Kính Dụ. Thứ cô ta có chính là phương thức liên lạc chung của người đàn ông, mà điều đó đều thông qua Trạch Vũ.
Ngụy Kính Dụ hướng tầm nhìn về Vân Nhật Sam, chẳng thể rõ hắn nghĩ gì. Chỉ vài giây sau, người đàn ông lập tức gửi tin nhắn đến Trạch Vũ.
“Bảo tôi mệt, hôm khác sẽ gặp cô ấy sau.”
Lúc này đây, ánh mắt hắn nhìn Vân Nhật Hạ đã thay đổi hẳn.
“Vân Nhật Sam.”
Người đàn ông lạnh lùng cất giọng, mà câu nói này, tức khắc khiến bàn tay nhỏ siết chặt bàn. Cô bị nhận ra rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã nở nụ cười nhìn người trước mặt mình.
“Bị anh phát hiện rồi.”
Ngụy Kính Dụ lại gần, tức khắc áp bàn tay lên cổ cô, cứ như thế lực đạo dần siết chặt, ép chặt cô dựa vào thành tường phía sau.
“Giỏi thật, lại giả dạng em gái mình tìm cách tiếp xúc với tôi, tôi đã đánh giá quá thấp một kẻ như cô.”
Thoáng qua, người đàn ông còn nghiến răng.
Vân Nhật Sam bị siết chặt, cảm thấy dần khó thở, không khí như bị rút cạn.
Nhìn biểu cảm nhăn nhó trên gương mặt nhỏ, người đàn ông cau mày, không hiểu vì sao hắn lại dần dần thả lỏng buông tha. Phần cổ trắng giờ đây in hằn vệt đỏ hình bàn tay.
Nhưng vừa buông ra, Vân Nhật Sam đã nở nụ cười khiêu khích lần nữa.
“Ngài Nguỵ à, có thể tiếp xúc với ngài hay không phải hỏi bản thân ngài chứ? Từ đầu đến cuối, đều là ngài ngộ nhận, tôi có bảo tôi là Vân Nhật Hạ đâu?”
Gương mặt người đàn ông dần nhăn nhó khó coi.
“Hay là, bộ dạng này đang không cam tâm khi để một loại con gái như tôi mê hoặc.”
Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ lạnh lẽo cực độ. Quả thật, từ đầu đến cuối, hắn vậy mà có xúc cảm với cô. Hắn không phủ nhận, lời cô nói lại đúng.
À, trọng điểm là hắn có cảm xúc đó với cô. Hắn còn liên tưởng đến nữ nhân ở dưới thân hắn lúc trước.
Không hiểu vì cái gì, người đàn ông lần nữa miết cằm nhỏ, cúi xuống hôn lên đôi môi. Nhưng động thái không hề nhẹ nhàng, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Rõ ràng là mùi vị này!
Mà Vân Nhật Sam vì hành động này, nhất thời ngây ra. Đáng lẽ hắn nên đuổi cô đi, sao giờ phút này còn hành động như thế.
Hiển nhiên với nụ hôn như vũ bão này, Vân Nhật Sam lập tức dùng tay chặn trước ngực, muốn đẩy hắn ra, phản kháng kịch liệt.
Tên này rõ ràng có vấn đề, cô vốn đâu phải Vân Nhật Hạ! Hắn biết rồi sao còn hành xử như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.