Chương 35: Bôi thuốc
BTNLing
02/05/2024
Chiếc xe dừng trước trung tâm một toà nhà cao lớn, thiết kế kiểu dáng hiện đại. Càng thể hiện khí chất của một nơi phân bố đắc địa đứng đầu cả nước. Chữ Shine bóng loáng được đặt ngay vị trí trung tâm to lớn.
Vân Nhật Sam thoáng chút ngây ra vì sự đồ sộ ở nơi đây. Cô nhanh chân di chuyển vào. Vừa bước vào sảnh lớn, một người đàn ông độ tuổi tứ tuần bước ra. Nhìn cô đây tươi cười.
“Xin chào cô Sam, tôi được phân bố sắp xếp công việc cho cô. Mời cô đến phòng bộ phận quản lý điều hành. Trước tiên chúng tôi muốn xác thực về trình độ để phân bố vị trí hợp lý.”
Vân Nhật Sam là người do chính Nguỵ Kính Dụ yêu cầu. Hiển nhiên người quản lý nhìn cô cũng ít nhiều bằng cái nhìn của sự phán xét. Mặc dù trước đó tin tức về cô tệ đến cỡ nào. Phần lớn người nơi đây đều biết, nhưng hầu như tất cả đều vẫn không dám ý kiến.
Ban đầu người quản lý còn nghi ngờ năng lực với một kẻ từng đi trại giam. Nhưng sau một bản khảo sát hơn 20 phút. Người đảm nhiệm không khỏi ngạc nhiên trước trình độ tinh thông về sự hiểu biết. Các phần mềm thiết kế, nội dung kĩ thuật của một người làm thiết kế đều rõ. Hầu như toàn bộ đều rành mạch.
Bộ phận thiết kế chia ra nhiều nhánh nhỏ, Vân Nhật Sam kế đó liền được phân bố đến vị trí thảo duyệt bản mô phỏng. Hiển nhiên với sự xuất hiện của cô, không nhận được nhiều sự quý mến. Phần lớn đều nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ kì thị.
Người quản lý lần nữa giảng sơ về nhiệm vụ ở nơi đây. Cả những việc sắp tới Vân Nhật Sam sẽ phải làm. Vân Nhật Sam từ đầu đến cuối đều chăm chú lắng nghe sự giảng dạy một cách tỉ mỉ. Điều này thoảng qua sự hài lòng, giảm bớt được phán xét với người quản lý.
Ngày đầu tiếp nhận công việc ở bộ phận, Vân Nhật Sam đều rất cẩn trọng tìm hiểu. Tuy nhiên động thái làm việc có chút chậm chạp vì chưa thành thạo. Nên dường như đến gần tối khuya, khi mà mọi người đã xong từ lâu. Vân Nhật Sam mới chính thức kết thúc công việc.
Đồng hồ đã gần 10 giờ.
Đèn máy trong phòng đã tắt hết.
Vân Nhật Sam lưu lại bản thảo gửi qua email trưởng phòng bộ phận. Sau đó liền rời đi.
Bước ngang qua các văn phòng, tất cả gần như đều tan tầm. Bóng dáng nhỏ có vẻ đơn độc rời đi.
Đến tận khi bước xuống, không còn lấy chiếc xe ban sáng đã chở cô tới nơi. Trong lúc còn thắc mắc thì một chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ lại.
Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, cho đến khi trông thấy Trạch Vũ hay đi bên cạnh Nguỵ Kính Dụ bước xuống xe. Mở cửa mời cô lên.
Vân Nhật Sam theo đó lên xe.
Vừa bước vào đã trông thấy vị trí quen thuộc bên góc kia. Ngụy Kính Dụ đang ngồi trong tư thế làm việc. Trước mặt chiếc màn hình laptop vẫn sáng đèn.
Mà nội dung trên chiếc màn hình lại liên quan đến bản khảo sát trình độ của Vân Nhật Sam ban nãy.
Quả thật câu trả lời cô đưa đến khiến hắn không nhìn nhận nhầm người.
Chiếc xe lăn bánh, Vân Nhật Sam đảo mắt, men trên con đường khung cảnh về đêm nơi trung tâm thành phố khá nhộn nhịp, trái lại trái tim bản thân thì đơn độc vô cùng.
Bầu không khí im lặng đến khi dừng lại trước cổng biệt thự rộng lớn.
Vân Nhật Sam bước vào, vốn định bước lên phòng đã bị Nguỵ Kính Dụ gọi lại dùng bữa.
Đến khi xong xuôi Vân Nhật Sam liền trở lên phòng, bầu không khí cả hai vẫn im lặng như vậy suốt quá trình.
Ngụy Kính Dụ cảm giác như hắn vậy mà lại bị bỏ rơi. Vân Nhật Sam dùng hắn để đạt được mục đích, liền trực tiếp không đoái hoài.
Điều đó hiển nhiên khiến người đàn ông không hài lòng. Theo đó di chuyển lên phòng cô, lại vừa hay nhận ra rằng cửa phòng khóa trái.
Nữ nhân này giỏi thật!
Đường đường là Nguỵ Kính Dụ vậy mà lại bị một nữ nhân như Vân Nhật Sam ném bỏ.
Ngụy Kính Dụ dùng chìa khoá dự phòng, dứt khoát mở cửa. Đừng quên đây là khu vực của hắn.
Khi này Vân Nhật Sam vẫn tắm, chẳng thể hay. Đến khi trở ra, quanh cổ một chiếc khăn tắm quấn hờ, đã nhất thời đứng lặng khi phát hiện Nguỵ Kính Dụ ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm.
“Đi qua phòng tôi.” Ngụy Kính Dụ cất lời, ngữ điệu ra lệnh không cho phản bác.
Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, mái tóc rũ nước từng giọt một vươn trên gương mặt trắng nõn. Không che được nét đẹp của chính bản thân.
Vì là chiếc váy tay ngắn, không khó để thấy được các vết sẹo trắng chưa lành. Ngụy Kính Dụ thoáng qua vẻ không hài lòng rồi đứng dậy. Ánh mắt vẫn nhìn qua cô ngầm ra lệnh.
Vân Nhật Sam không trái lời, bước theo sau. Ngay khi vừa vào phòng, Nguỵ Kính Dụ trực tiếp đặt cơ thể nhỏ nằm ngả lên giường.
Vì hành động bất ngờ này, Vân Nhật Sam thoáng qua hoảng sợ. Hôm qua đã làm, trao đổi cũng đã xong. Người đàn ông này còn muốn gì.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ, bàn tay rắn chắc đặt ở sau lưng đã kéo khoá kéo xuống. Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ tối sầm nhìn cả mảng lưng đầy sẹo. Trong khi Vân Nhật Sam muốn ngồi dậy, người đàn ông đã bôi thuốc lên từng vị trí.
Đến khi cảm nhận rõ lưng mình ươn ướt mùi thuốc, cả bàn tay cũng bị Nguỵ Kính Dụ nắm lấy rồi bôi thuốc lên. Vân Nhật Sam mới thôi phản kháng.
Hành động này, khiến Vân Nhật Sam thoáng qua một chút ấm áp. Xem ra hắn cũng không cầm thú đến mức đấy.
Vân Nhật Sam thoáng chút ngây ra vì sự đồ sộ ở nơi đây. Cô nhanh chân di chuyển vào. Vừa bước vào sảnh lớn, một người đàn ông độ tuổi tứ tuần bước ra. Nhìn cô đây tươi cười.
“Xin chào cô Sam, tôi được phân bố sắp xếp công việc cho cô. Mời cô đến phòng bộ phận quản lý điều hành. Trước tiên chúng tôi muốn xác thực về trình độ để phân bố vị trí hợp lý.”
Vân Nhật Sam là người do chính Nguỵ Kính Dụ yêu cầu. Hiển nhiên người quản lý nhìn cô cũng ít nhiều bằng cái nhìn của sự phán xét. Mặc dù trước đó tin tức về cô tệ đến cỡ nào. Phần lớn người nơi đây đều biết, nhưng hầu như tất cả đều vẫn không dám ý kiến.
Ban đầu người quản lý còn nghi ngờ năng lực với một kẻ từng đi trại giam. Nhưng sau một bản khảo sát hơn 20 phút. Người đảm nhiệm không khỏi ngạc nhiên trước trình độ tinh thông về sự hiểu biết. Các phần mềm thiết kế, nội dung kĩ thuật của một người làm thiết kế đều rõ. Hầu như toàn bộ đều rành mạch.
Bộ phận thiết kế chia ra nhiều nhánh nhỏ, Vân Nhật Sam kế đó liền được phân bố đến vị trí thảo duyệt bản mô phỏng. Hiển nhiên với sự xuất hiện của cô, không nhận được nhiều sự quý mến. Phần lớn đều nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ kì thị.
Người quản lý lần nữa giảng sơ về nhiệm vụ ở nơi đây. Cả những việc sắp tới Vân Nhật Sam sẽ phải làm. Vân Nhật Sam từ đầu đến cuối đều chăm chú lắng nghe sự giảng dạy một cách tỉ mỉ. Điều này thoảng qua sự hài lòng, giảm bớt được phán xét với người quản lý.
Ngày đầu tiếp nhận công việc ở bộ phận, Vân Nhật Sam đều rất cẩn trọng tìm hiểu. Tuy nhiên động thái làm việc có chút chậm chạp vì chưa thành thạo. Nên dường như đến gần tối khuya, khi mà mọi người đã xong từ lâu. Vân Nhật Sam mới chính thức kết thúc công việc.
Đồng hồ đã gần 10 giờ.
Đèn máy trong phòng đã tắt hết.
Vân Nhật Sam lưu lại bản thảo gửi qua email trưởng phòng bộ phận. Sau đó liền rời đi.
Bước ngang qua các văn phòng, tất cả gần như đều tan tầm. Bóng dáng nhỏ có vẻ đơn độc rời đi.
Đến tận khi bước xuống, không còn lấy chiếc xe ban sáng đã chở cô tới nơi. Trong lúc còn thắc mắc thì một chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ lại.
Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, cho đến khi trông thấy Trạch Vũ hay đi bên cạnh Nguỵ Kính Dụ bước xuống xe. Mở cửa mời cô lên.
Vân Nhật Sam theo đó lên xe.
Vừa bước vào đã trông thấy vị trí quen thuộc bên góc kia. Ngụy Kính Dụ đang ngồi trong tư thế làm việc. Trước mặt chiếc màn hình laptop vẫn sáng đèn.
Mà nội dung trên chiếc màn hình lại liên quan đến bản khảo sát trình độ của Vân Nhật Sam ban nãy.
Quả thật câu trả lời cô đưa đến khiến hắn không nhìn nhận nhầm người.
Chiếc xe lăn bánh, Vân Nhật Sam đảo mắt, men trên con đường khung cảnh về đêm nơi trung tâm thành phố khá nhộn nhịp, trái lại trái tim bản thân thì đơn độc vô cùng.
Bầu không khí im lặng đến khi dừng lại trước cổng biệt thự rộng lớn.
Vân Nhật Sam bước vào, vốn định bước lên phòng đã bị Nguỵ Kính Dụ gọi lại dùng bữa.
Đến khi xong xuôi Vân Nhật Sam liền trở lên phòng, bầu không khí cả hai vẫn im lặng như vậy suốt quá trình.
Ngụy Kính Dụ cảm giác như hắn vậy mà lại bị bỏ rơi. Vân Nhật Sam dùng hắn để đạt được mục đích, liền trực tiếp không đoái hoài.
Điều đó hiển nhiên khiến người đàn ông không hài lòng. Theo đó di chuyển lên phòng cô, lại vừa hay nhận ra rằng cửa phòng khóa trái.
Nữ nhân này giỏi thật!
Đường đường là Nguỵ Kính Dụ vậy mà lại bị một nữ nhân như Vân Nhật Sam ném bỏ.
Ngụy Kính Dụ dùng chìa khoá dự phòng, dứt khoát mở cửa. Đừng quên đây là khu vực của hắn.
Khi này Vân Nhật Sam vẫn tắm, chẳng thể hay. Đến khi trở ra, quanh cổ một chiếc khăn tắm quấn hờ, đã nhất thời đứng lặng khi phát hiện Nguỵ Kính Dụ ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm.
“Đi qua phòng tôi.” Ngụy Kính Dụ cất lời, ngữ điệu ra lệnh không cho phản bác.
Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, mái tóc rũ nước từng giọt một vươn trên gương mặt trắng nõn. Không che được nét đẹp của chính bản thân.
Vì là chiếc váy tay ngắn, không khó để thấy được các vết sẹo trắng chưa lành. Ngụy Kính Dụ thoáng qua vẻ không hài lòng rồi đứng dậy. Ánh mắt vẫn nhìn qua cô ngầm ra lệnh.
Vân Nhật Sam không trái lời, bước theo sau. Ngay khi vừa vào phòng, Nguỵ Kính Dụ trực tiếp đặt cơ thể nhỏ nằm ngả lên giường.
Vì hành động bất ngờ này, Vân Nhật Sam thoáng qua hoảng sợ. Hôm qua đã làm, trao đổi cũng đã xong. Người đàn ông này còn muốn gì.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ, bàn tay rắn chắc đặt ở sau lưng đã kéo khoá kéo xuống. Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ tối sầm nhìn cả mảng lưng đầy sẹo. Trong khi Vân Nhật Sam muốn ngồi dậy, người đàn ông đã bôi thuốc lên từng vị trí.
Đến khi cảm nhận rõ lưng mình ươn ướt mùi thuốc, cả bàn tay cũng bị Nguỵ Kính Dụ nắm lấy rồi bôi thuốc lên. Vân Nhật Sam mới thôi phản kháng.
Hành động này, khiến Vân Nhật Sam thoáng qua một chút ấm áp. Xem ra hắn cũng không cầm thú đến mức đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.