Chương 32: Một chiêu không thể dùng hai lần
BTNLing
02/05/2024
Đến tận khi lên xe, Vân Nhật Sam vẫn chưa thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Nếu thật sự không có người đàn ông này, phần mộ của mẹ cô sẽ biết làm sao. Bọn họ để đạt được mục đích, đúng thật cái gì cũng sẽ làm.
“Cảm ơn anh.”
Vân Nhật Sam nhàn nhạt nói ra. Bề ngoài luôn tỏ ra không cần, nhưng không có sự giúp đỡ này. Cô thật chẳng biết sẽ làm gì.
“Không cần cảm ơn, sau này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Vân Nhật Sam nghe câu này thoáng chốc bật cười.
“Trên người tôi chẳng có gì để đòi, e là sau này vốn anh cũng chẳng lấy được.”
Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ nhìn cô, vẻ sâu xa hiện rõ. Chẳng thể hay đang nghĩ gì. Rất lâu sau hắn mới chậm rãi nói một câu, nhưng lại rất nhỏ chỉ để hắn vừa nghe.
“Không lỗ được.”
Chiếc xe khi trở về biệt thự, đã lập tức chở Nguỵ Kính Dụ rời đi. Để Vân Nhật Sam một mình lẳng lặng bước vào.
Đâu đâu cũng phần lớn vệ sĩ, Ngụy Kính Dụ hắn vẫn sợ cô sẽ rời đi.
Trở lại phòng, lần này đã thêm có vài bộ đồ được treo trên kệ. Phần lớn vẫn còn nhãn mác. Vân Nhật Sam tắm rửa, rồi lại thay ra lần nữa.
Cứ thế trở xuống dưới sảnh chính, Vân Nhật Sam lặng ngồi.
Cô chợt có chút không biết nên làm gì tiếp theo. Tương lai mù mịt. Hơn nữa giờ trên người cô cũng có tiền án.
Vân Nhật Sam muốn đi làm, nhưng làm gì có ai sẽ nhận một kẻ ngay cả bằng đại học không có, hơn thế còn có tiền án trên người.
Nhưng căn bản đã đi đến đây rồi, sao bản thân dễ từ bỏ được.
Đến hơn 8 giờ, Nguỵ Kính Dụ mới trở về. Người đàn ông bước vào, hướng ánh mắt về Vân Nhật Sam ngồi dựa trên chiếc ghế sofa từ hướng xa. Chỉ trông thấy cả một bộ dáng não nề xung quanh.
Ngụy Kính Dụ nhìn người hầu, nghe khai báo rằng Vân Nhật Sam đã đi lại xung quanh liên tục. Sau cùng liền chọn cách ngồi im.
“Đã ăn chưa?”
“Ăn rồi thưa ông chủ. Nhưng cô ấy ăn ít lắm.” Người hầu bất lực nói, phần ăn dọn lên lại chỉ đúng một chén rồi lại ngưng.
Nguỵ Kính Dụ phẩy tay ý đã hiểu, hướng đến phía Vân Nhật Sam.
Mà lúc này Vân Nhật Sam mới hay sự hiện diện của Nguỵ Kính Dụ. Trông thấy người đàn ông lại gần, cô bất giác hỏi.
“Ngài Nguỵ, tôi muốn đi làm.”
Ngụy Kính Dụ nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ một cách trầm tư.
“Với một kẻ có tiền án như em, có chỗ nào sẽ nhận?”
Vân Nhật Sam ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Từ góc nhìn trông thấy rõ nét cương nghị, khí chất của một kẻ đứng đầu.
“Tôi đoán ngài Nguỵ đây thân phận không nhỏ, có thể giúp đỡ tôi.”
“Đúng thật là vậy, nhưng tôi chỉ làm khi có lợi. Hơn nữa hiện giờ em nợ tôi vẫn chưa trả xong. Sao lại có thể cho vay tiếp được chứ?”
Vân Nhật Sam nở nụ cười nhìn người đàn ông, lần nữa đứng dậy. Ngụy Kính Dụ rất cao, hơn hẳn cô một cái đầu. Vân Nhật Sam bất lực nhón chân, túm lấy cà vạt. Mà Nguỵ Kính Dụ cũng rất phối hợp khẽ cúi đầu xuống.
“Nợ trước trả sau, giờ tôi trao đổi bản thân để có được việc làm, anh đồng ý không?”
Dứt câu, đôi môi nhỏ khẽ chạm lên bờ môi mỏng của Nguỵ Kính Dụ. Bắt đầu học tập khẽ cắn lấy rồi mút nhẹ. Hai bàn tay vòng qua cổ, cứ nhón lên rồi hôn một cách ngô nghê.
Mà Nguỵ Kính Dụ vì nụ hôn này, cũng rất phối hợp, bàn tay cố giữ lấy điểm eo mỏng mà giữ chặt. Tránh người trước mặt lại mềm nhũn rồi ngã xuống.
Nụ hôn dây dưa, môi lưỡi đan xen, ngọt ngào hoà quyện. Bất giác từ lúc nào, Nguỵ Kính Dụ đã dễ dàng đặt cơ thể nhỏ, để điểm đầu tựa lên thành ghế mềm, lần nữa bản thân hắn chủ động hôn lấy đôi môi.
Kì thật lần đêm đó, việc tiếp xúc với cơ thể nữ nhân cũng là lần đầu. Nhưng hiển nhiên trong những chuyện này, cho dù thật sự không có khá nhiều kinh nghiệm. Nhưng Nguỵ Kính Dụ đối với cô lại như bản năng nguyên thuỷ. Chỉ chờ dịp được bộc phát.
Căn phòng vốn là phòng khách, không ít người hầu trông thấy chỉ lẳng lặng rời đi. Tất cả đều làm ra vẻ giả mù, giữ im lặng.
Mà Nguỵ Kính Dụ sau hơn 10 phút dây dưa, lần nữa cũng buông được đôi môi nhỏ trước mặt ra, hắn vậy mà lại bị dụ dỗ.
Người đàn ông nhíu mày nhìn gương mặt đỏ ửng trong lòng. Vẩn vương khắp nơi đều hơi thở non mềm của Vân Nhật Sam. Lần nữa hắn cất giọng, thanh âm trầm khàn vì dục vọng bị sôi sục lại cố đè nén hiện ra rõ ràng.
“Một chiêu không thể dùng lại hai lần…”
Lời chưa dứt, Vân Nhật Sam đã trực tiếp nắm lấy cà vạt kéo xuống, khẽ hôn đôi môi người đàn ông. Nụ hôn rơi vụn vặt trên gương mặt, rơi rớt xuống cằm, cuối cùng dừng trên điểm nhô ra tại khu vực được cho là dễ kích thích dục vọng nhất “yết hầu”.
Vân Nhật Sam hôm nay đã quyết tâm, hiển nhiên không để người đàn ông ngăn căn.
Mà Nguỵ Kính Dụ máu sục sôi lần nữa, khẽ bế bông thân thể nhỏ lên. Trực tiếp bế thẳng lên phòng của hắn, gấp gáp đến mức liền dùng chân đóng cửa lại.
Cuối cùng liền vứt thân thể nhỏ lên giường.
Vân Nhật Sam mái tóc đen dài xoã, ôm trọn gương mặt. Chiếc váy trắng hai dây càng phô hoạ đường nét mê người của cơ thể.
“Cảm ơn anh.”
Vân Nhật Sam nhàn nhạt nói ra. Bề ngoài luôn tỏ ra không cần, nhưng không có sự giúp đỡ này. Cô thật chẳng biết sẽ làm gì.
“Không cần cảm ơn, sau này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Vân Nhật Sam nghe câu này thoáng chốc bật cười.
“Trên người tôi chẳng có gì để đòi, e là sau này vốn anh cũng chẳng lấy được.”
Ánh mắt Nguỵ Kính Dụ nhìn cô, vẻ sâu xa hiện rõ. Chẳng thể hay đang nghĩ gì. Rất lâu sau hắn mới chậm rãi nói một câu, nhưng lại rất nhỏ chỉ để hắn vừa nghe.
“Không lỗ được.”
Chiếc xe khi trở về biệt thự, đã lập tức chở Nguỵ Kính Dụ rời đi. Để Vân Nhật Sam một mình lẳng lặng bước vào.
Đâu đâu cũng phần lớn vệ sĩ, Ngụy Kính Dụ hắn vẫn sợ cô sẽ rời đi.
Trở lại phòng, lần này đã thêm có vài bộ đồ được treo trên kệ. Phần lớn vẫn còn nhãn mác. Vân Nhật Sam tắm rửa, rồi lại thay ra lần nữa.
Cứ thế trở xuống dưới sảnh chính, Vân Nhật Sam lặng ngồi.
Cô chợt có chút không biết nên làm gì tiếp theo. Tương lai mù mịt. Hơn nữa giờ trên người cô cũng có tiền án.
Vân Nhật Sam muốn đi làm, nhưng làm gì có ai sẽ nhận một kẻ ngay cả bằng đại học không có, hơn thế còn có tiền án trên người.
Nhưng căn bản đã đi đến đây rồi, sao bản thân dễ từ bỏ được.
Đến hơn 8 giờ, Nguỵ Kính Dụ mới trở về. Người đàn ông bước vào, hướng ánh mắt về Vân Nhật Sam ngồi dựa trên chiếc ghế sofa từ hướng xa. Chỉ trông thấy cả một bộ dáng não nề xung quanh.
Ngụy Kính Dụ nhìn người hầu, nghe khai báo rằng Vân Nhật Sam đã đi lại xung quanh liên tục. Sau cùng liền chọn cách ngồi im.
“Đã ăn chưa?”
“Ăn rồi thưa ông chủ. Nhưng cô ấy ăn ít lắm.” Người hầu bất lực nói, phần ăn dọn lên lại chỉ đúng một chén rồi lại ngưng.
Nguỵ Kính Dụ phẩy tay ý đã hiểu, hướng đến phía Vân Nhật Sam.
Mà lúc này Vân Nhật Sam mới hay sự hiện diện của Nguỵ Kính Dụ. Trông thấy người đàn ông lại gần, cô bất giác hỏi.
“Ngài Nguỵ, tôi muốn đi làm.”
Ngụy Kính Dụ nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ một cách trầm tư.
“Với một kẻ có tiền án như em, có chỗ nào sẽ nhận?”
Vân Nhật Sam ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Từ góc nhìn trông thấy rõ nét cương nghị, khí chất của một kẻ đứng đầu.
“Tôi đoán ngài Nguỵ đây thân phận không nhỏ, có thể giúp đỡ tôi.”
“Đúng thật là vậy, nhưng tôi chỉ làm khi có lợi. Hơn nữa hiện giờ em nợ tôi vẫn chưa trả xong. Sao lại có thể cho vay tiếp được chứ?”
Vân Nhật Sam nở nụ cười nhìn người đàn ông, lần nữa đứng dậy. Ngụy Kính Dụ rất cao, hơn hẳn cô một cái đầu. Vân Nhật Sam bất lực nhón chân, túm lấy cà vạt. Mà Nguỵ Kính Dụ cũng rất phối hợp khẽ cúi đầu xuống.
“Nợ trước trả sau, giờ tôi trao đổi bản thân để có được việc làm, anh đồng ý không?”
Dứt câu, đôi môi nhỏ khẽ chạm lên bờ môi mỏng của Nguỵ Kính Dụ. Bắt đầu học tập khẽ cắn lấy rồi mút nhẹ. Hai bàn tay vòng qua cổ, cứ nhón lên rồi hôn một cách ngô nghê.
Mà Nguỵ Kính Dụ vì nụ hôn này, cũng rất phối hợp, bàn tay cố giữ lấy điểm eo mỏng mà giữ chặt. Tránh người trước mặt lại mềm nhũn rồi ngã xuống.
Nụ hôn dây dưa, môi lưỡi đan xen, ngọt ngào hoà quyện. Bất giác từ lúc nào, Nguỵ Kính Dụ đã dễ dàng đặt cơ thể nhỏ, để điểm đầu tựa lên thành ghế mềm, lần nữa bản thân hắn chủ động hôn lấy đôi môi.
Kì thật lần đêm đó, việc tiếp xúc với cơ thể nữ nhân cũng là lần đầu. Nhưng hiển nhiên trong những chuyện này, cho dù thật sự không có khá nhiều kinh nghiệm. Nhưng Nguỵ Kính Dụ đối với cô lại như bản năng nguyên thuỷ. Chỉ chờ dịp được bộc phát.
Căn phòng vốn là phòng khách, không ít người hầu trông thấy chỉ lẳng lặng rời đi. Tất cả đều làm ra vẻ giả mù, giữ im lặng.
Mà Nguỵ Kính Dụ sau hơn 10 phút dây dưa, lần nữa cũng buông được đôi môi nhỏ trước mặt ra, hắn vậy mà lại bị dụ dỗ.
Người đàn ông nhíu mày nhìn gương mặt đỏ ửng trong lòng. Vẩn vương khắp nơi đều hơi thở non mềm của Vân Nhật Sam. Lần nữa hắn cất giọng, thanh âm trầm khàn vì dục vọng bị sôi sục lại cố đè nén hiện ra rõ ràng.
“Một chiêu không thể dùng lại hai lần…”
Lời chưa dứt, Vân Nhật Sam đã trực tiếp nắm lấy cà vạt kéo xuống, khẽ hôn đôi môi người đàn ông. Nụ hôn rơi vụn vặt trên gương mặt, rơi rớt xuống cằm, cuối cùng dừng trên điểm nhô ra tại khu vực được cho là dễ kích thích dục vọng nhất “yết hầu”.
Vân Nhật Sam hôm nay đã quyết tâm, hiển nhiên không để người đàn ông ngăn căn.
Mà Nguỵ Kính Dụ máu sục sôi lần nữa, khẽ bế bông thân thể nhỏ lên. Trực tiếp bế thẳng lên phòng của hắn, gấp gáp đến mức liền dùng chân đóng cửa lại.
Cuối cùng liền vứt thân thể nhỏ lên giường.
Vân Nhật Sam mái tóc đen dài xoã, ôm trọn gương mặt. Chiếc váy trắng hai dây càng phô hoạ đường nét mê người của cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.