Chương 61: Ưng ý con dâu
BTNLing
12/05/2024
Nguỵ Kính Dụ nghĩ lại việc hôm đó. Ngay từ lúc đầu Vân Nhật Sam bước lên giường, hành động phản kháng đặt lên cổ đã như muốn bóp chết rồi. Hắn trước giờ không thích nữ nhân, hiển nhiên cô cũng không ngoại lệ khi mà lại tự tiện lên giường vào đêm hôm ấy.
Nhưng chỉ vì nụ hôn ngọt ngào ngay sau đó, hắn đối diện với cô, sự tự chủ cũng chẳng còn nữa.
Hắn biết sự nhận thức khi đối diện với Vân Nhật Sam. Càng rõ hơn về chính bản thân mình.
Bên phía Nguỵ gia, Dận Hàm Nhi lẫn Nguỵ Quân Liễm đón nhận tin tức bất ngờ xác thật về người thì trở nên vui mừng.
Trên chiếc bàn ăn dài, chầm chậm xem tin tức về Vân Nhật Hạ không ra gì. Sao có thể so bì với đứa con dâu Vân Nhật Sam của bà được chứ.
Ngoan ngoãn, học giỏi. Lại còn vì mẹ của mình hy sinh chính bản thân. Có được cô con dâu hiếm hoi này, thật sự là do phúc phần của Nguỵ gia rồi.
Nguỵ Quân Liễm trông vợ mình kích động. Còn ông chỉ nhàn nhạt nhấp chén trà. Rất lâu sau liền lên tiếng mà thở dài.
“Khi nào thằng con này mới đem con dâu về diện kiến đây chứ…”
Dận Hàm Nhi nghe đến đó, mới vội vàng vỗ lưng Nguỵ Quân Liễm. Nét đắc thắng trên mặt bà hiện rõ.
“Nó không mang con dâu đến, chúng ta cứ trực tiếp đến biệt thự rước con dâu về.”
Hôm đó, Vân Nhật Sam kết thúc công việc từ sớm. Nhưng khi vừa về đến biệt thự đã thấy hàng xe lạ đậu trước cửa. Bản thân nghi hoặc ngó nhìn vào, vừa trông thấy cô trở về, người hầu lập tức kéo cô vào biệt thự.
Trước khu vực phòng khách lại trông thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc phong cách rất quý phái.
Dận Hàm Nhi đến biệt thự, trước đó đã ghé qua các cửa hàng thời trang mua về nhiều bộ đồ, định sẽ tặng cho cô con dâu tương lai. Nên hiện giờ, trên tay và xung quanh khá nhiều túi đồ hàng hiệu. Người hầu đi theo còn cầm giúp.
Bên cạnh là một người đàn ông trông có tuổi, phong cách ăn mặc quý phái không kém.
Bọn họ đều trông rất quen mắt. Đây, chẳng phải là cha mẹ của Nguỵ Kính Dụ sao!
Người hầu kéo Vân Nhật Sam đến trước mặt ông bà Nguỵ. Ông bà Nguỵ ngơ người nhìn vài giây, gương mặt quả thật không khác gì Vân Nhật Hạ là mấy. Nhưng rõ ràng trên người Vân Nhật Sam tạo cảm giác dễ mến hơn nhiều.
“Con dâu đây sao, lại đây ngồi với mẹ.”
Vân Nhật Sam thích ứng chưa kịp. Cô với Nguỵ Kính Dụ làm gì đã đi đến bước đường này. Cả hai căn bản chỉ mới xác định vài đêm trước.
“Bác nhầm rồi, cháu không phải con dâu đâu…”
Chưa kịp để Vân Nhật Sam phản bác, Dận Hàm Nhi đã chen ngang.
“Nơi đây chỉ có một nữ chủ nhân, ngoài con ra làm gì còn nữ nhân khác xuất hiện. Ý con bảo ta nhầm lú lẫn là đang chê ta già cả sao?”
Dận Hàm Nhi thoáng vẻ giận dỗi, một câu đánh vào tâm lý khiến Vân Nhật Sam cũng không muốn phủ nhận nữa. Cô từ tốn lại gần, biểu cảm thật rất gượng gạo.
Hôm đó bận việc gần như đến đêm, Nguỵ Kính Dụ mới trở về. Vừa trở về đã lập tức kiếm Vân Nhật Sam, kết quả quản gia bất lực khai báo lại.
“Ông bà Nguỵ đã đưa cô Sam về Nguỵ gia rồi thưa ngài.”
Thế là Nguỵ Kính Dụ vội vàng lập tức đến Nguỵ gia. Hắn không biết động thái mẹ mình với cô sẽ ra sao, càng thêm lo lắng việc Vân Nhật Sam sẽ có bị gây khó dễ hay không.
Đến khi dừng trước Nguỵ gia, Nguỵ Kính Dụ vội vàng bước vào. Kết quả lại thấy một cô gái đang ngồi ngay trên bàn ăn tại khu vực phòng khách. Phong cách ăn mặc như một vị tiểu thư quyền quý, mái tóc được uốn nếp nhẹ, đang từ tốn trả lời “Vâng, dạ” với chính cha mẹ hắn.
Nhìn người thì có thể nghi ngờ, nhưng giọng nói tuyệt đối không.
Mà cô gái lại chầm chậm quay đầu nhìn Nguỵ Kính Dụ ngay sau đó, ánh mắt long lanh cầu cứu thấy rõ. Bộ dạng của cô trước mặt khác xa thường ngày.
“Con mau xem, con dâu của ta xinh đẹp không. Ta vừa mời nhà thiết kế đến đây để thay đổi ngoại hình của con bé.”
Dận Hàm Nhi nói một cách vô cùng hài lòng. Quả thật mắt nhìn vợ của con trai bà không tệ.
Nguỵ Kính Dụ nghe hai từ “con dâu” thì nhìn Vân Nhật Sam, từ tốn lại gần chỗ bên cạnh cô. Người đàn ông không nghĩ, cha mẹ của mình lại còn nôn nóng hơn cả hắn.
Bàn tay Vân Nhật Sam ở bên dưới, khẽ nắm tay áo hắn tỏ ý muốn cầu cứu. Kết quả người đàn ông trực tiếp đan tay cô lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cất giọng đầy ý vị cưng chiều.
“Con dâu của mẹ, rất đẹp!”
Gương mặt Vân Nhật Sam lập tức đỏ lựng. Cô xoay đầu né tránh tầm nhìn. Như thế khác nào đang gián tiếp khẳng định cô là vợ hắn đâu chứ.
Nguỵ Quân Liễm im lặng nãy giờ, lúc này mới phất tay ra lệnh người hầu mang đồ ăn vào. Ông trầm ngâm ít nói, nhưng qua cuộc hội thoại ngắn ban nãy, cũng như hiểu thêm về bản tính một cô gái như Vân Nhật Sam.
Quả thật ông cũng chấm cô con dâu này.
Trông đứa con trai của mình, rất lâu sau ông mới lên tiếng.
“Vân gia hiện tại tan tác, đang ở trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Con xem mà thu gom về. Bởi tập đoàn dưới tay Vân gia đã hành sự lâu đời, chắc chắn không lỗ vốn đâu.”
Nhưng chỉ vì nụ hôn ngọt ngào ngay sau đó, hắn đối diện với cô, sự tự chủ cũng chẳng còn nữa.
Hắn biết sự nhận thức khi đối diện với Vân Nhật Sam. Càng rõ hơn về chính bản thân mình.
Bên phía Nguỵ gia, Dận Hàm Nhi lẫn Nguỵ Quân Liễm đón nhận tin tức bất ngờ xác thật về người thì trở nên vui mừng.
Trên chiếc bàn ăn dài, chầm chậm xem tin tức về Vân Nhật Hạ không ra gì. Sao có thể so bì với đứa con dâu Vân Nhật Sam của bà được chứ.
Ngoan ngoãn, học giỏi. Lại còn vì mẹ của mình hy sinh chính bản thân. Có được cô con dâu hiếm hoi này, thật sự là do phúc phần của Nguỵ gia rồi.
Nguỵ Quân Liễm trông vợ mình kích động. Còn ông chỉ nhàn nhạt nhấp chén trà. Rất lâu sau liền lên tiếng mà thở dài.
“Khi nào thằng con này mới đem con dâu về diện kiến đây chứ…”
Dận Hàm Nhi nghe đến đó, mới vội vàng vỗ lưng Nguỵ Quân Liễm. Nét đắc thắng trên mặt bà hiện rõ.
“Nó không mang con dâu đến, chúng ta cứ trực tiếp đến biệt thự rước con dâu về.”
Hôm đó, Vân Nhật Sam kết thúc công việc từ sớm. Nhưng khi vừa về đến biệt thự đã thấy hàng xe lạ đậu trước cửa. Bản thân nghi hoặc ngó nhìn vào, vừa trông thấy cô trở về, người hầu lập tức kéo cô vào biệt thự.
Trước khu vực phòng khách lại trông thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc phong cách rất quý phái.
Dận Hàm Nhi đến biệt thự, trước đó đã ghé qua các cửa hàng thời trang mua về nhiều bộ đồ, định sẽ tặng cho cô con dâu tương lai. Nên hiện giờ, trên tay và xung quanh khá nhiều túi đồ hàng hiệu. Người hầu đi theo còn cầm giúp.
Bên cạnh là một người đàn ông trông có tuổi, phong cách ăn mặc quý phái không kém.
Bọn họ đều trông rất quen mắt. Đây, chẳng phải là cha mẹ của Nguỵ Kính Dụ sao!
Người hầu kéo Vân Nhật Sam đến trước mặt ông bà Nguỵ. Ông bà Nguỵ ngơ người nhìn vài giây, gương mặt quả thật không khác gì Vân Nhật Hạ là mấy. Nhưng rõ ràng trên người Vân Nhật Sam tạo cảm giác dễ mến hơn nhiều.
“Con dâu đây sao, lại đây ngồi với mẹ.”
Vân Nhật Sam thích ứng chưa kịp. Cô với Nguỵ Kính Dụ làm gì đã đi đến bước đường này. Cả hai căn bản chỉ mới xác định vài đêm trước.
“Bác nhầm rồi, cháu không phải con dâu đâu…”
Chưa kịp để Vân Nhật Sam phản bác, Dận Hàm Nhi đã chen ngang.
“Nơi đây chỉ có một nữ chủ nhân, ngoài con ra làm gì còn nữ nhân khác xuất hiện. Ý con bảo ta nhầm lú lẫn là đang chê ta già cả sao?”
Dận Hàm Nhi thoáng vẻ giận dỗi, một câu đánh vào tâm lý khiến Vân Nhật Sam cũng không muốn phủ nhận nữa. Cô từ tốn lại gần, biểu cảm thật rất gượng gạo.
Hôm đó bận việc gần như đến đêm, Nguỵ Kính Dụ mới trở về. Vừa trở về đã lập tức kiếm Vân Nhật Sam, kết quả quản gia bất lực khai báo lại.
“Ông bà Nguỵ đã đưa cô Sam về Nguỵ gia rồi thưa ngài.”
Thế là Nguỵ Kính Dụ vội vàng lập tức đến Nguỵ gia. Hắn không biết động thái mẹ mình với cô sẽ ra sao, càng thêm lo lắng việc Vân Nhật Sam sẽ có bị gây khó dễ hay không.
Đến khi dừng trước Nguỵ gia, Nguỵ Kính Dụ vội vàng bước vào. Kết quả lại thấy một cô gái đang ngồi ngay trên bàn ăn tại khu vực phòng khách. Phong cách ăn mặc như một vị tiểu thư quyền quý, mái tóc được uốn nếp nhẹ, đang từ tốn trả lời “Vâng, dạ” với chính cha mẹ hắn.
Nhìn người thì có thể nghi ngờ, nhưng giọng nói tuyệt đối không.
Mà cô gái lại chầm chậm quay đầu nhìn Nguỵ Kính Dụ ngay sau đó, ánh mắt long lanh cầu cứu thấy rõ. Bộ dạng của cô trước mặt khác xa thường ngày.
“Con mau xem, con dâu của ta xinh đẹp không. Ta vừa mời nhà thiết kế đến đây để thay đổi ngoại hình của con bé.”
Dận Hàm Nhi nói một cách vô cùng hài lòng. Quả thật mắt nhìn vợ của con trai bà không tệ.
Nguỵ Kính Dụ nghe hai từ “con dâu” thì nhìn Vân Nhật Sam, từ tốn lại gần chỗ bên cạnh cô. Người đàn ông không nghĩ, cha mẹ của mình lại còn nôn nóng hơn cả hắn.
Bàn tay Vân Nhật Sam ở bên dưới, khẽ nắm tay áo hắn tỏ ý muốn cầu cứu. Kết quả người đàn ông trực tiếp đan tay cô lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cất giọng đầy ý vị cưng chiều.
“Con dâu của mẹ, rất đẹp!”
Gương mặt Vân Nhật Sam lập tức đỏ lựng. Cô xoay đầu né tránh tầm nhìn. Như thế khác nào đang gián tiếp khẳng định cô là vợ hắn đâu chứ.
Nguỵ Quân Liễm im lặng nãy giờ, lúc này mới phất tay ra lệnh người hầu mang đồ ăn vào. Ông trầm ngâm ít nói, nhưng qua cuộc hội thoại ngắn ban nãy, cũng như hiểu thêm về bản tính một cô gái như Vân Nhật Sam.
Quả thật ông cũng chấm cô con dâu này.
Trông đứa con trai của mình, rất lâu sau ông mới lên tiếng.
“Vân gia hiện tại tan tác, đang ở trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Con xem mà thu gom về. Bởi tập đoàn dưới tay Vân gia đã hành sự lâu đời, chắc chắn không lỗ vốn đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.