Chương 139
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
“Thân mật?” Đường Hạo ở trong lòng tự nhiên lại xuất hiện một tia cười lạnh. So với trong quá khứ thì ngay cả lúc ăn sáng cũng không xa cách như thế này.
“Ừ… Vậy tôi đây ăn hết vậy!” Rất nhanh, hắn đem hai bát hợp lại làm một, ăn xong sau đó đứng lên.
“Ăn nhiều quá!! Bụng thật khó chịu! Ai dazz… phải đi hoạt động một chút cho thông thoáng mới được!”
Tiểu Ngưng cũng đứng lên, cho là hắn chuẩn bị ra về nên tiễn khách : “Đi đường lái xe cẩn thận một chút!”
“Ơ… tôi còn chưa muốn về!” Đường Hạo giang rộng đôi tay, cười khẽ nói : “Xem ra em chỉ mong tôi mau sớm ra khỏi đây thôi!”
“Anh không phải là đã ăn xong rồi sao? Cũng đã đến lúc phải về rồi!” Cô chỉ chỉ lên đồng hồ treo tường ý bảo hiện tại cũng đã khuya rồi.
Đường Hạo đem hai tay khoác lên vai cô, nói : “Tiểu Ngưng, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em bây giờ, có thể chứ?”
Tiểu Ngưng đề phòng hắn, bàn tay nhấc tay hắn ra, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, bình tĩnh nói : “Có chuyện gì thì để nói vào ban ngày! Giờ tôi có chút mệt mỏi!” Không chỉ vậy mà còn rất đói nữa, cái này cái nọ đều bị hắn ăn hết rồi. Cô căn bản vẫn chưa bỏ được cái gì vào bụng.
“Ban ngày? Ban ngày không phải là em còn phải làm việc sao?”
“Sau khi tan ca thì có thể, không thể nói chuyện vào đêm hôm khuya khoắt như thế này. Cô nam quả nữ sẽ dễ bị người ta dèm pha!”
“Sau khi tan ca không phải em còn cùng người đàn ông kia nói chuyện sao? Không phải là bạn trai em sao?” Đường Hạo nói câu này xong, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Hắn giống như đang khó sống, chân mày nhíu lại khó chịu giận hờn, tình cảm chân thành giống như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích nhưng lại bất lực đứng im không thể giành về.
Thanh âm ôn tồn vang lên trong đêm khuya, giống như có lực hút tất cả mọi thứ chung quanh, tầm mắt của Tiểu Ngưng cũng bĩnh lặng nhìn vào mắt hắn.
Đương Hạo không biết bộ dạng hắn lúc này khiến người khác thật sự rất thương tâm, hắn như thế làm cho trái tim Tiểu Ngưng như muốn vỡ tan ra.
“Ha ha ha… qua khứ chỉ là quá khứ. Trước kia em là cô gái của tôi, nhưng bây giờ bên cạnh em đã có một người đàn ông khác. Tôi phải chấp nhận thôi, đúng không?” Hắn cười, thật yếu ớt, vươn tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt cô.
Cô ngu ngơ nhìn hắn. Ngón tay hắn đang vân vê trên lông mi của cô, khẽ vuốt xuống đôi mắt, rồi nhanh chóng xẹt qua sống mũi, lướt trên hơi thở mèn mại của cô. Cuối cùng, ngón tay hắn dừng lại trên cánh môi đỏ thắm.
Hắn bất chợt nhưng nặng nề áp môi lên cánh môi của cô, say đắm như đang trong mộng, ngọt ngào không có ý buông.
Tiểu Ngưng bị hắn hôn, cảm xúc không thể khống chế nổi, không thể nói lên câu cự tuyệt.
Hắn không có giống trước kia. Không bá đạo, không hôn cô cuồng nhiệt. Hắn chỉ ôm chặt cô trong vòng tay cùng với ánh nhìn đầy nóng bỏng.
Hai người cùng yên lặng một hồi, Đường Hạo mới nhẹ giọng nói : “Trước kia những điều này là do anh tự ý…?”
Rõ ràng một câu nói đơn giản nhưng lại trong hoàn cảnh như vậy được hắn thiết tha nói ra, Đường Hạo nhận thấy trong mắt của cô đang dần hiện lên những tia vui mừng.
Tiểu Ngưng cứ ngỡ rằng nước mắt chảy khô rồi thì sẽ không bao giờ chảy tiếp nữa, nhưng hiện tại nước mắt cô lại đang tuôn rơi, cô nghẹn ngào mà kêu lên : “Đường Hạo!”
“Trước kia em không có gọi tôi như vậy phải không? Tiểu Ngưng, em đã quên là phải gọi tôi như thế nào rồi ư?” Hắn lắc lắc đầu, ngón tay lại chậm rãi đưa lên lau khô những giọt nước mắt của cô.
“Hạo!” Cô nức nở kêu lên một chứ, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. Hắn còn nhớ rõ tên của cô, nhớ rõ hành động của cô, nhớ rõ cô nấu món gì cho hắn. Còn cô luôn luôn nhớ hắn, nhớ món hắn thích cô nấu, sao cô có thể quên cách gọi tên hắn được.
“Ha Ha Ha…” Hắn cười một cái, còn cuốn hút hơn cả thứ rượu nồng không uống đã say lòng người, : “Em có biết không?Mỗi lần sau khi nghe em gọi tên tôi, tôi đều tưởng tượng vẻ mặt của em. Tôi đều tưởng tượng thấy cánh môi em rung lên đến mê người. Tiểu Ngưng à, nhưng tôi lại chưa một lần được nhìn thấy em thật sự. Em có thể gọi tên tôi thêm vài lần nữa có được hay không? Tôi muốn nhìn em thật kĩ…”
Hắn thỉnh cầu như vậy, làm sao Tiểu Ngưng có thể nói tiếng “Không”. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó goi hắn từng tiếng, từng tiếng một : “Hạo…Hạo! Hạo…”
Hắn giữ lấy một tay cô, ôm cô vào lòng, sau đó áp đôi môi mỏng của mình xuống cánh môi đang rung động kia. Nụ hôn của hắn ôn nhu nhưng không kém phần mạnh mẽ nam tính, đôi môi cô run rẩy dưới làn môi hắn, để mặc hắn cướp đi hơi thở của mình. Hắn đã nắm bắt được trái tim cô.
Khi đầu lưỡi của hắn trọc phá khẽ tách hai hàm răng của cô, trêu đùa liếm nhẹ đầu lưỡi đang run rẩy, sau đó mới chậm rãi tiến sâu vào. Nụ hôn sâu, dài đằng đẳng như mấy thế kỉ.
Ngón tay Tiểu Ngưng cũng áp lên hai má hắn, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn ngọt ngào hắn đang dành cho cô. Trước kia, hắn chưa bao giờ hôn cô ôn nhu đến vậy, tâm hồn cô lâng lâng, cảm giác mình như đang du mộng trên chốn thần tiên.
Bọn họ không có một trở ngại nào. Không ai uy hiếp ai, không ai chịu ủy khuất, hôn nhau cứ nhẹ nhàng như vậy cho đến khi cảm thấy ngạt thở mới chậm rãi buông nhau ra.
Tiểu Ngưng xấu hổ đỏ mặt, phát hiện hai tay mình không biết từ lúc nào mà vòng qua cổ hắn, hơn nữa còn gắt gao ôm chặt, chế trụ không rời.
Trong lúc Tiểu Ngưng chuẩn bị thu tay về, Đường Hạo lại ôm sát cô vào lòng khiến hai cánh tay của cô chỉ có thể đặt trên người hắn. “Tiểu Ngưng để tôi ôm em một lúc! Chỉ một chút thôi là tốt rồi!”
“Hạo!” Lúc này suy nghĩ của cô loạn cực kí, mông lung trong đầu chỉ có một mình hắn, ngoài ra thì không để ý đến những điều khác.
“Vì sao ông trời lại trêu đùa tôi như vậy? Lúc chúng ta bên nhau tôi không thấy được em, lúc tôi nhìn được thì em lại đã là bạn gái của một người đàn ông khác!” Thanh âm của Đường Hạo bởi vì kích động mà run rẩy.
“Hạo…” Thanh âm của Tiểu Ngưng đầy sự áy này, giống như có bao nhiêu điều thực sự xin lỗi hắn.
“Không phải sao? Lúc em trở thành bạn gái của kể khác tôi mới nhìn rõ được em. Nhưng em là mẹ của con trai tôi, dù thế nào thì….” Hắn đẩy cô ra, ánh mắt thâm tình nhìn cô. Không biết hắn vô ý hay cố ý mà nửa câu nói sau lại ngừng lại, không muốn nói ra cho cô nghe.
Tiểu Ngưng cũng bởi vì câu nói đang dang dở đó mà cảm động đến bật khóc.
“Nhớ rồi sao? Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn mong được nhìn thấy em, bây giờ thì đã thỏa lòng…” Hắn dùng đôi môi mỏng thay thế ngón tay, giống như lúc trước hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Tiểu Ngưng không có tránh, để mặc hắn hôn nhẹ lên khắp khuôn mặt mình: “Ơ! Anh nói em rất khó coi!”
“Kì thật, sau đó tôi mới biết em rất xinh. Xúc giác của tôi rất nhạy nên tôi biết em có một đôi mắt rất to…” Môi mỏng của hắn rơi trên ánh mắt của cô.
“Cũng biết em có một chiếc mũi nhỏ, rất thẳng..” Từ mắt, hắn hôn dọc xuống chiếc mũi nhỏ.
“Còn nữa, tôi thích nhất là cánh môi của em, không quá mãnh liệt nhưng lại là…” Hắn dừng lại trên cánh môi của nàng, sau đó hôn thật sâu, thật sâu.
Sau khi hắn hôn môi xong, Tiểu Ngưng liếm láp trên cánh môi của cô, cô mới cảm nhận được hương vị hắn còn lưu lại trên đó.
“Khi lần đầu tiên tôi nhận ra em, tôi đã nghĩ em và em trong suy nghĩ của tôi giống nhau như đúc vậy!” Đường Hạo lộ ra một nụ cười đầy mị lực. Bộ dạng của hắn lúc này đủ để khiến toàn bộ phụ nữ chết vì vẻ đẹp của hắn.
Có thể có được một ánh mắt thâm tình như thế kia là đủ hạnh phúc một đời.
Tiểu Ngưng một lần nữa lại thất thần lạc vào trong mê cung mị lực cuồng luyến của hắn, hắn chân thành lại thâm tình, hơn nữa lại đơn thuần hiểu rõ tình thực bên trong bản thân của cả hai người.
Thật tình chỉ cần hắn cho cô một nụ cười ngọt ngào, một lời nói ấm lòng, chỉ như vậy thôi cũng đủ để cô hạnh phúc suốt đời mà quên đi những tổng thương hắn đã gây ra.
“Ừ… Vậy tôi đây ăn hết vậy!” Rất nhanh, hắn đem hai bát hợp lại làm một, ăn xong sau đó đứng lên.
“Ăn nhiều quá!! Bụng thật khó chịu! Ai dazz… phải đi hoạt động một chút cho thông thoáng mới được!”
Tiểu Ngưng cũng đứng lên, cho là hắn chuẩn bị ra về nên tiễn khách : “Đi đường lái xe cẩn thận một chút!”
“Ơ… tôi còn chưa muốn về!” Đường Hạo giang rộng đôi tay, cười khẽ nói : “Xem ra em chỉ mong tôi mau sớm ra khỏi đây thôi!”
“Anh không phải là đã ăn xong rồi sao? Cũng đã đến lúc phải về rồi!” Cô chỉ chỉ lên đồng hồ treo tường ý bảo hiện tại cũng đã khuya rồi.
Đường Hạo đem hai tay khoác lên vai cô, nói : “Tiểu Ngưng, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em bây giờ, có thể chứ?”
Tiểu Ngưng đề phòng hắn, bàn tay nhấc tay hắn ra, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, bình tĩnh nói : “Có chuyện gì thì để nói vào ban ngày! Giờ tôi có chút mệt mỏi!” Không chỉ vậy mà còn rất đói nữa, cái này cái nọ đều bị hắn ăn hết rồi. Cô căn bản vẫn chưa bỏ được cái gì vào bụng.
“Ban ngày? Ban ngày không phải là em còn phải làm việc sao?”
“Sau khi tan ca thì có thể, không thể nói chuyện vào đêm hôm khuya khoắt như thế này. Cô nam quả nữ sẽ dễ bị người ta dèm pha!”
“Sau khi tan ca không phải em còn cùng người đàn ông kia nói chuyện sao? Không phải là bạn trai em sao?” Đường Hạo nói câu này xong, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Hắn giống như đang khó sống, chân mày nhíu lại khó chịu giận hờn, tình cảm chân thành giống như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích nhưng lại bất lực đứng im không thể giành về.
Thanh âm ôn tồn vang lên trong đêm khuya, giống như có lực hút tất cả mọi thứ chung quanh, tầm mắt của Tiểu Ngưng cũng bĩnh lặng nhìn vào mắt hắn.
Đương Hạo không biết bộ dạng hắn lúc này khiến người khác thật sự rất thương tâm, hắn như thế làm cho trái tim Tiểu Ngưng như muốn vỡ tan ra.
“Ha ha ha… qua khứ chỉ là quá khứ. Trước kia em là cô gái của tôi, nhưng bây giờ bên cạnh em đã có một người đàn ông khác. Tôi phải chấp nhận thôi, đúng không?” Hắn cười, thật yếu ớt, vươn tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt cô.
Cô ngu ngơ nhìn hắn. Ngón tay hắn đang vân vê trên lông mi của cô, khẽ vuốt xuống đôi mắt, rồi nhanh chóng xẹt qua sống mũi, lướt trên hơi thở mèn mại của cô. Cuối cùng, ngón tay hắn dừng lại trên cánh môi đỏ thắm.
Hắn bất chợt nhưng nặng nề áp môi lên cánh môi của cô, say đắm như đang trong mộng, ngọt ngào không có ý buông.
Tiểu Ngưng bị hắn hôn, cảm xúc không thể khống chế nổi, không thể nói lên câu cự tuyệt.
Hắn không có giống trước kia. Không bá đạo, không hôn cô cuồng nhiệt. Hắn chỉ ôm chặt cô trong vòng tay cùng với ánh nhìn đầy nóng bỏng.
Hai người cùng yên lặng một hồi, Đường Hạo mới nhẹ giọng nói : “Trước kia những điều này là do anh tự ý…?”
Rõ ràng một câu nói đơn giản nhưng lại trong hoàn cảnh như vậy được hắn thiết tha nói ra, Đường Hạo nhận thấy trong mắt của cô đang dần hiện lên những tia vui mừng.
Tiểu Ngưng cứ ngỡ rằng nước mắt chảy khô rồi thì sẽ không bao giờ chảy tiếp nữa, nhưng hiện tại nước mắt cô lại đang tuôn rơi, cô nghẹn ngào mà kêu lên : “Đường Hạo!”
“Trước kia em không có gọi tôi như vậy phải không? Tiểu Ngưng, em đã quên là phải gọi tôi như thế nào rồi ư?” Hắn lắc lắc đầu, ngón tay lại chậm rãi đưa lên lau khô những giọt nước mắt của cô.
“Hạo!” Cô nức nở kêu lên một chứ, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. Hắn còn nhớ rõ tên của cô, nhớ rõ hành động của cô, nhớ rõ cô nấu món gì cho hắn. Còn cô luôn luôn nhớ hắn, nhớ món hắn thích cô nấu, sao cô có thể quên cách gọi tên hắn được.
“Ha Ha Ha…” Hắn cười một cái, còn cuốn hút hơn cả thứ rượu nồng không uống đã say lòng người, : “Em có biết không?Mỗi lần sau khi nghe em gọi tên tôi, tôi đều tưởng tượng vẻ mặt của em. Tôi đều tưởng tượng thấy cánh môi em rung lên đến mê người. Tiểu Ngưng à, nhưng tôi lại chưa một lần được nhìn thấy em thật sự. Em có thể gọi tên tôi thêm vài lần nữa có được hay không? Tôi muốn nhìn em thật kĩ…”
Hắn thỉnh cầu như vậy, làm sao Tiểu Ngưng có thể nói tiếng “Không”. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó goi hắn từng tiếng, từng tiếng một : “Hạo…Hạo! Hạo…”
Hắn giữ lấy một tay cô, ôm cô vào lòng, sau đó áp đôi môi mỏng của mình xuống cánh môi đang rung động kia. Nụ hôn của hắn ôn nhu nhưng không kém phần mạnh mẽ nam tính, đôi môi cô run rẩy dưới làn môi hắn, để mặc hắn cướp đi hơi thở của mình. Hắn đã nắm bắt được trái tim cô.
Khi đầu lưỡi của hắn trọc phá khẽ tách hai hàm răng của cô, trêu đùa liếm nhẹ đầu lưỡi đang run rẩy, sau đó mới chậm rãi tiến sâu vào. Nụ hôn sâu, dài đằng đẳng như mấy thế kỉ.
Ngón tay Tiểu Ngưng cũng áp lên hai má hắn, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn ngọt ngào hắn đang dành cho cô. Trước kia, hắn chưa bao giờ hôn cô ôn nhu đến vậy, tâm hồn cô lâng lâng, cảm giác mình như đang du mộng trên chốn thần tiên.
Bọn họ không có một trở ngại nào. Không ai uy hiếp ai, không ai chịu ủy khuất, hôn nhau cứ nhẹ nhàng như vậy cho đến khi cảm thấy ngạt thở mới chậm rãi buông nhau ra.
Tiểu Ngưng xấu hổ đỏ mặt, phát hiện hai tay mình không biết từ lúc nào mà vòng qua cổ hắn, hơn nữa còn gắt gao ôm chặt, chế trụ không rời.
Trong lúc Tiểu Ngưng chuẩn bị thu tay về, Đường Hạo lại ôm sát cô vào lòng khiến hai cánh tay của cô chỉ có thể đặt trên người hắn. “Tiểu Ngưng để tôi ôm em một lúc! Chỉ một chút thôi là tốt rồi!”
“Hạo!” Lúc này suy nghĩ của cô loạn cực kí, mông lung trong đầu chỉ có một mình hắn, ngoài ra thì không để ý đến những điều khác.
“Vì sao ông trời lại trêu đùa tôi như vậy? Lúc chúng ta bên nhau tôi không thấy được em, lúc tôi nhìn được thì em lại đã là bạn gái của một người đàn ông khác!” Thanh âm của Đường Hạo bởi vì kích động mà run rẩy.
“Hạo…” Thanh âm của Tiểu Ngưng đầy sự áy này, giống như có bao nhiêu điều thực sự xin lỗi hắn.
“Không phải sao? Lúc em trở thành bạn gái của kể khác tôi mới nhìn rõ được em. Nhưng em là mẹ của con trai tôi, dù thế nào thì….” Hắn đẩy cô ra, ánh mắt thâm tình nhìn cô. Không biết hắn vô ý hay cố ý mà nửa câu nói sau lại ngừng lại, không muốn nói ra cho cô nghe.
Tiểu Ngưng cũng bởi vì câu nói đang dang dở đó mà cảm động đến bật khóc.
“Nhớ rồi sao? Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn mong được nhìn thấy em, bây giờ thì đã thỏa lòng…” Hắn dùng đôi môi mỏng thay thế ngón tay, giống như lúc trước hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Tiểu Ngưng không có tránh, để mặc hắn hôn nhẹ lên khắp khuôn mặt mình: “Ơ! Anh nói em rất khó coi!”
“Kì thật, sau đó tôi mới biết em rất xinh. Xúc giác của tôi rất nhạy nên tôi biết em có một đôi mắt rất to…” Môi mỏng của hắn rơi trên ánh mắt của cô.
“Cũng biết em có một chiếc mũi nhỏ, rất thẳng..” Từ mắt, hắn hôn dọc xuống chiếc mũi nhỏ.
“Còn nữa, tôi thích nhất là cánh môi của em, không quá mãnh liệt nhưng lại là…” Hắn dừng lại trên cánh môi của nàng, sau đó hôn thật sâu, thật sâu.
Sau khi hắn hôn môi xong, Tiểu Ngưng liếm láp trên cánh môi của cô, cô mới cảm nhận được hương vị hắn còn lưu lại trên đó.
“Khi lần đầu tiên tôi nhận ra em, tôi đã nghĩ em và em trong suy nghĩ của tôi giống nhau như đúc vậy!” Đường Hạo lộ ra một nụ cười đầy mị lực. Bộ dạng của hắn lúc này đủ để khiến toàn bộ phụ nữ chết vì vẻ đẹp của hắn.
Có thể có được một ánh mắt thâm tình như thế kia là đủ hạnh phúc một đời.
Tiểu Ngưng một lần nữa lại thất thần lạc vào trong mê cung mị lực cuồng luyến của hắn, hắn chân thành lại thâm tình, hơn nữa lại đơn thuần hiểu rõ tình thực bên trong bản thân của cả hai người.
Thật tình chỉ cần hắn cho cô một nụ cười ngọt ngào, một lời nói ấm lòng, chỉ như vậy thôi cũng đủ để cô hạnh phúc suốt đời mà quên đi những tổng thương hắn đã gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.