Chương 162
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
Lúc cô vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, vừa tỉnh táo lại một chút thì liền bị ném thẳng lên giường. Đầu Tiểu Ngưng nặng trĩu muốn, quay nhìn người kia, nhưng vô lực, mắt hé mở một chút.
Bàn tay to lớn di chuyển trên đôi chân cô, không chút khách sáo xông thẳng đến eo cô, những ngón tay đang lần mở hàng cúc áo cùng khóa quần của cô.
“Đừng…” Tiểu Ngưng yều sức, cố ngẩng đầu, níu chặt lấy quần áo.
Đường Hạo gạt phắt bàn tay cô ra, trực tiếp đem quần cô cởi hết ra, rồi cả quần nhỏ bên trong.
Một khắc, cô hoàn toàn trần truồng trong không khí.
Hắn đem quần của cô vứt sang một bên, tay bắt lấy hai chân của cô.
Tiểu Ngưng dùng sức vặn vẹo thân thể, cầu xin hắn: “Van xin anh! Xin anh….” Tiểu Ngưng sợ đến mức nước mắt rơi ướt thành một mảnh. Mồ hôi ướt đẫm thân thể, những sợi tóc lõa xõa, bết lại trên khuôn mặt.
Chỉ là hơi thở tà ác lạnh lùng trên người hắn kia khiến cô không khỏi rét run, không ngừng cầu xin hắn.
Đường Hạo khẽ nhếch miệng, thấp giọng: “Xin tôi? Tốt thôi! Giờ tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
…
…
“Lục Giai Ngưng! Nhớ cho rõ! Tôi đã từng nói với cô….”
Hắn hơi dừng lại, dùng một thanh âm lạnh hơn cả băng, điệu bộ giống như ma quỷ từ địa ngục hiện lên đòi mạng, gằn từng chữ một vào mặt cô: “Tôi đã nói, nếu cô có gan một lần nữa phản bội lại tôi thì cô cũng đừng mong làm người!” Tiếng cười lạnh của hắn phá hủy như muốn hủy diệt toàn bộ những lời khẩn cầu của cô.
“Aaaaa….” Tiểu Ngưng mở to hai mắt, thống khổ thét lớn. Tiếng kêu thét cô kéo dài liên hồi, miệng mở rộng hết cỡ, không có khép lại.
Cảm giác này giống như đang bị lăng trì. Nỗi đau cướp đi hô hấp, khống chế toàn bộ các tế bào trong cơ thể của cô.
“Đau…a… Đường Hạo…. Xin anh tha cho tôi!” Tiếng cầu khẩn của cô hòa trong những tiếng kêu đau rời rạc, nhưng vẫn nghe ra mà cảm nhận được sự đau đớn đến tận cùng mà cô đang chịu đựng.
Nhìn cô thống cô, hắn có cảm giác thật lạ. Nhìn khuôn mặt đang điên cuồng van xin của cô, hắn một tia đau lòng cũng không có nhưng cũng chẳng có được khoái cảm của kẻ trả được thù.
Tiếng kêu đau của cô dần dần biến mất. Bởi vì kịch tính mãnh liệt, một chút sức lực cũng không còn để mà kêu lên. Cô vô lực, nằm yên, hai mắt trống rống không chút xao động nhìn thẳng lên trần nhà.
Liên tục hành hạ kích tình mãnh liệt khiến thần kinh cô tê dại. Không một chút ý thức, cô thừa nhận sự thống khổ trên người giống như một con búp bê vô tri vô giác, mặc kệ người ta chà đạp cũng không cảm thấy gì.
Cho đến khi hắn thúc mạnh liên tiếp vào tận sâu trong cơ thể cô, thì mới bắt đầu dịu lại, nhìn cô lặng yên không nhúc nhích.
Nhanh chóng, hắn chậm rãi đứng lên từ giữa hai chân cô, sau đó lại quỳ gối xuống bên cạnh, giữ chiếc cằm của cô, thì thào hỏi: “Đau không?”
Tiểu Ngưng mặt trắng bệch, mắt vẫn nhắm, không có chút phản ứng.
“Nói đi! Đừng có giả chết với tôi. Cho dù cô có chết thì tôi cũng không buông tha cho cô đâu!” Lực bàn tay lại càng siết chặt hơn, phảng phất muôn đem cằm cô bóp nát.
Trán Tiểu Ngưng đổ mồ hôi lạnh, hắn vì lí gì mà đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Trên đau, dưới cũng đau, bên ngoài đau, trong tim còn đâu hơn ngàn lần, cô không nhịn được mà quát lên: “Đường Hạo nếu anh muốn giết tôi thì giết luôn đi!” Giờ cô cũng mong chết đi ngay lập tức, sống thế này còn khổ hơn cả chết.
Sau đó chỉ còn là những tiếng thì thầm nhỏ nhỏ, cô cũng chẳng nhìn hắn, cả người không chút sức lực, coi hắn như không khí. Ánh mắt thờ ơ vô vọng của cô càng chọc tức hắn.
“Ngưng! Tôi làm sao mà giết nỡ giết em!” Hắn nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng như nâng trân bảo. Nhưng bộ dạng của hắn bây giờ thì khủng bố hơn trước gấp mấy trăm lần.
“Anh buông tôi ra! Cầu xin anh!” Cô kêu gào thảm thiết.
“Tôi đối xử tốt với em như vậy, em lại bỏ tôi mà đi.” Hắn nói nghe có phần trách cứ, đáng thương, giống như hắn mới là kẻ đang bị đau. Nhưng chỉ sau một giây: “Vậy được, tôi nhất định phải giáo huấn cô, để xem sau này có ai dám muốn cô nữa hay không?” Hắn thẳng tay, hất cô xuống giường, bắt cô quỳ trên sàn nhà.
Trán Tiểu Ngưng đầy mồ hôi, cô thừa nhận hắn hung ác, mỗi lần lại càng ác thêm, hắn sẽ hành hạ cô cho đến khi cô chết mới thôi sao?
Hắn hung hăng không chút thương xót, trừng phạt chỉ là cái cớ. Muốn phá hủy cô hoàn toàn để cô vĩnh viễn cũng đừng mong có thể rời khỏi hắn.
Mặc kệ cô có tiếp nhận hay không, hắn vẫn cứ giữ chặt lấy cô. Mặc kệ dù cô có ngất lịm bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không dừng lại, mặc kệ hết thảy mọi cảm xúc.
Hắn đùa nghịch trên thân thể của cô, làm đủ ra các loại tư thế. Mỗi một lần cũng không chút dịu dàng, gần giống như giao phối.
Cho đến hắn mệt mỏi, có vẻ đã kiệt sức, còn Tiểu Ngưng giống như hấp hối, cuối cũng hắn cũng buông cô ra.
Nghỉ ngơi một lát, Đường Hạo khôi phục lại thể lực rất nhanh. Hắn nhìn một cảnh hoang tàn cùng vệt máu đỏ dài giữa hai chân cô rồi cười thỏa mãn.
Bàn tay to lớn di chuyển trên đôi chân cô, không chút khách sáo xông thẳng đến eo cô, những ngón tay đang lần mở hàng cúc áo cùng khóa quần của cô.
“Đừng…” Tiểu Ngưng yều sức, cố ngẩng đầu, níu chặt lấy quần áo.
Đường Hạo gạt phắt bàn tay cô ra, trực tiếp đem quần cô cởi hết ra, rồi cả quần nhỏ bên trong.
Một khắc, cô hoàn toàn trần truồng trong không khí.
Hắn đem quần của cô vứt sang một bên, tay bắt lấy hai chân của cô.
Tiểu Ngưng dùng sức vặn vẹo thân thể, cầu xin hắn: “Van xin anh! Xin anh….” Tiểu Ngưng sợ đến mức nước mắt rơi ướt thành một mảnh. Mồ hôi ướt đẫm thân thể, những sợi tóc lõa xõa, bết lại trên khuôn mặt.
Chỉ là hơi thở tà ác lạnh lùng trên người hắn kia khiến cô không khỏi rét run, không ngừng cầu xin hắn.
Đường Hạo khẽ nhếch miệng, thấp giọng: “Xin tôi? Tốt thôi! Giờ tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
…
…
“Lục Giai Ngưng! Nhớ cho rõ! Tôi đã từng nói với cô….”
Hắn hơi dừng lại, dùng một thanh âm lạnh hơn cả băng, điệu bộ giống như ma quỷ từ địa ngục hiện lên đòi mạng, gằn từng chữ một vào mặt cô: “Tôi đã nói, nếu cô có gan một lần nữa phản bội lại tôi thì cô cũng đừng mong làm người!” Tiếng cười lạnh của hắn phá hủy như muốn hủy diệt toàn bộ những lời khẩn cầu của cô.
“Aaaaa….” Tiểu Ngưng mở to hai mắt, thống khổ thét lớn. Tiếng kêu thét cô kéo dài liên hồi, miệng mở rộng hết cỡ, không có khép lại.
Cảm giác này giống như đang bị lăng trì. Nỗi đau cướp đi hô hấp, khống chế toàn bộ các tế bào trong cơ thể của cô.
“Đau…a… Đường Hạo…. Xin anh tha cho tôi!” Tiếng cầu khẩn của cô hòa trong những tiếng kêu đau rời rạc, nhưng vẫn nghe ra mà cảm nhận được sự đau đớn đến tận cùng mà cô đang chịu đựng.
Nhìn cô thống cô, hắn có cảm giác thật lạ. Nhìn khuôn mặt đang điên cuồng van xin của cô, hắn một tia đau lòng cũng không có nhưng cũng chẳng có được khoái cảm của kẻ trả được thù.
Tiếng kêu đau của cô dần dần biến mất. Bởi vì kịch tính mãnh liệt, một chút sức lực cũng không còn để mà kêu lên. Cô vô lực, nằm yên, hai mắt trống rống không chút xao động nhìn thẳng lên trần nhà.
Liên tục hành hạ kích tình mãnh liệt khiến thần kinh cô tê dại. Không một chút ý thức, cô thừa nhận sự thống khổ trên người giống như một con búp bê vô tri vô giác, mặc kệ người ta chà đạp cũng không cảm thấy gì.
Cho đến khi hắn thúc mạnh liên tiếp vào tận sâu trong cơ thể cô, thì mới bắt đầu dịu lại, nhìn cô lặng yên không nhúc nhích.
Nhanh chóng, hắn chậm rãi đứng lên từ giữa hai chân cô, sau đó lại quỳ gối xuống bên cạnh, giữ chiếc cằm của cô, thì thào hỏi: “Đau không?”
Tiểu Ngưng mặt trắng bệch, mắt vẫn nhắm, không có chút phản ứng.
“Nói đi! Đừng có giả chết với tôi. Cho dù cô có chết thì tôi cũng không buông tha cho cô đâu!” Lực bàn tay lại càng siết chặt hơn, phảng phất muôn đem cằm cô bóp nát.
Trán Tiểu Ngưng đổ mồ hôi lạnh, hắn vì lí gì mà đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Trên đau, dưới cũng đau, bên ngoài đau, trong tim còn đâu hơn ngàn lần, cô không nhịn được mà quát lên: “Đường Hạo nếu anh muốn giết tôi thì giết luôn đi!” Giờ cô cũng mong chết đi ngay lập tức, sống thế này còn khổ hơn cả chết.
Sau đó chỉ còn là những tiếng thì thầm nhỏ nhỏ, cô cũng chẳng nhìn hắn, cả người không chút sức lực, coi hắn như không khí. Ánh mắt thờ ơ vô vọng của cô càng chọc tức hắn.
“Ngưng! Tôi làm sao mà giết nỡ giết em!” Hắn nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng như nâng trân bảo. Nhưng bộ dạng của hắn bây giờ thì khủng bố hơn trước gấp mấy trăm lần.
“Anh buông tôi ra! Cầu xin anh!” Cô kêu gào thảm thiết.
“Tôi đối xử tốt với em như vậy, em lại bỏ tôi mà đi.” Hắn nói nghe có phần trách cứ, đáng thương, giống như hắn mới là kẻ đang bị đau. Nhưng chỉ sau một giây: “Vậy được, tôi nhất định phải giáo huấn cô, để xem sau này có ai dám muốn cô nữa hay không?” Hắn thẳng tay, hất cô xuống giường, bắt cô quỳ trên sàn nhà.
Trán Tiểu Ngưng đầy mồ hôi, cô thừa nhận hắn hung ác, mỗi lần lại càng ác thêm, hắn sẽ hành hạ cô cho đến khi cô chết mới thôi sao?
Hắn hung hăng không chút thương xót, trừng phạt chỉ là cái cớ. Muốn phá hủy cô hoàn toàn để cô vĩnh viễn cũng đừng mong có thể rời khỏi hắn.
Mặc kệ cô có tiếp nhận hay không, hắn vẫn cứ giữ chặt lấy cô. Mặc kệ dù cô có ngất lịm bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không dừng lại, mặc kệ hết thảy mọi cảm xúc.
Hắn đùa nghịch trên thân thể của cô, làm đủ ra các loại tư thế. Mỗi một lần cũng không chút dịu dàng, gần giống như giao phối.
Cho đến hắn mệt mỏi, có vẻ đã kiệt sức, còn Tiểu Ngưng giống như hấp hối, cuối cũng hắn cũng buông cô ra.
Nghỉ ngơi một lát, Đường Hạo khôi phục lại thể lực rất nhanh. Hắn nhìn một cảnh hoang tàn cùng vệt máu đỏ dài giữa hai chân cô rồi cười thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.