Chương 194
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
Toàn thân mệt mỏi rã rời, Tiểu Ngưng thầm mắng chính bản thân mình, vì sao cô lại có phản ứng như vậy?
Đường Hạo đắc ý mỉm cười, nhìn người phụ nữ trong lòng mình đang kịch liệt run rẩy nhưng vẫn cố gắng phủ nhận vừa rồi cô không cảm thấy vui sướng cực độ.
Không được! Hắn cần cô phải tâm phục khẩu phục, nếu không trong lòng hắn không thoải mái.
Người đang nhắm chặt hai mắt khó xử đến không nhịn được, tức giận thừa nhận nói: “Được rồi! Được rồi! Anh nói cái gì tôi cũng đều thừa nhận hết! Được chưa?”
Cô không che dấu chút tức giận nào, hai tay vô lực đập lên lồng ngực hắn. Hai mắt cô nhìn hắn chằm chặp, lửa giận trong người không ngừng phun ra ngoài. Tại sao lần nào cũng để cho hắn chiếm thế thượng phong?
“Ha ha! Chỉ cần em thừa nhận là tốt rồi!” Hắn cười đắc ý, tiếp đó xoay người đặt ngang cô lên chiếc giường lớn.
Nhìn hắn trưng bày một bộ mặt đắc thắng hết chỗ nói, cô tức giận chỉ muốn xông lên xé rách khuôn mặt kia ra. Nhưng đột nhiên, khuôn mặt cô nở nụ cười thật tươi, trong lòng xẹt qua một ý định ác ý xen lẫn lo lắng vài phần. Nhưng cô quyết định vẫn phải hành động.
Cô không muốn hắn lần nào cũng làm chủ tình hình. Mỗi lần đều là hắn dẫn mũi cô đi, hiện tại cô cần phải phản kích lại để sau này… hoặc ít nhất là mấy ngày tới cũng không dám tìm cô làm xằng làm bậy.
Ôm thân thể mềm mại của cô lại thêm câu nói đầy thỏa mãn vừa rồi, Đường Hạo chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ bé không an phận mang theo một chút tà ác lần mò xuống phía dưới. Ngón tay kia khẽ lướt qua vùng bụng, cuối cùng dừng lại ở nơi nhiều khí lực nhất của hắn.
“A!” Hắn phát ra một tiếng, sau đó đè lên cô: “Làm loạn! Tiểu yêu nữ! Em còn muốn thế nào nữa?”
Tiểu Ngưng bày ra một vẻ mặt vô tội giống như tiên nữ hạ phàm lại bị đánh đồng với yêu nữ, một chút tà ác và cô hoàn toàn không có quan hệ gì. Nhưng ai mà biết, trong bộ mặt thiên thần đó của cô lại đang ẩn chứa một chút mưu mô.
“Tôi chẳng nghĩ gì cả! Chỉ muốn đi ngủ thôi!” Nói xong, cô còn ngáp thêm một cái rõ to: “Sáng mai tôi còn muốn dậy sớm đi quét dọn vệ sinh!”
Cô khép hai mắt lại, hai hàng lông mi cong vút để lại một chút mập mờ, giống như một bóng ma xinh đẹp đang dẫn dụ mê hoặc hắn.
“Chẳng nhẽ mình suy nghĩ quá nhiều sao?” Hắn tự lẩm bẩm một mình, rồi lại chuẩn tiếp tục bị ngủ.
Đúng lúc này, cánh tay không an phận kia lại bắt đầu rục rịch lên bụng hắn.
Lúc này Tiểu Ngưng mới từ trong chăn ló mặt ra, động tác bàn tay lại nhanh hơn một chút, mỉm cười xấu xa, cô nghe tiếng hít thở của hắn càng lúc càng nặng nề.
“Trời ạ! Ngưng! Em thật tốt!” Toàn bộ tinh lực tích tụ ở một điểm dưới động tác của cô mà bị quấy phá muốn phát ra. Hắn muốn điên cuồng, muốn nhiều hơn nữa.
Tiểu Ngưng đột nhiên thu tay lại, bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Hạo khát cọng nhìn, vươn tay kéo lấy cánh tay của cô.
Tiểu Ngưng lanh lẹ nhảy xuống giường, nhưng vẫn nói bằng giọng quan tâm: “Hạo! Anh đừng có làm chuyện này! Đừng quên thân thể anh còn thương tích, ngàn lần đừng có làm xằng làm bậy. Bác sĩ đã nói rồi, anh mà còn làm bậy thì sau này… sau này … có khi lại còn chẳng làm gì được nữa!”
“Em….” Người đã tích đầy một thân dục vọng kia bây giờ mới hiểu ra: “Lục Giai Ngưng!Tiểu yêu nữ này! Em dám đùa với tôi sao?”
Lục Giai Ngưng lúc này cũng chẳng cần phải giả bộ nữa, cười thật sung sướng: “Anh ức hiếp tôi trước, giờ đến lúc nhận hồi báo rồi!”
“Em làm như vậy! Được! Tôi sẽ cho em biết thế nào là hối hận!” CHết tiệt, cô biết rõ hiện tại hắn không thể nhưng vẫn cố tình kích thích khiến hắn bị thiêu đốt, thống khổ đến khó chịu.
Tùy tiện cười, cô nhùn vai tỏ vẻ không sao cả. Sau đó cô lại làm mặt hề, chống một tay nhìn hắn: “Anh cũng phải nghĩ tôi là vì muốn tốt cho anh! Hạo! Ngàn vạn lần đừng có làm những loại chuyện này, nếu không anh sẽ lại càng đau đớn hơn nữa, có khi bị hủy hoại hoàn toàn!”
Hì hì, quả thật lúc này bắt nạt hắn thật dễ. Hắn tức giận cũng không thể làm gì cô được.
Bị cô hại thảm thương, Đường Hạo chỉ đành dâng ánh mắt khát vọng vừa nhìn cô tủm tỉm cười vui vẻ, vừa tự khống chế dục vọng trong bản thân mình.
Thống khổ! Thống khổ! Trên thế giời này không có chuyện gì làm cho hắn thống khổ bằng chuyện này.
Nhưng….
Hắn thầm thề trong lòng, đợi khi nào hắn khỏe lại nhất định phải giáo huấn cô thật cẩn thận, để cô phải mất mấy ngày cũng không rời khỏi giường được.
********************
Suốt mấy ngày qua, sức khỏe của Đường Hạo đã khá lên nhiều. Hắn muốn khỏe lại, để giáo huấn người phụ nữ kia. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là lại không khống chế đươc mình cho nên mấy ngày nay hắn quyết tâm không quay lại biệt thự, hai người cũng không có tiếp xúc với nhau.
“Chú đáng ghét! Mấy ngày rồi không có tới thăm cháu!” Một cô bé xinh xắn đang chơi búp bê vừa nhìn thấy người đang bước vào thì nhảy ngay xuống ghế sa lon, chạy nhanh ra cửa.
Hai bím tóc đen dài được tết khéo léo đung đưa qua lại bên hai má của cô bé, nhìn trông rất đáng yêu.
Đường Hạo nhẹ nhàng vỗ về thân ảnh bé nhỏ vừa chạy đến bên mình, hắn đưa tay ôm lấy cô bé: “Cháu kêu chú là gì hả? Đã nói đây là nơi nào mà dám gọi như vậy? Chú đáng ghét à? Còn nữa, nếu còn gọi như thế thì chú đây sẽ không đưa cháu đi gặp dì Ngưng nữa đâu nha!”
Hắn ra vẻ nghiêm túc, sau đó nhìn nhìn chằm chằm vào cô bé đáng yêu xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ bé ngây ngô, khờ dại kia chẳng có ai là không thích cả. Mà hắn lại càng không hiểu nổi tại sao, đây rõ ràng là con gái của Lương Bân, người đàn ông mà hắn ghen ghét nhất, lại khiến hắn yêu quý. Thật không hiểu nổi bản thân mình nữa!
Thậm chí, hiện tại nếu hắn và Tiểu Ngưng cũng có một đứa con gái lớn bằng tuổi này thì có lẽ hắn sẽ cưng chiều nó lên đến tận trời.
Nhị Nhị nhăn mặt nhìn hắn, cái mũi nhỏ cũng chu lại, lè lưới: “Chú gạt người! Trước kia cũng nói nếu cháu ngoan ngoãn ăn cơm thì sẽ dẫn cháu đi gặp dì, nhưng rồi sau đó có thấy chú cho cháu đi gặp đâu. Còn nữa, chú nói cháu ngoan ngoãn đánh đàn thì sẽ đưa đi gặp dì nhưng rồi cũng chẳng thấy tăm hơi chú đâu cả. Chú bảo cháu nghe lời bà Trần, cháu ngoan ngoãn nghe theo nhưng rồi cũng vẫn không được gặp dì. Đều là nói dối mà! Cháu không tin đâu!”
Nghe thấy cô bé con đang oán hận mình, Đường Hạo thầm nghĩ muốn cười, bất quá hắn vẫn nghiêm nghị nói: “Nhưng hiện tại cháu không nghe lời chú thì mọi công sức lúc trước đều không tính, vẫn không thể di gặp dì Ngưng được nhé!”
Nhị Nhị cong môi, trừng hai mắt với hắn. Cô bé rõ ràng là cảm thấy có điều không đúng nhưng vẫn không phản bác lại được.
Đường Hạo đắc ý mỉm cười, nhìn người phụ nữ trong lòng mình đang kịch liệt run rẩy nhưng vẫn cố gắng phủ nhận vừa rồi cô không cảm thấy vui sướng cực độ.
Không được! Hắn cần cô phải tâm phục khẩu phục, nếu không trong lòng hắn không thoải mái.
Người đang nhắm chặt hai mắt khó xử đến không nhịn được, tức giận thừa nhận nói: “Được rồi! Được rồi! Anh nói cái gì tôi cũng đều thừa nhận hết! Được chưa?”
Cô không che dấu chút tức giận nào, hai tay vô lực đập lên lồng ngực hắn. Hai mắt cô nhìn hắn chằm chặp, lửa giận trong người không ngừng phun ra ngoài. Tại sao lần nào cũng để cho hắn chiếm thế thượng phong?
“Ha ha! Chỉ cần em thừa nhận là tốt rồi!” Hắn cười đắc ý, tiếp đó xoay người đặt ngang cô lên chiếc giường lớn.
Nhìn hắn trưng bày một bộ mặt đắc thắng hết chỗ nói, cô tức giận chỉ muốn xông lên xé rách khuôn mặt kia ra. Nhưng đột nhiên, khuôn mặt cô nở nụ cười thật tươi, trong lòng xẹt qua một ý định ác ý xen lẫn lo lắng vài phần. Nhưng cô quyết định vẫn phải hành động.
Cô không muốn hắn lần nào cũng làm chủ tình hình. Mỗi lần đều là hắn dẫn mũi cô đi, hiện tại cô cần phải phản kích lại để sau này… hoặc ít nhất là mấy ngày tới cũng không dám tìm cô làm xằng làm bậy.
Ôm thân thể mềm mại của cô lại thêm câu nói đầy thỏa mãn vừa rồi, Đường Hạo chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ bé không an phận mang theo một chút tà ác lần mò xuống phía dưới. Ngón tay kia khẽ lướt qua vùng bụng, cuối cùng dừng lại ở nơi nhiều khí lực nhất của hắn.
“A!” Hắn phát ra một tiếng, sau đó đè lên cô: “Làm loạn! Tiểu yêu nữ! Em còn muốn thế nào nữa?”
Tiểu Ngưng bày ra một vẻ mặt vô tội giống như tiên nữ hạ phàm lại bị đánh đồng với yêu nữ, một chút tà ác và cô hoàn toàn không có quan hệ gì. Nhưng ai mà biết, trong bộ mặt thiên thần đó của cô lại đang ẩn chứa một chút mưu mô.
“Tôi chẳng nghĩ gì cả! Chỉ muốn đi ngủ thôi!” Nói xong, cô còn ngáp thêm một cái rõ to: “Sáng mai tôi còn muốn dậy sớm đi quét dọn vệ sinh!”
Cô khép hai mắt lại, hai hàng lông mi cong vút để lại một chút mập mờ, giống như một bóng ma xinh đẹp đang dẫn dụ mê hoặc hắn.
“Chẳng nhẽ mình suy nghĩ quá nhiều sao?” Hắn tự lẩm bẩm một mình, rồi lại chuẩn tiếp tục bị ngủ.
Đúng lúc này, cánh tay không an phận kia lại bắt đầu rục rịch lên bụng hắn.
Lúc này Tiểu Ngưng mới từ trong chăn ló mặt ra, động tác bàn tay lại nhanh hơn một chút, mỉm cười xấu xa, cô nghe tiếng hít thở của hắn càng lúc càng nặng nề.
“Trời ạ! Ngưng! Em thật tốt!” Toàn bộ tinh lực tích tụ ở một điểm dưới động tác của cô mà bị quấy phá muốn phát ra. Hắn muốn điên cuồng, muốn nhiều hơn nữa.
Tiểu Ngưng đột nhiên thu tay lại, bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Hạo khát cọng nhìn, vươn tay kéo lấy cánh tay của cô.
Tiểu Ngưng lanh lẹ nhảy xuống giường, nhưng vẫn nói bằng giọng quan tâm: “Hạo! Anh đừng có làm chuyện này! Đừng quên thân thể anh còn thương tích, ngàn lần đừng có làm xằng làm bậy. Bác sĩ đã nói rồi, anh mà còn làm bậy thì sau này… sau này … có khi lại còn chẳng làm gì được nữa!”
“Em….” Người đã tích đầy một thân dục vọng kia bây giờ mới hiểu ra: “Lục Giai Ngưng!Tiểu yêu nữ này! Em dám đùa với tôi sao?”
Lục Giai Ngưng lúc này cũng chẳng cần phải giả bộ nữa, cười thật sung sướng: “Anh ức hiếp tôi trước, giờ đến lúc nhận hồi báo rồi!”
“Em làm như vậy! Được! Tôi sẽ cho em biết thế nào là hối hận!” CHết tiệt, cô biết rõ hiện tại hắn không thể nhưng vẫn cố tình kích thích khiến hắn bị thiêu đốt, thống khổ đến khó chịu.
Tùy tiện cười, cô nhùn vai tỏ vẻ không sao cả. Sau đó cô lại làm mặt hề, chống một tay nhìn hắn: “Anh cũng phải nghĩ tôi là vì muốn tốt cho anh! Hạo! Ngàn vạn lần đừng có làm những loại chuyện này, nếu không anh sẽ lại càng đau đớn hơn nữa, có khi bị hủy hoại hoàn toàn!”
Hì hì, quả thật lúc này bắt nạt hắn thật dễ. Hắn tức giận cũng không thể làm gì cô được.
Bị cô hại thảm thương, Đường Hạo chỉ đành dâng ánh mắt khát vọng vừa nhìn cô tủm tỉm cười vui vẻ, vừa tự khống chế dục vọng trong bản thân mình.
Thống khổ! Thống khổ! Trên thế giời này không có chuyện gì làm cho hắn thống khổ bằng chuyện này.
Nhưng….
Hắn thầm thề trong lòng, đợi khi nào hắn khỏe lại nhất định phải giáo huấn cô thật cẩn thận, để cô phải mất mấy ngày cũng không rời khỏi giường được.
********************
Suốt mấy ngày qua, sức khỏe của Đường Hạo đã khá lên nhiều. Hắn muốn khỏe lại, để giáo huấn người phụ nữ kia. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là lại không khống chế đươc mình cho nên mấy ngày nay hắn quyết tâm không quay lại biệt thự, hai người cũng không có tiếp xúc với nhau.
“Chú đáng ghét! Mấy ngày rồi không có tới thăm cháu!” Một cô bé xinh xắn đang chơi búp bê vừa nhìn thấy người đang bước vào thì nhảy ngay xuống ghế sa lon, chạy nhanh ra cửa.
Hai bím tóc đen dài được tết khéo léo đung đưa qua lại bên hai má của cô bé, nhìn trông rất đáng yêu.
Đường Hạo nhẹ nhàng vỗ về thân ảnh bé nhỏ vừa chạy đến bên mình, hắn đưa tay ôm lấy cô bé: “Cháu kêu chú là gì hả? Đã nói đây là nơi nào mà dám gọi như vậy? Chú đáng ghét à? Còn nữa, nếu còn gọi như thế thì chú đây sẽ không đưa cháu đi gặp dì Ngưng nữa đâu nha!”
Hắn ra vẻ nghiêm túc, sau đó nhìn nhìn chằm chằm vào cô bé đáng yêu xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ bé ngây ngô, khờ dại kia chẳng có ai là không thích cả. Mà hắn lại càng không hiểu nổi tại sao, đây rõ ràng là con gái của Lương Bân, người đàn ông mà hắn ghen ghét nhất, lại khiến hắn yêu quý. Thật không hiểu nổi bản thân mình nữa!
Thậm chí, hiện tại nếu hắn và Tiểu Ngưng cũng có một đứa con gái lớn bằng tuổi này thì có lẽ hắn sẽ cưng chiều nó lên đến tận trời.
Nhị Nhị nhăn mặt nhìn hắn, cái mũi nhỏ cũng chu lại, lè lưới: “Chú gạt người! Trước kia cũng nói nếu cháu ngoan ngoãn ăn cơm thì sẽ dẫn cháu đi gặp dì, nhưng rồi sau đó có thấy chú cho cháu đi gặp đâu. Còn nữa, chú nói cháu ngoan ngoãn đánh đàn thì sẽ đưa đi gặp dì nhưng rồi cũng chẳng thấy tăm hơi chú đâu cả. Chú bảo cháu nghe lời bà Trần, cháu ngoan ngoãn nghe theo nhưng rồi cũng vẫn không được gặp dì. Đều là nói dối mà! Cháu không tin đâu!”
Nghe thấy cô bé con đang oán hận mình, Đường Hạo thầm nghĩ muốn cười, bất quá hắn vẫn nghiêm nghị nói: “Nhưng hiện tại cháu không nghe lời chú thì mọi công sức lúc trước đều không tính, vẫn không thể di gặp dì Ngưng được nhé!”
Nhị Nhị cong môi, trừng hai mắt với hắn. Cô bé rõ ràng là cảm thấy có điều không đúng nhưng vẫn không phản bác lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.