Chương 198
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
Khi hắn bắt đầu di chuyển mạnh mẽ hơn, Tiểu Ngưng mới thấy mình giống
như đang bay trên những đám mây ngũ sắc, đi đến thiên đường.
Hắn đem phần thân của mình ra vào liên tiếp trong tiểu mạch của cô. Thở hổn hển, tấm lưng trần trụi phủ một tầng mồ hôi mỏng, nhẹ nhàng sáng bóng càng tăng thêm vẻ đẹp mị hoặc của hắn.
“Ư…” Bị người phía trên áp đảo một hồi lâu, người bên dưới rốt cuộc cũng thốt ra được một tiếng nặng nề: “Đứng dậy đi….Còn tiếp tục thì tôi không thở nổi… Ngất mất…!”
Thở cũng còn chưa vững vàng, Đường Hạo tuy rằng thực không muốn rời khỏi thân thể của cô. Nhưng khi nghe lời cô nói, hắn tự trách mình rồi trở người lại.
Cánh tay vươn dài lướt trên thân thể của cô. Cả người cô là một tầng đỏ ửng. Thoạt nhìn cô như vậy khiến cho trong người hắn vẫn không thôi nóng bỏng, nhưng hắn định thần lại giễu cợt cô: “Sao? Nhanh quá nên vui vẻ đến mức đầu hoa mắt choáng có đúng không?”
Hắn đã chiếm đoạt cô, lại còn ở đó mà giễu cợt. Cô xoay người, không thèm nhìn hắn cười xấu xa.
Thấy bộ dạng khăng khăng của cô, Đường Hạo tiếng sát lại gần hơn nữa, ép bộ ngực trần lên tấm lưng trắng nõn của cô, giọng nói không đứng đắn từ phía sau truyền đến: “Ngưng! Làm sao em biết tôi định muốn em từ phía sau? Chúng ta thật đúng là tâm ý tương thông?”
Tiểu Ngưng xoay người, trân trối nhìn hắn: “Anh… Làm sao anh có thể? ..Trời ạ! Tôi không cần….Đừng…”
Đúng vậy! Trước kia, hắn sẽ liên tục muốn cô. Nhưng lần này có chút không giống, nhanh đến như vậy, hơn nữa hai người vừa rồi kích tình kịch liệt còn chưa đến năm phút. Chuyện này mà hắn cũng có thể làm được.
Đường Hạo vừa lòng khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô. Ha ha, có thể khiến cho người đàn bà của mình kinh ngạc với chính bản thân mình, điều này đối với đàn ông mà nói là chuyện rất đáng để tự hào.
“Ngưng! Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hoan ái. Em rất hiểu tôi đúng không? Em biết một lần thì không thể nào thỏa mãn tôi được!” Nói xong, hắn mỉm cười. Mười ngày qua không được hoan ái cùng cô, hắn đã muốn điên lên rồi. Một lần làm sao mà đủ thỏa mãn hắn.
Hắn ôm sát phần eo của cô, nghiêng người. Bỏ qua câu “Không cần lại đến nữa”, hắn tiến sâu vào trong cơ thể cô thêm một lần.
“Ưm,….” Tiểu Ngưng bị đau, cắn chặt môi. Cảm giác hiện tại vừa thống khổ nhưng cũng vừa kích động.
Tư thế này khiến cô càng phải vây chặt lấy hắn. Hắn hưng phấn, không thể khống chế nổi mà đỏ mặt lên, càng lúc càng bừa bãi rong ruổi trong cơ thể của cô.
Đau đớn dần dần biến thành một loại khoái hoạt sung sướng, đánh bật chút lý trí còn sót lại trong đầu cô. Miệng cô từ những tiếng ưm chuyển thành những tiếng rên yêu kiều.
Vẻ mặt cô ngượng ngùng, bàn tay vô lực dịch chuyển lên ngực, đánh vào cánh tay hắn: “Đừng… Đừng đụng vào tôi …”
“Không! Em không có quyền ngăn cản tôi! Trên người em, từng tấc da thịt đến mỗi sợi lông tơ đều thuộc về tôi!”
Hành động cuồng vọng của hắn làm Tiểu Ngưng vừa thấy giận nhưng cũng vừa thấy ngọt ngào: “Aizaaa… Đau quá… Bỏ ra….” Bàn tay nhỏ cố gắng đẩy bàn tay to lớn của hắn ra khỏi người.
Bất quá lúc này cô lại ngượng ngùng, đôi mắt mơ màng nhìn hắn. Bỗng nhiên, ánh mắt cô đổ dồn lên cánh tay hắn. Trên đó rõ ràng là có một dấu tròn đỏ.
Cảm xúc đang lên đến đỉnh thì đột nhiên nổ tung như bong bóng xà phòng. Toàn thân cô cứng đờ, lanh như băng.
Người đang dùng toàn lực tiến công kia cảm nhận được sự thay đổi của cô, không yên lòng dừng lại hỏi: “Ngưng! Em làm sao vậy?”
“Đường Hạo, anh đừng có đụng vào tôi…. Tôi chán ghét anh….” Giọng nói của hắn khiến ý thức của cô hồi phục lại, ác cảm trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy. Nước mắt lại tuôn rơi.
Nước mắt rơi làm cô hồi phục lại sự tỉnh táo, đẩy hắn ra, bước xuống giường định chạy đi.
“Chết tiệt! Em đang bỡn cợt tôi đấy phải không?” Đang trong lúc cao trào vậy mà cô lại muốn bỏ đi, hắn không nổi giận mới là lạ.
“Đi! Đi!” Cô nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận đến tận xương tủy, hét lên : “Anh thật ghê tởm! Chết đi! Tôi nói anh bẩn thỉu đó! Tôi không muốn anh chạm vào tôi! ”
Mắng hắn ghê tởm xong, cô vẫn chưa hết giận, chộp lấy chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường ném mạnh về phía hắn.
Hắn linh hoạt tránh né chiếc đồng hồ đánh tới, chẳng để ý đến bản thân lao ra tóm chặt lấy cô: “Muốn chạy trốn sao? Cô gái đáng chết này, sao em cứ nổi điên lên như vậy hả? Nói rõ ra xem nào!”
Cô hôm nay không giống như thường ngày, cứ thích đùa bỡn với tình kiên nhẫn của hắn, ngay tại thời khắc mấu chốt nhất.
“Buông tôi ra! Tôi không muốn ở cùng với loại người như anh! Ghê tởm!” Trên cánh tay hắn rõ ràng là dấu vết người phụ nữ khác lưu lại, đàn ông thì không thể nào cắn hắn như thế được. Hắn mấy ngày qua đều có phụ nữ khác bên mình, dấu vết kia chính là bằng chứng xác thực nhất. Nó giống như lưỡi dao đâm vào trái tim cô, đau đớn khiến nước mắt không khống chế nổi mà không ngừng yên lặng tuon rơi.
Nhìn cô khóc thương tâm như hoa lê trong mưa, một bộ dạng ủy khuất, Đường Hạo thật lâu mới nhíu chân mày lại, khó hiểu hỏi: “Ngưng, rốt cuộc thì tôi đã làm sai chuyện gì? Hết thảy nọi chuyện bây giờ không phải tốt lắm hay sao? Tại sao em lại khóc? Em nói đi!”
Hắn tự tay lau những giọt lệ trên gương mặt cô, ân cần dò hỏi.
“Bỏ ra! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra ngay! Thật ghê tởm” Cô gạt bàn tay của hắn ra, tự tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Cay nghiến chà lau cứ như thể khuôn mặt này không phải là của cô vậy.
Cô cứ một câu ghê tởm, lại một câu ghê tởm khiến cho Đường Hạo rốt cuộc cũng không thể không chế nổi tâm tình của mình nữa : “Được! Tôi bẩn! Tôi đáng ghê tởm! Nhưng tôi nhất định phải ở chung với em, để cả hai chúng ta cùng nhau dơ bẩn!”
Đem thân thể nhỏ bé của cô một lần nữa ném lên giường, thân thể cô nhỏ xinh nhấp nhô cao thấp trước mắt hắn.
Có lẽ bị hắn làm hù sợ, nước mắt Tiểu Ngưng lại càng rơi nhiều hơn. Đôi mắt ngập nước lớn tiếng lên án hắn: “Đường Hạo! Anh đúng là tên hỗn đản! Rõ ràng là còn cùng với cô gái khác, vì sao vẫn còn trở về trêu chọc tôi?” Cô cười khổ, nước mắt tuôn ra càng nhiều: “Anh rõ ràng là có hôn thê rồi, tại sao vẫn còn thích đi trêu ghẹo tôi? Tại sao không chịu tha cho tôi? Trong mắt anh,rốt cuộc thì tôi là cái gì ?”
Lớn tiếng nói xong, Tiểu Ngưng mới phát hiện trong lời nói của mình có chút hời dỗi và… có cả vị chua trong đó.
Thật giống như là đang ép hắn cho mình một danh phận!
Cô ngừng khóc, sắc mặt trắng bệch. Lắc đầu.
Không thể nào! Bây giờ, cô chỉ muốn một điều duy nhất là thoát khỏi hắn!
Hắn đem phần thân của mình ra vào liên tiếp trong tiểu mạch của cô. Thở hổn hển, tấm lưng trần trụi phủ một tầng mồ hôi mỏng, nhẹ nhàng sáng bóng càng tăng thêm vẻ đẹp mị hoặc của hắn.
“Ư…” Bị người phía trên áp đảo một hồi lâu, người bên dưới rốt cuộc cũng thốt ra được một tiếng nặng nề: “Đứng dậy đi….Còn tiếp tục thì tôi không thở nổi… Ngất mất…!”
Thở cũng còn chưa vững vàng, Đường Hạo tuy rằng thực không muốn rời khỏi thân thể của cô. Nhưng khi nghe lời cô nói, hắn tự trách mình rồi trở người lại.
Cánh tay vươn dài lướt trên thân thể của cô. Cả người cô là một tầng đỏ ửng. Thoạt nhìn cô như vậy khiến cho trong người hắn vẫn không thôi nóng bỏng, nhưng hắn định thần lại giễu cợt cô: “Sao? Nhanh quá nên vui vẻ đến mức đầu hoa mắt choáng có đúng không?”
Hắn đã chiếm đoạt cô, lại còn ở đó mà giễu cợt. Cô xoay người, không thèm nhìn hắn cười xấu xa.
Thấy bộ dạng khăng khăng của cô, Đường Hạo tiếng sát lại gần hơn nữa, ép bộ ngực trần lên tấm lưng trắng nõn của cô, giọng nói không đứng đắn từ phía sau truyền đến: “Ngưng! Làm sao em biết tôi định muốn em từ phía sau? Chúng ta thật đúng là tâm ý tương thông?”
Tiểu Ngưng xoay người, trân trối nhìn hắn: “Anh… Làm sao anh có thể? ..Trời ạ! Tôi không cần….Đừng…”
Đúng vậy! Trước kia, hắn sẽ liên tục muốn cô. Nhưng lần này có chút không giống, nhanh đến như vậy, hơn nữa hai người vừa rồi kích tình kịch liệt còn chưa đến năm phút. Chuyện này mà hắn cũng có thể làm được.
Đường Hạo vừa lòng khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô. Ha ha, có thể khiến cho người đàn bà của mình kinh ngạc với chính bản thân mình, điều này đối với đàn ông mà nói là chuyện rất đáng để tự hào.
“Ngưng! Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hoan ái. Em rất hiểu tôi đúng không? Em biết một lần thì không thể nào thỏa mãn tôi được!” Nói xong, hắn mỉm cười. Mười ngày qua không được hoan ái cùng cô, hắn đã muốn điên lên rồi. Một lần làm sao mà đủ thỏa mãn hắn.
Hắn ôm sát phần eo của cô, nghiêng người. Bỏ qua câu “Không cần lại đến nữa”, hắn tiến sâu vào trong cơ thể cô thêm một lần.
“Ưm,….” Tiểu Ngưng bị đau, cắn chặt môi. Cảm giác hiện tại vừa thống khổ nhưng cũng vừa kích động.
Tư thế này khiến cô càng phải vây chặt lấy hắn. Hắn hưng phấn, không thể khống chế nổi mà đỏ mặt lên, càng lúc càng bừa bãi rong ruổi trong cơ thể của cô.
Đau đớn dần dần biến thành một loại khoái hoạt sung sướng, đánh bật chút lý trí còn sót lại trong đầu cô. Miệng cô từ những tiếng ưm chuyển thành những tiếng rên yêu kiều.
Vẻ mặt cô ngượng ngùng, bàn tay vô lực dịch chuyển lên ngực, đánh vào cánh tay hắn: “Đừng… Đừng đụng vào tôi …”
“Không! Em không có quyền ngăn cản tôi! Trên người em, từng tấc da thịt đến mỗi sợi lông tơ đều thuộc về tôi!”
Hành động cuồng vọng của hắn làm Tiểu Ngưng vừa thấy giận nhưng cũng vừa thấy ngọt ngào: “Aizaaa… Đau quá… Bỏ ra….” Bàn tay nhỏ cố gắng đẩy bàn tay to lớn của hắn ra khỏi người.
Bất quá lúc này cô lại ngượng ngùng, đôi mắt mơ màng nhìn hắn. Bỗng nhiên, ánh mắt cô đổ dồn lên cánh tay hắn. Trên đó rõ ràng là có một dấu tròn đỏ.
Cảm xúc đang lên đến đỉnh thì đột nhiên nổ tung như bong bóng xà phòng. Toàn thân cô cứng đờ, lanh như băng.
Người đang dùng toàn lực tiến công kia cảm nhận được sự thay đổi của cô, không yên lòng dừng lại hỏi: “Ngưng! Em làm sao vậy?”
“Đường Hạo, anh đừng có đụng vào tôi…. Tôi chán ghét anh….” Giọng nói của hắn khiến ý thức của cô hồi phục lại, ác cảm trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy. Nước mắt lại tuôn rơi.
Nước mắt rơi làm cô hồi phục lại sự tỉnh táo, đẩy hắn ra, bước xuống giường định chạy đi.
“Chết tiệt! Em đang bỡn cợt tôi đấy phải không?” Đang trong lúc cao trào vậy mà cô lại muốn bỏ đi, hắn không nổi giận mới là lạ.
“Đi! Đi!” Cô nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận đến tận xương tủy, hét lên : “Anh thật ghê tởm! Chết đi! Tôi nói anh bẩn thỉu đó! Tôi không muốn anh chạm vào tôi! ”
Mắng hắn ghê tởm xong, cô vẫn chưa hết giận, chộp lấy chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường ném mạnh về phía hắn.
Hắn linh hoạt tránh né chiếc đồng hồ đánh tới, chẳng để ý đến bản thân lao ra tóm chặt lấy cô: “Muốn chạy trốn sao? Cô gái đáng chết này, sao em cứ nổi điên lên như vậy hả? Nói rõ ra xem nào!”
Cô hôm nay không giống như thường ngày, cứ thích đùa bỡn với tình kiên nhẫn của hắn, ngay tại thời khắc mấu chốt nhất.
“Buông tôi ra! Tôi không muốn ở cùng với loại người như anh! Ghê tởm!” Trên cánh tay hắn rõ ràng là dấu vết người phụ nữ khác lưu lại, đàn ông thì không thể nào cắn hắn như thế được. Hắn mấy ngày qua đều có phụ nữ khác bên mình, dấu vết kia chính là bằng chứng xác thực nhất. Nó giống như lưỡi dao đâm vào trái tim cô, đau đớn khiến nước mắt không khống chế nổi mà không ngừng yên lặng tuon rơi.
Nhìn cô khóc thương tâm như hoa lê trong mưa, một bộ dạng ủy khuất, Đường Hạo thật lâu mới nhíu chân mày lại, khó hiểu hỏi: “Ngưng, rốt cuộc thì tôi đã làm sai chuyện gì? Hết thảy nọi chuyện bây giờ không phải tốt lắm hay sao? Tại sao em lại khóc? Em nói đi!”
Hắn tự tay lau những giọt lệ trên gương mặt cô, ân cần dò hỏi.
“Bỏ ra! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra ngay! Thật ghê tởm” Cô gạt bàn tay của hắn ra, tự tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Cay nghiến chà lau cứ như thể khuôn mặt này không phải là của cô vậy.
Cô cứ một câu ghê tởm, lại một câu ghê tởm khiến cho Đường Hạo rốt cuộc cũng không thể không chế nổi tâm tình của mình nữa : “Được! Tôi bẩn! Tôi đáng ghê tởm! Nhưng tôi nhất định phải ở chung với em, để cả hai chúng ta cùng nhau dơ bẩn!”
Đem thân thể nhỏ bé của cô một lần nữa ném lên giường, thân thể cô nhỏ xinh nhấp nhô cao thấp trước mắt hắn.
Có lẽ bị hắn làm hù sợ, nước mắt Tiểu Ngưng lại càng rơi nhiều hơn. Đôi mắt ngập nước lớn tiếng lên án hắn: “Đường Hạo! Anh đúng là tên hỗn đản! Rõ ràng là còn cùng với cô gái khác, vì sao vẫn còn trở về trêu chọc tôi?” Cô cười khổ, nước mắt tuôn ra càng nhiều: “Anh rõ ràng là có hôn thê rồi, tại sao vẫn còn thích đi trêu ghẹo tôi? Tại sao không chịu tha cho tôi? Trong mắt anh,rốt cuộc thì tôi là cái gì ?”
Lớn tiếng nói xong, Tiểu Ngưng mới phát hiện trong lời nói của mình có chút hời dỗi và… có cả vị chua trong đó.
Thật giống như là đang ép hắn cho mình một danh phận!
Cô ngừng khóc, sắc mặt trắng bệch. Lắc đầu.
Không thể nào! Bây giờ, cô chỉ muốn một điều duy nhất là thoát khỏi hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.