Chương 212
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
Khi nhìn thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mịn màng
trắng như ngọc của cô, trái tim Đường Hạo giống như thắt lại: “Ngưng! Em làm sao vậy?” Cặp lông mày kiếm rậm rạp của hắn chau lại, bàn tay đưa
lên lau đi giọt nước mắt đang rơi của cô.
“Không có!” Cô bối rối, cố gắng cười khổ tiếp tục diễn: “Aizza! Người ta khóc vì thấy có lỗi với con đấy! Con giận đến mức không muốn đứng dậy rồi kia kìa!” Nói xong còn bổ sung thêm hành động, cô ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực hắn, che dấu đi toàn bộ cảm xúc.
Không khống chế được, cô lập tức ép mình phải ngừng khóc, không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Trong lòng cô ngàn vạn lần tự nhủ, bây giờ không được phép khóc.
Đường Hạo đắc ý, nhếch lông mi nhìn con trai của hắn đồng thởi ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng: “Phụ nữ ngốc này, cái gì mà có lỗi chứ? Nó bây giờ cũng đã sáu tuổi rồi, đâu còn là đứa trẻ hơi tí là khóc nhè nữa. Chỉ một thời gian nữa thôi, nó sẽ yêu mến một cô bé nào đó, lúc đấy chỉ sợ chẳng còn nhớ đến người mẹ như em!”
Bản thân hắn, lúc sáu tuổi đã bắt đầu để ý trêu ghẹo mấy cô bé đồng học ở trong vườn trẻ. Còn đến khi hắn mới mười ba hay mười bốn tuổi thì đã biết hẹn hò quan hệ rồi, cũng chẳng nhớ rõ lắm.
Ha ha, có lẽ con trai của hắn hiện tại cũng đã bắt đầu để ý một cô bé xinh xắn nào đó rồi cũng nên!
Tiểu Ngưng dùng đầu nặng như chùy đập vào lồng ngực hắn vài cái, đồng thời dùng dùng chân đạp lên bàn chân của hắn, đá một cước: “Đường Hạo, anh đừng có nói lung tung trước mặt con!”
Cô nâng cao gò má ửng hồng, nhướn cao đôi mi thanh tú nhìn hắn đầy cảnh cáo.
“Ha ha ha!” Đường Hạo dùng vẻ cười cợt che dấu đi sai lầm của mình, “Đúng là không nên nói lung tung với con trai!”
“Ba! Ba thật quá đáng!” Dương Dương giống như bị nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng. Nó nhanh tay chen vào giữa ba mẹ: “Nếu như hai người đã xem con như là đại kỳ đà cả mũi thì con sẽ không chen vào giữa ba mẹ nữa. Nhưng hai người phải hứa sớm sinh một em trai hoặc em gái, để bọn nó chơi cùng với con!”
“Được!” Thân là cha, Đường Hạo thoải mái nhận lời, không chút xấu hổ mà đảm bảo : “Được! Ba cùng mẹ của con sẽ cố gắng! Chúng ta sẽ sớm cho con có một đứa em trai hoặc em gái!”
“Đường Hạo! Anh….” Lần này, Tiểu Ngưng đá mạnh một cái lên bắp chân của hắn. Mặc kệ cha con bọn họ hí hửng nói chuyện với nhau, cô trở về phòng thay quần áo, không thèm để ý.
Trong khoảnh khắc, chỉ trong nháy mắt nước mắt của cô lại tuôn trào như bão tố. Thật xin lỗi Dương Dương! Mẹ không thể thỏa mãn tâm nguyện này của con rồi!
Dương Dương nháy mắt với ba nó, cười rộ: “Ba! Con yêu ba nhiều nhiều! Ba giỏi quá!”
“Ha ha ha, lúc này mới yêu ba sao? Không tức giận nữa à?” Đường Hạo vuốt cái mũi nhỏ bé của con trai mình. Lần trước khi nhìn thấy con nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng đã trở thành ác mộng đả kích hắn, cảnh cáo hắn không được làm gì có lỗi với cô.
Dương Dương mạnh mẽ gật đầu, ôm chầm lấy ba nó: “Ba có thể yêu mến mẹ, thật tốt quá! Chỉ cần ba đối xử với mẹ tốt thì con sẽ không bao giờ giận ba nữa!”
Đường Hạo hơi nhoẻn miệng cười nhưng cũng thở dài một hơi.
Không để ý đến sự phản đối của Đường Hạo, Tiểu Ngưng ở lại cùng con một buổi tối. Vỗ về ru con ngủ, Tiểu Ngưng nhè nhẹ vuốt lên những sợi tóc nhỏ trên cái trán nhẵn mịn của con. Dưới ánh đèn ngủ màu càng mờ ảo, cô cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt của con, khắc sâu vào tâm trí.
Sáng sớm, sau khi ăn dấm chua cả một đêm, Đường Hạo đem cậu con trai của mình còn chưa kịp ăn sáng, ném lên chiếc xe thể thao đắt tiền của mình và đưa đến trường.
Tiểu Ngưng chạy vội ra ngoài cửa phòng, vẫy tay nhìn con trai dần xa mình, nghẹn ngào nói: “Tạm biệt!”
****************************
“Những gì mà cô cần đây! Mời cô mau mau giúp tôi!” Tiểu Ngưng đưa chứng minh thư giao cho Tiền Lỵ Nhi.
Tiền Lỵ Nhi nắm lấy chiếc thẻ, nhưng không buông tay Tiểu Ngưng ra, nói: “Như vậy, ít nhất tôi cũng tôn trọng cô! Tin tưởng tôi, chờ sau này Dương Dương lớn lên, cô sẽ biết chuyện cô đang làm ngày hôm nay đúng đắn biết bao nhiêu. Và con cô cũng sẽ không cảm thấy mất mặt vì cô…..!”
“Xin cô hãy làm nhanh giùm tôi có được không? Chứng minh thư này không thể ở trong tay cô quá lâu được, anh ấy sẽ nghi ngờ! Tôi không muốn gây nhiều phiền phức cho cô!” Cô không muốn nghe thêm những lời châm chọc này của cô ta nữa. Mỗi lần cô gái này nói ra những điều đó đều làm cô đau lòng, khó chịu.
Tiền Lỵ Nhi cố nhịn xuống cơn giận, nhịn xuống không tát cho Tiểu Ngưng một cái. Cô ta cố gắng kiềm chế xúc động, nâng cao cọng kính râm trên sống mũi, nói: “Tốt! Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình! Chờ xem tôi sẽ giúp cô nhanh chóng rời khỏi anh ấy!”
“Cám ơn cô!” Tiểu Ngưng ngẩng đầu, chuẩn bị bước xuống xe rời đi: “Tôi đi đây!”
“Ừ!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt tay lái, mắt kính râm màu đen che dấu sự hung ác trong mắt cô ta.
Xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn Lục Giai Ngưng dần dần đi xa, Tiền Lỵ Nhi nặng nề tựa lưng lên ghế, “Người đàn bà chết tiệt! Tôi có điểm gì không bằng cô? Vì cái gì người anh ấy lại thích cô mà không phải là tôi? Lục Giai Ngưng, bây giờ vẫn chưa phả lúc, hãy đợi đấy! Tôi nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu, toàn bộ giận dữ bao lâu nay trong lòng tôi, nhất định phải trút lên hết người cô!”
Hôm nay không giống như thường ngày, Lục Giai Ngưng sau khi tan học không về thẳng biệt thự mà kêu tài xế đưa cô đến trụ sở của tập đoàn Đường thị. Cô đột nhiên thấy rất nhớ hắn, muốn được gặp hắn.
“Tiểu thư, thật xin lỗi! Cô không có hẹn trước nên không thể vào gặp tổng tài chúng tôi được!”
“Tôi là bạn của tổng tài, anh ấy nhất định sẽ chịu gặp tôi!”- Lục Giai Ngưng nhìn cô thư kí tổng tài, cam đoan nói.
“Thật xin lỗi! Tổng tài chúng tôi đã cố ý ra chỉ thị không tiếp bất kì ai không hẹn trước, đặc biệt là phụ nữ!” Cô thư kí lặp lại nguyên những gì tổng tài đã nói.
Lúc trước scandal giữa tổng tài và nữ minh tinh Kỳ Kỳ xôn xao một thời, cho nên lúc Kỳ Kỳ tiểu thư đến đây nói muốn gặp tổng tài thì cô đã liền ngay lập tức cho Kỳ Kỳ tiểu thư kia lên lầu. Kết quả, cô thiếu chút nữa là bị đuổi việc, cho nên không thể chủ quan, việc quan trọng nhất vẫn là bảo trụ công việc hiện tại.
Một lần giáo huấn đủ để cô không dám chủ quan tái phạm sai lầm lần thứ hai.
“A…”
Tiểu Ngưng trơ mắt nhìn thang máy, thất vọng nói: “Xin lỗi đã quấy rầy!” Sau khi nói xong, cô xoay người định bước ra khỏi văn phòng đại sảnh.
Cô vừa quay đầu thì đập ngay vào mắt cô chính là một thân hình mặc áo váy kiểu châu Âu quý phá i- Đường phu nhân.
Lấy xuống chiếc kính mát, Hàn Tú cũng không thể bỏ qua cô gái trẻ Lục Giai Ngưng này, mẹ đẻ của cháu trai bà. Dừng bước, đôi môi đỏ mận của bà khẽ nói: “Sao cô còn dám đến đây?”
Vừa mới mở miệng thì đã là giọng nói đầy chất vấn, hơn nữa còn mang theo cả sự nén giận tích tụ.
Tiểu Ngưng vô thức lui về phía sau vài bước, khó xử cúi đầu: “Cháu….Cháu…có chuyện muốn tìm anh ấy!” Đối mặt với người phụ nữ cao quý như Đường phu nhân, Tiểu Ngưng không khỏi sợ hãi, chống đỡ không nổi.
Hàn Tú đánh giá cô từ trên xuống dưới vài giây sau đó mới lạnh lùng phát ra tiếng nói: “Lục tiểu thư, cô đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Không có!” Cô bối rối, cố gắng cười khổ tiếp tục diễn: “Aizza! Người ta khóc vì thấy có lỗi với con đấy! Con giận đến mức không muốn đứng dậy rồi kia kìa!” Nói xong còn bổ sung thêm hành động, cô ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực hắn, che dấu đi toàn bộ cảm xúc.
Không khống chế được, cô lập tức ép mình phải ngừng khóc, không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Trong lòng cô ngàn vạn lần tự nhủ, bây giờ không được phép khóc.
Đường Hạo đắc ý, nhếch lông mi nhìn con trai của hắn đồng thởi ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng: “Phụ nữ ngốc này, cái gì mà có lỗi chứ? Nó bây giờ cũng đã sáu tuổi rồi, đâu còn là đứa trẻ hơi tí là khóc nhè nữa. Chỉ một thời gian nữa thôi, nó sẽ yêu mến một cô bé nào đó, lúc đấy chỉ sợ chẳng còn nhớ đến người mẹ như em!”
Bản thân hắn, lúc sáu tuổi đã bắt đầu để ý trêu ghẹo mấy cô bé đồng học ở trong vườn trẻ. Còn đến khi hắn mới mười ba hay mười bốn tuổi thì đã biết hẹn hò quan hệ rồi, cũng chẳng nhớ rõ lắm.
Ha ha, có lẽ con trai của hắn hiện tại cũng đã bắt đầu để ý một cô bé xinh xắn nào đó rồi cũng nên!
Tiểu Ngưng dùng đầu nặng như chùy đập vào lồng ngực hắn vài cái, đồng thời dùng dùng chân đạp lên bàn chân của hắn, đá một cước: “Đường Hạo, anh đừng có nói lung tung trước mặt con!”
Cô nâng cao gò má ửng hồng, nhướn cao đôi mi thanh tú nhìn hắn đầy cảnh cáo.
“Ha ha ha!” Đường Hạo dùng vẻ cười cợt che dấu đi sai lầm của mình, “Đúng là không nên nói lung tung với con trai!”
“Ba! Ba thật quá đáng!” Dương Dương giống như bị nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng. Nó nhanh tay chen vào giữa ba mẹ: “Nếu như hai người đã xem con như là đại kỳ đà cả mũi thì con sẽ không chen vào giữa ba mẹ nữa. Nhưng hai người phải hứa sớm sinh một em trai hoặc em gái, để bọn nó chơi cùng với con!”
“Được!” Thân là cha, Đường Hạo thoải mái nhận lời, không chút xấu hổ mà đảm bảo : “Được! Ba cùng mẹ của con sẽ cố gắng! Chúng ta sẽ sớm cho con có một đứa em trai hoặc em gái!”
“Đường Hạo! Anh….” Lần này, Tiểu Ngưng đá mạnh một cái lên bắp chân của hắn. Mặc kệ cha con bọn họ hí hửng nói chuyện với nhau, cô trở về phòng thay quần áo, không thèm để ý.
Trong khoảnh khắc, chỉ trong nháy mắt nước mắt của cô lại tuôn trào như bão tố. Thật xin lỗi Dương Dương! Mẹ không thể thỏa mãn tâm nguyện này của con rồi!
Dương Dương nháy mắt với ba nó, cười rộ: “Ba! Con yêu ba nhiều nhiều! Ba giỏi quá!”
“Ha ha ha, lúc này mới yêu ba sao? Không tức giận nữa à?” Đường Hạo vuốt cái mũi nhỏ bé của con trai mình. Lần trước khi nhìn thấy con nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng đã trở thành ác mộng đả kích hắn, cảnh cáo hắn không được làm gì có lỗi với cô.
Dương Dương mạnh mẽ gật đầu, ôm chầm lấy ba nó: “Ba có thể yêu mến mẹ, thật tốt quá! Chỉ cần ba đối xử với mẹ tốt thì con sẽ không bao giờ giận ba nữa!”
Đường Hạo hơi nhoẻn miệng cười nhưng cũng thở dài một hơi.
Không để ý đến sự phản đối của Đường Hạo, Tiểu Ngưng ở lại cùng con một buổi tối. Vỗ về ru con ngủ, Tiểu Ngưng nhè nhẹ vuốt lên những sợi tóc nhỏ trên cái trán nhẵn mịn của con. Dưới ánh đèn ngủ màu càng mờ ảo, cô cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt của con, khắc sâu vào tâm trí.
Sáng sớm, sau khi ăn dấm chua cả một đêm, Đường Hạo đem cậu con trai của mình còn chưa kịp ăn sáng, ném lên chiếc xe thể thao đắt tiền của mình và đưa đến trường.
Tiểu Ngưng chạy vội ra ngoài cửa phòng, vẫy tay nhìn con trai dần xa mình, nghẹn ngào nói: “Tạm biệt!”
****************************
“Những gì mà cô cần đây! Mời cô mau mau giúp tôi!” Tiểu Ngưng đưa chứng minh thư giao cho Tiền Lỵ Nhi.
Tiền Lỵ Nhi nắm lấy chiếc thẻ, nhưng không buông tay Tiểu Ngưng ra, nói: “Như vậy, ít nhất tôi cũng tôn trọng cô! Tin tưởng tôi, chờ sau này Dương Dương lớn lên, cô sẽ biết chuyện cô đang làm ngày hôm nay đúng đắn biết bao nhiêu. Và con cô cũng sẽ không cảm thấy mất mặt vì cô…..!”
“Xin cô hãy làm nhanh giùm tôi có được không? Chứng minh thư này không thể ở trong tay cô quá lâu được, anh ấy sẽ nghi ngờ! Tôi không muốn gây nhiều phiền phức cho cô!” Cô không muốn nghe thêm những lời châm chọc này của cô ta nữa. Mỗi lần cô gái này nói ra những điều đó đều làm cô đau lòng, khó chịu.
Tiền Lỵ Nhi cố nhịn xuống cơn giận, nhịn xuống không tát cho Tiểu Ngưng một cái. Cô ta cố gắng kiềm chế xúc động, nâng cao cọng kính râm trên sống mũi, nói: “Tốt! Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình! Chờ xem tôi sẽ giúp cô nhanh chóng rời khỏi anh ấy!”
“Cám ơn cô!” Tiểu Ngưng ngẩng đầu, chuẩn bị bước xuống xe rời đi: “Tôi đi đây!”
“Ừ!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt tay lái, mắt kính râm màu đen che dấu sự hung ác trong mắt cô ta.
Xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn Lục Giai Ngưng dần dần đi xa, Tiền Lỵ Nhi nặng nề tựa lưng lên ghế, “Người đàn bà chết tiệt! Tôi có điểm gì không bằng cô? Vì cái gì người anh ấy lại thích cô mà không phải là tôi? Lục Giai Ngưng, bây giờ vẫn chưa phả lúc, hãy đợi đấy! Tôi nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu, toàn bộ giận dữ bao lâu nay trong lòng tôi, nhất định phải trút lên hết người cô!”
Hôm nay không giống như thường ngày, Lục Giai Ngưng sau khi tan học không về thẳng biệt thự mà kêu tài xế đưa cô đến trụ sở của tập đoàn Đường thị. Cô đột nhiên thấy rất nhớ hắn, muốn được gặp hắn.
“Tiểu thư, thật xin lỗi! Cô không có hẹn trước nên không thể vào gặp tổng tài chúng tôi được!”
“Tôi là bạn của tổng tài, anh ấy nhất định sẽ chịu gặp tôi!”- Lục Giai Ngưng nhìn cô thư kí tổng tài, cam đoan nói.
“Thật xin lỗi! Tổng tài chúng tôi đã cố ý ra chỉ thị không tiếp bất kì ai không hẹn trước, đặc biệt là phụ nữ!” Cô thư kí lặp lại nguyên những gì tổng tài đã nói.
Lúc trước scandal giữa tổng tài và nữ minh tinh Kỳ Kỳ xôn xao một thời, cho nên lúc Kỳ Kỳ tiểu thư đến đây nói muốn gặp tổng tài thì cô đã liền ngay lập tức cho Kỳ Kỳ tiểu thư kia lên lầu. Kết quả, cô thiếu chút nữa là bị đuổi việc, cho nên không thể chủ quan, việc quan trọng nhất vẫn là bảo trụ công việc hiện tại.
Một lần giáo huấn đủ để cô không dám chủ quan tái phạm sai lầm lần thứ hai.
“A…”
Tiểu Ngưng trơ mắt nhìn thang máy, thất vọng nói: “Xin lỗi đã quấy rầy!” Sau khi nói xong, cô xoay người định bước ra khỏi văn phòng đại sảnh.
Cô vừa quay đầu thì đập ngay vào mắt cô chính là một thân hình mặc áo váy kiểu châu Âu quý phá i- Đường phu nhân.
Lấy xuống chiếc kính mát, Hàn Tú cũng không thể bỏ qua cô gái trẻ Lục Giai Ngưng này, mẹ đẻ của cháu trai bà. Dừng bước, đôi môi đỏ mận của bà khẽ nói: “Sao cô còn dám đến đây?”
Vừa mới mở miệng thì đã là giọng nói đầy chất vấn, hơn nữa còn mang theo cả sự nén giận tích tụ.
Tiểu Ngưng vô thức lui về phía sau vài bước, khó xử cúi đầu: “Cháu….Cháu…có chuyện muốn tìm anh ấy!” Đối mặt với người phụ nữ cao quý như Đường phu nhân, Tiểu Ngưng không khỏi sợ hãi, chống đỡ không nổi.
Hàn Tú đánh giá cô từ trên xuống dưới vài giây sau đó mới lạnh lùng phát ra tiếng nói: “Lục tiểu thư, cô đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.