Chương 238
Cơ Thủy Linh
14/08/2013
Edit: Meimoko
Beta: Kunnie
———————
Tiểu Ngưng cảm giác dưới chân không ổn, thân thể bản năng hướng về phía, tay buông cái kéo ra:“Aaaaa!”
Chỉ nghe thấy ‘ầm’ nói một tiếng, cây kéo to bằng sắt nặng nề đang xuống mặt đất.
“A. . . . . .” Tiếp theo là tiếng gào thống khổ của Tiền Lỵ Nhi. Cây kéo to kia xẹt qua trán của cô ta, nện xuống một cái.
Lúc này, Tiểu Ngưng ôm lấy cô ta, từ trên ghế ngã xuống. Rẹt…..Vải vóc đắt tiền nắm trong tay theo đó mà bị kéo rách một đường dài. Cả đầu vai lẫn một mảnh lớn da thịt trước ngực của Tiền Lỵ Nhi phơi ra hoàn toàn. Cộng thêm cả vết thương trên trán khiến cho cô ta thê thảm không thể tả.
Lúc cả người đã ổn định lại, Tiểu Ngưng mới vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Tiền Lỵ Nhi sờ cái trán đang bắt đầu đau, lại cúi đầu nhìn cả người của mình. “Aaa! Lục Giai Ngưng, Cô….. người phụ nữ nhẫn tâm này lại muốn hãm hại tôi!”
“Không phải, tôi không có!” Tiểu Ngưng lắc đầu thật mạnh chối bỏ, những chuyện này không liên quan đến cô.
Tiền Lỵ Nhi một tay lôi kéo quần áo, một tay chỉ vào Tiểu Ngưng. “Là cô! Là cô cố ý hại tôi!Tôi bị thương rồi, cô nhẫn tâm cầm kéo hại tôi bị thương!”
“Tôi không có! Vừa mới rõ ràng là cô đạp ghế của tôi, muốn làm cho tôi bị ngã rơi, mới không cẩn thận hại đến chính bản thân cô!” Tiểu Ngưng theo bản năng cố gắng nói. Chắc chắn không sai, cô có thể cảm giác được vừa rồi cô ta dùng sức đạp mạnh ghế của mình.
Vú em của Tiền Lỵ Nhi rất nhanh tiến lên, giúp cô ta kéo lại quần áo.
“Cô còn muốn cãi ư? Rõ ràng là cô hại tôi, mà còn ở đó nói tôi đạp ghế của cô. Lục Giai Ngưng, chờ xem tôi xử lý cô thế nào!” Tiền Lỵ Nhi tức giận hô lớn: “Vú, giúp tôi xử lý cô ta, nhanh lên!”
“Dạ, tiểu thư đừng nên tức giận!” Mụ vú em quay đầu, vẻ mặt hung ác nói: “Lục Giai Ngưng, xem tao xử lý mày thế nào đây….”
Lục Giai Ngưng rất nhanh nhặt cái kéo sắt lớn trên mặt đất lên, loay hoay, kéo ra kéo vào. Lập tức cây kéo phát ra tiếng ‘răng rắc, răng rắc’, cô nói : “Bà không được qua đây, nếu tôi có làm bị thương bà thì đừng có trách!” Tiểu Ngưng đề phòng nhìn bọn họ. Lúc này, cô nhất định không thể để cho bọn họ khi dễ, nếu không cô chính là kẻ ngu ngốc nhất.
Mụ vú em nhìn cây kéo trong tay Tiểu Ngưng, sợ hãi lui về sau, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình. “Tiểu thư, tôi thấy hay là chờ Đường thiếu gia trở về rồi xử trí cô ta! Đường thiếu gia nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này đâu!”
Tiền Lỵ Nhi nghĩ một lúc, sau đó gật đầu. “Được! Vậy thì chờ Đường Hạo về rồi nói. Nhìn thấy bộ dạng cô ta làm tôi bị thương thế này, Đường Hạo nhất định sẽ không quấn lấy cô ta nữa !”
“Tốt! Tốt nhất làm cho hắn ta đuổi tôi đi! Nếu không từ nay về sau, tôi nhất định còn có thể làm cô bị thương nữa đấy!” Tiểu Ngưng không sợ hãi chút nào nói to rồi quay đầu đi. Thực có thể đuổi cô đi, cô vui còn không kịp!
“Được! Cô cứ chờ đấy mà xem!” Tiền Lỵ Nhi cầm chặt quần áo bị rách, khập khiễng đi trở về phòng ở của chính mình.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Tiểu Ngưng nhịn không được lộ ra một nụ cười. Cô đã nói rồi, làm nhiều chuyện xấu, nhất định sẽ bị báo ứng. Tiền Lỵ Nhi muốn hãm hại cô, không những không thực hiện được mà còn ngược lại làm hại chính bản thân cô ta.
Tiểu Ngưng một tay cầm kéo, một tay cầm theo ghế, mang theo một nụ cười yếu ớt đi trở về đến gian phòng ở của người làm.
…………………….
Trở về đến phòng, Tiền Lỵ Nhi tức giận nói lớn: “Vì sao con đàn bà kia không ngã từ trên ghế xuống? Đáng chết! Đầu của tôi lại còn bị thương như thế này! Áo cũng bị con ngốc đó xe hỏng một mảng!” Tiền Lỵ Nhi trong lòng không ngừng gào thét. Đáng chết! Cô đạp ghế muốn cô ta ngã xuống, có như vậy mới làm sẩy đứa bé trong bụng kia.
Mụ vú em giữ im lặng nhìn tiểu thư. Có đôi khi nói đúng lại thành sai nhiều, bà vẫn nên yên lặng thì hơn.
Nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại, Tiền Lỵ Nhi càng thêm tức giận hô: “Vú, vú có nghe được tôi nói chuyện không đấy, hả? Chẳng lẽ lỗ tai bà bây giờ không dùng được nữa?”
“A, không có! Tiểu thư, tôi thấy cô không cần phải quá lo lắng mới đúng! Nhất thời cũng chưa cần phải nóng lòng đi giải quyết đến con của cô ta!” Mụ vú em nhanh nhảu đáp.”Tôi nghĩ người phụ nữ kia giờ còn không biết bản thân mình mang thai!”
“Hả?Vì sao lại nói như vậy?” Tiền Lỵ Nhi nheo mắt lại hỏi.
“Cô nghĩ thử xem, nếu như cô ta thật sự mang bầu, chẳng phải đã sớm đi nói với Đường thiếu gia hay sao? Như vậy ít nhất cũng sẽ không phải làm người hầu nữa, có phải không? Mà vừa rồi cô ta đứng ở trên ghế một chút đề phòng cũng không có! Nếu biết mình mang thai nhất định sẽ phải rất cẩn thận mới đúng!” Mụ vú em giảng giải phân tích rõ ràng.
Tiền Lỵ Nhi cẩn thận suy ngẫm từng lời vú em nói. Quả nhiên, vú em nói không có sai.
Nhưng mà chuyện này……
“Vú, vú nói cái gì? Vú càng nói tôi lại càng thấy hồ đồ! Con đàn bà kia mang thai thế nào mà tôi lại không biết?” Tiền Lỵ Nhi hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
Mụ vú em lập tức biết mình đã nói sai, vội vàng lắc đầu: “Dạ! Dạ, tôi nói sai rồi! Người phụ nữ đê tiện kia không có mang thai!”
“Ừ! Vú, từ nay nói chuyện phải cẩn thận, bằng không lại có những hiểu lầm không hay!”
“Dạ… Đúng…!”
………………
Đường Hạo vừa lái xe, vừa nghĩ đến những lời mà cha hắn vừa nói lúc trước, vẻ mặt hắn lạnh lùng như băng. Những câu hỏi khiến hắn á khẩu, không trả lời được.
“Miệng cậu lúc nào cũng nói yêu Lục Giai Ngưng, vì con bé đó không tiếc cùng cha mẹ đối nghịch. Vậy thì tôi hỏi cậu, người ta có yêu cậu không?”Đường Lập Huân dùng hết sức hít một hơi thuốc bên miệng, vẻ mặt châm chọc.
Đường Hạo bị câu hỏi này làm cho sững người, rít lên hai chữ từ giữa hai hàm răng: “Đúng vậy!”
“Yêu cậu khi nào? Khi mắt cậu sáng lại à? Cô ta đã nói yêu cậu hay sao?”
Đường Hạo giữ im lặng nhìn cha mình.
“Chính bản thân cậu không trả lời được đúng không? Người ta căn bản chưa từng nói yêu cậu, cái này bất quá cũng chỉ là do cậu tự biên tự diễn, cho là như vậy!”Nhìn bộ dạng lo lắng đang dâng lên của con trai, nụ cười bên miệng của Đường Lập Huân càng lúc càng tươi.
“Không phải!”
“Ha ha, câu trả lời yếu ớt quá! Đường Hạo, tôi nói cho cậu biết, cô gái này không hề yêu cậu! Nếu như cô ta yêu cậu thì năm đó đã không cầm chi phiều mà rời đi!”Đường Lập Huân đem chuyện năm đó nói ra. Đây cũng là lần đầu tiên ông nhắc đến những chuyện trong năm đó.
“Ba….” Đường Hạo cố gắng tìm ra lý do để phản bác lại lời của cha mình, “Nếu cô ấy thật sự không yêu con thì đã không sinh con cho con, không phải sao?”
“Thế vì sao khi sinh con, cô ta lại không đến gặp cậu? Nếu như thật yêu cậu thì chắc chắn phải đến tìm cậu mới đúng!’’ Đường Lập Huân còn bổ sung thêm lý do: “Năm đó, cậu cũng chưa có kết hôn, cô ta vì sao không tìm đến cậu, nói là hai người đã có con rồi!”
“Có lẽ… Có lẽ là…..”
“Nói cho cậu hay, lúc đó cô ta chán ghét cậu, vì cậu là một người mù! Có lẽ cô ta sinh hạ đứa trẻ chỉ vì yêu mến trẻ con mà thôi!”Đường Lập Huân nheo con mắt lại nói, “Hơn nữa, tôi nghe nói cô ta không ít lần tránh né cậu, đúng không?”
Beta: Kunnie
———————
Tiểu Ngưng cảm giác dưới chân không ổn, thân thể bản năng hướng về phía, tay buông cái kéo ra:“Aaaaa!”
Chỉ nghe thấy ‘ầm’ nói một tiếng, cây kéo to bằng sắt nặng nề đang xuống mặt đất.
“A. . . . . .” Tiếp theo là tiếng gào thống khổ của Tiền Lỵ Nhi. Cây kéo to kia xẹt qua trán của cô ta, nện xuống một cái.
Lúc này, Tiểu Ngưng ôm lấy cô ta, từ trên ghế ngã xuống. Rẹt…..Vải vóc đắt tiền nắm trong tay theo đó mà bị kéo rách một đường dài. Cả đầu vai lẫn một mảnh lớn da thịt trước ngực của Tiền Lỵ Nhi phơi ra hoàn toàn. Cộng thêm cả vết thương trên trán khiến cho cô ta thê thảm không thể tả.
Lúc cả người đã ổn định lại, Tiểu Ngưng mới vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Tiền Lỵ Nhi sờ cái trán đang bắt đầu đau, lại cúi đầu nhìn cả người của mình. “Aaa! Lục Giai Ngưng, Cô….. người phụ nữ nhẫn tâm này lại muốn hãm hại tôi!”
“Không phải, tôi không có!” Tiểu Ngưng lắc đầu thật mạnh chối bỏ, những chuyện này không liên quan đến cô.
Tiền Lỵ Nhi một tay lôi kéo quần áo, một tay chỉ vào Tiểu Ngưng. “Là cô! Là cô cố ý hại tôi!Tôi bị thương rồi, cô nhẫn tâm cầm kéo hại tôi bị thương!”
“Tôi không có! Vừa mới rõ ràng là cô đạp ghế của tôi, muốn làm cho tôi bị ngã rơi, mới không cẩn thận hại đến chính bản thân cô!” Tiểu Ngưng theo bản năng cố gắng nói. Chắc chắn không sai, cô có thể cảm giác được vừa rồi cô ta dùng sức đạp mạnh ghế của mình.
Vú em của Tiền Lỵ Nhi rất nhanh tiến lên, giúp cô ta kéo lại quần áo.
“Cô còn muốn cãi ư? Rõ ràng là cô hại tôi, mà còn ở đó nói tôi đạp ghế của cô. Lục Giai Ngưng, chờ xem tôi xử lý cô thế nào!” Tiền Lỵ Nhi tức giận hô lớn: “Vú, giúp tôi xử lý cô ta, nhanh lên!”
“Dạ, tiểu thư đừng nên tức giận!” Mụ vú em quay đầu, vẻ mặt hung ác nói: “Lục Giai Ngưng, xem tao xử lý mày thế nào đây….”
Lục Giai Ngưng rất nhanh nhặt cái kéo sắt lớn trên mặt đất lên, loay hoay, kéo ra kéo vào. Lập tức cây kéo phát ra tiếng ‘răng rắc, răng rắc’, cô nói : “Bà không được qua đây, nếu tôi có làm bị thương bà thì đừng có trách!” Tiểu Ngưng đề phòng nhìn bọn họ. Lúc này, cô nhất định không thể để cho bọn họ khi dễ, nếu không cô chính là kẻ ngu ngốc nhất.
Mụ vú em nhìn cây kéo trong tay Tiểu Ngưng, sợ hãi lui về sau, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình. “Tiểu thư, tôi thấy hay là chờ Đường thiếu gia trở về rồi xử trí cô ta! Đường thiếu gia nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này đâu!”
Tiền Lỵ Nhi nghĩ một lúc, sau đó gật đầu. “Được! Vậy thì chờ Đường Hạo về rồi nói. Nhìn thấy bộ dạng cô ta làm tôi bị thương thế này, Đường Hạo nhất định sẽ không quấn lấy cô ta nữa !”
“Tốt! Tốt nhất làm cho hắn ta đuổi tôi đi! Nếu không từ nay về sau, tôi nhất định còn có thể làm cô bị thương nữa đấy!” Tiểu Ngưng không sợ hãi chút nào nói to rồi quay đầu đi. Thực có thể đuổi cô đi, cô vui còn không kịp!
“Được! Cô cứ chờ đấy mà xem!” Tiền Lỵ Nhi cầm chặt quần áo bị rách, khập khiễng đi trở về phòng ở của chính mình.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Tiểu Ngưng nhịn không được lộ ra một nụ cười. Cô đã nói rồi, làm nhiều chuyện xấu, nhất định sẽ bị báo ứng. Tiền Lỵ Nhi muốn hãm hại cô, không những không thực hiện được mà còn ngược lại làm hại chính bản thân cô ta.
Tiểu Ngưng một tay cầm kéo, một tay cầm theo ghế, mang theo một nụ cười yếu ớt đi trở về đến gian phòng ở của người làm.
…………………….
Trở về đến phòng, Tiền Lỵ Nhi tức giận nói lớn: “Vì sao con đàn bà kia không ngã từ trên ghế xuống? Đáng chết! Đầu của tôi lại còn bị thương như thế này! Áo cũng bị con ngốc đó xe hỏng một mảng!” Tiền Lỵ Nhi trong lòng không ngừng gào thét. Đáng chết! Cô đạp ghế muốn cô ta ngã xuống, có như vậy mới làm sẩy đứa bé trong bụng kia.
Mụ vú em giữ im lặng nhìn tiểu thư. Có đôi khi nói đúng lại thành sai nhiều, bà vẫn nên yên lặng thì hơn.
Nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại, Tiền Lỵ Nhi càng thêm tức giận hô: “Vú, vú có nghe được tôi nói chuyện không đấy, hả? Chẳng lẽ lỗ tai bà bây giờ không dùng được nữa?”
“A, không có! Tiểu thư, tôi thấy cô không cần phải quá lo lắng mới đúng! Nhất thời cũng chưa cần phải nóng lòng đi giải quyết đến con của cô ta!” Mụ vú em nhanh nhảu đáp.”Tôi nghĩ người phụ nữ kia giờ còn không biết bản thân mình mang thai!”
“Hả?Vì sao lại nói như vậy?” Tiền Lỵ Nhi nheo mắt lại hỏi.
“Cô nghĩ thử xem, nếu như cô ta thật sự mang bầu, chẳng phải đã sớm đi nói với Đường thiếu gia hay sao? Như vậy ít nhất cũng sẽ không phải làm người hầu nữa, có phải không? Mà vừa rồi cô ta đứng ở trên ghế một chút đề phòng cũng không có! Nếu biết mình mang thai nhất định sẽ phải rất cẩn thận mới đúng!” Mụ vú em giảng giải phân tích rõ ràng.
Tiền Lỵ Nhi cẩn thận suy ngẫm từng lời vú em nói. Quả nhiên, vú em nói không có sai.
Nhưng mà chuyện này……
“Vú, vú nói cái gì? Vú càng nói tôi lại càng thấy hồ đồ! Con đàn bà kia mang thai thế nào mà tôi lại không biết?” Tiền Lỵ Nhi hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
Mụ vú em lập tức biết mình đã nói sai, vội vàng lắc đầu: “Dạ! Dạ, tôi nói sai rồi! Người phụ nữ đê tiện kia không có mang thai!”
“Ừ! Vú, từ nay nói chuyện phải cẩn thận, bằng không lại có những hiểu lầm không hay!”
“Dạ… Đúng…!”
………………
Đường Hạo vừa lái xe, vừa nghĩ đến những lời mà cha hắn vừa nói lúc trước, vẻ mặt hắn lạnh lùng như băng. Những câu hỏi khiến hắn á khẩu, không trả lời được.
“Miệng cậu lúc nào cũng nói yêu Lục Giai Ngưng, vì con bé đó không tiếc cùng cha mẹ đối nghịch. Vậy thì tôi hỏi cậu, người ta có yêu cậu không?”Đường Lập Huân dùng hết sức hít một hơi thuốc bên miệng, vẻ mặt châm chọc.
Đường Hạo bị câu hỏi này làm cho sững người, rít lên hai chữ từ giữa hai hàm răng: “Đúng vậy!”
“Yêu cậu khi nào? Khi mắt cậu sáng lại à? Cô ta đã nói yêu cậu hay sao?”
Đường Hạo giữ im lặng nhìn cha mình.
“Chính bản thân cậu không trả lời được đúng không? Người ta căn bản chưa từng nói yêu cậu, cái này bất quá cũng chỉ là do cậu tự biên tự diễn, cho là như vậy!”Nhìn bộ dạng lo lắng đang dâng lên của con trai, nụ cười bên miệng của Đường Lập Huân càng lúc càng tươi.
“Không phải!”
“Ha ha, câu trả lời yếu ớt quá! Đường Hạo, tôi nói cho cậu biết, cô gái này không hề yêu cậu! Nếu như cô ta yêu cậu thì năm đó đã không cầm chi phiều mà rời đi!”Đường Lập Huân đem chuyện năm đó nói ra. Đây cũng là lần đầu tiên ông nhắc đến những chuyện trong năm đó.
“Ba….” Đường Hạo cố gắng tìm ra lý do để phản bác lại lời của cha mình, “Nếu cô ấy thật sự không yêu con thì đã không sinh con cho con, không phải sao?”
“Thế vì sao khi sinh con, cô ta lại không đến gặp cậu? Nếu như thật yêu cậu thì chắc chắn phải đến tìm cậu mới đúng!’’ Đường Lập Huân còn bổ sung thêm lý do: “Năm đó, cậu cũng chưa có kết hôn, cô ta vì sao không tìm đến cậu, nói là hai người đã có con rồi!”
“Có lẽ… Có lẽ là…..”
“Nói cho cậu hay, lúc đó cô ta chán ghét cậu, vì cậu là một người mù! Có lẽ cô ta sinh hạ đứa trẻ chỉ vì yêu mến trẻ con mà thôi!”Đường Lập Huân nheo con mắt lại nói, “Hơn nữa, tôi nghe nói cô ta không ít lần tránh né cậu, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.