Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 240

Cơ Thủy Linh

14/08/2013

Edit: Meimoko

Beta: Kunnie

————-

“Đúng vậy!” Đắm chìm trong đau khổ, Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, đối với một người không thương mình, cô còn có thể nói cái gì? Thôi, cô cái gì cũng không nên nghĩ nữa thì hơn.

Có một số việc cô tình nguyện vĩnh viễn chôn vùi trong lòng, cũng sẽ không nói cho hắn biết. Chi phiếu, hắn lại hỏi cô vì sao cầm chi phiếu rời đi ư? Hắn chẳng lẽ không nghĩ tới năm đó, cô đã lấy tất cả để đem về một chú chó con để lại bên hắn hay sao?

Đường Hạo nở nụ cười, cười đến rộng mở trong sáng, cười đến so với lãnh khốc càng thêm đáng sợ. “Tôi đây đã hiểu! Người trong lòng em, người em yêu, hẳn là ba của Nhị Nhị ?”

“Đúng vậy, tôi yêu ba của Nhị Nhị!” Tiểu Ngưng mặt mũi tràn đầy nước mắt thừa nhận.

Đường Hạo hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt cằm. “Tốt! Rất tốt, Lục Giai Ngưng, tôi đây sẽ trả tự do cho em! Chờ tôi kết hôn xong, từ nay về sau em có thể rời đi! Tôi sẽ giúp em đi Mĩ, đi tìm người em yêu!”

“Thật sự ? Anh thật sự sẽ bỏ qua cho tôi ư? Sẽ không để cho Tiền Lỵ Nhi khi dễ Dương Dương của tôi chứ?” Tiểu Ngưng lau nước mắt nhìn hắn.

Nói để chứng thực lời của cô, nhìn vẻ mặt chờ mong, vẻ mặt khát vọng,

thật sự cô đã khiến hắn bị đùa cợt một phen. Thì ra là vì vây, hắn vẫn muốn lấy người phụ nữ luôn né tránh mình ư, vẫn không tiếc cùng cha mẹ trở mặt sao?

Hắn bây giờ là cái gì? Chỉ sợ sẽ là một con trâu ngốc nghếch. “Đúng vậy, sau khi tôi kết hôn, em muốn đi nơi nào thì đi! Bất quá, ngày kết hôn sắp đến rồi, phải làm phiền nhiều đến em….”

‘Lấy ai cũng không sao cả. Tiền Lỵ Nhi, là Tiền Lỵ Nhi cũng chẳng sao. Ít nhất như vậy cũng không uổng mất công sức của cô ta, cũng là bởi vì yêu mến mình thôi mà!’- Đường Hạo trong lòng tự châm chọc, lấy một người yêu mình còn hơn lấy một người chẳng hề yêu mình chút nào.

Tiểu Ngưng hít vào thở ra một hơi lãnh khí. Cô nghe được hắn muốn kết hôn là lại thấy đau, đau phảng phất giống như chảy máu đầm đìa. Cô cũng từng huyễn hoặc chính mình, nghĩ tới có thể làm được làm cô dâu của hắn. Cô cũng từng nghĩ qua, sự thật bao giờ cũng là tàn khốc nhất.

Nước mắt nóng hổi lại một lần nữa dâng lên trong vành mắt, cô nghẹn ngào nói: “Có thể, tôi sẽ hỗ trợ…..”

“Em đương nhiên là phải giúp đỡ! Lỵ Nhi được chân bị sưng như vậy, có rất nhiều chuyện cô ấy làm không được, làm phiền em để chiếu cố cô ấy nhiều hơn!” Đường Hạo thản nhiên nói xong, xoay người rời đi.

“Được! Tốt, tôi sẽ chiếu cố cô ta!” Tiểu Ngưng khép lại cánh cửa, bưng lấy cánh môi run rẩy, nức nở, nghẹn ngào lên tiếng. “Đường Hạo, anh vì cái gì mà cho rằng tôi không thích anh ? Chỉ là trong lòng của anh căn bản không có tôi, mới cho là tôi không thích anh! Nếu như trong lòng anh có tôi, trong tim anh có một chút yêu tôi, làm sao có thể đơn giản hoài nghi tôi, làm sao có thể căn bản không nghe tôi giải thích?”

Nước mắt như mưa rơi xuống, chảy xuôi theo dọc gò má trắng bệch tiều tụy của cô. Cô vì sao lại phải một nữa rời đi khỏi hắn?

Một người không có trong trái tim hắn, một người cho tới bây giờ không được hắn tôn trọng, cô không trốn, thì còn có thể làm sao?

…………………….

“Không được, tóc của tôi, cô chải như thế nào vậy? Quá khó nhìn!” Tiền Lỵ Nhi đem tóc vừa mới được chải xỏa rối hết ra.”Làm một kiểu mới cho tôi! Anh Hạo nói cô là người biết tạo hình trang điểm, cô nhìn xem cô đã làm gì đi! Nhìn tôi thật giống mấy cô quán rượu!”



Thực xin lỗi, tôi sẽ làm lại một lần nữa!” Tiểu Ngưng nhanh chóng phun nước lên tóc, một lần nữa chải vuốt lại tóc cho cô ta.”Thiếu phu nhân muốn làm kiểu nào? Cô cứ trực tiếp nói cho tôi biết!”

“Ừ, vậy thì búi thành khối đi! Thử xem kiểu đó có hợp với áo cưới của tôi không? Có phải là rất đẹp? Chốc lát anh Hạo sẽ trở về rồi, vừa vặn có thể cho anh ấy xem!” Tiền Lỵ Nhi mỉm cười với cái gương, như là khoe khoang thắng lợi của mình với Tiểu Ngưng.

“Dạ!” Tiểu Ngưng cố gắng thốt ra chữ ‘dạ’ này, sau đó rất nhanh cho sửa sang lại tóc cho cô ta. Tiểu Ngưng đứng phía đằng sau chải đầu cho cô ta, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cô lại tựu tràn đầy tư vị đau khổ, đôi mắt đau đớn nhìn sang một bên. Nhưng cô chưa thoát được. Bởi vì lúc này, cô vẫn còn phải giúp cô ta mặc thử áo cưới. Vừa mới giúp Tiền Lỵ Nhi kéo khoá kéo ở phía sau lưng lên, từ trong gương lại hiện ra một đôi giày đàn ông kiểu châu Âu.

Tiền Lỵ Nhi nhanh chóng xoay người, mỉm cười hướng về phía người mới đến: “Anh Hạo, anh xem em mặc cái áo cưới này có đẹp không?” Tiền Lỵ Nhi thoáng lui về phía sau, nắm làn váy, tạo ra một tư thế rất đẹp.

“Đẹp! ”Đường Hạo tỏ vẻ mê muội nhìn chằm chằm vào Tiền Lỵ Nhi, anh mắt cũng không hề nhìn Tiểu Ngưng một cái.

Nhìn đôi tuấn nam mĩ nữ trước mắt, hắn mặc âu phục màu đen phối hợp với áo cưới trắng nõn của cô ta, thu hút được ánh nhìn của Tiểu Ngưng, khiến cô không rời mắt được.

Đau nhức, toàn thân của cô đều đau nhức, nhất là. . Ư..ư.. . Tiểu Ngưng cảm giác được chỗ bụng dưới bắt đầu đau ê ẩm. Trên trán cô lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Thân thể của cô hơi cong lại, cánh tay theo bản an ôm chặt lấy bụng. Nhưng dưới bụng co rút, cảm giác đau đớn một chút cũng không giảm bớt.

A. . . . . .” Cô thống khổ rên lên thành tiếng.

“Tiểu Ngưng, cô giúp vị hôn thê của tôi nâng vạt váy lên! Chúng ta đi đến chỗ chiếc gương lớn ở đại sạnh nhìn xem! Nhìn ở đó mới thấy rõ ràng!” Đường Hạo mở miệng chỉ huy. Lúc này, trong mắt của hắn chỉ có Tiền Lỵ Nhi, căn bản không phát hiện gương mặt của Tiểu Ngưng đang co lại, trên trán còn có một tầng mồ hôi li ti.

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cô không thể đứng thẳng lưng. Càng làm cho cô không thể nào di chuyển người ngay lập tức. Cô vô thức muốn mở miệng gọi hắn. Cô thật sự là đau lắm rồi!

Mà động tác này của cô ở trong mắt của Đường Hạo lại biến thành lôi thôi kéo dài.”Tôi bảo cô giúp thiếu phu nhân tương lai nâng làn váy một chút, không có nghe thấy sao? Động tác sao mà chậm như vậy?”

“Ôi, anh xem cô ấy là thái độ kiểu gì vậy? Không cam lòng hay sao?” Tiền Lỵ Nhi nhìnTiểu Ngưng mặt mày nhăn nhó thì bất mãn vô cùng.

Đường Hạo lãnh đạm nhìn Tiểu Ngưng một cái, trào phúng nói: “Không đâu, một người hầu không thể có cái quyền đó!!”

Tiểu Ngưng vốn là muốn nói cho hắn biết ‘tôi đang rất đau! Nhưng ngay lập tức bị thái độ lạnh băng của hắn mà hoàn toàn phá hủy. Cô run rẩy hít một hơi sâu, nhanh chóng uốn người cầm lấy làn váy trắng dài nằm trên sàn nhà, sau đó nâng lên.

Tiền Lỵ Nhi nũng nịu giữ lấy cánh tay Đường Hạo, hờn dỗi nói: “Anh Hạo, anh phải giữ lấy tay em! Em sợ sẽ ngã sấp xuống!”

“Ừ!” Đường Hạo săn sóc dắt tay cô ta đi về phía trước, vẫn không có chú ý tới người phụ nữ như cây sắp đổ ở phía sau lưng.

Gian nan bước đi, Tiểu Ngưng ngoại trừ cơn đau nhức rốt cuộc cũng không có cảm giác nào khác. Dùng sức lắc đầu, mắt muốn nhìn rõ mọi thứ phía trước. Cảm giác đau đớn kịch liệt này khiến cho cô nhìn mọi thứ cũng phải cố gắng hết sức.

Một hàng ba người chậm rãi đi đến cầu thang. Tiền Lỵ Nhi chân đi giày cao gót phải cố gắng cẩn thận nắm chặt lấy cánh tay Đường Hạo. Đột nhiên, cô ta bước đi không xong, dẫm lên làn váy của chiếc áo cưới, thân thể thẳng tắp hướng về phía Đường Hạo.”Anh Hạo, bắt lấy em a a a. . . . . .”

Đường Hạo lanh lẹ bắt lấy Tiền Lỵ Nhi, làm cho cô ta miễn cường ngã sấp xuống. Nhưng chính bởi vì động tác của họ quá mạnh, nên mới khiến cho thân thể gầy yếu của Tiểu Ngưng ở phía sau bị lôi ngã về ra phía trước, lao xuống.

Trong nháy mắt, một loạt động tác liên tiếp xảy ra, hô hấp của Đường Hạo giống như dừng lại. Chỉ thấy thân thể Tiểu Ngưng lướt nhanh qua phía trước của hai người, theo cầu thang mà lăn xuống.

“A. .a . . a. .” Tiểu Ngưng hoảng sợ kêu, hai tay liều mạng muốn bắt cái gì đó. Nhưng thân thể cô lăn xuống quá nhanh, đụng phải bậc cầu thang. Cả người cô cứ theo đó mà va chạm mạnh với những bậc thang còn lại.



“Tiểu Ngưng. . . . . . . . . !” Chậm nửa nhịp Đường Hạo mới đuổi theo, nhưng ngay cả quần áo của Tiểu Ngưng hắn cũng không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị ngã sấp trên mặt sàn.

Một dòng chất lỏng màu đỏ từ thân thể Tiểu Ngưng trào ra. Rất nhanh đã nhuộm đỏ cả một mảng chiếc quần màu trắng của cô.

Tiểu Ngưng đau đớn cực độ, rơi vào hôn mê. Ở giữa hai chân cô, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng sàn nhà.

Đường Hạo quỳ gối bên người Tiểu Ngưng, run rẩy ôm lấy Tiểu Ngưng đang hôn mê vào lòng, giọng nói khàn khàn kêu to tên của cô. “Tiểu Ngưng. . . . . . Tiểu Ngưng, em tỉnh lại đi. . . . . .”

Tiểu Ngưng vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt. Dưới bụng cô, máu càng lúc càng nhiều tuôn ra, nhuộm đỏ cả tay của Đường Hạo, thấm lên quần áo của hắn.

Chất lỏng ấm áp dính dính trong tay khiến Đường Hạo càng bối rồi. Hắn làm sao có thể không biết đây là gì. Đây là một sinh mệnh bé nhỏ bé. Một tính mạng nhỏ bé cứ như vậy mà mất đi trong tay hắn.

Tất cả ảo não, hối hận, đau lòng đồng loạt hiện lên trên mặt hắn. “Ngưng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em nhất định phải chịu đựng. . . . . . Anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay bây giờ!”

Hắn bối rối, ôm Tiểu Ngưng vội vàng chạy về phía cửa chính.

Tiền Lỵ Nhi mặc áo cưới nhìn vết máu trên quần Tiểu Ngưng, kinh ngạc che cặp môi đỏ mọng lại, thốt lên: “Trời ạ! Cô ấy sao vây? Sao lại không cẩn thận để bị ngã xuống vậy?”

Đường Hạo dừng bước lại, xoay người, trong hai mắt tràn ngập hung ác nhìn chằm chằm vào Tiền Lỵ Nhi. “Đều là do cô! Cô bây giờ cút ngay đi cho tôi! Cút ngay!”

Nói xong, hắn ôm Tiểu Ngưng đi, cũng không quay đầu lại, lao ra cửa chính.

*********************

Nhìn thấy đèn phòng cấp cứu tắt, Đường Hạo nhanh đi lên, nhìn thấy các y tá và bác sĩ đang đẩy Tiểu Ngưng ra. “Bác sĩ, cô ấy như thế nào?”

Bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ thật đáng tiếc.”Thật xin lỗi, đứa trẻ đã mất rồi. Thân thể bệnh nhân có trầy da, nhưng không nghiêm trọng. Còn nữa, bệnh nhân bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, cần phải bổ sung mạnh dinh dưỡng, còn lại thì không có gì trở ngại. Tĩnh dưỡng thân thể tốt, từ nay về sau vẫn còn có con được!”

Hắn vốn cũng có suy nghĩ này, nhưng khi nghe thấy bác sĩ chính miệng nói đứa trẻ không còn nữa khiến hắn vô cùng đau khổ. Trái tim giống như bị ai đó hung ác đâm xoáy thành một lỗ hổng lớn, đau đớn kịch liệt.

Đường Hạo run rẩy thở dài, nắm chặt bàn tay lạnh băng của Tiểu Ngưng hỏi. “Cô ấy…lúc nào sẽ tỉnh lại?”

“Não bộ đã đã làm kiểm tra, không có chuyện gì. Chắc là một lát nữa sẽ tỉnh lại!” Bác sĩ nói xong hết thì rời đi, y tá rất nhanh đẩy Tiểu Ngưng vào trong phòng bệnh.

Ánh mắt Đường Hạo yếu ớt khẩn thiết, dè chừng nhìn người đang ngủ. Đem bàn tay nhỏ bé của cô áp lên trên gương mặt của mình, một dòng chất lỏng ẩm ướt, nóng bỏng chạy dài trên gò má, Đường Hạo vội vàng đem đôi mắt mình vùi vào bàn tay lạnh như băng của cô. Lau đi nước mắt, hắn nói. “Ngưng, em hãy tỉnh lại! Mặc kệ em có yêu anh hay không, anh đều muốn em. . . . . .”

Một khắc nhìn thấy cô từ trên cầu thang lăn xuống, Đường Hạo tự hiểu được hắn đời này sẽ không rời khỏi cô, mặc kệ cô không yêu hắn, hắn cũng đều muốn khóa chặt cô trong lồng ngực mình.

Hắn hận thấu bản thân. Hắn làm sao có thể làm tổn thương cô? Làm sao có thể tại thời điểm cô gặp nguy hiểm mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô không thể cứu nổi? Hắn thật là quá vô dụng, quá vô tích sự!

Tiểu Ngưng, em mau mau tỉnh lại! Anh có thật nhiều câu muốn nói cùng em!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook